Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 33


Đọc truyện Nghiêm Túc Hồ Nháo – Chương 33

Khi Tô Dĩnh vừa ra khỏi nhà của Trịnh Nhiễm, Quách Úy đã gửi địa chỉ đến.

Cô lái xe về nhà, lấy một chiếc áo cao cổ màu đen và bộ đồ vest sọc dọc giản dị cho anh.

Nơi đó không dễ tìm cho lắm, có không ít ngã rẽ, dòng xe đông đúc và đèn giao thông cũng nhiều. Cô đi theo chỉ dẫn, cuối cùng tìm thấy một câu lạc bộ tư nhân ở cuối con đường trồng đầy cây hoè.

Tô Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Quách Úy: Em đến rồi, anh ra ngoài lấy đi.

Bên kia đi thẳng vào vấn đề: 208, lên đây.

Tô Dĩnh bĩu môi, tắt máy, khóa xe và cầm quần áo bước vào bên trong.

Báo tên của Quách Úy, có người dẫn cô đến thang máy. Tô Dĩnh một mình bước vào, không hiểu sao, khoảnh khắc khi cánh cửa thang máy vừa đóng lại, tim cô bắt đầu đập loạn. Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng bừng và tất cả các bên đều là gương sáng bóng, Tô Dĩnh bước lên vài bước, chỉnh lại tóc, cố định lại cổ áo và đai lưng. Sau đó, cô đột nhiên giật mình, quay trở lại vị trí ban đầu, không khỏi nhìn vào gương tự khinh thường chính mình.

Hành lang được lót bằng những tấm thảm hãm thanh, giày cao gót giẫm lên không hề phát ra những âm thanh chói tai. Cánh cửa phòng 208 đang khép hờ, bên trong lặng im không một tiếng động, có ánh sáng len ra từ khe hở.

Tô Dĩnh vươn tay đẩy cửa ra. Chỉ trong nháy mắt, cô nhìn thấy Quách Úy đang dựa vào ghế sofa. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăn nheo, hai tay đặt ở trên chân, hai mắt nhắm nghiền. Dường như anh không nhận ra có người bước vào.

Mấy ngày không gặp, anh gầy hơn.

Tô Dĩnh nhỏ giọng gọi: “Này!”

Quách Úy mở mắt ra, nhìn qua, trong mắt anh vẫn còn men say.

Nhìn anh một lúc, cô đặt quần áo ở mép giường. “Anh về khi nào vậy?”

“Buổi sáng.” Giọng anh khàn khàn, không khỏi phải hắng giọng.

“Sao anh không nói trước với em?”

“Em có ngạc nhiên không?”

Tô Dĩnh dối lòng nói: “Mới không có.” Lại hỏi: “Giao tiếp muộn một ngày cũng không được à?”

Quách Úy giơ tay trái lên, ngón cái và ngón giữa bóp huyệt thái dương: “Không có cách nào khác, không dời lại được.”

Tô Dĩnh không tiếp tục hỏi nữa, cô đi vòng quanh, đột nhiên nhìn thấy chiếc vali của anh đặt bên cạnh ghế xoay, tay cầm không hạ xuống, trên đó đặt một chiếc áo vest màu đen.

Tô Dĩnh nói: “Anh mang theo hành lý bên mình, tại sao còn cố ý bảo em mang đồ đến?”

“Thực sự không muốn đến?”

Đột nhiên, Tô Dĩnh bối rối vì bị vạch trần: “Vậy em về đây.”

“Đừng…”

Quách Úy cười, đầu hàng trước.

Có lẽ do uống rất nhiều rượu, hai má anh đỏ ửng, cần cổ lộ ra ngoài cũng phiếm đỏ, ánh mắt anh sâu thẩm mà mê ly, khóa chặt cô, thong thả vỗ nhẹ vào chân mình: “Đến đây.”

Đáng lẽ ra đối với loại tán tỉnh này, Tô Dĩnh cũng không hiếm lạ gì, nhưng không biết tại sao, chỉ với một động tác đơn giản này của anh, nhịp tim cô lại tăng tốc, gương mặt cũng đỏ lên.

Tô Dĩnh trừng mắt nhìn anh, không di chuyển.

Cô bình thường không thích trang điểm, nhiều nhất là tô son để tăng lên khí sắc. Ban đầu, cô dự định sẽ làm tổ cả ngày ở chỗ Trịnh Nhiễm nên không cần phải trang điểm, vì vậy cô cứ để mặc như vậy mà đến đây.

Quách Úy nhìn cô đánh giá một lúc rồi chậm rãi nói: “Em có từng nghe qua câu này chưa? Ý đại khái chính là, đã từ rất lâu, rất lâu rồi, phụ nữ không cần dùng phấn, mặt của họ sẽ vì tình lang mà đỏ hồng.”

Tô Dĩnh lẩm bẩm: “Nói cũng thật hay.”

Sau khi tạm dừng, cô bổ sung thêm một câu: “Em mặc quá nhiều, nóng quá nên mặt đỏ được chưa!”

