Đọc truyện Nghiện – Chương 19: Cùng Anh Tắm Rửa
Editor: Bèo
Beta: LinhNhi
Trước khi quay lại buổi tiệc một lần nữa, ai cũng không hiểu cô chủ nhỏ của Tạ gia vì sao lại đánh nhau?
Một đoàn người bước ra khỏi thang máy, người chủ trì bữa tiệc đích thân ra đón Tạ Lan Thâm, dẫn họ tới phòng trà phía cách vách: “Tạ tổng, đây chỉ là một sự hiểu nhầm”.
Lời vừa nói xong thì bọn họ đẩy cửa tiến vào.
Phòng trà yên tĩnh lạnh lẽo, ngọn đèn sáng trưng bên trên so với ngoài phòng tiệc kia còn sáng hơn mấy phần.
Sự yên tĩnh bốn phía không có cách nào che đậy được.
Tạ Lan Thâm đụng nhẹ bả vai Khương Nại, tầm mắt nhìn về bức bình phong chạm khắc gỗ màu đỏ phía bên trái.
Khương Nại hiểu ý của anh, bước đến chiếc ghế đơn bên sau bình phong ngồi xuống, bóng dáng mảnh mai yểu điệu yên lặng ngồi phía sau bình phong, không hề khiến người khác chú ý tới.
Qua một lúc, Trì tổng mời mấy người bên cách vách lại bên này.
Người đầu tiên tiến vào là cô gái nhỏ xinh xắn ngồi trên xe lăn, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài tán loạn, ngón tay trắng nõn vân vê chiếc kẹp tóc thạch anh.
Cô gái cũng không nói tiếng nào, trông hết sức đáng thương.
Lúc này Khương Nại mới nhìn kỹ cô bé quàng khăn đỏ này, rất nhanh sau đó cũng nhìn thấy thêm một người khác.
Dư Nam Sương là người cuối cùng đi vào, còn có trợ lý dìu cô ta đi.
Cái trán bị chiếc ly đế dài đập bị thương, đau muốn chết đi sống lại.
Mà điều khiến cô ta tức giận nhất chính là, bản thân là ngôi sao nổi tiếng, bình thường phải bỏ cả trăm vạn đi bảo dưỡng khuôn mặt này, nếu như để lại sẹo thì cô ta nhất định sẽ xé xác con nhỏ tàn tật điên khùng kia.
Vì vậy vừa mới bước vào, Dư Nam Sương nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, tự cho rằng đây là Bùi Tứ mà con bé điên khùng kia tìm tới, lạnh lùng nói: “Khuôn mặt này của tôi mua gói bảo hiểm rất lớn đấy.
Bây giờ nó bị ai kia không biết tốt xấu làm bị thương, chuyện này tính thế nào đây?”
Nghe cô ta nói vậy, Tạ Lan Tịch vốn dĩ còn đang ủ rũ liền không thể chịu nổi nữa.
Cô bé ngẩng đầu lên, hai mắt trừng trừng nhìn cô ta: “Chính là do cô làm chuyện xấu, đáng đời đáng đời!”
“Tịch Tịch”.
Một tiếng nói lạnh lẽo buồn tẻ chẳng chút gợn sóng vang lên, nháy mắt đã khiến Tạ Lan Tịch im lặng, gắt gao cắn môi dưới.
Dư Nam Sương quay đầu nhìn sang thì thấy người đàn ông này từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn mình một cái, chỉ nói với Trì tổng: “Kêu người có thể làm chủ trong nhà cô ta tới đây”.
“Đã gọi điện thoại cho Dư tổng rồi ạ”.
Thấy Trì tổng gọi điện thoại cho bác cả của cô ta tới, trên mặt Dư Nam Sương hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
Rõ ràng là đối phương không thèm nói chuyện với cô ta.
Đây là chuyện gì chứ?
Tốt xấu gì thì cô ta cũng là con gái cưng của Dư gia.
Trong cái vòng Thân Thành này cũng có thể điểm mặt gọi tên, kết quả lại không xứng cùng anh ta nói chuyện hay sao?
