Đọc truyện Nghiện – Chương 11: Môi Anh Đào
Editor: Tô Lục
Beta: LinhNhi
Khương Nại bước ra khỏi thang máy, từ xa đã thấy Tạ Lan Thâm đứng trong đại sảnh của khách sạn.
Anh đứng tại chỗ không di chuyển, mặc một chiếc áo khoác màu đen làm từ lông cừu, sau lưng là ánh sáng huy hoàng của đèn tường, màn đêm lạnh lẽo cũng vì vậy mà trở nên ấm áp hơn.
Lúc này người trở lại khách sạn vẫn còn ít, may là không có nhiều người chú ý.
Khương Nại thở phào nhẹ nhõm tiến đến gần anh, ánh đèn đã bao trùm bóng dáng của cả hai người.
“Sao đột nhiên anh lại đến đây vậy?”
“Đến đưa đồ ăn khuya cho em.”
Trên tay Tạ Lan Thâm chẳng cầm thứ gì cả, lẳng lặng nhìn xuống cô rồi nói: “Ở trên xe.”
Khương Nại nhìn quanh, suy cho cùng thì Tạ Lan Thâm thật sự rất nổi bật, xét đến việc bị phóng viên truyền thông hoặc các fan chụp lén sẽ khiến anh gặp phải phiền phức không cần thiết, cô tiện thể tiếp lời: “Chúng ta ra ngoài trước rồi nói tiếp.”
Xe của Tạ Lan Thâm đậu ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, là một chiếc ô tô tư nhân sang trọng phiên bản giới hạn, là xe riêng của anh.
Sau khi cúi người lên xe Khương Nại mới phát hiện tài xế không biết đã tránh đi đâu từ lâu rồi.
Tấm ngăn màu đen được hạ xuống, máy sưởi được mở lên, một hộp thức ăn kiểu Trung Quốc tinh tế, đẹp đẽ đặt trên ghế.
Thế giới trong xe cùng cảnh đêm phồn hoa, náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn tách biệt.
Tạ Lan Thâm mở hộp đồ ăn ra, cả ba tầng đều đầy ắp thức ăn.
Anh nghĩ đến việc buổi tối cô không thể tiêu hóa tốt được nên tất cả đều là món dễ tiêu.
Khương Nại nhìn thoáng qua, môi đỏ hé mở: “Chỗ này nhiều quá, em không ăn hết được.”
Đôi môi mỏng của Tạ Lan Thâm gợi lên một đường cong rất đẹp, anh chuẩn bị những thứ này là bởi cô gái nhỏ năm nào nay đã lớn rồi.
Anh đã chẳng biết được khẩu vị của cô có thay đổi không, hay cô có ăn kiêng không, chứ không phải bắt cô ăn hết toàn bộ.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Khương Nại, anh thành công đắc ý: “Ăn không hết thì anh giúp em giải quyết.”
“Không phải anh ăn chay sao?”
Ngón tay của Tạ Lan Thâm chia hộp thức ăn ra, hai tầng dưới cho cô ăn trước, món chay ăn không hết thì để lại cho anh.
Mắt Khương Nại tràn đầy ý cười nhìn anh.
Giờ phút này thân phận của Tạ Lan Thâm rất đơn giản, không phải gia chủ nhà họ Tạ, địa vị cao quý trong giới Tứ Thành, cũng chẳng phải là Tạ công tử vừa khiêm tốn vừa thần bí trong tiệc rượu.
Hiện tại anh chỉ là một người đàn ông vì cô mà bất động thanh sắc* che mưa chắn gió, dạy cho cô mọi chân lý rồi từng bước kéo cô ra khỏi vũng lầy nơi trần thế.
*Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Khương Nại gần như cứ cắn một miếng thức ăn là lại nhìn anh một lần.
Tạ Lan Thâm khí định thần nhàn* ngồi bên cạnh, tất nhiên chú ý tới ánh mắt của cô.
*Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
“Lo ăn đi.”
