Đọc truyện Nghiêm Túc Hồ Nháo – Chương 14
“Trùng hợp vậy sao?”
“Trước đó tôi cũng đã từng nghi hoặc điều này, nhưng đó không phải là lời nói dối.” Anh nói: “Có một số việc tôi đã nghĩ nó quá đơn giản. Tôi sẽ giải quyết chúng càng sớm càng tốt, và cũng hứa là sẽ cố gắng hết sức để tránh những điều tương tự trong tương lai.”
Tô Dĩnh xoay ly rượu trong tay, không trả lời.
Quách Úy nói: “Nếu như tôi đã chọn tái hôn, thì tôi nhất định sẽ không dây dưa chuyện tình cảm nam nữ ở bên ngoài.”
Tô Dĩnh nói: “Ai biết được trong khía cạnh này anh có nghiện hay không, chẳng hạn như thích ăn trong chén, chiếm trong nồi.”
Quách Úy lắc đầu: “Tôi không có thói quen như vậy. Khi cưới em, tôi sẽ trung thành với mối quan hệ này, tôn trọng em và tôn trọng gia đình.” Anh dừng lại, giọng trầm hơn: “Em và tôi đều là người kinh doanh, em nên hiểu, xây dựng niềm tin cũng là một khoản đầu tư.”
Tô Dĩnh nhất thời không lên tiếng. Nhìn thái độ nghiêm túc này của anh, cô cũng tự mình suy nghĩ nghiêm túc trước sau.
Trong bầu không khí nóng bức, giữa hai người có một sự im lặng ngầm.
Quách Úy thấy cô một lúc lâu mà vẫn không nói lời nào, ánh mắt anh thành khẩn: “Tôi hy vọng em có thể tin tôi. Hoặc, làm sao thì em mới có thể tin?”
Một lúc sau, vẻ mặt của Tô Dĩnh thoải mái hơn, cô đột nhiên nhướng mày, nói: “Quỳ xuống và hét lên ba lần: Tôi không ngoại tình.”
Quách Úy: “…”
“Không dám?”
“Em nghiêm túc?”
“Thật.”
Quách Úy nhìn cô một lúc lâu, thở dài nhận thua và nói với giọng thương lượng: “Về nhà đi. Cho tôi một chút mặt mũi ở bên ngoài.”
Tô Dĩnh không nói gì.
Nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, đột nhiên, sự trì trệ trong ngực Tô Dĩnh biến mất, trái tim băn khoăn của cô dường như cũng dần bình tĩnh trở lại.
Cô không nhìn anh nữa mà cúi đầu xuống tiếp tục gắp thức ăn.
Quách Úy biết cô đã chịu lắng nghe, vì vậy anh hơi thả lỏng người, nhỏ giọng nói: “Tô Dĩnh, chúng ta thiếu sự ăn ý và giao tiếp, em phải thừa nhận điều đó. Đôi khi, tôi cũng muốn có một số hồi đáp.”
Động tác trên tay Tô Dĩnh dừng lại, cô nhìn anh, mím môi.
Lớp nhựa dày bên cạnh anh được hơi nước bao phủ, ngưng tụ lại với nhau tạo thành những giọt nước, cuối cùng không thể chịu được sức nặng, chúng vỡ vụn và rơi xuống.
Bóng tối bên ngoài được ngăn cách bởi một vách ngăn mỏng, bên trong là ngọn đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Từ tiệm mì bước ra cũng là thời điểm rộn ràng nhất của cả con phố. Đám đông chen chúc, khói thuốc nồng nặc và mùi thơm của thức ăn có ở khắp mọi nơi.
Quách Úy nghiêng đầu nhìn cô: “Tốt nhất là đừng đến đây thường xuyên.”
Tô Dĩnh nhìn anh: “Chất lượng quá thấp?”
“Cũng một phần.” Quách Úy không phủ nhận: “Nơi này rủi ro quá lớn, không an toàn.”
“…” Cô không nhịn được trề môi, không lên tiếng.
Ngã rẽ phía trước càng thêm hỗn loạn. Tô Dĩnh theo sát bên cạnh Quách Úy và siết chặt cổ áo, cẩn thận tránh đám đông.
