Đọc truyện Nghiễn Áp Quần Phương – Chương 165: Linh Linh
Hiến Chi không ở đây, một mình ta ở phủ tướng quân của Thái tử thì cũng chẳng nhìn nhau ghanh ghét với công chúa Tân An làm gì. Ăn sáng xong ai về phòng người nấy. Hạ nhân trong phủ cũng đều là những gương mặt lạ, chỉ có một nha đầu Linh Linh Thái tử chỉ định riêng cho ta là ở trong phòng cùng, mà ta cũng không thể lúc nào cũng nhốt mình trong nhà nói chuyện với nàng ấy được.
Vì thế ta quyết định đi gặp Tạ Huyền một mình.
Chuyện này cần Linh Linh giúp đỡ, ta nói với Linh Linh:
– Em có thể tìm giúp ta một bộ đồ nam trang không?
Linh Linh khó hiểu nhìn ta:
– Tiểu thư muốn đồ nam trang, là để mặc?
Ta gật đầu.
Tiểu nha đầu kia đảo mắt:
– Chẳng lẽ tiểu thư định xuất môn?
– Đúng vậy, so với cứ ngồi mãi ở đây thì chẳng bằng ra ngoài tìm chút việc mà làm.
– Tiểu thư định đi đâu?
Hơ, thật không thể ngờ được nha đầu này tuy nhỏ tuổi nhưng lại là một quản gia rồi. Ta đành phải thành thật trả lời:
– Đến chỗ chiêu mộ tân binh. Nơi đó có một người quen của ta, là em trai của Tạ đại tướng quân, tên là Tạ Huyền, Linh Linh cũng nghe nói qua rồi chứ?
Việc này quang minh chính đại, không có gì cần phải giấu diếm.
Câu nói kế tiếp của Linh Linh lại khiến ta suýt chết nghẹn:
– Tiểu thư muốn ra ngoài tìm nam nhân à!
Lần này thì bụng không đau nhưng đầu lại hơi đau rồi đây, ta bất đắc dĩ giải thích:
– Linh Linh, ta đi tìm bạn, không phải là tìm nam nhân.
Tiểu nha đầu tinh quái này, có hiểu “tìm nam nhân” là có ý gì không, chụp mũ linh tinh.
– Nhưng bằng hữu của tiểu thư chính là nam nhân mà. Thái tử điện hạ đã dặn dò, không cho phép tiểu thư gặp nam nhân khác. Nếu Thái tử biết tiểu thư lén đi gặp nam nhân sau lưng Thái tử thì sẽ không vui.
Cái gì mà “sau lưng Thái tử”? Cho dù ta có vụng trộm đi, ờ thì, đi tìm nam nhân thì cũng là sau lưng Vương Hiến Chi, liên quan gì đến Thái tử chứ?
Nhưng mà làm sao nói rõ với tiểu nha đầu này được? Ta không nhịn được hỏi:
– Linh Linh, năm nay em bao nhiêu tuổi?
Thế mà nàng còn dám nói là vì nàng cơ trí nên Thái tử mới phái nàng đến hầu hạ ta, nếu thế này mà gọi là cơ trí thì ta rất nghi ngờ năng lực phân biệt của Thái tử đó.
– Tháng sáu này thì tròn 11 tuổi.
Ta khẽ thở dài. Thế cũng khó trách, thì ra mới 11 tuổi, chỉ là một đứa trẻ. Ta còn tưởng rằng ít nhất nàng cũng đã 12, 13 tuổi rồi.
– Vậy em họ gì? – ta định làm thân với nàng.
Nàng lại tắc tịt,cúi đầu ngập ngừng nửa ngày mới nói:
– Họ Diêu.
Ta buồn bực nhìn nàng, bỗng nhiên cảm thấy nha đầu kia cũng là loại có lai lịch, nếu không, họ cũng cần nghĩ lâu thế sao?
Hơn nữa, hôm qua nàng cho ta cảm giác rất thông minh, rất đáng yêu, hôm nay lại chỉ cảm thấy nói năng ngốc nghếch, như dưa bị úng nước vậy. Ta lén đánh giá nàng, càng nhìn càng nghi hoặc. Nhất thời lại sinh ra ảo giác: “Linh Linh” hôm nay căn bản không phải là Linh Linh ngày hôm qua.
Ta day day huyệt thái dương đang căng lên. Thôi đi, giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này. Bất kể nàng nghĩ thế nào, chỉ cần nàng chịu mang nam trang đến cho ta là được.
Ta lại nhẫn nại giải thích với nàng: “Không phải ta muốn đi tìm nam nhân, là muốn đến chỗ chiêu mộ tân binh để giúp làm việc. Chỗ khác ta cũng có thể đi nhưng lại không có người quen, chỉ có chỗ này có người quen, ta cần hắn tiến cử hoặc an bài là được.”
Nói xong, Linh Linh vẫn đứng đó bất động.