Quách Úy cười ra tiếng, lại nhịn không được mà nhíu mày: “Bây giờ anh rất chóng mặt, đừng làm mình làm mẩy nữa, đến đây xoa giúp anh một lát.”

Giọng điệu nôn nóng thúc giục của anh có phần trẻ con. Lần này Tô Dĩnh ngoan ngoãn nghe lời, từ từ di chuyển sang chỗ anh.

Quách Úy nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối.

Tô Dĩnh đứng giữa hai chân anh, đặt những ngón tay lên thái dương của anh và xoa chúng theo chiều kim đồng hồ. Khi đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Không lâu sau, lại bị hơi thở quen thuộc bao phủ. Nhịp tim của cô dần trở lại trạng thái ổn định, tâm trạng cũng không còn quá nóng nảy nữa.

Sau khi tạm chia xa cho đến ngày gặp lại luôn có một loại chờ mong rất khó tả, chưa kể đến việc lần gặp lại này không còn giống với trước đây nữa. Trước đây, cô không xứng và cũng không hoàn toàn hòa nhập với vai trò của một người vợ. Đến khoảnh khắc này, khi đã thực sự coi anh là một người đàn ông có tình ý hay thậm chí hơn nữa còn là một người chồng, rất khó tránh khỏi việc quá để ý và dễ dàng trở nên xấu hổ, trong một khoảnh khắc, không còn giống với chính mình.

Tô Dĩnh thầm thở dài, giọng cô dịu lại: “Lực độ có ổn không, anh Quách?”

Quách Úy nhắm mắt lại, trán tựa vào bụng dưới của cô: “Mạnh hơn một chút nữa.”

Tô Dĩnh lại thêm một chút lực.

Trong lúc đó, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra cả, cửa sổ đang mở, rèm cửa rung rinh, từng luồng gió mát lạnh thổi vào.

Sau một lúc lâu, Quách Úy nắm lấy tay cô: “Ngồi xuống nói chuyện một lúc.”

Tô Dĩnh bị anh lôi kéo ngồi xuống bên cạnh anh.

Quách Úy không có buông tay cô ra, mà nắm chặt đặt lên đùi mình: “Ban đầu vốn định trì hoãn tiệc tùng lại hai ngày. Ai ngờ sáng nay ở sân bay vừa khéo bị Lão Hà gặp được, Lưu tổng Triệu tổng đều là do cậu ta giới thiệu hợp tác, không thể từ chối được. “


Tô Dĩnh nói: “Em còn cho rằng sắp kết thúc rồi.”

“Xem tình hình này có lẽ phải còn thêm một cuộc nữa.”

“Vậy gọi em đến làm gì?”

Quách Úy liếc nhìn cô, bắt chước giọng điệu thường ngày của cô, nói: “Tại sao gọi em đến, trong lòng em còn không rõ?”

Tô Dĩnh cười: “Mọi người vẫn còn đang ở đó, anh lại chạy đến đây, không sợ thất lễ với người ta sao?”

“Không thể làm khác hơn, họ đều biết tửu lượng của anh kém, không thể để anh nằm bẹp trên bàn cơm được.”

Tô Dĩnh khẽ mắng một câu: “Anh là người giỏi làm bộ làm tịch nhất.” Trong lúc nhất thời, cô nhớ đến những lời nhận xét của bạn bè anh khi hai người mới kết hôn, hỏi: “Cho nên nói, anh mở một phòng khác đơn thuần là chỉ để trốn việc uống rượu?”

“Không phải lần nào cũng vậy, thỉnh thoảng thôi, nếu không thì sao có thể nói về việc làm ăn được.”

Tô Dĩnh: “Vậy thỉnh thoảng…”

Quách Úy không cần đoán cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì, cũng lười trêu đùa hỏi lại cô, anh nói thẳng: “Anh không có sở thích đó.”

Ngay lập tức sau đó, Tô Dĩnh hỏi: “Là trước khi kết hôn với em không có, hay từ trước đến nay vẫn luôn không có?”

Quách Úy cảm thấy buồn cười: “Rốt cuộc thì em muốn hỏi cái gì?”

“Em chỉ là hơi tò mò, anh sẽ có một mối quan hệ tình một đêm với một ai đó hay không? Hoặc là có một đối tác tình dục lâu dài? Tất nhiên, không phải em nghi ngờ gì về anh, em chỉ hỏi ở tình huống khi anh còn đang độc thân thôi.” Ngón tay cô vô thức cọ vào lòng bàn tay anh, nói xong một tràng lời nói, cô tự trả lời: “Tuy nhiên cũng có thể hiểu được, một người đàn ông như anh, không có mới thực sự là lạ.”

Quách Úy không nói gì một lúc lâu, ánh mắt anh thâm trầm, nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười ở khóe miệng như có như không, rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng lại không phải giải đáp thắc mắc của cô: “Chờ em chủ động tìm hiểu về anh, đúng là thực sự không dễ dàng gì.”