Khóe môi Khương Nại thầm cong lên, nhẹ hỏi: “Gần đây anh ở Thân Thành sao?”
“Ở cả tuần này.”
Hôm nay là thứ Ba, có nghĩa là anh ấy sẽ còn ở đây bốn hoặc năm ngày nữa.
Thầm đếm thời gian trong lòng, Khương Nại lại càng trân quý giành giật từng giây được gặp mặt và ở cùng anh đêm nay.
Cô không tiếp tục hỏi Tạ Lan Thâm ở Thân Thành làm gì, rốt cuộc thì những năm anh trở thành người cầm quyền của Tạ gia so với bây giờ càng bận đến nỗi chẳng phân rõ ngày đêm.
Khương Nại gắp một miếng thịt anh đào*, vừa ăn vừa suy nghĩ vài chuyện nên nhai rất chậm.
*Thịt anh đào (Sakura-niku): thuật ngữ được dùng để chỉ thịt ngựa vào giai đoạn thời Edo của Nhật Bản.
Lúc định thần lại, cô phát hiện lần này đến lượt Tạ Lan Thâm nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Khương Nại không biết sao lại thấy hoảng hốt, theo bản năng lấy nước uống, mới nhấp một ngụm cảm giác mát lạnh đã khiến cô yên tĩnh trong chốc lát.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Tạ Lan Thâm đã vươn bàn tay thon dài, tinh xảo giúp cô lau miệng.
Vừa nãy ăn không để ý lắm, thịt anh đào trong miệng làm môi cô đỏ hơn nhiều.
Hơn nữa, khi bị lòng bàn tay của anh cọ xát, Khương Nại nhất thời cảm thấy hơi nóng.
“Em thật sự không nhớ rõ lời nói với anh vào lần dị ứng phát sốt mấy ngày trước sao?”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Lần đó đầu cô nóng tới mức mơ màng, có nói gì với anh hả?
Sự kinh ngạc lướt qua đôi mắt đen nhánh của Khương Nại, cô muốn hỏi lại thì phát hiện miệng đã bị anh xoa đến mức nói không nên lời.
Tạ Lan Thâm nhìn ánh mắt đang né trái tránh phải của cô, đôi môi mỏng khẽ cử động như là đang cười: “Vậy chắc em cũng không nhớ rõ bản thân đã làm gì nhỉ.”
Khương Nại không rõ Tạ Lan Thâm bất ngờ lôi chuyện cũ ra nói như vậy là có ý gì.
Từ lúc anh xuất hiện trong bữa tiệc ở Thân Thành, sau đó cùng cô đi dạo trung tâm thương mại rồi mua quần áo, đưa cô đến chùa miếu cúng bái, còn tặng cho cô quả địa cầu, rất nhiều thứ đều vượt quá mối quan hệ bình thường giữa cả hai hiện tại.
Khương Nại thừa nhận chính mình rung động vì anh, nhưng cho tới bây giờ, bề ngoài cô vẫn luôn đối xử với anh như ân nhân của mình, vẫn luôn nhớ kỹ những ân tình này.
Thử để tay lên ngực tự hỏi, cô chưa bao giờ dám mơ ước quá một đầu ngón tay của anh.
Cô đang định giải thích rằng có thể là trong lúc sốt cao bản thân mất bình tĩnh, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết từ lúc nào cô và Tạ Lan Thâm đã cách nhau rất gần, gần tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Mọi thứ trong thùng xe kín kẽ đều trở nên yên tĩnh, lúc đầu Khương Nại còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô đánh giá khuôn mặt tinh xảo, hoàn hảo đang gần trong gang tấc của Tạ Lan Thâm.
Cô như chẳng thở nổi, đôi mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn thẳng.
Hôn nhanh lên!
Tạ Lan Thâm đột nhiên mỉm cười, đường cong đẹp đẽ trên đôi môi mỏng nhanh chóng hạ xuống: “Nhắm mắt lại.”
