Đọc truyện Nghiêm Túc Hồ Nháo – Chương 49
Quách Úy lái xe rời đi, tốc độ có hơi nhanh.
Mắt anh cứ nhìn chầm chầm về phía trước, rất lâu cũng không nói gì. Chờ đến khi tâm trạng đã hơi ổn định lại anh mới quay đầu nhìn Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh hỏi: “Thần Thần đâu?”
Quách Úy nói: “Ở nhà của Dương Thần, bây giờ chúng ta sẽ đến đó một chuyến.”
Cô không trả lời, hướng mắt về phía cửa sổ, nửa giây sau cô chỉ về phía trước: “Dừng lại một chút đi.”
Xung quanh nơi này đa số đều là nhà ở, không đông đúc như những con phố sầm uất và cũng có rất ít người đi bộ.
Quách Úy tìm thấy một nơi thuận tiện để đậu xe.
Tô Dĩnh đi xuống và nhanh chóng bước vào hiệu thuốc. Sau một lúc, cô bước ra với một vài thứ trong tay, đứng bên ngoài vẫy tay với anh.
Cách đó không xa có một cái bồn hoa. Tô Dĩnh ngồi xổm xuống thổi thổi, rồi ngồi xuống trước, sau đó vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Quách Úy đút tay vào túi áo khoác, anh ngước lên nhìn về một hướng khác rồi lại quay lại nhìn cô: “Không cần, cũng không có bị thương gì.”
“Nhanh lên.” Tô Dĩnh giục.
Anh chỉ bị Lương Thái đá vào xương sườn. Vết thương trên tay là do anh đánh anh ta mà thành. Tay trái của anh nghiêm trọng hơn, có lần Lương Thái tránh được, nắm đấm của anh đấm thẳng xuống mặt đất, tạo ra rất nhiều vết xước nhỏ.
Đầu tiên Tô Dĩnh vặn một chai nước khoáng, cầm cổ tay anh cẩn thận rửa sạch.
Nhiệt độ bên ngoài không cao, nước rất lạnh.
Tô Dĩnh đưa tay anh lên đặt lên môi hà hơi ủ ấm.
Trong lòng Quách Úy lâng lâng, anh muốn ngăn cô lại: “Bây giờ em mới là người cần được chăm sóc.”
Lúc này Tô Dĩnh mới nhớ ra chuyện này, cô bĩu môi, lẩm bẩm: “Sao anh biết được?”
“Vô tình nhìn thấy giấy xét nghiệm của em.”
Tô Dĩnh quên mất: “Ở đâu?”
“Túi áo khoác màu xanh của em.”
Tô Dĩnh lầm bầm trả lời, cúi đầu xuống, lấy miếng bông gòn ra và nhúng nó vào Iodophor, nhẹ nhàng xoa nó lên vết thương.
(Iodophor: Dung dịch tẩy rửa có i-ốt.)
Đôi bàn tay này luôn khô ráo và sạch sẽ, khớp xương dài và rõ ràng, chưa từng chồng chất vết thương như thế này. Hầu hết thời gian anh đều rất hiền lành và dịu dàng. Hành động quá khích nhất của anh mà cô từng nhìn thấy cũng chỉ là ném tài liệu. Tô Dĩnh không ngờ rằng có một ngày anh sẽ mất kiểm soát như vậy, vì cô mà cùng người khác lăn lộn đánh nhau trên mặt đất, áo sơ mi nhăn nheo, quần tây dính đầy bùn đất; ánh mắt anh lúc ấy vô cùng khốc liệt, ra tay cũng rất tàn bạo.
Khi Quách Úy đánh Lương Thái, cô kích động đến nỗi trái tim đập loạn, bàn tay toát cả mồ hôi, sợ anh sẽ phải chịu thiệt, hận không thể chạy xuống giúp anh đá hai cái. Cô ngồi ở trong xe lo lắng lau nước mắt, không có nhiều bất bình, chỉ cảm thấy sợ hãi và đau lòng.
Tô Dĩnh nhẹ nhàng hỏi: “Có đau không?”
Quách Úy cười cười: “Không đau.”
Tô Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, tủi thân nhìn anh: “Không còn bất ngờ nữa rồi.”
Quách Úy chạm vào tóc cô, dịu dàng an ủi: “Chuyện này bất kỳ lúc nào nói ra cũng đều bất ngờ cả.”
