Đọc truyện Nghiễn Áp Quần Phương – Chương 154: Nói chuyện đêm trong quân doanh 1
Lời nói của Vương Hiến Chi khiến ta cảm động nhưng có một số việc, chỉ có lòng thôi cũng không được, dưới áp lực của máu mủ tình thân và thế lực gia tộc thì sức lực của một người rất mỏng manh.
Giống như lần này huynh ấy và Si Đạo Mậu đính hôn chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Huynh ấy vẫn nói huynh ấy không liên quan gì đến việc này, đây là sự thật nhưng huynh ấy cũng không nói rằng không thừa nhận hôn sự này. Huynh ấy không phủ nhận giờ Si Đạo Mậu đã là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của mình. Huynh ấy chỉ nói huynh ấy sẽ nghĩ cách, cuối cùng sẽ để ta trở thành người ngồi bên huynh ấy nhận đám con cháu còn lớn tuổi hơn huynh ấy kính trà.
Huynh ấy hứa hẹn là tương lai chứ không phải là hiện tại. Hiện tại Si Đạo Mậu là vị hôn thê của huynh ấy, điểm này huynh ấy cũng đâu thể làm gì hơn.
Ta có chút nản lòng nói: “Huynh nên biết rằng người một lòng muốn chia rẽ chúng ta không phải là ai khác mà là mẫu thân của huynh đó!”
Bất kể nam nhân nào, mặc kệ hắn có thích nàng đến mấy thì cũng không thể vì nàng mà chống đối với mẫu thân của mình.
Huynh ấy nắm chặt tay ta, lo lắng nhìn ta nói: “Xin muội tin tưởng ta được không? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt nản lòng này của muội lòng ta sẽ rất hoảng hốt. Nếu muội sớm đã lùi bước, bỏ lại mình ta thì ta sợ ta sẽ không có niềm tin để vượt qua khó khăn. Bây giờ ta cần có muội ủng hộ. Bất luận thế nào muội cũng phải tin tưởng ta, chờ ta, cho ta thời gian để giải quyết mọi vấn đề.”
Sự sầu lo và ánh mắt thương cảm của huynh ấy khiến lòng ta hoảng hốt, có phải là ta rất hèn nhát, không kiên định? Vừa thấy tình huống không đúng thì theo bản năng muốn nhảy ra, muốn không đếm xỉa gì để tránh bị tổn thương. Nhưng ta chưa từng nghĩ, thái độ này của ta với huynh ấy cũng chính là một sự tổn thương.
Trong lúc huynh ấy vì ta mà tranh đấu với toàn bộ gia tộc, nếu ta không cùng Hiến Chi đứng chung một chỗ thì Hiến Chi có thể tìm được sức mạnh, sự ủng hộ từ đâu?
Ta áy náy đặt tay vào lòng bàn tay Hiến Chi rồi nói: “Huynh yên tâm, muội sẽ chờ huynh.”
Những lời này ta cũng chưa nói hết câu: Muội sẽ chờ đến khi huynh và Si Đạo Mậu chính thức thành thân thì mới thôi.
Đính hôn mẫu thân có thể lén làm sau lưng huynh ấy nhưng thành thân không có tân lang thì thật khó mà tưởng tượng nổi. Nếu huynh ấy chịu khoác áo lụa đỏ cưới Si Đạo Mậu, cùng nàng vào động phòng thì mọi lời nói đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ta cũng chẳng thể tin vào điều gì cả.
Sau khi được ta đồng ý rồi, Vương Hiến Chi ôm ta vào lòng, chậm rãi nói cho ta biết suy tính của huynh ấy với việc này: “Mẫu thân ta rốt cuộc vẫn thương ta, đúng là người có lòng hướng về nhà mẹ đẻ nhưng không thể làm hại đến hạnh phúc của ta được? Ta sẽ từ từ thuyết phục người. Còn nữa, muội nhất định phải tin tưởng ta, mẫu thân ta không phản đối muội. Người không có thành kiến gì với muội cả, chỉ là người rất muốn thân càng thêm thân với nhà mẹ đẻ mà thôi.”
