Đọc truyện Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) – Chương 54: Hoa quế khoai môn (1)
Rạng sáng hôm sau đã phải xuất phát đi ngoại thành, Hoắc Trạch Tích lái xe, Nhan Tiêu ngồi ở ghế phụ mơ màng ngủ.
Đoạn đường ra khỏi thành phố đi núi Cầu tất cả đều là đường cao tốc, lái xe dễ bị mệt, Nhan Tiêu cố gắng giữ tâm thanh tỉnh cùng Hoắc Trạch Tích nói chuyện phiếm, tránh cho anh buồn ngủ.
Lần này là đi thăm bà nội, cô cảm thấy cần phải hỏi rõ tình huống trước nên lên tiếng: “Bà nội năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Bảy mươi ba.”
“Tim không khỏe?” Tối qua nghe mẹ anh nói còn làm phẫu thuật tim.
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn phía trước nói: “Suy tim, năm trước mới cấy máy tăng nhịp tim, mới không lâu đây có phẫu thuật đặt stent động mạch vành mới phát hiện nhịp tim không đập nữa.”
Những từ ngữ y học này cô không hiểu nhưng nghe hiểu câu cuối cùng, sững sốt nói không ra lời.
Hoắc Trạch Tích nhìn cô, giọng nhẹ đi: “May là lúc trước có đặt máy nên không nguy hiểm tính mạng.”
Cô không nhịn được hỏi: “Máy tăng nhịp tim giúp tim đập hả anh?”
“Là máy điện tử trợ giúp hoạt động co cơ tim làm máu được tuần hoàn.”
Vậy thì tương đương với việc tim không đập, hoàn toàn nhờ máy để duy trì sự sống?
Nhan Tiêu chỉ cảm thấy hơi bức bối trong lòng, có chút khổ sở, không biết nói gì liền đổi đề tài: “Bà nội và anh rất yêu thương nhau phải không?”
Anh yên tĩnh một giây rồi ừ một tiếng, lại có điều gì suy nghĩ mở miệng: “Là người rất đặc biệt.”
Nhan Tiêu tò mò: “Đặc biệt?”. Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy bà có thích em không?”
“Nhất định sẽ.”
Nhan Tiêu dựa vào ghế ngồi cười, trên xa lộ xe không nhiều, anh chạy rất nhanh, cảnh sắc bên cạnh rất nhanh biến mất, Nhan Tiêu thấy trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Đến núi Cầu đã là buổi trưa, xe không thể lên núi nên dừng ở khu đậu xe, hai người đi bộ lên núi.
Cảnh trên núi rất đẹp, có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi lá cây, trên đỉnh đầu chim hót líu lo, không khí ẩm ướt, trong lành.
Có một đoạn đường rất dốc, đi lên quanh co, chỉ có lan can cao nửa thước che chở, Nhan Tiêu đi phía trước, Hoắc Trạch Tích đi sau đỡ eo cô, đi qua đoạn đó Nhan Tiêu đã thở hồng hộc, nắm cánh tay anh hổn hển: “Lâu rồi không leo núi, mệt quá…”
“Thiếu rèn luyện, sau này lúc rãnh anh sẽ dẫn em đi leo núi.” Hoắc Trạch Tích nhìn tóc mai ướt nhem của cô, hỏi: “Đi nổi không?”
“Không sao đâu, em nghỉ xíu là được.” Nhan Tiêu lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, lại giúp anh lau.
“Anh cõng em.” Hoắc Trạch Tích nói.
Nhan Tiêu hơi kinh ngạc lắc đầu: “Không cần…”
Hoắc Trạch Tích nửa cười nhìn cô, “Cơ hội hiếm có bỏ lỡ là không có cơ hội khác đâu.”
“Được! Vậy anh cõng em!” Nhan Tiêu sảng khoái đáp ứng.
Được cõng lên cô không kìm được nụ cười, tay khoác lên bả vai anh nhẹ giọng hỏi: “Có phải em nhẹ lắm đúng không?”