“Khác nhau, ban đầu em tưởng tượng rằng vào ngày đầu năm mới, em muốn nghe anh nói điều ước của anh về em bé, sau đó em sẽ thông báo vào tai anh “Xin chúc mừng ông Quách, điều ước của anh đã thành hiện thực.” Giọng nói của cô rất tha thiết, xong lại thất vọng mà hạ vai xuống, thều thào nói: “Em muốn biết phản ứng của anh sẽ như thế nào, em muốn thấy ánh mắt không thể tin được hoặc là vui mừng kinh ngạc của anh… Lần này không còn được nhìn thấy nữa.”
Quách Úy im lặng, anh trượt tay xuống nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Ánh sáng xung quanh không sáng lắm, không khí trong đêm đông cũng có chút gì đó ảm đạm.
Quách Úy cúi xuống chạm môi vào thái dương cô: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
Tô Dĩnh tủi thân: “Em khó khăn lắm mới nhịn được, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã lỡ miệng nói ra.”
“Coi như là anh chưa biết, được không?”
Tô Dĩnh khịt mũi, rút tay ra: “Anh thực sự nghĩ rằng em là một đứa trẻ sao? Chuyện đó… anh đã sớm biết tại sao lại không nói ra?”
Giọng anh dịu dàng: “Anh sẵn sàng phối hợp với ý định của em, muốn em vui vẻ.”
Câu nói này thành công khiến Tô Dĩnh đỏ mắt, cô nhanh chóng dời tầm mắt đi, mở hộp băng cá nhân ra.
Sau đó Tô Dĩnh quay đầu lại, mở ra một miếng dán lên vết thương giúp anh, phàn nàn: “Đã nói là không có việc gì, tại sao anh lại đánh nhau với anh ta?”
Quách Úy vươn hai ngón tay ra, dừng lại một lúc: “Chuyện trước kia là do anh không xử lý tốt, để bây giờ làm liên lụy đến em.”
“Anh ta có bệnh.”
“Tâm tư của anh ta không đặt ở trên người anh và em.”
Tô Dĩnh cũng không hỏi rõ ý nghĩa của câu nói này, cô thu gom rác đã dùng lại: “Em nhớ anh đã nói rằng đánh người là cách không hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề.”
Sau vài giây, Quách Úy nói: “Thỉnh thoảng một hoặc hai lần cũng không sao. Không phải trông anh rất ngầu sao?”
Tô Dĩnh không nhịn được cười, khi cô nhìn anh, trong ánh mắt lấp lánh như có những ngôi sao nhỏ: “Sức chiến đấu quả thực rất mạnh, quá ngầu.”
Một vài đôi nam nữ trẻ cười đùa đi ngang qua họ.
Tô Dĩnh giữ khuôn mặt của anh bằng cả hai tay, chồm lên muốn hôn anh.
Quách Úy cúi đầu xuống né tránh, trầm giọng ngăn cản: “Sẽ có người thấy.”
“Sợ cái gì, hợp pháp.” Tô Dĩnh nhìn anh với vẻ mặt hợp tình hợp lý, cô cố định anh lại, cứng rắn ra lệnh: “Ngồi yên.”
Giờ phút này cô chỉ muốn hôn anh, và cũng đã làm như vậy.
Môi của cả hai người đều lạnh, nhưng hơi thở của họ lại rất nóng bỏng. Ban đầu Tô Dĩnh rất hung hăng, dường như muốn thao túng mọi chuyển động và ý thức của anh, nhưng người đàn ông này khi nghiêm túc lên thì quá đáng sợ. Trong lúc Tô Dĩnh không để ý đã bị anh cướp đi quyền chủ động, chỉ cảm giác được lòng bàn tay của anh ôm lấy gáy cô, điều chỉnh theo một góc độ phù hợp. Lực đạo của anh rất nhanh và mạnh, lúc này đã hoàn toàn không còn chịu ảnh hưởng của bất kỳ tác động nào nữa, chỉ chú tâm hôn cô.
Đầu óc Tô Dĩnh nhất thời quay cuồng, cô như biến thành một con robot nhỏ chỉ hiểu và tuân theo mệnh lệnh. Quách Úy bảo cô làm gì cô cũng râm rấp phối hợp làm theo, đã sớm trở nên vô lực, co rúm lại trong vòng tay anh.
Họ không dám kéo dài quá lâu. Khi nụ hôn kết thúc, anh đưa cô trở lại xe và lên đường đi đón Thần Thần.
Buổi tối lúc Thần Thần đi tắm, Quách Úy mở cửa phòng tắm bước vào.