“Vâng.”
Phụ thân của huynh ấy có ấn tượng tốt về ta như vậy, trở về chắc chắn sẽ nói với mẫu thân của Hiến Chi. Tuy rằng ta xuất thân thấp kém nhưng lúc tham gia thi tài nữ cũng coi như là có chút thanh danh, tiến cung còn được Hoàng hậu thưởng thức ban cho quan hàm thất phẩm. Ta đã vì bản thân mà tránh được xuất thân thấp kém, không phải là bình dân nữa. Ta đang cố gắng kéo gần khoảng cách với huynh ấy. Sự cố gắng này mẫu thân huynh ấy chắc chắn cũng có thể nhìn ra được.”
Hiến Chi cũng ngượng ngùng nói cho ta biết: “Tình hình nhà ta chắc chắn muội cũng đã nghe nói qua rồi, phụ thân ta không quá thích người nhà mẫu thân, lúc về nhà cũng ít khi qua Si gia mà lại thường qua Tạ gia chơi. Mẫu thân ta rất có ý kiến với chuyện này, khiến mẫu thân càng kiên quyết bắt ta phải lấy biểu tỷ. Mẫu thân cho rằng phụ thân ta đã đủ lạnh nhạt với Si gia rồi, mấy ca ca khác cũng không ai cưới con gái nhà họ Si cả, nếu ta còn không lấy biểu tỷ thì đến đời sau Vương gia chúng ta và Si gia sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa, đây là điều người không thể chấp nhận.”
Phụ thân huynh ấy không quá thích Si gia, lời này hình như ta cũng có từng nghe qua. Nghe nói có một lần, buổi sáng Tạ An đến ông lấy rượu ra cùng uống, vui vẻ say sưa, lúc đi còn tặng rất nhiều quà. Buổi chiều hai người em trai của phu nhân là Si Âm, Si Đàm đến cửa thì Vương Hi Chi lại chỉ khách khí với bọn họ, cũng chẳng hề nhiệt tình. Phu nhân tức giận đến độ nói hai người em trai kia trước mặt các nô bộc: “Nơi này không chào đón các đệ, về sau đừng đến thăm ta nữa, tránh cho có người ghét.”
Việc đó sau này bị tôi tớ truyền ra trở thành đề tài đầu đường cuối ngõ, đến ta cũng biết.
Thực ra, từ lần trước thấy Si Đạo Mậu thân thiết gọi ông là Tứ cô phụ (dượng) mà Vương Hi Chi lại tỏ vẻ như chẳng biết nàng thì cũng có thể nhìn ra được ông rất ít khi đến Si gia.
Vừa nghĩ như vậy ta lại có chút niềm tin vào tương lai. Nếu đám hỏi với Si gia chỉ là ý của phu nhân, Vương Hiến Chi và phụ thân lại chẳng nhiệt tình thì việc này còn có chuyển cơ. Dù sao Vương Hi Chi mới là chủ nhân chân chính, hôn sự của con ông ông mới là người có quyền lên tiếng nhất. Nếu ông biết phu nhân một lòng muốn đem con trai út ông thương yêu nhất ra làm mối ràng buộc quan hệ giữa hai nhà – chỉ đơn giản là một công cụ thì ông cũng sẽ phản đối.
Có tin tưởng thì cũng sẽ tươi cười. Ta duỗi người, thở dài, đứng lên nói: “Muộn rồi, muội nên về ngủ đây, huynh cũng nghỉ sớm đi. Sáng mai lại hành quân, chúng ta phải tranh thủ ngủ đi, một hai canh giờ nữa là trời sáng rồi.”
“Ừm, ta đưa muội về.” Huynh ấy cũng đứng lên.
“Không cần, muội tự về là được.” Khi nãy là Tạ tướng quân đưa chúng ta ra ngoài, vệ sĩ gác cửa chắc hẳn đều biết ta rồi chứ, sẽ không ngăn cản ta.
