Nghiện

Chương 47: Tỏ Tình Thâm Tình


Đọc truyện Nghiện – Chương 47: Tỏ Tình Thâm Tình


Editor: Bèo
Tạ Lan Thâm nhìn bóng dáng Khương Nại khuất sau cánh cửa khách sạn, đợi thêm nửa tiếng nữa mới rời đi.
Anh không nhận điện thoại của Du Duệ, cứ như hồn ma vất vưởng đi cả nửa cái Thân Thành.

Đến khi trời gần sáng anh mới dừng bên đường, đưa tay sờ lấy hộp thuốc lá thì túi quần đã trống trơn tự bao giờ.
Tạ Lan Thâm không biết vì sao môi mỏng bỗng tự trào ra một nụ cười châm biếm bản thân.
Đã lâu rồi anh không để cơ thể phóng túng tự do đến như vậy.

Trước đây bên cạnh trái phải đều có quản gia hoặc vệ sĩ.

Bất kể chuyện gì cũng không cần anh đích thân làm chứ đừng nói đến lái xe giữa đêm khuya.
Chỉ cần nghĩ đến đoạn thời gian ngắn ngủi ở cùng Khương Nại hôm nay, nó chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất đối với anh.
Anh muốn lái xe quay về khách sạn nhưng lại nghĩ đến những lời cắt đứt quan hệ với anh của Khương Nại trước khi cô xuống xe, mấy lời đó như một con dao găm cắm thẳng vào lồng ngực anh, không chịu thừa nhận tình cảm của hai người đã đi đến đường cùng.

Nụ cười trên mặt Tạ Lan Thâm dần dần thu lại, anh nhìn thời gian trên điện thoại.
5 rưỡi sáng, dưới con đường phía trước, một chiếc xe sang màu xám đậm từ từ xuất hiện.

Trình Thù xuống xe bước lại gần, gõ lên tấm cửa kính sau đó liền vươn tay mở cửa ghế phụ, vừa ngồi xuống đã đưa thuốc lá qua cho anh: “Hơn 4 giờ sáng nhận được điện thoại của cậu, tôi còn tưởng gặp ma đấy”.
Tạ Lan Thâm trầm mặc đốt một điếu thuốc, ngại trong xe bức bối anh hạ cửa xe xuống.
Trình Thù rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, lờ mờ đoán được: “Người trong lòng cậu vẫn chưa làm hòa với cậu hả?”
Anh ta hỏi một đằng Tạ Lan Thâm lại trả lời một nẻo: “Năm đó cậu cưới Chung Đinh Nhược là tin tưởng cái gọi là hôn nhân sẽ khiến hai người mãi ở bên nhau hay sao?”
Trình Thù cười khổ đáp: “Một cuộc hôn nhân vốn không thể chắc chắn hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau nhưng lại có thể khiến cậu được quang minh chính đại, có tư cách để yêu cô ấy”.
Bàn tay Tạ Lan Thâm nắm chặt điếu thuốc, rất lâu cũng không lên tiếng.
Anh hỏi điều này là vì cho rằng hôn nhân cũng không phải thứ gì to tát.

Cho dù không có nó thì anh cũng một mực tin tưởng mình có thể bảo vệ cho Khương Nại cả cuộc đời.
Trình Thù cũng thế, hay là người mẹ của anh được Tạ gia dùng kiệu tám người khiêng vào cửa cũng vậy, họ đều bước vào một cuộc hôn nhân như bao người bình thường khác, nhưng kết quả cũng chỉ qua được vài năm.
Tạ Lan Thâm lớn lên trong sự cô độc và âm mưu tính kế lẫn nhau, tuổi còn trẻ mà đã gánh vác trọng trách chủ nhân của Tạ gia, bảo vệ quy tắc của tổ tiên.