Tô Dĩnh khựng lại, vô lý biện hộ cho mình: “Không phải đàn ông các anh đều đòi hỏi có không gian riêng sao?” Đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô rút tay ra, đánh một cái vào đùi anh: “Đừng lảng sang chuyện khác, có hay không? “

Quách Úy nói: “Không có tình một đêm nào cả.”

“Vậy thì có đối tác lâu dài?”

Quách Úy xoa xoa thái dương: “Lâu dài cũng không.”

“Cái đó…”

“Chậc.” Quách Úy liếc cô một cái: “Thay đổi chủ đề đi.”

Tô Dĩnh bĩu môi: “Tại sao anh lại ly hôn với mẹ của Thần Thần?”

Câu hỏi này có chút nhạy cảm. Quách Úy nhìn đi chỗ khác, vài giây sau mới nói: “Tính cách không hợp, tình cảm đỗ vỡ.”

“Câu trả lời này quá hình thức.”

“Nhưng chính là như vậy.”

Tô Dĩnh còn muốn tiếp tục hỏi gì đó, Quách Úy đã ngay lập tức ngắt lời cô, anh nói: “Hôm nay em đã hết hạn ngạch cho câu hỏi của mình, điều mà anh có thể đảm bảo chính là, trong tương lai cũng sẽ không có.”

Khi đã đưa ra một lời hứa hẹn, anh nhất định sẽ tuân thủ nó.

Tô Dĩnh không có gì để nói nữa.

Quách Úy quay đầu lại, nhìn cô không rời mắt, sau một lúc lâu, anh đưa tay chạm vào vành tai cô: “Thời gian có hạn, phải làm điều gì đó có ý nghĩa hơn mới đáng giá.”

Giọng anh rất nhỏ, từng câu từng chữ một được nói ra, mùi rượu nồng đậm theo hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt Tô Dĩnh, khiến cô cũng cảm thấy hơi say.

Giữa họ cách nhau một khoảng cách nhỏ, nhưng Tô Dĩnh lại cảm thấy không khí xung quanh mình có chút loãng, phía sau lưng toát mồ hôi, cô tự hỏi hôm nay có phải mình đã mặc quá nhiều rồi hay không.

Tô Dĩnh hỏi một câu hết sức dư thừa: “Làm gì mới có ý nghĩa?”

Sau đó, không ai nói gì nữa cả. Họ quay đầu lại nhìn nhau. Thời gian dường như bị kéo dài vô tận. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, họ tiếp cận nhau gần như cùng một lúc, môi dán lên môi.

Vài giây đầu cả hai đều có vẻ yên lặng, sau đó lại khát vọng đến gần, thận trọng hơn, hô hấp trở nên rối loạn và run rẩy.

Quách Úy siết chặt cánh tay cô, thở dài rất chậm. Sau một hồi ngấu nghiến, anh tách môi ra trước và hôn cô với một lực độ rất nhẹ nhàng.

Tô Dĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ nụ hôn này.

Anh đưa hai tay ra phía sau tai Tô Dĩnh, xoa ngón tay cái lên má cô và hơi tách ra: “Có nhớ anh không?”

Một vài từ trầm thấp phát ra giữa môi họ, giọng anh khàn khàn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi bị nhịp tim của cô lấn áp.

Tô Dĩnh mím môi và ngân nga một vài âm tiết trong cổ họng.

Tiếng kèn khai chiến lúc này mới chính thức vang lên. Vì uống rượu, anh lúc này so với khi tỉnh táo hoàn toàn không thể giữ được sự đứng đắn vốn có. Phớt lờ cảm xúc của đối phương, cái hôn này trở nên vội vàng và mất kiểm soát.

Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa lại đột nhiên vang lên động tĩnh.

Thư ký: “Quách tổng, Lưu tổng ngài ấy…”

Hai người ở trên sofa hoảng đến đổ mồ hôi lạnh, không khí ngưng động, khuôn mặt của cô thư ký lập tức biến thành màu cà chua, sau khi ngây ngốc vài giây, cô ấy vội vã chạy ra ngoài.

Cánh cửa phòng phát ra một tiếng “cạch” nhỏ, đóng lại.


Quách Úy giữ tay vịn của ghế sofa, liếc nhìn cô: “Em không đóng cửa?” Thái độ có một chút oán trách, giống như một người không ngủ đủ giấc, sau khi bị người khác đánh thức thì phàn nàn trách cứ.

Tô Dĩnh: “Em đóng… hay là không đóng?”

Anh gần như cười hừ ra tiếng, lùi lại một chút, ngồi lại ngay ngắn, từ từ làm dịu hơi thở của chính mình, lúc sửa lại cổ áo lại quay đầu qua nhìn cô chăm chú.

Tô Dĩnh không biết từ khi nào thì mình đã bị dồn vào một góc của ghế sofa, hai chân cuộn lên, đôi môi hồng nhuận, cả người có một sự nhu thuận và im lặng hiếm có.

Bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tô Dĩnh ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế trừng ngược lại: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Quách Úy cười cười, hỏi: “Thần Thần và Niệm Niệm đâu?”

Lúc này Tô Dĩnh mới nói: “Ở nhà mẹ.”

“Mấy ngày nay Thần Thần có nghe lời không?”

Tô Dĩnh không khỏi ngồi thẳng dậy, suy nghĩ một chút, cô nói: “Ngày hôm đó ở công viên hải dương em nắm tay Thần Thần đến bãi đỗ xe, sau đó thằng bé còn đòi ăn kem. Chúng em đã giao tiếp bằng mắt nhiều hơn, em cố ý tiếp cận thằng bé, hình như thằng bé cũng không còn bài xích giống như trước đây nữa.”

Quách Úy lắng nghe, nói: “Anh luôn tin em có thể xử lý tốt mối quan hệ này.” Cơ thể đã trở lại bình thường, anh đứng dậy, xoa nhẹ tóc cô: “Tâm tư của Thần Thần rất kín đáo, nếu em nguyện ý dành nhiều thời gian và tình cảm hơn cho thằng bé, anh thực sự cảm ơn em.”

Đây là lần đầu tiên Quách Úy đưa ra yêu cầu với cô. Tô Dĩnh cảm thấy mình mắc nợ anh, nhìn anh và gật đầu lần nữa.

Anh đứng lên, không gọi thư ký vào, cầm lấy áo vest: “Đợi anh trở lại.” Lại nói: “Nếu cảm thấy mệt mỏi, em có thể tắm trước.”

Ám chỉ này quá rõ ràng.

Tô Dĩnh: “…”

Anh mở cửa và đi ra ngoài, cô thư ký còn đang ngây ngốc đứng ở ngoài cửa.

Quách Úy liếc mắt nhìn cô ấy, bước qua.

Thư ký lo sợ theo ở phía sau, nhỏ giọng báo cáo: “Quách tổng, Lưu tổng yêu cầu tôi đến gọi ngài, nói nếu ngài không đi xuống, ngài ấy sẽ tự mình lên tìm.”

Quách Úy qua loa đáp một tiếng, hơi xoay đầu lại, nói: “Lần sau trước khi bước vào nhớ gõ cửa trước.”

Thư ký trả lời: “Vâng.” Nhưng lại ở phía sau lưng anh nhe răng trợn mắt, trong lòng kêu oan: Tôi có gõ, tại anh quá bận rộn, không nghe thấy đó chứ.

***

Quách Úy để lại một câu rồi nhẹ nhàng rời đi, nhưng Tô Dĩnh thì lại không biết phải làm sao, nghe theo anh thì quá mức thuận theo, còn không nghe thì giống như là đang làm ra vẻ. Sau khi ngồi ở trên sofa thực hiện một số cuộc đấu tranh tư tưởng, Tô Dĩnh đi chân trần, đến phòng tắm và nhìn một cái; dùng một đống tiền để xây lên một cái diện tích nhỏ như thế này, thật đúng là, mỗi một góc muốn xa hoa bao nhiêu thì xa hoa bấy nhiêu.

Bồn tắm lướt sóng được làm bằng sứ trắng và thủy tinh trong suốt, nó có kích thước rất lớn, chiếm gần một nửa diện tích phòng tắm. Phía trước có một chiếc TV và trên toàn bộ bức tường bên cạnh đều được lắp đặt gương.

Tô Dĩnh nói thầm ở trong lòng, quả đúng là nơi làm hài lòng đàn ông, đến phòng tắm mà cũng làm kiểu cách táo bạo như vậy. Vừa rồi cô có hơi đỗ mồ hôi, bây giờ cũng chỉ có một mình cô, không cần phải nghĩ nhiều thêm cho mệt, đi vào tắm nước nóng một cái đã rồi tính gì thì tính.

Trong tủ lạnh có nước ép, rượu vang đỏ và nhiều loại thức ăn nhẹ nhập khẩu khác nhau. Cô mang chúng ra ngoài, đóng rèm cửa, mở TV lên và bắt đầu làm tổ trên ghế sofa. Đoán rằng anh sẽ không trở lại sớm như vậy, Tô Dĩnh đã tìm một bộ phim để xem. Khi tình cảm của đôi nam nữ chính trong phim phát triển đến trình độ hừng hực khí thế, cô ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài đang lặn xuống, một tia hoàng hôn dọc theo khoảng trống giữa rèm cửa chiếu vào. Sau khi bộ phim kết thúc, nó được phát lại lần nữa.

Tô Dĩnh nhìn thời gian, cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Quách Úy: Anh có thể quay lại không? Em về trước đón con đây.

Anh trả lời: Năm phút sau mở cửa.

Thời gian của người đàn ông này rất chính xác. Năm phút sau, cánh cửa được gõ hai lần, sau đó thì kiên nhẫn chờ đợi, không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Tô Dĩnh chạy đến mở cửa, chưa kịp nhìn thấy người đã bị anh ôm vào lòng.