Khương Nại nhanh chóng nhắm mắt lại, ngay sau đó chợt nhận ra một vấn đề, cô vừa ăn xong bữa khuya, nếu Tạ Lan Thâm cứ như vậy mà hôn thì…
Cô gần như là dựa vào bản năng mà né tránh, Khương Nại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh lướt qua mặt mình.
Cô mở mắt ra, quả nhiên thấy Tạ Lan Thâm đang dùng ánh mắt không tiếng động dò hỏi cô.
“Cái kia, em còn chưa ăn no.” Khương Nại xấu hổ tìm cớ.
Tạ Lan Thâm không nói nữa, không biết có phải do ánh đèn ấm áp, mờ ảo trong xe hay không mà gương mặt anh nhìn có chút mờ mịt.
Khương Nại chẳng dám tiếp tục nhìn anh, cắm đầu cố gắng ăn hết bữa khuya trong hộp thức ăn.
“Khương Nại.” Tạ Lan Thâm thấp giọng mở miệng.
Bờ vai mảnh khảnh của cô khẽ run lên, cảm giác lúc bị anh gọi cứ như tim cũng ngừng đập vậy.
Cô đang định nói chuyện, đột nhiên lại nghe thấy âm thanh bên ngoài xe.
…
Chiếc xe này của Tạ Lan Thâm ở trong nước rất ít gặp, ai thấy cũng sẽ dừng lại liếc nhìn đánh giá một chút.
Hiện tại đã gần mười một giờ khuya, tiệc liên hoan của đoàn phim cũng đã kết thúc.
Dư Nam Sương trở lại khách sạn cùng trợ lý lại không ngờ tới sẽ nhìn thấy siêu xe bản giới hạn ở phía bãi đổ xe.
Chỉ sợ đống siêu xe xung quanh cộng lại cũng chưa bằng giá của chiếc này.
Cô ta đi đôi giày cao gót nhọn hoắt có thể chọi chết người, dạo quanh một vòng chiếc xe rồi dừng trước đầu xe nhờ trợ lý chụp ảnh cho mình.
“Tôi đứng thế này, nhớ chụp chân dài chút với cả phải nhìn rõ logo xe nữa.”
Trợ lý tò mò hỏi: “Chị Nam Sương, xe này có đắt không vậy?”
“Đắt? Bây giờ giá thị trường của nó là vô giá.
Lúc trước chú tôi ôm tiền ra nước ngoài đấu giá, muốn cướp còn chẳng cướp nổi.” Dư Nam Sương cười lạnh, lại làm thêm vài tư thế bảo trợ lý chụp cho đẹp, nhìn tự nhiên một chút: “Lát nữa nhớ chỉnh ảnh xong thì đưa tôi đăng lên khoảnh khắc*.”
*Khoảnh khắc: một tính năng chia sẻ ảnh và những câu chuyện của bản thân bạn với một nhóm bạn riêng của WeChat.
—–
Bên trong xe yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ âm thanh nói chuyện của Dư Nam Sương.
Khương Nại sợ bị nhận ra nên mím môi không nói gì.
Cô chớp mắt nhìn Tạ Lan Thâm thì thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh vẫn bất động không biểu cảm, chỉ gọi điện thoại thông báo cho vệ sĩ.
Anh nói rất nhỏ, tầm mắt vẫn luôn ở trên người cô.
Chưa tới ba phút, vệ sĩ đã xuất hiện đuổi Dư Nam Sương đi.
Sau khi bên ngoài không còn tiếng động nào nữa, Khương Nại thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với anh: “Người của đoàn phim đều đã về rồi, vậy em…”
Cô còn chưa kịp nói xong, âm thanh đã tắt hoàn toàn.
Lần này là hôn thật.
Tạ Lan Thâm không thèm chào hỏi đã cúi đầu xuống, chiếc mũi cao thẳng chạm vào mặt cô, thời gian trên xe dường như ngừng trôi.
