Đọc truyện Nghiêm Túc Hồ Nháo – Chương 16
Vốn cho rằng chỉ cần uống cà phê xong là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể đưa mẹ chồng về nhà một cách hoàn chỉnh.
Ai ngờ mẹ Cừu lại tâm huyết dâng trào, đóng gói một vài món điểm tâm ngọt, muốn mang đến cho Trịnh Nhiễm.
Tô Dĩnh vốn định đưa bà đến đó xong sẽ rời đi trước, nhưng bà mẹ chồng này lại rất ham vui, một hai bắt cô phải ở lại với bà cho bằng được.
Đây cũng xem như là lần đầu tiên Tô Dĩnh đến thăm viếng.
Mặc dù Trịnh Nhiễm và Quách Úy mang tiếng là chị em, nhưng điều kiện sống của họ lại hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Trịnh vốn là dòng dõi thư hương. Bối cảnh gia đình của Vương Việt Bân cũng rất đơn giản. Khi hai người kết hôn, họ đã mua trả góp một căn hộ hai phòng ngủ rộng 80 mét vuông. Hiện tại mỗi tháng vẫn còn đang trả góp theo định kỳ.
Khi Trịnh Nhiễm ra mở cửa, trên cổ chị ta còn đang treo một thước dây. Hôm nay Trịnh Nhiễm mặc một chiếc váy vải lanh suông dài màu trắng phủ đến bàn chân, cổ áo cao, kiểu váy rộng thùng thình kết hợp với mái tóc đen, trông có cảm giác rất thư thái.
Chị ta có hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tô Dĩnh đứng ngoài cửa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Dĩnh cũng mỉm cười đáp lại.
“Dì Cừu, ngồi trước đi, con sắp xong rồi.”
“Con cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm về bọn dì.” Mẹ Cừu rất tự nhiên, nói.
Tô Dĩnh đi theo bà vào cửa, tầm mắt khẽ lệch về một hướng, sửng sờ.
Vị trí phòng ăn không có bàn ăn, mà thay vào đó là một khối bàn hình chữ nhật, phía trên đặt vài mảnh vải vụn, thước kẻ, kéo và bàn ủi. Phía sau bàn là máy may điện, máy vắt sổ và một số máy móc mà Tô Dĩnh không biết tên, trên tường treo rất nhiều loại vải, thẻ vật liệu và ống chỉ.
Trịnh Nhiễm đang đứng ở trước bàn, và đang cố định vật liệu màu vàng sẫm trên đó bằng một cây kim tròn.
Khu vực này tuy rằng rất nhỏ, nhiều thứ phức tạp, nhưng lại được sắp xếp rất logic.
Tô Dĩnh có hơi kinh ngạc, cô ngồi trên ghế sofa, không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
Cô dùng giọng rất nhỏ để hỏi mẹ chồng: “Chị ấy thích may quần áo hả mẹ?”
Vì cả hai vốn không hợp nhau, mặc dù Tô Dĩnh rất tò mò, nhưng cô cũng không muốn cho đối phương biết rằng cô quá để ý đến chị ta.
Nhưng mẹ Cừu lại cao giọng, nói: “Tất nhiên rồi. Đi, mẹ đưa con đi tham quan một vòng.”
Tô Dĩnh: “…”
Nhất thời có hơi mất mặt, Tô Dĩnh mím môi, mẹ Cừu kéo cổ tay cô đi về hướng hành lang.
Một trong những phòng ngủ trong nhà Trịnh Nhiễm đã được chuyển đổi thành phòng quần áo. Bốn góc được trang bị đèn led, khi bật công tắc lên, toàn bộ căn phòng trở nên sáng bừng.
Bốn phía là tủ quần áo nữ với đầy đủ các kiểu loại khác nhau, có đủ phong cách xuân hạ thu đông và các màu sắc khác biệt. Tô Dĩnh không khỏi ngạc nhiên, cô bước đến gần để nhìn kỹ hơn.
Hầu hết quần áo bên trong đều là sườn xám.