Đối diện có bốn năm thanh niên bước đến, tất cả đều cao và khỏe. Họ vừa nói chuyện vừa đùa giỡn. Mắt thấy họ sắp sửa tách cả hai ra, Quách Úy bất ngờ nắm lấy tay cô và kéo cô lại, Tô Dĩnh ngay lập tức ngã vào vòng tay anh.
Lưng Tô Dĩnh dựa vào ngực Quách Úy, cô có cảm giác như mình đang ở trong một pháo đài vững chắc với hai tay ôm chặt quanh eo.
Môi trường xung quanh ồn ào, ánh mắt họ nhìn nhau, anh cau mày và nói gì đó, Tô Dĩnh thật sự không nghe rõ: “Anh nói gì?”
Anh lại gần hơn, cánh mũi lướt qua má cô: “Đừng đi lung tung, nếu đi lạc tôi không biết đâu mà tìm.”
Không thể giải thích được, Tô Dĩnh run lên.
Quách Úy nói nhỏ: “Để tôi đi trước.”
Hai người tiếp tục tiến về phía trước. Lần này, Quách Úy nắm tay cô và không buông ra.
Gần đến đường chính, người càng lúc càng ít đi. Họ vô tình thay đổi vị trí. Anh đi phía trước cô.
Vào một đêm mùa đông lạnh lẽo, hai lòng bàn tay của họ được nối với nhau bằng một lớp mồ hôi mỏng. Bàn tay mạnh mẽ và hữu lực của anh, sắp sửa kéo cô trở về một ngôi nhà. Nơi hơi kỳ lạ đó dường như đã dần hình thành một loại vướng bận trong cô.
Tô Dĩnh nhìn vào lưng anh, lần đầu tiên ích kỷ không muốn hoài niệm bất cứ điều gì, hoặc bất cứ ai.
Chiếc xe nhanh chóng lao vào màn đêm.
Tô Dĩnh và Quách Úy ngồi ở phía sau. Anh đặt tay cô lên đùi mình, bàn tay lỏng lẻo nắm lấy tay cô.
Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ. Không khí trong xe cô cùng vi diệu. Không ai nói chuyện. Chỉ có đôi tay nắm lấy nhau thỉnh thoảng tương tác, dường như đối với chuyện về nhà này họ chưa từng cảm thấy nóng lòng muốn về càng nhanh càng tốt như bây giờ. Đối với việc sắp xảy ra, trong lòng họ hiểu nhưng lại không muốn nói ra.
Đêm nay, Tô Dĩnh đã nghĩ rằng cô sẽ không kháng cự, thậm chí sẽ tập trung và chủ động hơn.
Nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ dừng lại ở giai đoạn ảo tưởng tốt đẹp, một cảnh tượng xấu hổ đã xảy ra ngay sau đó.
Rõ ràng là Quách Úy cũng nhìn thấy cô gái trẻ chật vật ngồi đợi ở bên ngoài khu chung cư ấy. Cả người cô ta dựa vào tường, ôm lấy đầu gối, ánh mắt mơ màng, ngây người nhìn về phía chiếc xe.
An ninh của khu nhà ở cao cấp đều rất nghiêm ngặt. Quý Nghiên chỉ mơ hồ biết được rằng Quách Úy sống ở đây, nhưng cô ta lại không thể vào được.
Tối nay cô ta đã uống rất nhiều rượu, thế giới cứ quay cuồng, rượu chảy trong cơ thể cô ta, khuyến khích cô ta thực hiện một số hành vi điên rồ, bất tri bất giác cô ta đã đến nơi này.
Ánh đèn xe chói lòa lướt qua cô ta. Cô ta nheo mắt, miễn cưởng nhìn thấy biển số xe. Đầu óc đột nhiên trở nên tỉnh táo, ngay lập tức, cô ta muốn chạy trốn.
Lông mày của Quách Úy nhíu sâu, anh lạnh lùng nói: “Đừng quan tâm.”
Tài xế Lão Trần đáp lời.