“…Rất nặng.”
“Xạo quá, lần trước chỉ cần một tay là ôm được em rồi.”
Anh không trả lời, cười một tiếng.
Nắm bả vai anh một hồi, Nhan Tiêu đưa tay nắm lấy cành cây bên đường, lực rất mạnh làm cây lung lay, chim bị dọa sợ bay đi hết, líu ríu ồn ào.
Cô vội vỗ bả vai anh: “Hoắc Hoắc đi mau!”
“Sao vậy?”
“Mấy con chim kia định thả phân xuống báo thù em!”
“… Em nghĩ xấu cho tụi nó rồi.”
Nhan Tiêu còn nghi ngờ quay đầu nhìn, đám chim kia vẫn còn ồn ào.
Nhan Tiêu vươn người lên ôm lấy đầu anh: “Đi mau đi mau!”
Hoắc Trạch Tích giận: “…Tay em che mắt anh rồi!”
“Em sợ bọn nó thả phân lên đầu anh!”
“…”
Nhan Tiêu không nhịn được: “Mau thả em xuống!”
Hoắc Trạch Tích không buông ra, cô lại vỗ vỗ bả vai anh: “Mau!”
Anh không biết làm sao, ngồi xổm xuống để cô xuống, Nhan Tiêu vội vàng kéo tay anh bắt đầu chạy.
Hoắc Trạch Tích ban đầu còn bị cô kéo chạy mấy bước, sau đó Nhan Tiêu lại kéo mạnh hơn, anh không nhịn cười được, cũng chạy chậm theo cô.
Quay đầu nhìn anh cô mới từ từ nhớ lại chuyện vừa rồi, cười ra tiếng, vừa chạy vừa cười, nước mắt tuôn ra, thả chậm bước chân.
Hô hấp không đều, Nhan Tiêu níu anh lại, đầu tựa vào ngực anh, cúi đầu điều chỉnh nhịp thở.
Hoắc Trạch Tích kéo cô vào ngực mình, xoa xoa đầu cô, cười hỏi: “Em có bị ngốc không vậy?”
Nhan Tiêu lắc đầu: “Không ngốc.”
Đi ra khỏi rừng cây mới phát hiện hai người đã đến lưng chừng núi, kế bên là vách núi, có thể nhìn thấy tầng sương mù bao phủ cây cối bên dưới cùng dòng suối phía xa.
Rốt cuộc nhìn thấy căn nhà không xa, Nhan Tiêu kích động: “Có phải chỗ đó không?”
Hoắc Trạch Tích cũng nhìn sang, “Hình như vậy.”
Đi tới mới thấy dưới tàng cây có một bà cụ ngồi trên xe lăn, Nhan Tiêu hơi nghi ngờ nhìn Hoắc Trạch Tích, anh hơi cúi đầu: “Là bà nội.”
Đến gần mới thấy rõ bà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc ngắn ngủn, hết sức gầy gò.
Hoắc Trạch Tích khẽ gọi bà mới từ từ mở mắt, thấy rõ hai người thì hơi ngạc nhiên, từ từ phản ứng, cười: “Trạch Tích à?”
Hoắc Trạch Tích nhìn bà cũng cười.
Nhan Tiêu thấy hơi xúc động, anh cười lên rất ôn nhu.
Anh lại kéo Nhan Tiêu qua, “Bà nội, đây là bạn gái con, tên Nhan Tiêu.”
Quan tâm đến thính lực của người già, anh nâng cao âm thanh lên, nói chậm từng từ.
Nhan Tiêu tiến lên, cười sáng rỡ: “Con chào bà nội!”
Bà nội hơi kinh ngạc, quan sát cô, vừa cười vừa gật đầu.
Thời tiết oi bức, âm trầm giống như muốn mưa, Nhan Tiêu đi tới đẩy xe lăn, cúi đầu nói: “Bà nội, trời muốn mưa rồi, con đẩy nội vào nhà được không ạ?”