Và ở một góc phòng, có đặt một mô hình người mẫu. Trên đó là bộ sườn xám cách tân màu xanh nước biển xếp nếp ở phần eo. Cô đã từng thấy Trịnh Nhiễm mặc nó hôm sinh nhật của mẹ Cừu.
Tô Dĩnh quay đầu lại: “Này… tất cả đều là do chị ấy tự may?”
Mẹ Cừu gật đầu.
“Chị ấy không phải là giáo viên mỹ thuật sao?”
Mẹ Cừu nói một cách đầy tự hào: “Xem như là sở thích riêng đi.”
Tô Dĩnh bước đến trước tủ quần áo, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua những bộ sườn xám bên trong, có bộ màu be ngắn kiểu dáng ôm sát hông, có bộ thì xẻ tà cao thấp ngực gợi cảm, có bộ là cổ đứng không tay cổ điển,…
Kiểu dáng của những bộ sườn xám này rất độc đáo, với các nút kết tinh xảo và những đường cắt may thẳng thớm. Bất kỳ một bộ nào trong số chúng cũng đều là một tuyệt tác.
Tô Dĩnh không ngờ rằng sở thích của hai người lại giống nhau, và rõ ràng là Trịnh Nhiễm biết cách thưởng thức vẻ đẹp của sườn xám hơn cô. Trong lòng cô đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác thật khó tả, và cũng phải thừa nhận rằng, cô vừa có hơi ganh tị và cũng vừa ngưỡng mộ chị ta.
Sau khi tham quan xong phòng giữ quần áo, Trịnh Nhiễm bên kia cũng tạm thời hoàn thành xong công việc của mình. Chị ta đi vào bếp cắt một ít trái cây, mang chúng ra, và cũng pha một bình trà mật ong hoa hồng để đãi khách.
Trịnh Nhiễm bật TV lên và chọn một kênh bất kỳ nào đó với âm lượng phù hợp, xem như là âm thanh nền cho bớt phần nhàm chán.
Mối quan hệ giữa hai mẹ con nhà này tương đối hòa hợp, họ luôn có nhiều đề tài để nói với nhau. Mặc dù Trịnh Nhiễm có một tính khí kỳ lạ, nhưng chị ta thật ra lại rất kính trọng người mẹ kế này, hoặc là nói, chị ta có thể duy trì cuộc trò chuyện và lễ nghi cơ bản với bất cứ ai, chỉ là không vừa mắt với mỗi một mình Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh chậm rãi uống trà, đột nhiên lại nghe mẹ chồng mình nói: “Đám người trẻ bây giờ thiệt là, quần áo lố lăng kỳ cục gì cũng dám mặc ra đường.” Bà chỉ vào TV: “Nhìn xem, nhìn xem, thật là khó coi.”
Tô Dĩnh ngước mắt lên nhìn. Trong TV là một cô gái trẻ trong bộ Hán phục màu đỏ rực đang đi ở trên đường, tóc được búi lên, trên tay cầm một chiếc quạt lụa. So với những người đi bộ xung quanh, đúng là có hơi lạc lõng.
Tô Dĩnh lơ đãng đáp một câu: “Con lại không nghĩ vậy, nó rất đẹp và cũng rất có tiên khí.”
Mẹ Cừu liếc nhìn cô một cách đầy ghét bỏ: “Đẹp ở chỗ nào? Trông chẳng ra làm sao cả, cũng không có cảm giác gì gọi là thời trang.” Bà lắc đầu và lẩm bẩm: “Mẹ thật sự không thể hiểu nổi thẩm mỹ của con.”
Tô Dĩnh ăn một quả nho, cũng quá lười để tranh luận với bà về việc này.
Cô cảm thấy mình đã qua rồi cái tuổi muốn mặc thử Hán phục. Và cũng bởi vì loại trang phục này không đủ phổ biến, các blogger thì lại có nhiều ý kiến trái chiều không đồng nhất, nhưng cô cũng chưa từng cười nhạo nó, ít nhất thì tinh thần kế thừa này rất đáng được hoan nghênh.