Anh chàng nhỏ bé đang vừa tắm vừa ngân nga ca hát, khi thấy có người bước vào, thằng bé nhanh chóng xoay người lại để che bộ phận quan trọng.
Quách Úy nói: “Là ba. Con che cái gì?”
Khuôn mặt của Thần Thần bị hơi nước ấm làm cho đỏ bừng: “Tại sao ba lại vào đây?”
“Tắm cho con.”
Đã từ lâu Thần Thần không còn cần đến sự giúp đỡ của Quách Úy, đều tự mình tắm, lúc này vẻ mặt của thằng bé rất ngại ngùng, nói: “Không cần, con có thể tự tắm.”
Quách Úy đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi chân dài cuộn tròn lại, trên mặt anh mang theo ý cười nhàn nhạt: “Con còn ngại ngùng với ba nữa à? Đến đây.”
Thần Thần nhìn anh vài giây, bĩu môi cười ngượng ngùng, xoay người lại đứng đưa lưng về phía anh.
Mới chớp mắt mà Thần Thần đã lớn như thế này rồi, Quách Úy cảm khái một lúc, hồi tưởng lại bộ dạng khi mới bi bô tập nói của thằng bé.
Anh vặn một chiếc khăn nóng và lau lưng cho thằng bé: “Hôm nay ở chỗ của mẹ có vui không?”
“Vui ạ.”
Quách Úy dừng lại, nói một cách nghiêm túc: “Nói thật.”
“… Không vui.”
“Nói một chút xem.”
Thần Thần ngập ngừng: “Nói hết ạ?”
Quách Úy ừ một tiếng, lau dọc từ vai đi xuống.
Thần Thần nói: “Sau bữa trưa, mẹ đưa con về nhà, kêu con tự làm bài tập về nhà và xem TV, rồi mẹ đi mất. Con ngủ một lúc, kết quả thức dậy thì trời đã tối… Ngôi nhà chúng ta từng sống quá lớn, con hơi sợ, vì vậy con đã bật TV rất to. Sau đó con đói, con tìm thấy bánh mì trong tủ lạnh, và… và kem.” Ba từ cuối cùng thằng bé nói rất nhỏ.
Hàm của Quách Úy hơi căng ra, anh không nói gì.
Thần Thần cũng nói: “Không ai nói chuyện với con cả. Con không thể thảo luận về phim hoạt hình với Cố Niệm, cũng không thể ra ngoài chơi. Ở một mình thực sự chán lắm.”
Quách Úy trầm mặc một lúc lâu, anh xoay người Thần Thần lại.
Thần Thần không biết anh sẽ nói gì, hai bàn tay mập mạp lặng lẽ chặn ở phía trước.
Quách Úy nói: “Con có quyền từ chối. Con muốn đi đến đó vào cuối tuần hay không đi đều được.”
“Nhưng mà mẹ là mẹ của con.”
Quách Úy đặt khăn xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Quan tâm và hiếu thuận với mẹ là đúng, con đang làm rất tốt, nhưng ba nghĩ là con cũng hiểu rằng từ chối không có nghĩa là con không tốt, con vẫn còn nhỏ, ba hy vọng tuổi thơ của con sẽ có một chút tự do, ít nhất thì mỗi ngày đều sẽ luôn vui vẻ.”
Thần Thần rũ mắt xuống không nói gì.
Quách Úy hỏi: “Con có thể hiểu lời ba nói không?”
Thần Thần gật đầu.
“Vì vậy, con hãy tự mình quyết định đi.” Anh xoa một ít sữa tắm lên người thằng bé.
Thần Thần có chút vui vẻ, thằng bé quay đầu lại hỏi: “Thỉnh thoảng con có thể gây rắc rối được không?”
“Tất nhiên là con có thể.” Quách Úy nói: “Nếu con không sợ mông mình sẽ nở hoa.”
Thần Thần: “…”
Sau khi tắm xong, Quách Úy dùng khăn tắm quấn quanh thằng bé lại, mặc kệ quần áo mình bị ướt một mảng lớn, anh ngồi xổm xuống bế Thần Thần ra ngoài.
Trong một khoảnh khắc, Thần Thần cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Thằng bé ôm cổ Quách Úy, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, sao ba tốt vậy?”
Quách Úy cười, hỏi: “Tốt cỡ nào?”
“Tốt nhất trên đời.” Thằng bé mím môi: “Con muốn hỏi một câu.”
Quách Úy: “Ừ.”
