Nghiễn Áp Quần Phương

Chương 157: Thăm dò công chúa


Đọc truyện Nghiễn Áp Quần Phương – Chương 157: Thăm dò công chúa

Lúc hừng đông, ta và Vương Hiến Chi đều tự quay về chỗ mình để nghỉ ngơi, chỉ là vừa mới nằm xuống, ngủ được một lát thì đã bị gọi dậy.

Sau đó vội vàng rửa mặt chải đầu, ngáp dài rồi lên xe ngựa.

Trong ánh nắng sớm mờ mờ, ta ngồi bên cửa sổ xe nhìn ra đội quân bên ngoài, muốn nhìn xem huynh ấy ở đâu.

Công chúa Tân An ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi tìm hắn đúng không. Ta còn nghĩ tối qua ngươi và hắn đã bỏ trốn rồi chứ, buổi sáng Thái Châu qua gõ cửa phòng ngươi thì bảo ngươi vẫn còn ở đó, ngay từ đầu ta còn không tin. Sao ngươi không chạy cùng hắn? Cơ hội tốt như vậy mà. Yên tâm, ta sẽ không phái người đi bắt các ngươi lại đâu, dọc đường đều là thổ phỉ, chỉ dựa vào mấy người của hắn, dẫn theo mĩ nhân như ngươi đồng hành thì chẳng phải là hiến áp trại phu nhân cho bọn chúng sao, ta mừng còn không kịp đó.”

Chua ghê gớm, ta cũng không muốn nói với nàng, lúc đến Vương Hiến Chi đã tránh được thổ phỉ thì lúc về đương nhiên cũng có thể.

Hơn nữa biết rõ đường đi khó như vậy chẳng lẽ ta còn trang điểm xinh đẹp ngồi trong xe rêu rao khắp nơi như bây giờ? Đương nhiên là mặc nam trang, ta cùng mẫu thân chạy nạn từ phương Bắc xuống cũng là cải nam trang mà đi.

Cuối cùng ta thấy Vương Hiến Chi cưỡi một con ngựa bạch, vẫy tay với ta, ta cũng gật gật đầu với huynh ấy, sau đó buông rèm cửa, quay lại kính cẩn nói: “Hạ quan phụng mệnh Hoàng thượng cùng công chúa ra tiền tuyến, làm sao có thể rời khỏi công việc, vi phạm thánh mệnh.”

Công chúa cười nhạo: “Ha ha, thì ra là sợ phụ hoàng ta giáng tội. Ta phải nói, tình cảm của các ngươi cũng không tốt lắm đâu, nếu thực sự yêu nhau thì nên vượt qua muôn ngàn khó khăn, liều lĩnh ở bên nhau.” Lại nắm chặt tay mình như thể đang thề với ai: “Nếu là ta, cho dù cãi lại thánh chỉ cũng phải ở bên ý trung nhân, cho dù mạo hiểm mất đầu thì cũng quyết không tách ra khỏi người đó.”

Lòng ta nói: Dù sao cũng chẳng nguy hiểm đến mất đầu, dù có bỏ trốn, đi một vòng trở về thì vẫn là công chúa.


Miệng thì kính cẩn đáp: “Vâng, công chúa vô cùng có tình có nghĩa, rất tình cảm, hạ quan chỉ là người phàm tục, sao có thể so với công chúa được.”

Nàng khinh thường mắng: “Đừng nịnh hót lung tung, không ăn nhằm gì với ta đâu. Nhưng mà ngươi cũng thật đáng thương, hắn luôn miệng nói thích ngươi, đuổi theo ngươi tới tận đây nhưng đuổi được rồi thì làm sao? Còn không phải kiệu hoa đỏ thẫm cưới hỏi đàng hoàng, đầu tiên đưa Si Đạo Mậu vào cửa sau đó lại cho ngươi danh phận tiểu thiếp. Ngươi cứ chờ sau này hầu hạ Si Đạo Mậu đi. Ha ha.”