Dư Nam Sương tức muốn hộc máu, trong lòng nghĩ, khó trách con bé khùng điên kia không có giáo dục, việc dạy dỗ con bé đã có ngay tấm gương không coi ai ra gì đằng trước.
“Trì tổng…!Điều tôi muốn là cô ta phải xin lỗi và bồi thường cho tôi.
Ông gọi bác cả tôi đến làm gì?”
Thân là người chủ trì buổi tiệc, Trì tổng gặp phải sự việc này rất đau đầu.
Chỉ cần không xử lý ổn thỏa một chút thôi cũng khiến ông ta cũng phải chịu liên lụy.
Thấy Dư Nam Sương vẫn không biết bản thân đã đắc tội với ai, đôi mày ông ta nhíu lại hỏi: “Cô Dư, ai nói sẽ đền tiền, xin lỗi cô?”
Dư Nam Sương giật mình một lúc, trả lời theo bản năng: “Chẳng lẽ đền bù cho bác cả tôi sao?”
Trì tổng nhìn người đang ngâm trà ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, liền nói: “Bác cả của cô tới để thay cô xin lỗi cô Tạ”.
Biểu tình trên mặt Dư Nam Sương nhanh chóng biến mất, chết chân tại chỗ.
Trước khi Dư Lập Huy tới, miệng của cô ta giống như có cao su dính ở giữa, giật giật mấy cái vẫn không thể mở miệng.
Không khí trong phòng trà lâm vào một cục diện bế tắc rất kỳ lạ, không ai nói lời nào.
Dư Lập Huy tới, ánh mắt chuẩn xác tìm đến Tạ Lan Thâm, bày ra thái độ mười phần khiêm nhường khách khí: “Thì ra là Tạ tổng, thật lòng xin lỗi, bình thường Nam Sương bị tôi chiều hư rồi.
Nếu có gì mạo phạm tới cô Tạ, tôi thay con bé nhận lỗi”.
Cần phải biết rằng Dư Lập Huy lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm.
Bình thường ngôi sao nào gặp ông ta cũng phải khom lưng chào hỏi, làm gì có chuyện đi xin lỗi người khác?
Bây giờ phải xin lỗi hai anh em Tạ gia tuổi tác còn thua xa ông ta thì không có chút hợp lý nào cả: “Đều là lỗi của Nam Sương”.
“Bác cả!” Dư Nam Sương quen phách lối trong giới giải trí đã lâu, trước giờ chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy, thoáng chốc hốc mắt đã ngập nước: “Là con nhỏ điên khùng kia làm đầu con bị thương trước, dựa vào đâu lại bắt con…”
Con nhỏ điên khùng, mấy chữ này đã khiến Tạ Lan Thâm liếc mắt lại, con ngươi mang theo một tia rét lạnh khiến Dư Nam Sương bỗng chốc khựng lại.
Ngược lại Tạ Lan Tịch cũng không thèm để ý xưng hô đó của cô ta, nắm chặt tay nói: “Tôi vì sao lại đánh cô? Là do cô độc ác, vì cạnh tranh tài nguyên mà hãm hại nữ thần Nại Nại của tôi!”.
Sự việc này truy đến cuối cùng nguyên nhân cũng là vì theo đuổi thần tượng mà ra.
Dư Nam Sương sắp bị làm cho tức chết, đúng là kiếp trước cô ta đã kết thù với Khương Nại.
Con bé điên khùng này nếu như thân phận bình thường, quen biết cũng không sao.
Cô ta hại Khương Nại, tung tin đồn xấu thì đã làm sao?
Nhưng hiện tại, con bé khùng này lại là cô chủ Tạ gia, cô ta đã phí hết tâm sức để bám được lấy cái vòng quyền quý này.
Dư Nam Sương cố gắng bình tĩnh, đáy mặt hiện lên tia oán hận ngắn ngủi, cắn răng phủ nhận: “Tôi không có”.
Tạ Lan Tịch nhìn trông có vẻ bé nhỏ, nhưng sức chiến đấu lại rất mạnh mẽ, cũng không cần anh trai lên tiếng: “Cô không có? Tôi đã nghe chính miệng cô thừa nhận với Chung Đinh Nhược rồi.