Thần Thần gãi má: “Nếu ba và dì Tô có một đứa con mới, ba vẫn sẽ tốt với con chứ?”
Quách Úy đặt Thần Thần lên giường, anh chống mép giường và nhìn chằm chằm vào thằng bé. Anh nói một cách chắc chắn: “Con là con của ba, cần phải nói sao?!” Anh xoa đầu Thần Thần hai cái: “Nhưng nếu là em gái, nên dành cho em con nhiều sự yêu thương hơn, không chỉ riêng ba, mà con cũng vậy.”
Thần Thần phát hiện mình vẫn còn một chút kháng cự với em gái, chỉ muốn em trai. Nhưng thằng bé không dám nói ra, chỉ có thể thầm ghét bỏ ở trong lòng.
Quách Úy ngồi trên giường nói chuyện với thằng bé một lúc, tắt đèn, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc này Tô Dĩnh đã chui vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ. Không lâu sau nệm bên cạnh bị xẹp xuống, anh cũng áp sát lại gần.
Cuối cùng thì Quách Úy cũng đã có thể hôn con mình một cách quan minh chính đại. Tô Dĩnh hoàn toàn mất ngủ vì bị anh làm phiền. Nhiệt độ trong phòng cứ dần tăng lên, bầu không khí cũng rất lắng đọng.
Tô Dĩnh nhìn xuống anh, tò mò hỏi: “Tâm trạng của anh khi mới biết là gì?”
Quách Úy nói: “Anh rất khỏe.”
Tô Dĩnh liếc mắt xem thường, muốn đạp anh một phát xuống giường.
Quách Úy không trêu chọc cô nữa: “Anh rất hiếm khi bị mất ngủ, nhưng tối hôm đó anh không chợp mắt được.”
Tô Dĩnh cười toe toét, kéo anh lên: “Anh đã nghĩ gì?”
Quách Úy tắt đèn, đặt Tô Dĩnh vào vòng tay mình, chậm rãi nói: “Anh nghĩ không biết sẽ là con trai hay con gái, trông giống em hay giống anh, nghịch ngợm hay trầm tính… Em có khó chịu nhiều không, có vất vả hay không… “
Tô Dĩnh nghe hoài cũng không cảm thấy đủ: “Còn gì nữa không?”
“Em nhắm mắt lại đi.” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, tiếp tục nói: “Nghĩ xem nên phối hợp với em như thế nào, đồng thời cũng nghĩ cách khiến cho biểu hiện của mình đừng quá rõ ràng.”
Tô Dĩnh cười không ra tiếng: “Còn nữa không?”
“Cân nhắc việc thay đổi một ngôi nhà lớn hơn, tìm thêm một người giúp việc đến chăm sóc em, cũng nên có chế độ dinh dưỡng, khi nào thì nên nói với mẹ, rồi cả vấn đề kiểm tra định kỳ…”
Quách Úy nói rất nhiều, nhưng Tô Dĩnh lại càng nghe càng thích.
Cô ngẩng mặt lên hôn vào cằm anh: “Anh đừng quá đặt nặng vấn đề, mọi thứ bây giờ đều rất ổn.”
“Ừm.” Quách Úy nói: “Cho dù gánh nặng này có nhiều hơn nữa anh cũng không sợ, anh rất thích.”
…
Trước ngày mừng năm mới hai ngày, Tô Dĩnh đưa Niệm Niệm và Thần Thần đến ở nhà mẹ Cừu trước. Vợ không có ở nhà, Quách Úy tan làm đương nhiên cũng sẽ chạy qua ở cùng.
Tô Dĩnh dụ dỗ Trịnh Nhiễm rất lâu, cuối cùng cũng kéo được chị trở về. Gia đình cuối cùng cũng đầy đủ, không cần nói cũng biết người vui vẻ nhất là ai rồi.
Chuyện mang thai Quách Úy đã biết nên cũng không cần phải che giấu nữa. Anh công bố với mọi người, cả nhà ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên và đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.
Buổi tối, Tô Dĩnh lục lọi tìm thứ gì đó ở trong phòng trên lầu. Cô nhớ hộp lưu trữ vốn đặt ở dưới bàn, lần trước vẫn còn thấy ở đó, bây giờ khi đã chân chính không còn cảm thấy khúc mắc gì nữa, muốn xem một chút thì nó đột nhiên lại biến mất.
Tô Dĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến tủ quần áo.
