Đọc truyện Nghiễn Áp Quần Phương – Chương 115: Các đồng nghiệp mới của ta 1
Đợi đến khi Đới quý tần nói xong, ta vội vã chạy đến điện Hàm Chương nhưng lại bị lạc đường, đành phải dừng lại để hỏi đường.
Khắp cung đình chính là một tòa thành sâm nghiêm, bên trong cung điện san sát, đường cái san sát. Tuy rằng tính ra đây là lần thứ ba ta tiến cung nhưng vẫn là đi được một lúc thì choáng váng, nhìn tòa cung điện nào cũng giống hệt nhau, không biết đâu vào đâu.
Muốn hoàn toàn ghi nhớ được đường trong cung, với kẻ mù đường như ta mà nói thì chắc phải dăm ba tháng mà lâu thì phải nửa năm.
Cuối cùng đi đến cửa cung Hàm Chương, một thái giám mặc áo đỏ thẫm, tay cầm phất trần ngăn ta lại hỏi han, đúng lúc này một thái giám cũng ăn mặc tương tự như vậy đi tới nói: “Nàng chính là một trong hai tài nữ Hoàng hậu nương nương chiêu mộ, hình như là Gia Cát Đào Diệp đúng không.”
Ta vội lấy lệnh bài lần trước Hoàng hậu đưa cho ta ra, “Đúng vậy, tôi chính là Gia Cát Đào Diệp, tôi muốn đến bộ tư tịch báo danh, xin hỏi hai vị công công, đi đến bộ tư tịch thì phải đi thế nào?”
Tiểu thái giám nhận ra ta thật tốt, xung phong nhận việc nói: “Để ta dẫn ngươi đi!”
“Vậy đa tạ tiểu công công.” Ta vừa đi vừa cảm tạ hắn.
“Đừng gọi ta là tiểu công công mãi thế, ta không còn trẻ, nhìn dáng ngươi thì chắc còn nhỏ hơn ta nhiều.”
Tiểu công công quay đầu nhìn ta một cái, vung phất trần rồi nhe răng cười, hai chiếc răng mèo hiện rõ. Đúng là cậu bé đáng yêu, tuổi chẳng qua chỉ 16, 17, trông cũng thanh tú đáng yêu, đúng là cậu bé tuấn tú. Nhà hắn ta sao có thể bỏ đứa trẻ đáng yêu như vậy đi, để hắn vào cung làm thái giám được?
Thấy người tuổi xấp xỉ thì cảm giác cũng thân thiết hơn nhiều, không có cảm giác sợ hãi, câu nệ khi ở trước mặt những thái giám tổng quản. Ta không nhịn được đùa hắn: “Không gọi là tiểu công công thì chẳng lẽ gọi là lão công công?”
“Phụt!” Hắn phì cười, răng mèo lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ta lại cảm thán trong lòng: Thật là đáng yêu, đáng tiếc chỉ là một thái giám, trời xanh thật bất công.
“Tiểu… à không… Công công bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta so xem ai lớn hơn ai.” Ta lại hỏi hắn.
Vào cung đương nhiên là phải làm quen với những người này, nhất là những “đồng nghiệp trong điện Hàm Chương”, tốt nhất là nên quen tất cả mọi người thì mới tiện đi lại trong cung.
“Ta là Tiểu Sơ Tử, năm nay 16 tuổi, còn cô nương?”
Lúc này đến lượt ta bật cười, “Là Tiểu Sơ Tử? Lược chải đầu?” (Sơ = lược)
Hắn lại gật đầu: “Đúng vậy, chính là lược chải đầu, đây là tên Hoàng hậu nương nương ban cho ta. Ta vốn họ Tô, theo như cách gọi trong cung thì nên gọi là Tiểu Tô Tử nhưng Hoàng hậu nương nương nói, không bằng dứt khoát gọi là Tiểu Sơ Tử, chiếc lược nhỏ bóng loáng, chuyên chải vuốt đi những khó khăn, phức tạp của chủ nhân.”