Bà nội cười đáp ứng, Nhan Tiêu chậm rãi đẩy xe lăn, Hoắc Trạch Tích đi phía sau.
Trong phòng có một thím nuôi rót nước cho hai người.
Phòng khách có cửa sổ sát đất, tầm mắt rộng rãi, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, núi non trùng điệp.
Bên cửa sổ có cái bàn nhỏ bày một bộ ấm trà gốm màu xanh nhạt, hết sức tinh xảo.
Bà nội Hoắc tìm cô nói chuyện nhưng lại không hỏi vấn đề gì, chỉ nói cảnh trong núi, hai bà cháu đang nói chuyện thì cô phát hiện Hoắc Trạch Tích đứng lên đang đi tới bàn trà.
Bình nước nóng, lọc lá trà, tráng sơ chén trà…
Động tác anh chậm rãi, yên lặng chuyên chú.
Giống như một thói quen, rất thành thạo.
Nhan Tiêu nhìn theo bị ánh mắt bà nội bắt gặp, cười một tiếng: “Mỗi lần nó tới đây đều pha một bình trà.”
Nhìn bác sĩ Hoắc như vậy rất có cảm giác phong nhã, Nhan Tiêu yên lặng cười nhìn bà nội, phát hiện bà nội cho cô rất nhiều cảm xúc phức tạp, không tiếp xúc nhiều nhưng thấy bà rất có khí chất, có thể nhìn ra lúc còn trẻ từng là mỹ nhân.
Làm xong, Hoắc Trạch Tích đẩy chén trà sang cho bà, ôm bà từ xe lăn ra ngoài để bà ngồi lên ghế gỗ nhỏ chạm hoa.
Chắc là thói quen, bà nội nâng chung trà lên hớp một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao không châm trà cho bạn gái con?”
Nhan Tiêu lúc này mới phản ứng, vội vàng nói: “Để em cầm chén.”
Trong đầu nghĩ để bác sĩ Hoắc bưng trà rót nước cho mình sao thấy bất an quá.
Hoắc Trạch Tích bưng ấm lên, một tay đè nắp, nước trà màu hổ phách chảy vào trong chén, anh lại nhìn cô.
Nhan Tiêu bưng lên uống một hớp, tuy không biết thưởng thức nhưng vẫn cảm thấy trà rất thơm, đọng trong miệng lâu dài.
Cô không nhịn được hỏi: “Đây là trà gì?”
Hoắc Trạch Tích trả lời: “Phổ Nhị.”
“Em có thể nếm thấy mùi hoa lài.” Nhan Tiêu lại uống một hớp nữa.
Anh giải thích: “Có thêm hoa lài khô nên hai vị trà hòa quyện vào nhau.”
Nhan Tiêu cười nhìn anh, bác sĩ Hoắc thật giỏi…
Ba người ngồi một chỗ không nói chuyện nhiều, Hoắc Trạch Tích nói bà nội nấu ăn rất ngon, hai người liền đứng dậy vào bếp làm bánh táo đỏ, để Hoắc Trạch Tích ở bên ngoài.
Cô học cách đổ vào khuôn rồi cho vào lò, sau đó đẩy bà nội ra ngoài.
Hoắc Trạch Tích đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, hai tay cho vào túi quần, Nhan Tiêu nhìn bóng lưng thon dài kia có vẻ đang thất thần nên kêu một tiếng, anh xoay người.
Bà nội khen ngợi cô: “Bạn gái con học rất nhanh, rất thông minh.”
Hoắc Trạch Tích cúi đầu cười nói: “Bà nội cô ấy không có thông minh đâu.”
Nhan Tiêu trừng anh nhưng không tự chủ cong khóe miệng.
“Vậy con thông minh à?” Bà nội bênh vực cô.
Nhan Tiêu cũng hùa theo: “Anh thông minh à?”
Lấy nhiều địch ít, bác sĩ Hoắc bại trận.