Trùng hợp Quách Úy mở cửa bước vào nhìn thấy, anh hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Anh về rồi?!.” Tô Dĩnh đóng cánh cửa tủ lại, đi về phía anh: “Chiếc hộp chứa toàn bộ ký ức tuổi trẻ của anh đó, anh cất nó đi đâu rồi?”
Quách Úy không biết trong đầu cô lại đang suy nghĩ cái gì: “Anh không biết.”
“Anh tìm đi.” Cô giữ cánh tay anh, lắc qua lắc lại.
Quách Úy: “Em tìm nó làm gì?”
“Tại nhàm chán quá không biết làm gì.”
Quách Úy nói: “Anh thực sự không biết. Em đi hỏi mẹ xem.”
Tô Dĩnh “Ồ” một tiếng, định xoay người đi, nhưng lại nhịn không được phải quay đầu lại lén nhìn anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác cashmere da lạc đà màu nâu nhạt được cắt may rất khéo léo và đơn giản. Quách Úy rất hiếm khi mặc quần áo màu này, nhưng anh mặc vào vẫn rất hợp.
Tô Dĩnh quay lại, nhịn không được sờ soạng vai anh: “Người đàn ông này là của ai vậy? Đẹp trai, dáng người đẹp, vóc dáng cũng cao.” Cô chiếm hết tiện nghi của anh: “Đặc biệt còn ăn mặc như thế này, thực sự rất trang nhã.”
“Em đang khen anh hay khen chính mình vậy?” Quách Úy cười cười.
“Tự khen mình.”
“Không khiêm tốn một chút nào.” Anh nhướng mày, vỗ đầu cô: “Vậy, mắt nhìn đàn ông của em tốt hay mắt nhìn quần áo tốt?”
Tô Dĩnh mỉm cười, đẩy anh ra sau: “Đều tốt.”
Rất nhanh, Quách Úy bị Tô Dĩnh đẩy dựa sát vào tường, ấn chặt. Trên người cô có một mùi hương rất đặc biệt, thực sự ngửi đã quen rồi, nhưng lúc nào anh cũng bị mùi hương này làm cho say sưa không khác gì say rượu. Giống như bây giờ.
Ai mà có thể chịu đựng được sự quấy rối như vậy kia chứ?! Quách Úy bất lực hỏi: “Bà Quách muốn như thế nào?”
“Không muốn gì cả, em chỉ là thấy anh mặc quần áo như thế này trông rất đẹp trai.” Câu nói này không hề cố kỵ một chút nào, cô cố tình nhón chân lên, nói nhỏ: “Lúc không mặc lại càng…”
Quách Úy đưa tay ra kịp thời chặn trán cô lại: “Tránh xa ra nói.”
“Hôn em đi.”
“Không hôn.”
“Hôn.”
“Không hôn.” Quách Úy vô tình nói: “Nếu không thể chạm vào, vậy thì đừng có mà dụ dỗ.”
Sau khi bị anh từ chối một cách không thương tiếc, Tô Dĩnh đi xuống lầu một mình.
Mẹ Cừu và hai đứa nhỏ đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây, không biết đang nói đến chuyện gì mà bà cười ngã tới ngã lui.
Tô Dĩnh ngồi xuống, lấy một quả dâu tây trên bàn ăn: “Mẹ, mẹ có thấy hộp đựng đồ trong phòng của Quách Úy không?”
“Cái nào?”
“Cái ở dưới bàn đó.”
Mẹ Cừu giả ngu: “Mẹ không biết.”
Vài ngày trước bà dọn dẹp lại phòng vô tình nhìn thấy chiếc hộp đó. Ngoài những thứ cũ của Quách Úy khi còn đi học, trong đó còn có một số album, có không ít ảnh của Dương Thần và ảnh chụp chung của ba người họ.
Nhớ đến Tết năm ngoái, mối quan hệ của hai người họ dường như không được tốt cho lắm, bà sợ sau này lại có thêm hiểu lầm. Không thể đốt cũng không thể xé, bà đành phải đem cất nó ở một chỗ khác.
Tô Dĩnh “À” một tiếng, không còn thắc mắc nữa.
Thần Thần ngồi ở bên cạnh im hơi lặng tiếng ăn kẹo, nghĩ rằng không ai nhìn thấy mình, một lần nhét hai ba viên vào miệng.
Bàn tay mập mạp còn muốn thò vào bàn lấy tiếp, Tô Dĩnh bí mật kéo áo thằng bé lại.