“Dì Cừu, nó khác biệt.” Trịnh Nhiễm đột nhiên lên tiếng.
Mẹ Cừu lập tức thay thành khuôn mặt tươi cười, khẽ hỏi: “Khác biệt thế nào?”
Trịnh Nhiễm nói: “Nó không liên quan gì đến thời trang cả. Là một trang phục truyền thống, không khác gì Hanbok, Áo Dài và Sari. Nó là một biểu tượng quốc gia đáng tự hào. Con khá ủng hộ nó.”
Tô Dĩnh nói: “Tôi cũng vậy.”
Trong nhà bỗng nhiên có sự im lặng.
Mẹ Cừu ngạc nhiên, nhìn Trịnh Nhiễm, sau đó lại quay đầu lại nhìn Tô Dĩnh.
Họ nhìn vào nhau, cũng không ai nói gì, sau vài giây, cảm thấy hơi lúng túng và đồng loạt dời ánh mắt đi.
…
Tô Dĩnh dành cả ngày của mình cho mẹ Cừu, phải gần đến tối cô mới đưa bà về đến nhà. Cô gọi cho Chu Phàm báo một tiếng là sẽ không đến cửa hàng, sau đó trực tiếp lái xe về nhà.
Quách Úy cũng đang ở nhà, cả gia đình rất hiếm khi ngồi vào bàn ăn đầy đủ như vậy. Anh hỏi hai đứa nhỏ về việc học ở trường. Một đứa thì ngoan ngoãn trả lời một cách đúng đắn, thông minh và nhạy bén. Trong khi đứa còn lại thì đảo mắt, cố gắng chuyển chủ đề để tránh khỏi bị điều tra.
Về việc giáo dục con cái, sức mạnh răn đe của Quách Úy lớn hơn nhiều so với Tô Dĩnh. Ít nhất thì Niệm Niệm rất hợp tác.
Hai người này gần gũi hơn Tô Dĩnh nghĩ. Có lẽ Quách Úy có nét thu hút và cá tính độc đáo riêng của anh, hoặc có thể là có sự khác biệt giữa “Chưa từng có tình thương của cha” và “Có được rồi lại mất đi”. Với Niệm Niệm thì rơi vào vế trước, thằng bé mang theo tâm lý không chống đối.
Có đôi khi Tô Dĩnh cảm thấy rất mâu thuẫn, cô hy vọng thằng bé sẽ lớn lên một cách vô tư theo cách này, nhưng cũng sợ con mình sẽ quên đi những điều cơ bản nhất.
Cô và Thần Thần có lẽ là thuộc về vế sau. Thằng bé bề ngoài thì thuận theo, nhưng thật ra giữa hai người cũng không quá thân thiết. Cũng may là Thần Thần không phải là đứa trẻ kiêu ngạo cố tình làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, chỉ cần chung sống hòa bình với nhau, cô đã cảm thấy thỏa mãn.
Sau khi hoàn thành xong bài tập về nhà, hai tên nhóc tinh ranh này rốt cuộc cũng đã lên giường đi ngủ.
Tô Dĩnh xoa bóp vai, xả đầy bồn tắm và ngâm mình trong bồn nước nóng thoải mái. Khi mơ màng sắp ngủ, đầu gục xuống va vào thành bồn, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
Cô mặc áo ngủ vào và đi ra ngoài, phát hiện đèn ở thư phòng vẫn còn sáng, cánh cửa được khép hờ, Quách Úy vẫn còn đang làm việc.
Tô Dĩnh vòng qua vòng lại ở phòng khách hết hai vòng, cơn buồn ngủ tạm thời tan biến, không có việc gì để làm cả, cô đơn giản làm ấm hai ly sữa rồi bưng vào thư phòng.
Trên mặt cô còn đang đắp mặt nạ, đầu tiên là ló đầu vào trước, gõ hai cái vào cánh cửa: “Dịch vụ ban đêm.”