Là cô mua lại giá cao từ chỗ phóng viên”.
Nói đến Chung Đinh Nhược, lúc Dư Nam Sương bị thương cũng muốn tìm cô ta làm nhân chứng cho mình.
Kết quả Chung Đinh Nhược lại tìm một cái cớ, nhất quyết giữ mình không chịu tham gia vào.
Dư Nam Sương dù chết cũng không chịu nhận: “Cô có bằng chứng không?”
“Tôi đánh cô còn cần gì bằng chứng, đánh cũng là đánh cô” Nghĩ tới danh tiếng của Khương Nại suýt nữa mất sạch, Tạ Lan Tịch cảm thấy lấy chiếc ly đập cô ta vẫn còn là nhẹ, quay đầu nói với Tạ Lan Thâm: “Anh, em không thèm cô ta xin lỗi em đâu.
Người cô ta phải xin lỗi là Nại Nại ấy”.
Tạ Lan Tịch không hề biết nữ thần mà cô bé luôn đặt trong lòng lúc này đang ngồi phía sau bình phong quan sát sự việc.
Cô chỉ muốn khiến Dư Nam Sương phải nếm chịu hậu quả vì những việc xấu xa cô ta đã làm, phải chịu những gì cô ta đáng phải chịu.
Tạ Lan Thâm hạ thấp tầm mắt rơi trên ly trà sứ màu trắng, ngón tay thong thả gõ nhẹ trên ly trà, môi mỏng dần phát ra tiếng, lời nói không hề trau chuốt: “Dư tổng, yêu cầu của em gái tôi không quá đáng chứ?”
Trên đường tới đây Dư Lập Huy đã gọi điện thoại trước cho Thái tử gia Thân Thành Cố Minh Dã, muốn mời anh ta đến làm trung gian hòa giải.
Kết quả Cố Minh Dã từ chối khiến cho ông ta không rõ được ý đồ của Tạ Lan Thâm.
Mà ông ta xem chừng hai cô gái chỉ vì một nữ minh tinh cũng không đáng làm loạn thành cục diện như vậy.
Bởi vậy, ông ta cũng giữ thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, đứng ra nói: “Hôm khác tôi sẽ bảo Nam Sương đi xin lỗi Khương Nại”.
Đôi mày nhỏ nhắn của Tạ Lan Tịch vừa buông lỏng một chút, còn chưa đợi cô vui vẻ thì đã thấy anh trai lắc đầu.
Cửa ải bên chỗ Tạ Lan Thâm lại không dễ dàng qua như vậy, anh nhàn nhã nâng ly trà lên, tựa như có một màn sương mù vây quanh khuôn mặt, là kiểu cảm giác rất lạnh lẽo, nhuận họng một lát, một giọng nói chẳng hề mang chút vui đùa nào vang lên: “Chuyện này bùng lên trên weibo thì cũng nên giải quyết trên đó đi”.
Dư Lập Huy: “Chuyện này…”
Muốn Dư Nam Sương công khai xin lỗi Khương Nại trên weibo, không nghi ngờ gì chính xác là khiến hình tượng của bản thân đổ sông đổ biển.
(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)
Bất kể sự tình có ra sao, Dư Nam Sương tốt xấu gì cũng là nhất tỷ* của Thiên Ảnh, cho dù Dư Lập Huy không giúp cháu gái của ông ta thì cũng phải cân nhắc đến lợi ích của công ty, không thể làm như vậy được.
Ông ta tính toán thiệt hơn rồi nói: “Tạ tổng, chuyện này là do Nam Sương và Khương Nại tranh giành tài nguyên mà ra.
Để thể hiện thành ý xin lỗi, Thiên Ảnh sẽ dành cho Khương Nại một bộ điện ảnh chế tác lớn để bồi thường, điều kiện trong hợp đồng đều để cô ấy đề xuất, ngài thấy sao?”.
* Nhất tỷ: là người có tài nguyên đứng đầu, trong các nghệ sĩ nữ của một công ty giải trí, được công ty toàn lực lăng-xê/push.
Thứ mà nữ minh tinh để tâm nhất chính là tài nguyên trong giới.
