Đọc truyện Nghiện – Chương 32: Khóa Cửa Lại
Editor: Bèo
Tạ Lan Thâm tự xưng mình là chồng của Khương Nại.
Sau khi hỏi Ngụy Đường Giác là ai thì anh cũng cúp luôn điện thoại, không cần thiết nghe câu trả lời từ bên kia.
Bộ dạng hững hờ như nước chảy mây trôi ấy cơ bản là không thèm cho tình địch cơ hội nói chuyện.
Sau đó điện thoại cũng bị ném trên thảm.
Hai ngón tay anh giữ chặt cằm Khương Nại, mượn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn cô thật kỹ.
Thân hình mảnh mai của cô ngồi tọt trong chiếc ghế sô pha lười, hòa mình vào bóng tối, khiến cho người ta có cảm giác cô như một bộ quần áo mà ai đó đã vứt sai chỗ.
Lúc nhận được tin tức đoàn phim xảy ra chuyện thì Tạ Lan Thâm đã ngồi trên máy bay đi Thân Thành.
Anh chuẩn bị đến tìm cô, kết quả lúc hạ cánh, tin tức đầu tiên nhận được lại là cô gặp tai nạn khi quay phim.
Trong mắt anh, tấm thân của Khương Nại vô cùng mong manh dễ vỡ, chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể dễ dàng vỡ vụn.
Anh không dám nghĩ nếu như lúc đó cô không kịp thời trốn được thì có lẽ hiện trường bây giờ sẽ thảm khốc đến mức nào.
Hai người trong phòng không ai nói chuyện, từng phút từng giây cứ lặng lẽ trôi qua.
Tạ Lan Thâm mê mải nhìn cô, chỉ cảm thấy hình như trái tim đau đến nỗi không thể hô hấp được.
Gương mặt đẹp trai ẩn hiện trong bóng tối.
Anh cố hết sức khống chế cảm xúc đang phập phồng dưới lồng ngực, đến lúc mở miệng hỏi thì giọng nói trầm thấp dường như đã khôi phục được sự bình thường vốn có: “Vì sao không gọi điện thoại cho anh?”
Khương Nại khẽ mở miệng, không biết nên nói thế nào.
Thực ra lúc quay phim gặp nguy hiểm hay tai nạn là chuyện hết sức bình thường.
Trước đây có một lần cô quay phim cổ trang phải đu trên dây cáp, kết quả nhân viên hiện trường thao tác sai khiến cả người cô rơi xuống hồ, sặc nước tới ba phút vẫn chưa được cứu vào bờ.
Chỉ cần không gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì Khương Nại đều đã quen với việc tự chữa vết thương cho mình.
Sự việc này lần do Vưu Ý động chân động tay, cô cho rằng bản thân có thể giải quyết ổn thỏa.
Hơn nữa, bởi từ nhỏ đã phải một mình tự trưởng thành khiến sâu thẳm trong tiềm thức cô cảm thấy bản thân không có một người nào để dựa dẫm, xảy ra chuyện chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Ngón tay thon dài của Tạ Lan Thâm men theo những đường nét tuyệt mỹ tinh tế trên khuôn mặt Khương Nại, sau đó trượt xuống phía sau tai.
Anh nhẹ nhàng giữ đầu cô, hai cặp mắt đối diện nhau, trầm giọng hỏi một lần nữa: “Nại Nại, chuyện này em đã vạch ra ranh giới rõ ràng với anh.
Vậy thì tình yêu của chúng ta trước đây trở thành thứ gì rồi?”
Vành tai Khương Nại vừa đỏ vừa nóng, không biết có phải là do bàn tay anh nhào nặn hay không.
Đôi hàng mi khẽ rung, theo bản năng giải thích với anh: “Không phải em muốn vạch rõ ranh giới với anh”.
Càng nói nữa thì giọng nói của cô giống như sắp khóc.
Tạ Lan Thâm dồn ép cô tới điểm thì dừng lại, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân tấm lưng nhỏ bé yếu ớt của cô, sau cùng mới nhắc nhở dặn dò một lần nữa: “Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, anh chỉ cầu mong em được bình an, mong em đến tìm anh để giải quyết”.
Người địa vị cao vời vợi như anh làm gì có lúc nào nói chuyện lại dùng đến một chữ cầu này cơ chứ?
Khương Nại nghe thấy trái tim chua xót không thôi.
Cô ngẩng đầu lên, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ nghẹn ngào thổ lộ hết những gì cất giấu trong tim: “Em cũng rất sợ, lúc xảy ra vụ nổ…!em sợ sẽ không còn được gặp anh nữa.