Quách Úy rời mắt khỏi tập tài liệu, cái nhíu mày ban đầu của anh dường như có hơi buông lỏng, anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Tô Dĩnh đợi một lúc: “Tôi có thể tiến vào không?”
“Là dịch vụ mà tôi nghĩ?”
“Không phải.” Tô Dĩnh trực tiếp mở cửa và đi vào, cô đặt một ly sữa ở trước mặt anh, tự mình vòng qua bàn làm việc và cuộn hai chân lên ngồi ở ghế đối diện.
“Vẫn còn làm việc?”
Quách Úy đặt tài liệu sang một bên và sắp xếp lại bàn một chút: “Luôn có nhiều vấn đề mới phát sinh cần phải giải quyết.”
“Anh đau đầu à?”
“Không sao.” Anh nhắm mắt lại, xoa bóp ấn đường: “Sao em không ngủ?”
Tô Dĩnh nói: “Hôm nay tôi thuận tay tiêu của anh một mớ tiền, mua cho mẹ một chiếc túi xách hàng hiệu cũng không quá đắt.”
“Mẹ có vui không?”
“Tất nhiên là rất vui, vì bà cũng đâu phải là người trả tiền.” Tô Dĩnh nói: “Tôi cũng tự mua cho mình một cái.”
“Nó tốt không?”
“Có vẻ tốt.”
“Thích?”
“Tôi rất thích nó.”
Anh khẽ mỉm cười: “Thích là được rồi, vậy thì tôi mới có thêm động lực để kiếm tiền.”
Tô Dĩnh khô khốc giả vờ cười hai tiếng, nhái giọng với dáng vẻ nịnh bợ: “Cảm ơn chồng.” Không hề có sự chân thành nào.
Quách Úy mấp máy môi, tâm trạng anh trở nên tốt hơn nhiều.
Cô uống một ngụm sữa nhỏ, xoa xoa tinh chất từ mặt nạ chảy trên cổ, và dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vị trí đuôi mắt và trán.
“Haizz.” Cô thở dài.
Quách Úy đưa ra một cái nhìn nghi vấn.
Tô Dĩnh nói: “Hôm nay tôi mới biết được thì ra Trịnh Nhiễm biết may sườn xám.”
Quách Úy không tiếp lời, anh lấy hộp thuốc lá ra khỏi ngăn kéo và châm một điếu thuốc.
Tô Dĩnh uể oải tựa đầu vào tay vịn, đôi mắt trống rỗng, tự thầm thì: “Tôi cũng muốn học may sườn xám.”
“Cái gì?”
“Không có gì, tùy tiện nói thôi.”
Quách Úy rít thuốc, anh vô thức nheo mắt lại, cúi đầu và thở ra một làn khói nhẹ: “Với tính cách này của em chắc hẳn cũng không phải trời sinh đã thích phong cách hoài cổ này.”
Tô Dĩnh nhìn anh.
Quách Úy búng tàn thuốc: “Có lẽ có một lý đó nào đó?!”
Cô nghĩ một chút: “Thật ra cũng không hẳn là vậy.”
Quách Úy không nói gì, cả người dựa vào ghế, tay kẹp thuốc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong một khoảnh khắc, hai người đều đắm chìm trong không gian im lặng không một tiếng động, cô uống sữa, anh hút thuốc, thời gian trở nên rất chậm chạp, bỗng dưng tạo cho người ta cái ảo tưởng về những năm tháng tốt đẹp.
Mặt nạ sắp khô. Tô Dĩnh bóc nó ra và tùy tiện đặt nó lên tay vịn của ghế.