Dư Lập Huy tin rằng người sáng suốt sẽ không vì một câu xin lỗi mà chọn bỏ qua tài nguyên điện ảnh.
“Nếu như tôi không đồng ý chuyện này, e là cháu gái ông chỉ có thể diễn phim của công ty nhà mà thôi”.
Cảm giác mà Tạ Lan Thâm đem đến cho người ta từ lúc bước vào phòng trà đến giờ đều là một phong thái lãnh đạm có một không hai, kết quả so với em gái của anh thì còn tàn nhẫn, còn khó hầu hạ hơn nhiều.
Những lời vừa thốt khỏi miệng Tạ Lan Thâm tựa như chính là tiền đồ về sau của Dư Nam Sương trong giới này.
Dư Nam Sương mơ hồ mở mang đầu óc mụ mị, lúc này mới phản ứng kịp: “Thì ra là do các người…!do Tạ gia…!hủy đi đại ngôn của tôi”.
Tạ Lan Thâm không nói gì, tương đương với ý tứ ngầm thừa nhận.
Dư Nam Sương sốt ruột cực độ, nghĩ thầm mấy ngày nay quá đủ ngu ngốc rồi.
Mấy cái đại ngôn cao cấp bị lấy mất lại không biết được là do ai làm.
Cô ta chỉ thiếu nước đến Tạ gia cầu xin, trong lòng vô cùng ghen tị Khương Nại làm thế nào lại có cái phúc này.
“Vì thế, đại ngôn của Lam Cảnh cũng là do Tạ gia cho sao?”
“Vậy thì làm sao? Cô muốn Nại Nại vì chìm trong lời gièm pha của dân mạng mà mất đi đại ngôn sao? Tôi nói cho cô biết…!cổ đông lớn nhất của Lam Cảnh là anh tôi.
Anh tôi thương tôi nhất.
Anh ấy sẽ không vì mấy tin đồn thất thiệt này hủy bỏ đại ngôn của Nại Nại mà cho cô đâu”.
Một câu này của Tạ Lan Tịch trực tiếp đánh Dư Nam Sương rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không cách nào trở mình.
Tài nguyên điện ảnh của Thiên Ảnh có là cái thá gì chứ? Khương Nại bám được vào cô chủ nhỏ của Tạ gia, sau này còn phải sợ không lấy được tài nguyên hay sao?
Cô ta có thể không xin lỗi Khương Nại, nhưng tuyệt nhiên không thể nào không cúi đầu trước quyền thế của Tạ gia.
Giọng điệu cố cứng rắn của Dư Nam Sương bị đánh tan, nét mặt xám xịt như tro tàn ngây người tại chỗ, điện thoại trên tay cô ta bị Dư Lập Huy lấy đi mất giao cho trợ lý bên cạnh biên tập một nội dung thanh minh, công khai đăng trên weibo.
Cả quá trình diễn ra không quá năm phút, thậm chí khiến cô ta cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Dư Lập Huy không muốn đắc tội với Tứ gia của Tứ Thành, lo liệu ổn thỏa xong liền mượn lời nói của Trì tổng đến hỏi Tạ Lan Thâm như vậy đã ổn thỏa chưa.
Tối nay rõ ràng Tạ Lan Thâm là muốn dùng dao cùn cắt thịt, không muốn Dư Nam Sương chết một cách dễ dàng thoải mái.
Trông thấy Dư Lập Huy nhượng bộ, anh cũng tự mình ngâm một ly trà, cánh tay dài nâng lên đưa qua đó.
Tách trà này Dư Lập Huy bất chấp khó khăn mà nhận lấy.
Cũng để cho ông ta biết thế nào là bảo vật vô giá.
“Nữ hai trong phim điện ảnh của Đàm Cung đổi một người khác đi.
Mỗi bộ điện ảnh chính kịch của Thiên Ảnh trong năm năm tới đều phải ưu tiên cho Khương Nại”.
…
Mười lăm phút sau.
Những người trong phòng trà đều đã rời đi, bao gồm cả Dư Nam Sương đã khóc đến đỏ mắt cũng bị Dư Lập Huy kéo đi.
Trì tổng cũng rất có ý tứ, trước khi lui ra còn đóng cửa lại.