Ta có chút cáu tiết, cao giọng nói: “Tìm một bộ nam trang rất khó sao? Em đã nhận ta làm tiểu thư thì cũng nên tôn trọng ta một chút. Ta là tiểu thư của em chứ không phải là tù nhân của em. Nếu em sợ Thái tử trách cứ, chờ Thái tử về ta sẽ tự giải thích với người.” Trời ơi, giảng đạo lý với một tiểu nha đầu 11 tuổi thật quá khó, lời này của ta nàng hiểu được không?
Nàng bĩu môi nói:
– Không phải, mà là…
– Mà là cái gì? Điện hạ nhà em đã dặn em không cho ta ra cửa?
Nếu thực sự là thế thì quá đáng lắm.
– Thái tử điện hạ nói em phải luôn đi theo tiểu thư, không được để lạc mất tiểu thư.
Đúng là nha đầu ngốc, lời này mà cũng nói cho ta biết.
Thái tử kia cũng đúng là khó tin, nha đầu ngươi cho ta, ít nhất cũng nên chọn người cơ trí một chút, không nên tiết lộ ý đồ chân thân của chủ tử chứ. Nói năng thẳng thừng thế này, đầu óc không chút quanh co mà cũng phí công hắn tự mình sai bảo?
– Không được, vạn nhất tiểu thư đi đường trốn vào đâu đó không thấy tăm hơi thì em phải làm sao? – Tiểu nha đầu vội vàng nói.
Ta sắp giận đến hộc máu rồi.
Hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân rồi, ta nghiêm túc cam đoan với nàng:
– Tuyệt đối không! Ta là phụng thánh chỉ của Hoàng thượng đến cùng công chúa đi thăm Thái tử điện hạ, nếu ta lén trốn đi thì chính là kháng chỉ, kháng chỉ là tội gì em cũng biết chứ?
– Sẽ mất đầu đó!
Nàng đưa tay lên cứa cổ.
– Đúng rồi đó, thế này em đã tin ta sẽ không lén chạy đi chưa, trừ phi ta không cần đầu nữa.
Lúc này tiểu nha đầu mới không kiên trì nữa.
Sau khi cam đoan thề thốt đến hàng vạn lần rồi cuối cùng nàng mới nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài.
Ta quá mệt mỏi, lại nằm xuống giường.
Giờ xem như ta đã hiểu rõ dụng ý của Thái tử, hắn cho nha đầu này đến đâu phải là hầu hạ ta, là tra tấn ta thì có.
Linh Linh đi một hồi mới tìm được hai bộ quần áo của cụ già, xấu đến chết.
Cái này cũng chẳng sao cả, giờ không cần xinh đẹp mà phải thật xấu, tránh để mấy tên “làm lính ba năm thấy lợn nái cũng động lòng” để ý.
Nhưng đi đường vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt khác thường. Ta đành phải ép mũ rơm lên tận mặt, cố gắng đi dọc theo bên đường.
Trên đường đi còn có một đội kỵ binh, ta vội trốn vào góc giữa hai căn nhà. Quay đầu lại nhìn Linh Linh, tiểu nha đầu kia bị sợ đến ngây người, đứng giữa đường không động đậy. Ta vội tiến lên kéo nàng lại, sau đó ôm nàng lăn một vòng mới tránh được vó ngựa dày xéo.
Sau khi kị binh đi qua rồi, ta cúi đầu nhìn Linh Linh, vẻ mặt nàng hoảng hốt, miệng run run, sau đó “òa” lên khóc lớn.
Người qua đường ào ào vây lên, ta đành ôm chặt Linh Linh, tiện thể bịt chặt miệng nàng lại.
Nhưng vẫn đã muộn, tiếng khóc của nàng và mũ rơm bị rơi khi lăn trên đất, tóc dài phân tán đã bán đứng sự ngụy trang của chúng ta.
Nhìn mọi người trên phố đều bị hấp dẫn qua đây, ta vội nhặt mũ rơm, kéo Linh Linh chạy đi.
May mà những người đó không đuổi theo. Dù sao chúng ta không phải là kẻ trộm, không có chuyện đuổi theo không buông. Người thích xem náo nhiệt thấy thì xem, không còn thì cũng tan đi, sẽ không đuổi theo làm gì cả.
Đợi đến khi Linh Linh nức nở xong, ta mới kì quái nhìn nàng, hỏi: “Chẳng lẽ em chưa từng ra phố sao?” Vừa rồi đội kị binh kia cũng không xông thẳng lên trước, tốc độ cũng không quá nhanh, hoàn toàn có thể tự tránh đi.
“Không có.” Linh Linh vẫn còn đang hít hít mũi.
Lòng ta càng buồn bực. Nha đầu chưa từng ra phố. Đây là chuyện gì? Thái tử muốn nhốt ta thì có thể hiểu nhưng đến tiểu nha đầu cũng không cho ra đường.