Thần Thần nhìn cô, cô trừng mắt nhìn nó, miệng cử động vài lần ngầm cảnh cáo. Vì có bà nội thằng bé ở đây, Tô Dĩnh không dám quá trắng trợn. Dù sao thì cô cũng chỉ là mẹ kế, nếu nói nặng nói nhẹ chắc chắn bà sẽ không vui.
Thần Thần le lưỡi, rút tay lại.
Khi Tô Dĩnh quay đầu lại, cô gặp phải ánh mắt của mẹ Cừu.
“…” Cô lúng túng nói: “Không thể để Thần Thần ăn quá nhiều kẹo.”
Mẹ Cừu đột nhiên mỉm cười: “Mẹ cũng chưa nói gì cả, con muốn rầy thì cứ rầy, lén lút làm gì?”
Tô Dĩnh nhớ đến khoảng thời gian khi cô và Quách Úy vừa mới kết hôn, mẹ chồng cô đã phản đối việc có thêm một đứa con nữa, cô nghĩ mình nên thể hiện một chút tâm ý của mình với bà để bà được yên tâm.
Tô Dĩnh là người thẳng thắn, cô cũng không vòng vo gì: “Mẹ có thể yên tâm, cho dù trong nhà có thêm một đứa trẻ nữa, con cũng sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho Thần Thần. Điều mà mẹ lo lắng sẽ không xảy ra, con thực sự rất thích thằng bé, mối quan hệ của bọn con cũng vẫn luôn hòa thuận.”
Mẹ Cừu có hơi ngượng ngùng. Trong suốt thời gian qua, Tô Dĩnh là người như thế nào, bà cũng đã nhìn rất rõ.
Bà kéo tay Tô Dĩnh đặt lên đùi mình, vỗ nhẹ: “Trước kia thì mẹ không dám chắc chắn, nhưng bây giờ thì mẹ rất yên tâm. Mẹ không có yêu cầu nào khác. Chỉ hy vọng năm đứa con sẽ bình an và khỏe mạnh, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ.”
“Nhất định rồi ạ.”
Mẹ Cừu cười tủm tỉm nói: “Như bây giờ thật tốt, cả gia đình đều đủ đầy, kêu tên ai cũng đáp lại, về điều này mẹ còn phải cảm ơn con.”
Vào ngày đầu năm, bên ngoài trời, những bông tuyết rơi đúng như dự đoán.
Hai tên nhóc nghịch ngợm kia thức dậy sớm hơn ai hết, khi thấy người lớn thì ngay lập tức nói những lời chúc tốt lành không sai một chữ nào.
Không khí năm mới trong nhà vẫn đậm chất phong cách của mẹ Cừu. Tô Dĩnh nắm tay vịn treo đầy đèn lồng lễ hội đi xuống cầu thang, đột nhiên nhớ đến ngày này năm ngoái cô vẫn còn đang ở nhà cậu. Thời gian lặng lẽ trôi qua, một năm này đã có rất nhiều thay đổi, thật không ngờ cô lại có thể có được nhiều hơn những gì mình vẫn luôn nghĩ.
Mẹ Cừu đã bận rộn từ sáng đến giờ, Tô Dĩnh đi vào bếp muốn giúp đỡ, bị bà gọi một tiếng tiểu tổ tông xua ra ngoài.
Chú Trịnh thì làm một số việc lặt vặt như tưới hoa này nọ, cũng không cần cô phải nhúng tay vào.
Tô Dĩnh hoàn toàn trở nên nhàn rỗi, đành phải đi lên lầu nói chuyện phiếm với Trịnh Nhiễm.
Buổi chiều, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn nữa.
Tô Dĩnh dựa vào ban công nhìn xuống bên dưới. Tuyết đọng lại thành một lớp có hơi dày, khung cảnh trước mắt đều là một màu trắng xóa.
Cô quay đầu lại: “Đi thôi, xuống đó chơi một lát.”
“Chơi cái gì?”
“Đắp người tuyết.”
Trịnh Nhiễm nhìn cô: “Không đi, tôi lớn rồi.”
Tô Dĩnh phớt lờ chị, quay trở lại phòng thay một chiếc áo khoác dày. Cô cũng trang bị vũ trang đầy đủ cho Niệm Niệm và Thần Thần, ba người kéo nhau đi xuống sân vườn dưới lầu chơi đắp người tuyết.
Mặc dù tuyết năm nay rơi nhiều hơn những năm trước, nhưng nó cũng không rơi liên tục như ở phía bắc.