Không còn người ngoài, Tạ Lan Tịch lập tức cởi bỏ bộ dạng dữ dằn như hổ con, lấy lòng Tạ Lan Thâm: “Anh trai hôm nay thay em chủ trì công đạo đúng là đẹp trai muốn chết.
Anh là tốt nhất”.
Tạ Lan Thâm đem nước trong ly trà đổ hết sạch, nhấc mí mắt lên nhìn về phía cô bé, ngữ điệu cực nhạt đáp:
“Anh không phải chủ trì công đạo cho em”
“Sao lại không phải chứ” Tạ Lan Tịch biết anh trai nhà mình hiền lành tốt bụng, khóe môi muốn vểnh lên tận trời: “Anh, nếu Nại Nại biết tối nay em thay cô ấy lấy về được bao nhiêu tài nguyên liệu có vui không?”
Cánh tay Tạ Lan Thâm hơi dừng lại, ngữ điệu mang ý tứ kín miệng như bưng đáp: “Em hỏi cô ấy đi”.
Hả? Sao mà hỏi đây?
Đôi mắt tròn vo đen trắng rõ ràng của Tạ Lan Tịch ngỡ ngàng, một giây sau, cô nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ xinh đẹp từ phía sau bình phong đi tới.
Cả quá trình Khương Nại nhìn thấy Tạ Lan Tịch rất dõng dạc thay mình trút giận, đi tới nhìn cô bé, vài lần muốn nói rồi lại thôi, đáy mắt long lanh tựa như mới ngâm trong một làn nước trong vắt, trên môi nở ra một nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn: “Chào em, cô bé quàng khăn đỏ.
Chị là Khương Nại”.
Đòi mạng rồi!
Đúng là muốn lấy cái mạng nhỏ của cô rồi.
Vì sao Khương Nại cũng ở trong phòng trà chứ? Tạ Lan Tịch cảm thấy như muốn nổ tung tại chỗ, dùng bàn tay nhỏ tinh tế che đi khuôn mặt, cổ họng phát ra từng tiếng a a a: “Chị nhìn thấy không phải là em đâu, không phải em”.
Cảm xúc vừa dâng trào trong lòng Khương Nại nháy mắt đã bị hành động này của cô bé chọc đến tan nát.
Cô nhìn sang Tạ Lan Thâm đang ngồi trên sofa, chớp mắt vài cái lộ ra một nụ cười: “Em gái của anh đáng yêu thật đấy”.
Tạ Lan Thâm dùng ánh mắt hỏi cô: “Không khen anh một chút sao”?
Anh lúc này nào có điểm giống với bộ dạng khí thế trùng trùng như với Dư gia ban nãy, ngược lại cố ý trêu ghẹo cô.
Khương Nại phản ứng chậm mất vài giây mới hiểu Tạ Lan Thâm đang học em gái, tranh công với cô.
Tạ Lan Tịch vẫn còn đang che mặt bên cạnh cô, cô bé cảm thấy bị chính nữ thần của mình nhìn thấy bộ dáng mình hung dữ vô cùng xấu hổ.
Khương Nại dùng đầu ngón tay ngoắc lấy ngón trỏ của Tạ Lan Thâm, đè giọng hết cỡ hỏi: “Vậy anh muốn phần thưởng gì đây?”
Tiếng nói tràn ra từ làn môi mỏng của Tạ Lan Thâm bị đè xuống hết mức, thì thầm bên tai cô: “Tối nay tắm cùng anh”.
Khương Nại nghe xong trái tim liền như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng nhìn về phía Tạ Lan Tịch, ngay cả hô hấp cũng vô thức mà dừng lại, trào dâng một loại cảm giác thân mật với anh bị phát hiện.
Tạ Lan Thâm cười giây lát, ngấm ngầm nắm lấy tay cô: “Con bé không nghe thấy đâu”.
Khương Nại quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập tình ý không nói thành lời.
Một giây sau, đúng vào lúc môi cô khẽ động thì nghe thấy Tạ Lan Tịch hỏi ngây thơ: “Cùng ai tắm rửa cơ?”.
———-
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com