Thì ra tên hắn là như vậy, cũng rất thú vị, ít nhất còn hay hơn tên của các gia đinh trong những nhà giàu có, động một tí thì Phú Quý, Vượng Tài, Tiểu Cường…
Hỏi tên hắn rồi, ta nói cho hắn: “Ta cũng 16 nhưng ta sinh đầu năm, chắc chắn là nhỏ tuổi hơn ta. Về sau ngươi gọi ta là Gia Cát tỷ tỷ đi”. Thực ra ta sinh vào tháng mười nhưng nam hài đáng yêu thế này, giờ cứ nhận hắn làm đệ đệ rồi tính sau.
Hắn rất ngoan ngoãn, lập tức vái chào: “Gia Cát tỷ tỷ, về sau xin nhờ tỷ chiếu cố đến đệ đệ nhiều hơn. À mà phải gọi là đồng sử tỷ tỷ mới được, nếu không các tổng quản nghe được sẽ trách mắng.”
Ta gật đầu nói: “Ừm, nghe lời ngươi. Tỷ tỷ mới đến, không hiểu gì cả, cũng chẳng quen biết ai, về sau còn cần phiền đệ đệ rất nhiều.”
Hắn vung phất trần, tay vỗ vỗ ngực: “Đó là đương nhiên, về sau chuyện của tỷ tỷ cũng chính là chuyện của đệ đệ.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một nữ quan bước ra, cửa phòng kia vừa khéo treo biển: “Bộ tư tịch.”
Ta vừa định qua chào hỏi thì Tiểu Sơ Tử đã nhìn nàng hô: “Đàm thư điển, đây là Gia Cát đồng sử mới đến, mau qua đón người đi.”
Người nọ đi tới cười: “Hôm qua Thượng nghi của chúng ta đã dặn dò rồi, Gia Cát đồng sử đến sớm thật, Thượng nghi và vị Tuân đồng sử khác còn chưa đến đâu.”
Giờ còn sớm? Ta theo nàng đi vào, lúc vào cửa thì vẫy vẫy tay tạm biệt Tiểu Sơ Tử. Tiểu Sơ Tử khoát tay áo rồi xoay người rời đi.
Sau khi vào phòng, Đàm thư điển để ta ngồi xuống, mình thì vừa dọn bàn vừa nói: “Gia Cát đồng sử, có một số lời có lẽ không nên nói nhưng ta là vì muốn tốt cho đồng sử. Hình như ta nghe được đồng sử và tiểu đệ kia trò chuyện, việc này về mặt riêng tư thì có thể, mọi người đều làm việc vì hoàng gia không phân sang hèn. Nhưng trong cung đình rộng lớn này, hắn gọi ngươi theo quan hàm thì tốt hơn. Trong cung có nhiều quy củ, có một số việc thực ra vốn chẳng có gì nhưng một khi động chạm đến ai đó, nàng bới xương trong trứng gà, kiếm tội của ngươi thì không khó, sẽ lôi chuyện đó ra để hạch tội đó.”
Ta vội đứng lên, khom người cảm tạ: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”
Nàng trông có vẻ lớn tuổi hơn ta, lại là đồng nghiệp, gọi một tiếng tỷ tỷ chắc không sai chứ. Nàng cũng cười nói: “Muội muội đừng khách khí, chúng ta có thể làm việc cùng nhau đã là duyên phận khó nói, đương nhiên ta sẽ không giấu diếm gì. Còn nữa, lúc thực sự làm việc thì giữa chúng ta cũng nên gọi nhau là đồng sử, thư điển. Thượng Nghi của chúng ta cũng rất nghiêm túc, là người chỉ nói quy củ. Chẳng có cách nào khác, làm việc dưới trướng của Hoàng hậu thì làm việc phải dè dặt cẩn thận. Nơi này không thể so sánh với những nơi khác, có đôi khi đi nhầm một bước thì đến mạng nhỏ cũng không còn đâu.”
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ta, nàng hạ giọng nói: “Muội đừng nghĩ ta đang nói chuyện giật gân. Các chủ nhân khi tràn giành có đôi khi không động đến chủ nhân mà dùng đám lâu la ở dưới để xả giận, khi đó nhắm vào ai thì người ấy chết, chẳng oán được gì, chỉ có thể tự trách mình đen đủi mà thôi.”