Người tuyết không to lắm, độ cao chỉ đến bắp chân của Tô Dĩnh. Cô vào bếp lấy cà rốt làm mũi và dùng cành cây làm tay. Cuối cùng đặt thêm một chiếc mũ len lên đầu, trông cũng có chút ngây thơ ngộ nghĩnh.
Hai đứa nhỏ ngồi xổm chống cầm chiêm ngưỡng, chiếc mũi vì lạnh mà đỏ bừng, nhưng chúng rất vui vẻ.
Có tiếng bánh xe cán lên tuyết vang lên bên tai, một chiếc Mercedes màu đen dừng ở cửa, ngay sau đó, Quách Úy đẩy cửa bước xuống.
Buổi sáng anh tranh thủ đến công ty một chuyến, trong tay đang cầm một vài tài liệu, anh vẫn mặc chiếc áo khoác của ngày hôm qua, không gài nút, bên trong mặc một chiếc áo cao cổ và quần màu đen.
Sải chân của anh rất khỏe và vững vàng, đôi chân rất thon dài, được bao bọc trong quần tây, mơ hồ phác họa ra đường nét cơ bắp mạnh mẽ.
Tô Dĩnh lại bị anh mê hoặc, mọi biểu hiện và hành động của anh đều khiến cô không thể nào rời đi ánh mắt.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thì thầm vào tai bọn trẻ vài câu, sau đó vỗ nhẹ vào Thần Thần: “Nhanh lên, gọi ba đi.”
Thần Thần và Niệm Niệm đã bắt đầu vội vàng vo tuyết lại, vừa làm vừa hét lên: “Ba ơi!”
Quách Úy quay đầu lại nhìn, anh dừng lại bước chân, không cần nghĩ cũng biết trong đầu hai đứa có những ý tưởng tồi tệ gì.
Anh nhếch môi cười, cúi xuống đặt tài liệu lại vào trong xe, từ từ đeo găng tay da, vừa đi vừa tùy tiện cúi xuống gom tuyết lại nắm chặt trong tay.
Niệm Niệm và Thần Thần lao tới, hét lên và ném quả cầu tuyết về phía anh.
Quách Úy nghiêng sang bên trái, sau đó lại nhanh chóng tránh sang phải. Cả hai đều không ném trúng, nhưng quả cầu tuyết trong tay anh đã ném vào người Niệm Niệm ở phía trước và nổ tung thành một bông hoa.
Niệm Niệm hét lên, cùng Thần Thần cúi xuống tiếp tục vo tuyết.
Nhưng tốc độ của hai đứa sao nhanh bằng Quách Úy, trong lúc này lại bị anh ném trúng vài cái, trong sân đều là tiếng la hét sợ hãi, vừa cười vừa trốn, vui không kể siết.
Quách Úy cũng không hề nương tay với bọn trẻ, nói ném là ném.
Mắt thấy hai đứa nhỏ nằm lăn lộn không có khả năng đánh trả, Tô Dĩnh giậm chân lo lắng, cô im hơi lặng tiếng nắm lấy hai nhúm tuyết, cẩn thận bước đến.
“Chồng ơi.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Quách Úy xoay người lại.
Tô Dĩnh giơ tay trái lên, ném một quả cầu tuyết vào anh.
Quách Úy không tránh, quả cầu tuyết nện vào chiếc áo len đen của anh, anh nhìn xuống, xong lại ngước lên nhìn cô.
Tô Dĩnh chỉ vào bụng mình, nói một cách vô tội: “Là nó làm.”
Quách Úy nhướng mày, mỉm cười, đột nhiên đưa tay lên làm một động tác giả về phía cô.
Tô Dĩnh theo bản năng nhắm mắt rụt vai, nhưng cô không bị gì cả. Quách Úy đâu nỡ làm vậy.
Tô Dĩnh từ từ mở mắt ra, cũng không sợ mà giơ tay phải lên: “Nó nói, còn muốn ném nữa.”
Quách Úy khẽ hỏi: “Chưa nói là muốn ném chỗ nào?”
“Khuôn mặt.”
Quách Úy: “…”
Còn chưa nói xong, cô đã ném vào anh.
Quách Úy vẫn đứng yên, anh chỉ nhanh chóng nghiêng đầu, hất đi tuyết rơi rải rác trên cổ và tai.
Tô Dĩnh không nghĩ đến anh sẽ cho phép mình làm càn như vậy, cô ngây người một lúc, cuối cùng lại không thể nhịn được cười.