Bên ngoài đột nhiên nổi gió, Nhan Tiêu nhìn cách đó không xa có một cây đào có trái đã chín đỏ, nếu như mưa xuống chắc rụng mất.
Cô hỏi: “Bà nội, cây đào bên ngoài là của ai vậy ạ?”
“Chắc là của chủ nhà.”
Nhan Tiêu nói: “Vậy con có thể hái xuống được không ạ? Nếu không thì tụi nó hư hết.
“Không có ai ăn cả, con cứ hái đi.” Bà nội cười nói.
Hoắc Trạch Tích từ sân thượng đi vào thì nhìn thấy cô đi ra cửa, hỏi: “Bên ngoài trời sắp mưa em đi ra làm gì?”
“Em đi hái đào.” Nhan Tiêu chỉ chỉ cái cây.
Cây lớn lên ở trên đường núi, cao thật cao.
Hoắc Trạch Tích ngăn lại: “Nguy hiểm lắm, đừng ra ngoài.”
Nhan Tiêu không chịu: “Không hái thì hư đó, uổng lắm!”
“Bên ngoài trời mưa, đất trơn trợt, em té xuống thì làm sao?”
Té xuống…
Bác sĩ Hoắc tưởng cô là con nít à?
“Bà nội đồng ý rồi, hơn nữa cái cây cực khổ mọc ra trái mà không có người hái, nó buồn lắm đó!” Nhan Tiêu trưng ra biểu tình thê thảm nhìn anh.
Bà nội cười, nhìn anh: “Con quá nghiêm khắc rồi đó! Nhan Tiêu đâu phải là con nít đâu!”
Nghe câu này cô hơi chột dạ, sợ Hoắc Trạch Tích buông ra câu “Cô ấy chính là con nít.”
Cũng may là không nói, anh yên lặng mấy giây: “Vậy để anh hái.”
Trời đã bắt đầu mưa rồi, Nhan Tiêu sống chết muốn ra ngoài cùng anh, Hoắc Trạch Tích kêu cô đứng dưới tàng cây, anh hái cô chụp.
Mưa lớn dần, Hoắc Trạch Tích nắm tay Nhan Tiêu trở lại.
Nhan Tiêu rửa đào xong thì ăn, còn hơi chát nhưng ăn rất ngon, Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ thì thấy buồn cười, y như con nít.
Mới vừa rồi cô đứng dưới tàng cây không có dầm mưa, nhưng áo anh ướt.
Nhan Tiêu sờ thử: “Quần áo anh ướt rồi mặc vào bị cảm lạnh đó!”
Bà nội cũng nhìn thấy, kêu anh cầm máy sấy tóc sấy cho khô đi, vì vậy hai người đi vào phòng sấy đồ.
Hoắc Trạch Tích ngồi lên ghế, Nhan Tiêu cắm điện vào, nhiệt độ vừa đủ để không làm nóng da.
Tay cô thổi vào trong quần áo anh, từ bụng tới ngực, quần áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn eo bụng rắn chắc, Hoắc Trạch Tích nhìn cô: “Tính lưu manh với anh à?”
Vốn không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Hoắc Trạch Tích nói Nhan Tiêu lập tức đưa tay sờ soạng vài cái, hừ lạnh: “Đại gia ta còn muốn lưu manh thêm chút nữa đấy!”
Hoắc Trạch Tích đưa một ngón tay ra, hời hợt nói: “Sờ một lần đưa một trăm.”
Nhan Tiêu: “…” Anh có đầu óc buôn bán quá nhỉ!
Cô sấy rất chậm, từng chỗ từng chỗ, động tác nhẹ nhàng ôn nhu, Hoắc Trạch Tích đang nằm cũng buồn ngủ, nhắm mắt lại.
Nhan Tiêu nghĩ là anh chỉ nhắm mắt một chút, ai ngờ khi sấy xong cô nhẹ kêu anh mà anh không trả lời.