Anh ngụy trang chính mình thành một người hiền lành lương thiện, vô hại, vĩnh không thể hiện ra bên ngoài bất kỳ cảm xúc nào.
Anh có lòng riêng, cũng có cái nhìn của mình đối với cuộc sống ngoài kia, cho dù phải chống đối cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ của cha mẹ một lần nữa.
Đối với sự tâm tình của Tạ Lan Thâm, Trình Thù trầm tư một lúc đáp: “Lan Thâm, thứ mà Khương Nại thiếu chính là thứ mà cậu xem nhẹ…!Trong trái tim của phụ nữ, hôn nhân quan trọng hơn tất cả mấy lời thề non hẹn biển.

Cô ấy không cam tâm tình nguyện để bản thân thiệt thòi, đem mình trở thành con chim hoàng yến được cậu nuôi bên ngoài.

Thay vì danh lợi thì thứ cô ấy muốn chính là cùng cậu sống bên nhau đến bạc đầu”.
“Hai người yêu nhau nhưng cậu cứ không cho cô ấy thứ mà cô ấy muốn thì lấy đâu ra tư cách đòi cô ấy dùng tình yêu chân thành bầu bạn với cậu cả đời này?”

Trình Thù nói đến cuối thì nghĩ đến những gì Tạ Lan Thâm đã trải qua khi còn trẻ: “Hôn nhân đối với phụ nữ chính là thần thánh, ngay cả điều này cậu cũng không thể làm được thì sao có thể mong cô ấy tin tưởng cậu yêu cô ấy đây?”
Lúc trước Tạ Lan Thâm giúp anh ta hoàn thành ước nguyện, khiến anh ta có cơ hội theo đuổi Chung Đinh Nhược.

Trình Thù ghi nhớ trong lòng, cùng một lời nói ấy anh ta cũng đã từng nói với Khương Nại.

Khi ấy anh ta hy vọng Khương Nại có thể sưởi ấm cho Tạ Lan Thâm để anh không còn cô đơn, trải qua cuộc sống của người bình thường sinh con dưỡng cái, tương lai con cháu đầy nhà.
Bây giờ anh ta vẫn nghĩ như vậy, hy vọng hai người nếu đã yêu nhau thì đừng chậm trễ lẫn nhau.
Điếu thuốc trong tay Tạ Lan Thâm không có cách nào đốt lần nữa.
Anh rơi vào một trận trầm tư, ánh mắt thâm sâu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bình minh sắp lên giống như thoát khỏi vực sâu tối tăm, bừng lên một hy vọng mới.
Mà Trình Thù lúc này nở nụ cười tự giễu: “Nói chuyện của người khác thì hay lắm nhưng chuyện tình cảm của mình cũng loạn hết cả rồi”.

Tại khách sạn…
Chỉ một câu chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc đâu của Tạ Lan Thâm khiến Khương Nại lăn lộn cả một đêm không tài nào ngủ được.
Sớm nay tỉnh lại cô sờ lên trán, phát hiện nhiệt độ cao muốn dọa người khác.


Sau đó mới thấy cả mắt và họng đều đau, không phải là hậu quả của việc khóc nức nở hôm qua mà là do bị cảm.
Mới vào hè mà lại sốt cao, Khương Nại cũng không thích đi bệnh viện.

Tần Thư Nhiễm chỉ còn cách đến tiệm thuốc mua ít thuốc hạ sốt.

Cô nhấp ngụm nước uống hai viên: “Hôm nay có một chương trình phỏng vấn, tình trạng của em như vậy có chịu được không?”
Khương Nại uống thuốc giống như ăn kẹo, ấn đường không hề nhíu lại chút nào, nhuận họng xong lên tiếng: “Không hề gì”.
Với cô mà nói, làm việc lúc bị ốm là chỉ là chuyện nhỏ.
Tần Thư Nhiễm chỉ đành nói: “Cứ đợi xem có thể hạ sốt không, đợi chương trình kết thúc đi bệnh viện kiểm tra một chút”.
Đến buổi chiều, theo kế hoạch ban đầu Khương Nại và đoàn đội ra ngoài làm việc.
———–
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.