Nhưng Hiến Chi đã kéo ta ra khỏi lều: “Đồ ngốc, muộn thế này rồi sao ta có thể an tâm để muội về một mình? Đương nhiên phải đưa muội về.”
Đứng ở cửa khách sáo đôi câu rồi ta cười nói: “Thôi đi, huynh thích đưa thì đưa, nếu không chúng ta khách khí mãi ở đây thì chưa ngủ trời cũng sáng rồi.”
Chúng ta nắm tay đi qua đám thủ vệ, tuy rằng ánh sáng u ám không nhìn được rõ biểu cảm của bọn họ nhưng nghĩ cũng biết bọn họ kinh ngạc cỡ nào. Đêm khuya, trong quân doanh lại có một đôi nam nữ nắm tay nhau đi lại, đây là cảnh tượng hiếm gặp cỡ nào.
Đi vào sân, bên trong vẫn im ắng như cũ. Hiến Chi còn đưa ta đến tận cửa phòng, nhìn ta đẩy cửa đi vào, đùa bỡn nói: “Không mời ta vào ngồi sao?”
Ta cười đẩy Hiến Chi xoay người đi, bước ra ngoài rồi nói: “Bớt ba hoa đi, mau về đi thôi. Đã là lúc nào rồi, còn dây dưa mãi, ngày mai huynh còn phải cưỡi ngựa, cẩn thận ngã đó.”
“À, thì ra là đau lòng cho phu quân”.
« … »
Có một số người không thể để ý, càng để ý thì càng quá đáng.
Hiến Chi đột nhiên quay đầu lại nói:
– Muốn ta trở về cũng được, nhưng ta có một điều kiện.
– Điều kiện gì?
– Hôn ta một cái, hôn một cái rồi ta đi liền.
Ta đẩy Hiến Chi ra: “Huynh đừng có được một tấc lại đòi thêm một thước! Đây là đâu chứ? Ngoài cửa còn có người gác, cách vách là chủ tớ công chúa đang ngủ, huynh nhỏ giọng cho muội đi, vạn nhất đánh thức công chúa thì nguy rồi.”
“Không đâu, bà điên kia ban ngày điên đủ rồi, tối chắc chắn sẽ ngủ như lợn chết.”
“Ta là bà điên, buổi tối ta ngủ như lợn chết, được, thì ra sau lưng ta ngươi lại nói về ta như vậy, uổng công ta còn… Vương Hiến Chi, lần này ta mà tha cho ngươi thì ta chết!”
Chúng ta vội quay đầu, trời ơi! Chẳng biết từ bao giờ, công chúa và Thái Châu đã đứng ở cửa phòng các nàng rồi.
Một tiểu cung nữ ở bên trong đang thắp đèn rất đúng lúc, chỉ thấy công chúa giận đến độ mặt vặn vẹo, nhe răng nhếch miệng đứng đó như sắp giết người đến nơi vậy.
Đột nhiên nàng cúi người, ta đang nghĩ nàng định làm gì thì trong chớp mắt ta đã phải trợn đến lồi mắt, bởi vì nàng làm động tác đến nằm mơ ta cũng không ngờ: “Nàng lại cởi giày, ném về phía chúng ta.
Trước khi ám khí giày hoa của công chúa ném đến mục tiêu thì Vương Hiến Chi đã kéo ta tránh khỏi phạm vi nguy hiểm.
Chúng ta chạy đến cửa vườn, giọng nói của công chúa từ đằng sau đuổi đến: “Ngăn bọn họ lại! Đừng để bọn họ chạy thoát. Hôm nay bản công chúa mà bỏ qua bọn họ thì sẽ không mang họ Tư Mã nữa!”
Đường đường là một công chúa mà dám lấy quốc tính (họ của vua) ra thề, thủ vệ ngoài cửa đương nhiên không dám chậm trễ, một trái một phải ngăn cản chúng ta.
Ta và Vương Hiến Chi nhìn nhau: Làm sao bây giờ, chết tử tế cũng không xong, trêu phải cọp cái rồi.