Mùi rượu trên người anh mạnh hơn, hơi thở anh nóng rực, gần như toàn bộ sức nặng đều dồn hết lên người cô.

“Này, này…” Tô Dĩnh đứng không vững, cô lùi lại vài bước và đập lưng vào tường.

May mà anh còn biết tỉnh táo, dùng bàn tay đỡ ở sau lưng cô. Bên tai là tiếng cười trầm thấp dễ nghe của anh.

Sức của đàn ông khi say mạnh kinh người, Tô Dĩnh không thể thoát khỏi vòng vây của anh, bực mình mà đập vào người anh một phen: “Cho dù là anh say thật hay say giả, cũng bỏ em ra.”

Quách Úy không di chuyển, anh hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi dầu gội xa lạ trên tóc cô: “Em tắm rồi?”

Tô Dĩnh mím môi không nói gì.

Quách Úy hơi cọ nhẹ vào cổ cô, lẩm bẩm nói: “Hôm nay anh không chuyên nghiệp một chút nào. Vừa rồi lúc nói chuyện với Lưu tổng, anh vô thức lại thất thần, nghĩ đến vợ mình vẫn còn đang đợi ở tầng trên, chỉ muốn ngay lập tức trở lại bên cô ấy.”

Tô Dĩnh biết rất rõ những lời này có tác dụng dỗ dành cô, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lâng lâng khó tả.

Cô khẽ hừ một tiếng: “Chỉ đơn thuần ở bên nhau sao?”

Quách Úy sửng người, sau đó lại mỉm cười, cuối cùng đứng thẳng người lại, xấu xa khều chóp mũi của cô: “Tư tưởng không lành mạnh gì cả.”

Tô Dĩnh nhếch mép: “Được thôi, là em nghĩ xấu về anh. Thời gian cũng không còn sớm nữa, Quách tổng muốn cùng em đi đón con hay là ở đây đợi cho tỉnh rượu vậy?”

Quách Úy rất thích nghe giọng điệu của cô tăng lên ở cuối câu, sau một lúc lâu, anh xoa xoa chóp mũi: “Đợi anh, anh đi tắm đã.”


Tô Dĩnh khiêu khích nói: “Anh say đến mức độ này rồi, rốt cuộc có đi được không đó?”

Quách Úy không khỏi rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, nhưng giọng anh vẫn nhẹ nhàng như mưa phùn gió nhẹ: “Làm sao bây giờ, đành phải cố hết sức mình thôi.”

Sau khi nói xong, Quách Úy khẽ hôn lên môi cô một cái, vừa cởi áo vest vừa bước vào trong phòng tắm. Dáng người anh lúc này đột nhiên không nghiêng ngã nữa, lưng anh vững vàng, bước chân vững chãi, nào có một chút bộ dáng say rượu nào.

Anh quay đầu lại, nhếch miệng nhìn cô.

Tô Dĩnh bực mình trừng mắt nhìn lại anh.

Trong phòng tắm rất nhanh đã phát ra tiếng nước ào ào, chỉ một lát sau, anh đã gọi cô.

Tô Dĩnh bực mình hỏi: “Làm sao?”

Quách Úy: “Lấy giùm anh túi rửa mặt.”

Tô Dĩnh đứng dậy và lục lọi trong vali, cầm qua, gõ cửa, một cánh tay ướt sũng vươn ra, nhưng không chạm vào túi rửa mặt, mà nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào.

Tất cả tiếng la hét đều bị giấu ở bên trong cánh cửa.

Một đêm kiều diễm, điên cuồng.

Khi kim đồng hồ từ từ chỉ vào số 8, mọi thứ mới dừng lại.

Mẹ Cừu gọi cho Tô Dĩnh, hỏi khi nào cô mới đến đón Thần Thần và Niệm Niệm.

Lúc này hai kẻ không xứng làm bậc cha mẹ này mới dừng lại vui sướng mà thu dọn ra về.

Trong đêm đầu xuân, nhiệt độ không khí ấm áp, những cây hoè ven đường đang ra những chồi non mới, và những cành cây thì đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió. Mọi người cũng thoát khỏi bầu không khí buồn tẻ của mùa đông, mặc quần áo mỏng hơn, tản bộ sau bữa ăn và dắt chó đi dạo.

Một vài bé gái bên đường đội mũ bảo hiểm màu hồng và đi giày trượt, không khác gì những chú chim cánh cụt nhỏ bé lướt về phía trước một cách vụng về, bọn trẻ đại khái khoảng bốn hoặc năm tuổi, có khuôn mặt tròn và bím tóc lỏng lẻo. Đúng ở lứa tuổi đáng yêu khiến cho người ta không ngừng yêu thích.

Tô Dĩnh không để ý, Quách Úy lại không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Anh một phần do tắm, một phần do gió thổi, lúc này mùi rượu hầu như đều đã bay hết.