Cô nhớ đến một bức ảnh cũ, là ảnh của anh em nhà Cố Uy và mẹ của họ, không có nam chủ nhân. Bức ảnh rất tối, có vẻ như là chụp vào một ngày mưa dầm, trên mảnh đất bên cạnh đó có những dấu vết sâu và nông. Vào thời điểm đó, cô bé Cố Tân vẫn còn đang được quấn trong tả. Mẹ anh cởi một nửa áo ra và cúi đầu cho Cố Tân bú, trong khi Cố Uy thì ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, ôm mặt nhìn họ.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, Tô Dĩnh đã bị nó hấp dẫn. Cô cảm thấy nó tràn đầy sự ấm áp và tình yêu. Nụ cười của người mẹ dường như chứa đựng một sức mạnh, mềm mại nhưng ngoan cường, như một chiếc thuyền, mang theo hy vọng và tương lai của hai đứa trẻ.
Trong bức ảnh, bà mặc một bộ sườn xám thô dài tay hoa, kiểu dáng cũ kỹ, không có nhiều sự khéo léo và đường nét, nhưng lại đẹp đến không ngờ.
Sau này, cô may mắn nhìn thấy bộ sườn xám kia ở dưới đáy rương. Không biết đã được ai đó ủi phẳng và gấp lại rất cẩn thận, cổ áo vẫn còn đứng, các nút kết rất tinh xảo và in ấn cũng rất tinh tế…
Nhiều năm trôi qua, ngay cả khi nó có phai màu, cũng không thể nào mất đi vẻ đẹp bị phong ấn bởi năm tháng.
Tô Dĩnh không ngờ rằng sức mạnh của sự đồng cảm lại mạnh mẽ đến thế. Trong thời điểm khó khăn nhất, vì một bức ảnh cũ, cô đã cho mình một lý do để kiên trì.
Sau đó, Cố Niệm lớn lên khỏe mạnh.
Mọi thứ trong quá khứ cũng theo sự chuyển dời của thời gian, toàn bộ đều được cô thu vào đáy lòng mình.
Tô Dĩnh đột nhiên tâm huyết dâng trào: “Tôi mặc sườn xám cho anh xem nhé?”
Quách Úy chuyển ánh mắt và nhướng mày.
Không đợi anh nói gì, Tô Dĩnh nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế và chạy ra ngoài bằng đôi chân trần trong bộ đồ ngủ.
Ánh mắt Quách Úy vẫn luôn nhìn theo cô cho đến cửa, anh có chút buồn cười, đôi chân trắng nõn kia chạy rất nhanh, như một cơn gió, thoăn thoắt như thỏ. Anh vốn định lấy tài liệu ra xem lại, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào tập trung được.
Không bao lâu sau, Tô Dĩnh vẫn là đi chân trần bước vào, cô đã rửa mặt, xõa tóc ra, và mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu sâm banh ngắn mà anh chưa từng nhìn thấy qua.
Cô nhón chân, giả vờ như đang đi giày cao gót: “Thế nào?”
Ánh mắt Quách Úy dừng ở trên đôi chân trắng và mềm mại của cô trong vài giây, rồi nhìn lên trên, không hề keo kiệt mà khen ngợi: “Rất đơn thuần và thục nữ.”
“Thật không?” Cô nâng cằm lên: “Tôi mới mua vài ngày trước.”
Ánh đèn trong thư phòng rất sáng, cả người cô dường như cũng đang phát sáng lên.
“Đợi một chút, còn nữa.” Tô Dĩnh quay đầu đi ra ngoài, khi trở lại, đôi môi đã được tô đỏ, trên người cô là bộ sườn xám màu xanh đậm chất liệu tơ lụa, vị trí trước ngực hơi có vẻ phô trương, đường cắt hình bầu dục đi thẳng từ đường viền cổ áo đến rốn, và bên trong được phủ bằng ren cùng màu, làn da thấp thoáng như ẩn như hiện, ngực được lót với một thiết kế lượn sóng mềm mại.
Gợi cảm nhưng cũng không mất phần dễ thương.
Quách Úy đã từng nhìn thấy bộ sườn xám này này trong tủ quần áo của cô.
Tô Dĩnh chống hông thong thả đi quanh hai vòng, sau đó dựa lưng vào tường, giữ hai tay thấp. Cô cắn môi dưới, khẽ ngước mắt lên và nhìn anh liếc mắt một cái.