Ngủ rồi…
Chắc là lái xe từ sáng tới trưa rất mệt.
Nhan Tiêu không lay anh dậy, rón rén ra khỏi phòng, trước khi ra còn cài cửa lại.
Bánh táo đỏ vừa rồi làm đã được rồi, bày trên bàn, mùi thơm lan tỏa tứ phía.
Trong phòng không thấy bà nội, Nhan Tiêu hỏi dì ở bên cạnh: “Bà nội đâu rồi ạ?”
“Bà về phòng ngủ trưa rồi.”
Nhan Tiêu cắt một miếng bánh ăn thử, mùi vị cũng được lắm, còn nóng, vừa thổi vừa ăn, Nhan Tiêu ngồi một hồi lại thấy chán quá nên đi vào phòng của Hoắc Trạch Tích đợi.
Anh ngủ có vẻ rất thoải mái, cô ở bên cạnh chơi điện thoại rồi lại đứng cạnh cửa sổ nhìn mưa, trong đầu nghĩ sao thời tiết oi bức thế.
Bình thường đâu có khi nào ngủ trưa, cộng thêm chỗ này hoàn cảnh xa lạ, Nhan Tiêu đợi nửa ngày cũng không buồn ngủ nên ngồi nhìn Hoắc Trạch Tích ngủ say.
Nhưng mà nhìn kỹ… trán anh ra mồ hôi nhiều quá.
Nóng dữ lắm hả?
Nhan Tiêu cầm khăn ướt lau mồ hôi cho anh, anh khẽ nhìu mày, không biết là nằm mơ thấy cái gì.
Cạnh chỗ nằm có cái quạt lá, Nhan Tiêu kéo ghế lại ngồi cạnh quạt giúp anh, cô quạt nhè nhẹ, man mát.
Chân mày anh dần giãn ra, Nhan Tiêu cười, ngón tay lướt qua chân mày.
Đột nhiên Hoắc Trạch Tích lại cử động, miệng lẩm bẩm: “Bà nội…”
Giọng nói nhỏ đến mơ hồ, Nhan Tiêu còn nghe anh nói một câu “Thật xin lỗi.”
Nghĩa là sao? Tưởng cô là bà nội hả?
Nhan Tiêu hơi buồn cười, đúng là loại hành động cầm quạt lá quạt như thế này chỉ có bà nội bà ngoại thường hay làm.
Cô chống cằm nhìn anh, muốn hôn anh một cái, nghĩ là làm, cô sát lại hôn vào gò má anh một cái xong lại tiếp tục ngồi chống cằm.
Nhưng không ngờ tới giây tiếp theo anh đã mở mắt ra rồi.
Nhan Tiêu không kịp phản ứng, trên mặt vẫn còn hơi ngu si.
Hoắc Trạch Tích khẽ cau mày, nhìn qua nhìn lại, âm thanh trầm thấp hỏi: “Anh ngủ quên hả?”
Vỗ vỗ mặt mình, Nhan Tiêu ho khan: “Đúng vậy… anh ngủ gần một tiếng rồi.”
Chắc là anh không biết chuyện mình mới vừa lén hôn anh đâu…
Anh chuyển tầm mắt trở về, hí mắt nhìn cô: “Em vừa hôn trộm anh à?”
Vậy mà cũng biết nữa?
Nhan Tiêu: “… Gì mà hôn trộm, làm như em dê xồm lắm vậy!”
Chưa thích ứng với ánh sáng quá chói, anh lại nhắm mắt lại.
Nhan Tiêu nhớ tới lời anh vừa nói trong giấc mơ, hỏi: “Vừa rồi anh nằm mơ thấy gì vậy?”
Hoắc Trạch Tích không lên tiếng, một lát sau mở mắt ra: “Rót cho anh ly nước.”
Ừ một tiếng, cô ra cửa rót nước rồi trở lại đưa cho anh, nói: “Bà nội cũng đi ngủ trưa rồi.”
“Ừ.”