Hai người đứng ở trên bậc thang một lúc, Quách Úy nắm lấy tay cô: “Dạo một chút?”

Tô Dĩnh gật đầu.

Họ đi chậm dọc theo con đường đầy cây hoè. Ngày thường họ đều đi với tốc độ nhanh rất ít khi dừng lại, cũng chưa bao giờ vai kề vai đi cạnh nhau như thế này.

Có một khoảng đường gập ghềnh ở phía trước, chân Tô Dĩnh vốn đã rất mỏi mệt, mũi chân vấp một cái, chúi người về phía trước.

Quách Úy nhanh tay lẹ mắt đỡ hai vai cô: “Mệt lắm à?”

Tô Dĩnh bóp cơ bắp vài cái, rầu rĩ nói: “Em không muốn nói chuyện với anh.”

Quách Úy buồn cười: “Anh có chọc gì em sao?”

Tô Dĩnh nhìn anh từ trên xuống dưới, châm chọc nói: “Bây giờ là một người ăn mặc bảnh bao áo mũ chỉnh tề, cởi hết ra thì không khác gì một tên đàn ông thúi.”

Quách Úy không khỏi cúi đầu nhìn vào cách ăn mặc của chính mình, anh nhướng mày nói: “Cách gọi đàn ông thúi này rất có căn cứ, bà Quách là đang khen anh sao?”

Tô Dĩnh đứng thẳng người lại, ngẩng mặt lên nói: “Anh còn tự hào được nữa hả? Có thực sự hiểu ý của câu nói này không vậy?”

Quách Úy nhún vai cười cười.

Cô lẩm bẩm một câu: “Gần như không khác gì một con sói đói đang tìm kiếm thức ăn.”

“Ai nói không khác, anh chỉ ăn thức ăn nhà nuôi, không ăn thức ăn hoang dã. Huống chi, cả quá trình không phải chỉ mỗi mình anh hưởng thụ, phản ứng của em rõ ràng là cũng thích.” Anh dừng lại một chút, sửa lại: “Phải nói là rất thích.”

Tô Dĩnh đỏ mặt: “Anh…” Cô xấu hổ: “Có quỷ mới thích.”

Quách Úy bật cười vui vẻ, thấy cô xoay người muốn trở về thì đưa tay ra ngăn lại, không trêu chọc cô nữa, vòng tay qua vai cô, nhưng thật ra lại rất thong dong: “Em thông cảm cho anh một chút, lâu rồi chúng ta không có gặp nhau mà.” Lại rũ mắt dịu giọng hỏi: “Khó chịu lắm sao? “

Tô Dĩnh gật gật đầu, một lúc lâu sau lại lầm bầm: “Cũng không phải.”

Họ vẫn tiếp tục đi trên con đường này. Phía trước có một ngã năm. Đèn đuôi xe ngang dọc đan xen tạo thêm một chút màu sắc sống động cho màn đêm.

Bóng của hai người ở bên dưới đèn đường màu vàng mờ ảo có đôi khi bị rút ngắn và cũng có đôi khi bị kéo dài ra, bầu không khí đẹp đến nỗi không thể nào tả được. Họ lặng lẽ bước về phía trước và không hề có ý định quay lại lấy xe.

Bất tri bất giác đã đi đến cầu vượt bắt qua sông.

Quách Úy nói: “Lần này công việc tương đối bận rộn, anh không có thời gian rảnh rỗi để chọn quà cho em. Khi quá cảnh ở Hồng Kông nhìn thấy một chiếc túi có vẻ hợp với em, anh đã mua nó.”

Tô Dĩnh hỏi: “Có đắt không?”

“Người ta nói là phiên bản xuân hè giới hạn.”

“Nó trông như thế nào?”

Quách Úy nói: “Hình vuông, màu đỏ rượu, rất nhỏ và tinh xảo. Chất liệu là da trâu và được làm thủ công. Thân túi không có trang trí thêm gì ngoại trừ dập nổi và logo thương hiệu, nhìn rất đơn giản.”

Giọng anh lưu loát giống như đang đọc sách, không có bất kỳ giai điệu nhấn nhá nào.

Tô Dĩnh không khỏi ngước lên nhìn anh: “Xách tay?”

Quách Úy: “Ừm.”

“Sao anh rành quá vậy?”

Anh nhẹ nhàng bâng quơ: “Lúc nhân viên bán hàng giới thiệu, anh chú ý nghe.”

Tô Dĩnh có hơi vui vẻ: “Mới nghe thôi đã cảm thấy thích rồi, em tin vào ánh mắt của anh.”

Quách Úy dừng lại: “Em không cảm thấy không có thành ý sao?”


Tô Dĩnh rút vào trong lòng anh, nở một nụ cười, nịnh nọt nói: “Quý là ở tấm lòng.”

Gió mang lại một chút mát mẻ, một vài sợi tóc vướng ở trên khóe môi cô, chóp mũi cô cũng không tránh khỏi hơi đỏ hồng.