Hào quang hoàn toàn khác biệt.
Quách Úy nhìn vào mắt cô, trong một khoảnh khắc, anh đứng dậy và dựa vào cạnh bàn, một tay cho vào túi quần, một tay châm một điếu thuốc.
Không thể phủ nhận rằng Quách Úy thưởng thức người phụ nữ sống tự do tự tại và công khai sự độc lập của mình này. Ngoại hình của cô giống như một cái vỏ, đẹp và cứng, bao bọc chặt chẽ phần mềm mại nhất chính là nội tâm cô. Chỉ cần cô không muốn, người khác vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào biết được những gì cô đã trải qua, điều tốt đẹp hoặc là sự khổ đau. Như mọi khi, cô trước sau như một thể hiện mặt sáng nhất của mình ra bên ngoài.
Trong thư phòng có một sự im lặng, không ai nói gì. Nếu lúc này có một bài nhạc khiêu vũ, Quách Úy nghĩ anh sẽ mời cô nhảy một bài.
Bầu không khí có chút vi diệu, Tô Dĩnh không thể ngăn cản ánh mắt trắng trợn của anh. Cô có hơi mất bình tĩnh, không khỏi trừng anh một cái, bất giác lại cười rộ lên.
Quách Úy hút thuốc và lắc đầu, mỉm cười bất lực.
Tô Dĩnh hắng giọng, tiếp tục diễn.
Cô bước đến ngồi trên ghế, gác chân, mũi chân căng ra khẽ cọ vào ống quần anh: “Đưa cho tôi một điếu thuốc.”
Quách Úy nghiêng đầu qua, dừng lại vài giây, giọng anh lạnh lùng: “Tuân mệnh, bà Quách.” Anh đưa tay ra và vỗ nhẹ vào cô.
“Thuốc” đã được trao cho cô.
Tô Dĩnh kẹp ngón trỏ và ngón giữa, đưa lên môi và nhả khói: “Vị hơi nhẹ, có loại khác không?”
“Tôi chỉ thích loại này.”
Cô gõ hai ngón tay xuống bàn: “Phải nếm thử mới biết được chứ!”
“Chỉ sợ nó không tốt.”
Lần này Tô Dĩnh không hỏi tiếp nữa. Anh lại đột nhiên nói: “Để tóc dài đi.”
Tô Dĩnh nhìn anh, cô thả lỏng sống lưng và nhấc ly sữa trên bàn lên: “Không thích.” Cô uống vài ngụm, im lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi sẽ đổi một kiểu khác.”
Bàn tay anh đè lên đỉnh đầu cô: “Buổi trình diễn thời trang nên kết thúc rồi.”
“Không được, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
“Muộn rồi.”
“Đợi thêm một lúc nữa.”
“Đi ngủ.” Anh cầm lấy ly sữa của cô, vừa đi vừa uống, đi thẳng ra ngoài.
Tô Dĩnh cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm, cô nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình và nhìn vào ly sữa vẫn còn chưa uống ngụm nào trên bàn trước mặt: “Tại sao anh lại luôn thích lấy của tôi, là vì đồ uống của tôi ngon hơn?”
Quách Úy không nhìn lại.
Tô Dĩnh nhảy ra khỏi ghế, đôi chân trần lạch cà lạch cạch đuổi theo anh, sau đó ôm lấy cánh tay anh và kéo mạnh lại, chân cô chà xát sàn nhà, cả người gần như ngồi xuống.
Anh cười hỏi cô: “Em mấy tuổi rồi?”
“Trả lại sữa của tôi.”
“Về phòng ngủ sẽ trả.” Quách Úy hạ cánh tay xuống, kéo cô về phía trước vài bước, đột nhiên dừng lại: “Không đứng dậy?”
Tô Dĩnh không hề phản ứng.
“Muốn tôi ẩm?” Vừa nói xong, Quách Úy đã đặt ly sữa xuống dưới chân mình và nâng cô lên một cách rất dễ dàng.