Ta cúi đầu không nói gì nữa, tuy rằng tiếng cười ha ha của công chúa khiến ta nghĩ đến “tiếng cười sang sảng” đáng sợ của phụ hoàng nàng nhưng lời này của công chúa đúng là đã chạm đến nỗi đau của ta.

Đúng vậy, Hiến Chi đưa được ta về kinh thành thì sao, phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Có một số thứ sẽ trở thành sự thật, chúng ta không thể phủ nhận cũng chẳng thể vượt qua.

Về sau, Si Đạo Mậu, còn cả Thu Nhi của nàng nữa, nếu lại thêm cả ta, ta thậm chỉ còn chẳng có quyền tranh cãi với các nàng. Bởi vì trên danh phận, Si Đạo Mậu mới là hôn thê danh chính ngôn thuận của Vương Hiến Chi.

Nghĩ vậy, lòng ta rối loạn. Thế nhưng công chúa lại chẳng chịu tha cho ta, lại ngồi đối diện tiếp tục nói: “Nhưng mà, hắn chịu vất vả đuổi theo đến tận đây, cũng coi như không tệ với ngươi. Ngươi làm tiểu thiếp cho hắn cũng không thiệt đâu. Xuất thân của ngươi vốn thấp kém, có thể làm tiểu thiếp cho Vương Hiến Chi đã là cất nhắc ngươi lắm rồi.”

“Nếu công chúa lấy huynh ấy thì có chấp nhận cho huynh ấy nạp thiếp không?” Ta đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi nàng.

Nghe khẩu khí của nàng thế này thì dường như đã hết hi vọng với Vương Hiến Chi, cho nên cũng chẳng định nhúng tay can thiệp chuyện của huynh ấy và Si Đạo Mậu nữa. Là thái độ của Hiến Chi hôm qua đã khiến nàng hoàn toàn thất vọng sao?


Nàng kiên quyế trả lời: “Đương nhiên không được, chết cũng không cho! Phò mã của ta chỉ có thể có mình ta thôi.”

“Vậy công chúa chắc chắn cũng sẽ không làm thiếp đúng không?”

Lời này ta hỏi rất dè dặt, cẩn trọng nhưng vẫn chọc giận đến nàng, mặt đỏ bừng đáp: “Đó là đương nhiên! Bản công chúa có thân phận gì, làm thiếp cho người ta? Buồn cười!”

“Như vậy…”, ta cười nói: “Công chúa và Vương Hiến Chi kiếp này nhất định là vô duyên rồi. Huynh ấy nhất định sẽ lấy hạ quan, thê cũng được thiếp cũng vậy. Công chúa không chấp nhận cho huynh ấy nạp thiếp, bản thân cũng không chịu làm thiếp, thế thì công chúa và huynh ấy còn có hi vọng gì?”

Ta biết nói như vậy sẽ càng chọc giận nàng nhưng chỉ có thể mới có thể bức nàng nói ra tâm ý thực sự của mình.

Trong cuộc chiến tranh giành tình cảm này, với ta mà nói, nàng lợi hại hơn Si Đạo Mậu, cũng mang tính uy hiếp nhiều hơn. Vấn đề Si Đạo Mậu còn có thể giải quyết, thật sự không được ta còn có thể lùi một bước, làm thiếp cho Vương Hiến Chi, nhưng nếu công chúa Tân An kiên quyết lấy Vương Hiến Chi, hơn nữa xin được thánh chỉ rồi thì ta hoàn toàn hết hi vọng.

Nàng đột nhiên mỉm cười, cười rất chắc chắn, rất tà ác: “Ngươi dám khẳng định hắn sẽ lấy ngươi như vậy sao?”

Từ “tà ác” này vốn không nên dùng ở trên người nàng, bởi vì tính cách của nàng thuộc loại thẳng thắn, lỗ mãng. Nhưng tối hôm qua, có lẽ là bị Vương Hiến Chi từ chối trước mặt ta nên khó xử, khiến nàng vừa ghen ghét vừa nóng nảy, cảm xúc có chút cực đoan.