Quách Úy cúi đầu nhìn cô một lúc, không hiểu vì sao lại bật cười, anh siết chặt cô thêm một chút và đặt môi mình lên trán cô.

Đi xa hơn về phía trước qua cây cầu nối dài là “Con mắt thành phố”. Dãi ánh sáng màu tím được kết nối thành một vòng tròn tuyệt đẹp. Dưới bầu trời tối, nó giống như một con mắt, có phần im lặng nhưng lại sáng ngời.

Quách Úy nâng cằm: “Em đã bao giờ ngồi chưa?”

“Vòng đu quay hả?” Tô Dĩnh nói: “Không có.”

“Muốn thử không?”

Cô nghĩ anh đang nói đùa: “Anh vẫn nên đi cùng hai đứa nhỏ thì hơn. Muộn rồi, chúng ta gọi xe đến nhà mẹ nhé?”

Anh nhìn đồng hồ: “Đi một vòng cũng chỉ mất một tiếng, đừng lo lắng.”

Quách Úy thực sự đi đến quầy mua vé, sau đó đứng trước mặt và nắm lấy cổ tay cô.

Hai người theo sau hàng người bước vào một cabin nhỏ.

Tốc độ của vòng đu quay khá chậm. Tô Dĩnh, người không có tế bào lãng mạn, lo lắng rằng giữa chừng mình sẽ ngủ luôn trên ghế.

Nhưng khi vòng quay lên đến một độ cao nhất định, cô lại cảm thấy cực kỳ chấn động bởi tầm nhìn trước mắt mình.

Đây là một cái nhìn toàn cảnh về cảnh đêm của toàn thành phố, tàu du lịch ngắm cảnh từ từ đi dọc theo mặt sông uốn lượn, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh đèn lập lờ. Giao thông ở hai bên đường nối liền nhau như dệt và đèn đuôi xe màu đỏ kéo dài như những con rồng.

Nhìn vào khoảng cách xa hơn, vô số ánh đèn rải rác khắp mặt đất, giống như những vì sao bí ẩn trong dãy ngân hà. Mà mọi người thì lại giống như những hạt bụi, không đáng kể và vô cùng nhỏ bé.

Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn Quách Úy.

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhấp, đang nhìn chằm chằm phía bên dưới.

Bất chợt, Quách Úy thình lình hỏi một câu: “Tên của anh ấy là hai chữ nào?”

Tô Dĩnh lúng túng, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại. Cô thành thật nói: “Cố trong chiếu cố, Duy trong duy trì.”

“Cố Duy.” Quách Úy nhẹ giọng nhẩm lại một lần, quai hàm hơi siết lại rồi lại nới lỏng, khuỷu tay anh chống trên mép cửa sổ, vẫn nhìn xuống dưới, nửa ngày sau mới hỏi câu hỏi thứ hai: “Có đẹp trai hơn anh không?”

“…” Tô Dĩnh liếc nhìn anh: “Mỗi người mỗi kiểu, không thể so sánh được.”

“Trẻ hơn anh?”

Cô đại khái tính toán: “Nhỏ hơn anh một tuổi.”

Quách Úy không khỏi nhíu mày, lại hỏi: “So với anh có tiền hơn?”

Tô Dĩnh không nói nên lời: “Anh có tiền hơn.”

“Đối xử với em tốt hơn anh không?”

Tô Dĩnh nhất thời không trả lời.

Cô đã gặp được hai người đàn ông khác nhau ở hai giai đoạn khác nhau trong cuộc đời. Không có tiêu chuẩn để so sánh được ai tốt hay không tốt.

Một người không hề ràng buộc và sẵn sàng dung túng, có thể cùng cô điên, cùng cô nháo và thậm chí đi cùng cô đến tận cùng thế giới; một người cho cô một ngôi nhà, cho cô tương lai và nghiêm túc vạch ra con đường đúng đắn cho cô trên một tờ giấy trắng. Cô từng yêu người trước, nhưng người sau là người cô yêu ở hiện tại và cả tương lai, người bạn đời, người cố vấn nhân sinh của cuộc đời. Mỗi hành trình đều xứng đáng được trân trọng, không thể nào phân chia bên nào nặng bên nào nhẹ.

Giọng điệu của Tô Dĩnh vô thức nhẹ nhàng hơn: “Nếu không thì anh gọi anh ấy lên mà tự so sánh?” Biết anh không hề có ác ý, cô cười anh: “Thật là trẻ con.”

Quách Úy không nói gì, anh nắm lấy tay cô, nhưng lại hơi dùng một chút lực.

Tô Dĩnh đau đến cắn răng, đánh anh một cái.