Nhìn anh uống hết ly nước, cô nhận lấy cái ly, “Anh uống nữa không?”
“Không cần, em ngồi đi.”
Hai người trầm mặc một hồi, chỉ còn có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Nhan Tiêu nhìn tóc mai của anh còn ướt, lại hỏi lần nữa: “Vừa rồi anh gặp ác mộng hả?”
Anh không chối, qua một lúc sau mới nói: “Mơ thấy chuyện khi còn bé…”
Nhan Tiêu nhìn anh, “Ừ, chuyện gì?”
Anh khẽ cau mày, anh mắt mông lung như đang nhớ lại, “Lúc mười tuổi, anh cùng ông bà nội đi leo núi, còn có Hoắc Bình Quả nữa…”
Âm thanh chìm xuống, không nói nữa.
Phía sau chắc còn có câu chuyện dài, cô tò mò truy hỏi: “Sau đó thì sau?”
Hoắc Trạch Tích đảo tròng mắt, giọng nói bình tĩnh: “Bà nội và hai người tụi anh đi dạo, trời mưa, trên núi có đất đá rơi xuống, ông nội đi tìm kêu mọi người đi xuống, không đợi ông đi lên đón anh đã ôm em gái đi lên trước sau đó được bà nội tìm được, ông nội anh không trở lại nữa.”
“Về sau thì sao?” Nhan Tiêu nắm chặt ngón tay, chần chừ hỏi.
“Không tìm được thi thể.”
Anh không có biểu tình gì nhưng cô lại thấy khổ sở, vừa rồi anh mơ thấy chuyện này?
Nhan Tiêu nhớ lúc anh ngủ có nói “Thật xin lỗi.”
Có phải sâu trong nội tâm anh vẫn đang tự trách mình?
Nhưng anh không nói, cô cũng không hỏi, yên tĩnh một hồi đột nhiên cô đứng lên ôm lấy anh.
Nhan Tiêu đứng giữa hai chân anh, ngón tay luồn vào tóc anh, ấn anh vào ngực mình.
Hoắc Trạch Tích sững sốt, sau đó nhàn nhạt lên tiếng, “Không cần an ủi anh đâu.”
Nhan Tiêu nói: “Em chỉ muốn ôm anh một cái thôi.”
Sau một lát, hai tay anh vòng qua eo cô, kéo gần lại.
Nhìn anh áp vào ngực mình, nhẹ nhàng sờ tóc anh, mềm mại khô ráo, sờ vào gáy hơi tê dại nhưng thoải mái.
Lần đầu tiên cảm giác được anh cũng có mặt giống trẻ con.
Thỉnh thoảng cũng cần người ôm một lát.
Thời gian dài như một thế kỷ, mưa đã hết, cửa sổ thủy tinh được gột rửa sạch sẽ, trong không khí hơi đất bốc lên.
Anh đột nhiên kêu tên cô đánh vỡ yên lặng.
Nhan Tiêu khẽ ừ một tiếng, anh không báo trước mở miệng: “Hay là chúng ta kết hôn đi.”
Giọng nói như thường lệ, không ngập ngừng chút nào.
Hoàn toàn phản ứng không kịp, Nhan Tiêu cứ tưởng là mình nghe nhầm, hồi lâu mới lên tiếng, nói ra mà không dám tin tưởng: “Anh nói gì?”
“Anh muốn kết hôn.”
Giờ phút này thật không chân thật, Nhan Tiêu thậm chí còn không nghe rõ giọng mình, trong đầu loạn hết lên, chần chờ hỏi: “Bây giờ?”
Hoắc Trạch Tích đột nhiên cười, cũng giống như bừng tỉnh, buông cô ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đủ hai mươi tuổi chưa?”
“Đủ rồi.”
Ánh mắt long lanh như mưa ngoài trời, Nhan Tiêu không dời mắt đi đâu được.
Anh chậm chạp thấp giọng hỏi, “Vậy em đồng ý gả cho anh không?”