Anh đừng tức giận, đừng giận em nữa”.
Tạ Lan Thâm không nói gì lại càng khiến cô sợ hãi rơi nước mắt.
Bởi vì hai người đã quá lâu không gặp, Khương Nại hận không thể dính chặt trên người anh không buông mà nói thời gian này cô rất nhớ anh.
Nhớ đến mức trong mơ cũng thấy anh, tỉnh dậy cũng nhớ anh.
Bây giờ cuối cùng Tạ Lan Thâm cũng tới.
Lúc này tiếp xúc với thân hình cao lớn ấm áp của anh khiến cho trái tim cô an ổn trở lại.
Hai người cứ ôm nhau ngồi trên ghế sô pha lười, anh nói một câu em nói một câu, cứ như vậy mà qua nửa tiếng đồng hồ.
Đến khi quay trở lại chủ đề cuộc điện thoại tỏ tình của Ngụy Đường Giác thì giọng nói của Khương Nại kẹt mất vài giây.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào anh nói: “Em và vợ của anh ta – Ô Yên quen biết nhau trên máy bay, nói chuyện cũng khá hợp.
Vì vậy bọn em liên lạc khá thường xuyên.
Ngụy Đường Giác vô cớ mấy lần chèn ép tài nguyên trong giới của em cứ như em đắc tội với anh ta.
Sau đó lại vô duyên vô cớ nói thích em”.
Từ trước đến nay Khương Nại muốn trốn Ngụy Đường Giác còn không kịp, có thể trốn sẽ trốn, chưa bao giờ có bất cứ tiếp xúc riêng tư gì với anh ta.
Cô không biết sự yêu thích này của Ngụy Đường Giác là từ đâu mà có.
Cô không muốn Tạ Lan Thâm hiểu lầm nên rất nghiêm túc giải thích cho anh, ngón tay mảnh mai bám chặt lấy cổ áo sơ mi của anh, cuối cùng mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Anh có ghen không?”
Tạ Lan Thâm bị cô áp sát lại gần, hơi thở cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể của cô, rất nhanh bờ môi mềm mại kia đã nhẹ nhàng ấn xuống.
Trong đêm tối mơ hồ cùng với dịu dàng vô hạn, từng nụ hôn cứ vậy chầm chậm trao cho đối phương, thật lâu vẫn không dứt.
Anh rời khỏi bờ môi Khương Nại, cánh tay ôm chặt lấy eo mảnh khảnh của cô, không hề tốn chút sức lực ôm cô tới giường lớn trong phòng ngủ.
“Anh rất mệt, nghỉ ngơi một lát”.
Khương Nại được anh che chở, trong lòng nảy sinh một cảm giác lúc này cô giống như một báu vật dễ vỡ, đầu ngón tay níu lấy chiếc cà vạt xộc xệch không chịu buông: “Em ngủ cùng anh”.
Ngón tay Tạ Lan Thâm chậm rãi cởi bỏ thắt lưng trên bộ âu phục, tùy tiện ném bên cạnh chiếc gối, theo sau là chiếc đồng hồ.
Tiếng động vang lên rất rõ ràng trong đêm tối tĩnh mịch, hòa cùng với giọng nói của anh: “Anh đi tắm”.
Cả đêm ngồi máy bay tới đây, cả người đầy bụi bặm còn chưa thay quần áo.
Khương Nại lắc đầu, cánh tay vẫn ôm lấy cổ anh, khuôn mặt dán lên ngực, chóp mũi ngửi thấy mùi tỏa ra trên thân thể anh, không hề khó chịu chút nào.
Tạ Lan Thâm thấy cô không chịu buông tay cũng chỉ đành cởi sạch quần áo trên người, xốc chăn nằm vào trong.
Khương Nại không muốn ngủ, ngón tay bên dưới chăn không ngừng sờ mó, chẳng mấy chốc đã dừng lại bên thắt lưng của người đàn ông.
Cô bị anh ôm chặt, vành tai nhanh chóng nóng lên.
Tạ Lan Thâm áp sát bên tai, thấp giọng nói: “Muốn rồi sao?”
Khương Nại cũng không phải muốn cái kia, chỉ là lời nói của Trình Thù cứ hiển hiện trước mắt.
Cô chỉ muốn sờ từng ngóc ngách thân thể anh cho dù lúc trước hai người thân mật cô cũng đã được nhìn thấy.
“Tạ Lan Thâm?”
Cô gọi tên anh rất nhỏ nhẹ, không có đáp lại.
Khương Nại nghĩ hai giây, lại gọi: “Chồng?”
“Ơi”.
———-
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com