Lúc đầu anh dùng đôi môi mỏng đặt lên đôi môi đỏ tươi của cô, thấy cô không né tránh mới hoàn toàn hôn xuống.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Khương Nại cảm nhận được độ ấm từ đôi môi mỏng của Tạ Lan Thâm, từng khúc xương trong cơ thể như muốn tan chảy.
Cô ngồi một cách cứng đờ, không biết nên đặt tay ở đâu, muốn chạm vào anh lại dừng lại.
Ngay sau đó, cổ tay trắng như tuyết của cô bị Tạ Lan Thâm bắt lấy, đặt ở sau lưng anh.
Khương Nại cong ngón tay, dùng sức nắm chặt áo khoác của anh, tim đập thình thịch.
Nụ hôn này kéo dài mười phút, nó gần như sẽ lưu lại mãi mãi trong ký ức của cô.
Rốt cuộc Tạ Lan Thâm cũng rời khỏi môi cô.
Lúc này, Khương Nại không biết nên nói gì, đầu óc trống rỗng, hai mắt mù mịt nhìn anh, màu ửng hồng như đánh phấn trên mặt lan từ bên tai xuống gần cái cổ trắng nõn, một lúc lâu vẫn chưa biến mất.
—–
Sau khi trốn về phòng khách sạn rồi đóng cửa lại, Khương Nại còn chưa bật đèn đã vùi mình vào trong chăn.
Trong đầu cô còn đang suy nghĩ về lúc xuống xe, Tạ Lan Thâm dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình rồi bình tĩnh, ung dung hỏi: “Nụ hôn đầu của em cho ai vậy?”
Chỉ một câu này đã khiến Khương Nại nhanh chóng cảm nhận được sự áp bức đến từ anh.
Là anh.
Ngày thường mỗi lần ở chung với nhau anh vẫn luôn thu lại sự áp bức đó.
Khương Nại không tự chủ được nhớ lại những gì đã xảy ra vào cái đêm cô mười tám tuổi.
Cô đã sống ở Thân Thành được mấy năm rồi nhưng mỗi lần vào đêm khuya tĩnh lặng, cô đều liều mạng tự tẩy não bản thân, càng muốn quên những ký ức đã khắc sâu vào tâm trí cô.
Tạ Lan Thâm dần dần chẳng còn nhắc tới nó nữa, chuyện đó dường như đã trở thành bí mật của riêng cô.
Khương Nại úp mặt vào gối đầu mềm mại đến thở không ra hơi.
Cô ngẩng đầu, mái tóc đen dài xõa tung, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Lúc rạng sáng, mọi thứ trở nên yên lặng.
Nơi này khác hẳn với trung tâm thành phố nhộn nhịp, ban đêm có vài ánh đèn đường mờ ảo.
Khương Nại bò ra khỏi chăn, dùng mũi chân nhẹ nhàng xuống giường đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài khách sạn, vô thức mím chặt môi.
Tạ Lan Thâm chắc đã lái xe đi rồi.
Đêm nay đẹp như một giấc mộng, khiến cô thật sự không muốn ngủ.
—–
Không muốn ngủ tất nhiên phải trả cái giá rất lớn.
Sáng hôm sau Khương Nại phá lệ ngủ nướng.
Khi người của đoàn phim đã đến đông đủ thì cô mới tới nơi, bữa sáng trợ lý chuẩn bị cũng không kịp ăn.
Tuy vậy lúc ở trong phòng hóa trang, cô nghe thấy diễn viên diễn vai nữ số bốn ở cách vách đang nói về cô: “Tưởng mình là ai chứ, không nói tới việc có chống nổi phòng vé hay không, lại còn bắt mọi người phải đợi cô ta nữa…”
Giọng nói vang lên, cả căn phòng bỗng chìm trong bầu không khí kỳ lạ.
Khương Nại đang nhắm mắt để nhà tạo mẫu trang điểm, lông mi không khỏi run lên.
Tình huống này rất nhanh lại tái diễn lần nữa.
Khi vừa quay xong một cảnh thì đúng lúc đã là giữa trưa, đạo diễn để mọi người tạm nghỉ.