Ta đi qua nhặt chiếc khăn lau nàng đặt đó tiếp tục lau bàn. Mỗi buổi sáng ở trường học, việc đầu tiên là dọn dẹp, không ngờ vào trong cung vẫn vậy.
Giờ ở bộ tư tịch này chẳng phải là “quan lại” chính thất phẩm sao? Thất phẩm huyện lệnh ở công đường còn có nhiều nha dịch để sai bảo đó, huyện thái gia trong dân gian thực sự rất oai vệ, người trong thôn nhìn thấy đều phải quỳ rạp hai bên đường không dám thở mạnh. Mà ta là đồng sử cùng phẩm cấp với huyện thái gia, mỗi ngày đi làm còn phải tự dọn dẹp cho mình.
Quả nhiên trong cung nhiều quan lại, chức quan sẽ không giá trị.
Đương nhiên những điều này chẳng qua cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng vậy thôi, căn bản là không dám nói với bất kỳ ai. Khi nãy những lời nhắc nhở của Đàm thư điển khiến ta như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, khiến ta vừa hoảng sợ cũng vừa cảnh giác. Xem ra không chỉ kiếm chức quan trong cung khó mà sinh tồn trong cung lại càng không dễ. Về sau phải vô cùng cẩn thận mới được.
Dọn dẹp gần xong thì Đàm thư điển nói với ta: “Muội đi rửa tay đi, giờ Hoàng hậu cũng đã dậy rồi. Chờ Thượng nghi đến thì chúng ta cùng nhau qua đó.”
Ta bật thốt lên hỏi: “Hoàng hậu nương nương vừa dậy sao, muội còn tưởng người dậy từ lâu rồi chứ?”
Đàm thư điển cười hỏi lại: “Vì sao muội lại nghĩ Hoàng hậu nương nương dậy từ sớm?”
“À, Hoàng hậu nương nương… là quốc mẫu, phải tiếp kiến nhiều người, còn phải quản lý cả hậu cung lớn như vậy, chắc chắn là rất bận rộn.” Thế này đã đủ lý do chưa?
“Khẩu khí của muội như thể còn có nguyên nhân khác vậy.”
Người này thật khôn khéo! Có phải lăn lộn trong cung nhiều thì sẽ biến thành những yêu tinh ranh ma, có thất khiếu lung linh tâm, còn ranh ma hơn cả yêu quái?
Ta đành phải thẳng thắn đáp lời: “Vừa rồi lúc đến muội gặp Đới quý tần nương nương. Muội đoán là bà tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi quay về nên mới tưởng Hoàng hậu đã dậy từ sớm.”
Đàm thư điển khinh thường nhổ nước bọt: “Ngày nào cũng chơi trò hề này, bà ta cũng không thấy nhàm sao.”
“Trò hề gì?” Hỏi xong ta hối hận ngay, sự tò mò có thể giết chết một con mèo, trong cung không thể tò mò được.
Đàm thư điển nhìn ra ngoài cửa rồi mới thấp giọng nói: “Ngày nào bà ta cũng cố ý đi sớm thỉnh an. Thái giám chỉ có thể báo lại: “Hoàng hậu nương nương còn chưa dậy, mời Quý tần nương nương quay về đi.” Bà ta nhân cơ hội đó dẹp đường hồi phủ. Như vậy cấp bậc lễ nghĩa đã xong xuôi nhưng trên thực tế lại không hề thỉnh an hành lễ gì với Hoàng hậu cả.”
Thì ra là thế, thỉnh an còn cần chú ý nhiều như vậy, chỉ là Đới quý tần này đã lớn tuổi những lễ nghi này hẳn là đã sớm nhìn thấu, sao còn như tiểu cô nương không hiểu chuyện chơi mấy trò ai cũng có thể nhìn thấu như vậy?
Lúc này, Đàm thư điển nhìn ra ngoài cửa nói: “Thượng nghi đại nhân tới.”
Chúng ta vội cùng chạy ra đón.