Quách Úy bất lực lắc đầu, anh dùng tay phủi tuyết ra, nhẹ nhàng hỏi: “Vui không?”
“Vui lắm!”
Quách Úy không nói gì, đột nhiên đưa tay lên sờ đầu cô.
Tô Dĩnh bình tĩnh lại, cô bắt gặp ánh mắt của anh và nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình trong đôi mắt ấy.
Cô lại bị anh xem thường, thật đáng ghét.
Tô Dĩnh bước về phía trước, từ từ ôm eo anh, ngẩng mặt lên, phủi sạch tuyết còn sót lại trên cổ.
“Có lạnh không?” Cô hỏi.
“Không lạnh.”
“Tại sao không trốn?”
Quách Úy nói: “Anh không muốn làm em mất hứng.”
Những bông tuyết lặng lẽ từ trên bầu trời rơi xuống, không hề có trọng lượng, nhưng dường như lại tạo nên một bầu không khí rất đặc biệt, để sau này khi nhớ lại, họ có thể nhớ về một ngày hết sức bình thường nhưng lại khó quên này.
Giống như ngày đầu tiên gặp gỡ đó, ánh mặt trời vẫn rạng rỡ như thường lệ, cô bước về phía anh trong bộ sườn xám màu khói, vẻ mặt khó chịu, nhưng đó lại là cái nhìn chân thực nhất khi anh gặp cô lần đầu.
Bây giờ nhớ lại, ngày hôm đó cũng bởi vì có cô mà trở nên đặc biệt.
Quách Úy cúi đầu xuống, đặt lên má cô một nụ hôn.
Đời này của anh rất ít khi dịu dàng với người khác, giờ cũng chỉ dành hết cho một người.
Vì từ bên ngoài trở về, Quách Úy đi lên lầu thay quần áo, anh rửa tay, sau đó đi vào bếp phụ gói vài cái sủi cảo.
Anh rời nhà từ sớm nên biết làm mọi thứ, cũng không phải quá thành thạo, có thể đạt tiêu chuẩn của người thường. Anh đứng cạnh mẹ Cừu, cúi đầu, không hề để ý đến ai mà bắt đầu gói, tay áo bị anh tùy tiện xắn lên, trên cánh tay bị dính một chút bột.
Vẻ mặt mẹ Cừu ghét bỏ: “Con làm cái gì vậy? Hình thù kỳ quái, trông không hấp dẫn một chút nào.”
Quách Úy cũng không để ý, anh đem những đồng xu đã rửa sạch và kẹo nhét vào sủi cảo: “Chỉ cần dễ phân biệt là được.”
Mẹ Cừu: “…”
“Mẹ giúp con, lát nữa đem mấy cái sủi cảo này nấu cùng.”
Mẹ Cừu: “…”
Trong bữa tối đêm giao thừa, Tô Dĩnh như ý nguyện ăn được sủi cảo có đồng xu và kẹo.
Nào có thể may mắn như vậy, nhưng cô cũng không muốn truy hỏi đến cùng, trên mặt đều viết đầy sự bất ngờ và vui vẻ.
Có một người sẵn sàng thực hiện mong ước nhỏ bé của cô, đặt cô vào trái tim mình, sắp đặt hết thảy mọi thứ một cách thích hợp.
Cô cảm nhận được sự trân trọng này, và cũng biết rất rõ rằng, trái tim cô đã không còn đập cho riêng chính mình nữa.
Sự khởi đầu của cô và anh bắt nguồn từ một cái tên. Cô đã từng chống cự, đã từng bàng hoàng, đã từng dao động, đã từng đau khổ, cuối cùng cũng bị người có cái tên này thu phục, và rồi khắc sâu yêu.
Mãi đến lúc này, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu ra rằng, xa ai và gặp ai chính là do trời định, duyên số vốn đã an bài.
TV đang chiếu tiểu phẩm hài, mọi người đều đang cười, cô cũng cười, nhưng cứ cười mãi, không hiểu vì sao mắt cô lại có hơi ướt.
Tô Dĩnh không nhìn Quách Úy, nhưng cô lại có thể dễ dàng tìm được tay anh ở bên dưới bàn, nắm chặt lấy nó.
Thời gian trôi rất nhanh, tiếng chuông năm mới sắp sửa vang lên.
Tô Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dừng ở trên khuôn mặt anh không muốn rời, mỉm cười nói: “Chúc mừng năm mới, ông Quách.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh cũng nói.