Tần Thư Nhiễm tự bỏ tiền túi ra, muốn giúp Khương Nại xây dựng quan hệ tốt với mọi người trong đoàn phim nên đã gọi cơm hộp và trà chiều cho tất cả mọi người.
Kết quả, sau khi nhận đồ, trà sữa và bánh ngọt trên bàn không ai lấy, một nhóm diễn viên nữ tụ lại trò chuyện vui vẻ về buổi liên hoan tối hôm qua, khen Dư Nam Sương bay thẳng lên trời.
Mơ hồ có thể nghe được vài câu thì thầm:
“Chị Nam Sương không hổ là chị gái đứng trên đỉnh của màn ảnh, bữa tiệc tối hôm qua còn mời được nhà đầu tư của bộ phim này, chính là Thái tử Cố tham gia cùng chị ấy đấy.”
“Chuyện đó đâu có gì lạ, cô có nhìn thấy bài đăng trên khoảnh khắc của chị Nam Sương chưa? Siêu xe tối hôm qua đưa chị ấy về…!đắt đến mức cô có táng gia bại sản cũng không mua nổi một cái bánh xe của nó đó!”
“Hâm mộ chị Nam Sương quá đi mất, có ông chú là tổng giám đốc của Nội Ngu làm chỗ dựa, người theo đuổi cũng thật giàu.
không giống người nào đó ở cách vách, chẳng có cái gì cả.”
Trong không khí tựa như có một ranh giới, chỗ Khương Nại nghỉ ngơi cứ như thế giới khác vậy.
Tần Thư Nhiễm tự uống trà sữa, chỉ sợ cả đoàn phim này người duy nhất nói chuyện bình thường với Khương Nại là cô ấy: “Nại Nại à, chị vừa bấm tay tính thử…!có khả năng em bị mọi người cô lập rồi.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cái đó mà còn cần bấm tay tính thử sao?
Vẻ mặt Khương Nại bình tĩnh, không hề tức giận.
Tần Thư Nhiễm phục Khương Nại nhất là ở điểm này, vừa nhìn là biết người có năng lực lớn không thèm so đo với đám kiến thức nông cạn.
Trà sữa mà nhóm diễn viên nữ phe Dư Nam Sương không uống, Tần Thư Nhiễm cứ nói vài câu lại uống hết một ly, hai người trợ lý cùng uống chung nữa thì sớm muộn gì cũng hết.
Khương Nại sợ cô ấy uống nhiều hư bụng nên ngăn lại: “Chị Thư Nhiễm, đừng uống nữa, tiêu chảy bây giờ.”
“Không uống thì thật là lãng phí.”
“Nếu không thì…!tặng cho người khác uống.”
“Nại Nại của chị ơi! Cả đoàn phim này, trừ đạo diễn ra thì còn ai muốn nói chuyện với em nữa, ngay cả nhân viên công tác cũng tránh ánh mắt của em thì ai sẽ uống cái đống này hả?”
…
Khương Nại suy nghĩ một chút liền cầm điện thoại chụp đống hết trà sữa cùng bánh ngọt, trước sự tò mò của Tần Thư Nhiễm, cô dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào tin nhắn WeChat của Tạ Lan Thâm: “Vệ sĩ của anh có uống cái này không?”
Tần Thư Nhiễm nhướng mày: “Chị uống trà sữa đã no lắm rồi, sao em còn nỡ lòng nào bắt chị ăn thêm thức ăn chó vậy hả?”
Khương Nại mím môi cười khẽ, ngay lúc Tần Thư Nhiễm làm mặt quỷ muốn đuổi theo hỏi quan hệ của cô và Tạ Lan Thâm tiến thêm một bước nữa từ khi nào thì điện thoại lại reo lên.
Trong giao diện tin nhắn của WeChat, Tạ Lan Thâm trả lời: Trà sữa à? Hôm nay anh có việc nên không tới được, để Cố Minh Dã uống thay anh đi.
———-
Truyện được cập nhật nhanh trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com