Nhưng việc đã đến nước này, ta đã chẳng thể lùi bước nữa, giờ chỉ có thể tiếp tục chống đỡ, để nàng phẫn nộ mà nói ra hết những lời trong lòng. Vì thế ta gật đầu nói: “Đúng vậy, hạ quan dám chắc.”

Sắc mặt nàng trở nên âm trầm: “Chỉ cần có ta ở đây thì ngươi đừng hòng. Nhân dịp này mà ở bên hắn đi, chờ về đến kinh thành rồi thì ngươi cũng chỉ có thể nhìn bóng hắn từ xa rồi chảy nước miếng thôi.”

Xem ra phán đoán lúc trước của ta hoàn toàn sai lầm rồi, công chúa không chỉ không hết hi vọng mà còn định bắt ép Vương Hiến Chi. Ta dứt khoát hỏi thẳng nàng: “Sao cơ, công chúa định vời Hiến Chi làm phò mã?”

Nàng trừng mắt nhìn ta: “Đúng thì làm sao? Ta là công chúa Đại Tấn, muội muội của Thái tử. Ta muốn vời ai làm phò mã thì ai từ chối được?”

“Vậy sao? Theo hạ quan biết, nhiều năm trước công chúa đã có suy nghĩ này rồi, vì sao đến giờ còn chưa thực hiện được?”

Nàng tức giận đến xiết chặt khăn tay: “Gia Cát Đào Diệp, xin chú ý cách dùng từ của ngươi! Đừng tưởng rằng không ở trong cung thì ta không trị được ngươi.”

Ta nhún vai cười nói: “Công chúa đúng là có thể thoải mái trừng phạt hạ quan, thậm chí xử tử ngay tại chỗ. Tính mạng tiểu quan trong mắt công chúa vốn khác gì con kiến đâu. Nhưng xin hỏi công chúa, nếu xử tử hạ quan rồi thì công chúa lấy cái gì để hiến cho lệnh Thái tử ca ca của người?”

Nàng ngây dại, nửa ngày sau cũng không nghĩ ra được từ thích hợp để phản bác.

Chân tướng đã quá rõ ràng rồi, ta đến tiền tuyến quả nhiên là do Thái tử bày mưu tính kế.


Tên biến thái kia ra đến tiền tuyến rồi còn không chịu tha cho ta!

Không chịu buông tha ta cũng sẽ không cho phép Vương Hiến Chi đến gần ta. Mà dựa vào sự tâm ngoan thủ lạt của hắn, có thể nào sử dụng cách chặt đứt tất cả những mối hậu hoạn?

Ta ngẩng đầu nhìn công chúa, nếu thực sự vạn bất đắc dĩ, chưa biết chừng phải bắt lấy cây cỏ cứu mạng này để bảo vệ Vương Hiến Chi an toàn đó.

Vì thế ta lại đổi về ngữ khí kính cẩn: “Vừa rồi hạ quan chỉ là thử xem tâm ý của công chúa với Vương Hiến Chi có chân thành, kiên định không. Nếu công chúa thực sự kiên quyết như vậy, xin hãy bảo vệ huynh ấy, đừng để huynh ấy bị tổn thương. Nhất là đừng để huynh ấy bị Thái tử làm tổn thương.”

Nàng không cho là đúng nói: “Ca ca ta sao có thể làm tổn thương hắn được?”

“Xin công chúa chú ý một chút là được, hạ quan cũng không nói nhất định sẽ là vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn có đúng không?”

Công chúa có chút giật mình nói: “Ý của ngươi là ca ca ta sẽ vì ngươi mà nhằm vào hắn?”

“Hạ quan không nói vậy, chỉ là có chút lo lắng mà thôi.”

Nàng gật gật đầu, nghiêm cẩn nói: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, người của ta đương nhiên ta sẽ cố gắng bảo vệ.”

Được rồi, người của nàng thì là người của nàng. Người của ai đều được, chỉ cần cuối cùng chúng ta đều có thể bình an trở về nhà là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.