Cho đến bây giờ, cô đã có thể trò chuyện với Quách Úy về Cố Uy một cách thẳng thắn, cũng nhận ra rằng, khi một lần nữa nghĩ về anh, trái tim cô đã không còn có cảm giác đau nhói. Những ký ức giống như một tấm gương, phản chiếu khuôn mặt của người xưa. Có lẽ trong tương lai, ở một khoảnh khắc nào đó, khi những ký ức này một lần nữa xuất hiện trong tâm trí, cô sẽ mỉm cười đón nhận và cũng sẽ cảm thấy thật ấm áp.

Sau đó, cả hai không mở miệng nói chuyện nữa, vòng quay đã lên đến đỉnh cao nhất, thế giới bên dưới càng thu nhỏ lại vài phần.

Khi Quách Úy lại nói chuyện, anh trở lại với dáng vẻ bình tĩnh và khách quan vốn có của mình. Anh dựa lưng vào ghế và chậm rãi nói: “Đừng chỉ thỏa mãn với mỗi việc có thể ăn no và mặc ấm. Đó chỉ là sự “Tồn tại”, cuộc sống không nên chỉ có như vậy. Giống như khi ngồi trên vòng đu quay này, có thể em sẽ cảm thấy nó quá chậm chạp và nhàm chán, nhưng khi thay đổi một góc nhìn khác, em sẽ nhận thấy rằng có một khoảnh khắc, em có thể đem cả thế giới này đạp ở dưới chân, em có nghĩ chuyến đi này đáng giá không?” Dừng lại, anh nhẹ nhàng bóp ngón tay cô: “Anh hy vọng mỗi ngày em đều có được một cuộc sống thật là tốt, nếm được món ăn ngon, mặc quần áo thật đẹp, nói chuyện với mọi người, ngắm nhiều cảnh đẹp, vì chuyện củi gạo mắm muối mà lo rầu, và cũng hạnh phúc vì việc học tiến bộ của con cái, cả chuyện kinh doanh có khi tốt khi xấu, hay những lúc em yếu đuối hoặc gặp phải khó khăn. Những điều đó có lẽ với người khác không quá quan trọng, nhưng đối với anh thì lại khác, anh sẽ nhớ kỹ mỗi một ngày kỷ niệm, ngày hẹn hò, những nụ hôn và cả những cái ôm… “

Anh nói rất chậm, mỗi một câu nói đều vì cô mà vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Mắt của Tô Dĩnh nóng lên, miệng cô mím chặt.

“Cuộc sống không phải lúc nào cũng nhạt nhẽo và vô vị.”

Anh quay lại nhìn cô và thì thầm: “Tô Dĩnh, tương lai rất đáng để được mong chờ.”

Tô Dĩnh luôn cảm thấy việc rơi nước mắt trước mặt người khác là một việc làm rất mất mặt. Vì sợ anh nhìn thấy mình khóc, cô vùi đầu vào cánh tay anh, chớp chớp đôi mắt, và rồi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Giọng cô khàn khàn: “Anh thực sự đáng ghét. Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại còn chưa đủ hay sao? Còn quay đầu lại dạy dỗ người ta.”

Quách Úy cũng không có vạch trần cô: “Vài ngày sau khi em rời đi, anh đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí anh cũng đã sẵn sàng cam chịu, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh cho phép tư tưởng của em được tự do.” Anh cười cười, nụ cười này có chút chua xót: “Nhưng anh nhận ra anh không đủ rộng lượng như mình vẫn nghĩ, cũng sẽ có hơi cảm thấy khó chịu.”

Nội tâm Tô Dĩnh run rẩy, cô lén lau nước mắt, ngồi thẳng người lại.

Cô thẳng thắn nói: “Nếu muốn em hoàn toàn quên anh ấy thì em thực sự làm không được. Trong lòng khẳng định luôn có một góc nhỏ thuộc về anh ấy… Nhưng em phải thừa nhận rằng, phần còn lại em đều dành hết cho anh. Trước đây em không muốn tiếp nhận là vì cảm thấy đó là sự phản bội. Nhưng khi đã nhận rõ lòng mình, em biết rằng người mà em không nên phụ bạc trong tương lai chính là anh.”

Sau khi nói điều này, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt của Quách Úy khóa chặt cô, nửa ngày cũng không lên tiếng, lòng bàn tay siết chặt ướt đẫm mồ hôi.

Tô Dĩnh bị anh nhìn chằm chằm có chút không biết phải làm sao. Thấy anh mãi không nói gì, cô liếm môi và thử nói: “Anh không hiểu ý em sao? Không đủ… Rõ ràng? Anh… có gì khác muốn nói không?”

“Không có.”

Cuối cùng thì Quách Úy cũng di chuyển, anh cúi người xuống hôn cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng giữ gáy của cô, hôn một cách kiềm chế và dịu dàng. Ngay sau đó, Tô Dĩnh cũng nhắm mắt lại và vòng tay ôm lấy cổ anh, từ từ đáp lại.

Trong một thời gian dài, trong cabin yên tĩnh đến mức không có bất kỳ một tiếng động nào. Trên độ cao hai trăm mét, hàng ngàn cảm xúc, đều hòa quyện trong một nụ hôn dài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.