Trong vài giây đợi cổng mở ra, Tô Dĩnh nhìn ra ngoài. Cô gái ấy không chạy qua mà cuộn mình trong một góc nhỏ, nhìn qua phía này, trong đôi mắt dường như còn có nước mắt.
Tô Dĩnh lặng lẽ thở dài, cô rút tay lại: “Tôi lên trước, anh đến nhìn cô ta đi.”
“Nhìn cái gì?”
“Tôi cũng muốn hỏi anh!” Tô Dĩnh liếc anh, đẩy cửa ra khỏi xe.
Cô thật sự muốn cười, cũng thật ngưỡng mộ những cô gái trẻ năng động. Thế giới này đang dần thay đổi và cô đã không thể theo kịp nhịp điệu của nó. Cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao cô gái ấy lại có thể theo đuổi một người đàn ông đã có vợ bất kể mất hết phẩm giá!
Tô Dĩnh không nhìn cô ta mà đi thẳng đến cửa.
Sự có mặt của Tô Dĩnh khiến Quý Nghiên luống cuống, nhưng cũng đã quá muộn để lẫn trốn, vì vậy cô ta càng vùi đầu xuống thấp hơn.
Quách Úy không nghĩ đến Quý Nghiên lại khó chơi đến vậy, anh nhấn nhấn ấn đường: “Lão Trần, bút và giấy.”
Lão Trần ngay lập tức đưa ra phía sau.
Quách Úy khoanh chân, đặt tờ giấy lên đầu gối, viết thời gian và một chuỗi địa chỉ, nói với Lão Trần: “Đưa cái này cho cô ta, sau đó đi một chuyến trực tiếp đưa cô ta trở về đi.”
Lão Trần: “Vâng.”
Anh cài lại nút áo vest, đẩy cửa, ra khỏi xe và sải bước đi.
Sáng hôm sau, Quách Úy có hai cuộc họp. Sau khi họp xong, anh đến quán cà phê, sớm hơn mười lăm phút so với thời gian đã định.
Anh gọi một tách cà phê kiểu Mỹ, dựa vào ghế sofa, nhìn ra cửa sổ và thưởng thức nó.
Chẳng bao lâu, có người đẩy cửa phòng riêng ra.
Quách Úy liếc nhìn và nâng cằm: “Ngồi đi.”
Có thể thấy hôm nay Quý Nghiên ăn mặc rất đẹp. Cô ta mặc một chiếc váy màu đen và một chiếc áo khoác nhỏ, tóc dài cột một nửa, và còn cố ý tạo sự nổi trội khi thoa son màu cam đào.
Nhưng cũng chỉ là vô ích, Quách Úy chưa từng nhìn thẳng vào cô ta.
Sau một lúc lâu, cô ta chủ động mở lời trước: “Ngày hôm qua em vẫn luôn đợi điện thoại của anh, nhưng… Em vốn cũng không có ý định đến đó tìm anh.”
Quách Úy nói rất trực tiếp: “Tôi ly hôn, sau đó ở bên cô, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cưới cô. Hoặc là cô cứ vậy theo tôi, để tôi bao nuôi cô?”
Quý Nghiên ngây ngẩn cả người, hai má ngay lập tức đỏ ửng.
Quách Úy hỏi: “Cô muốn cái nào?”
“Em đều không muốn.”
Anh hỏi: “Vậy cô muốn gì?”
Quý Nghiên cắn môi, nói không nên lời.
Quách Úy nhấp một ngụm cà phê và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, anh nói: “Lời của tôi khiến cô cảm thấy ủy khuất?”
Quý Nghiên khẽ đáp: “Đúng vậy.”
Quách Úy: “Nếu so sánh, tôi mới càng là người bị ủy khuất. Tôi bị vợ hiểu lầm, gán cho cái tội danh ngoại tình.”
Anh nhàn nhã nói: “Rõ ràng là tôi chưa từng ngủ với cô.”
Quý Nghiên đột nhiên trừng mắt lên, khó có thể tin mà nhìn anh. Anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, lịch sự ngồi ở nơi đó nhấm nháp cà phê, nhưng miệng lại thốt ra những lời nói thô tục như thế.
Quách Úy đặt ly xuống và mỉm cười: “Thất vọng sao?”
Cô ta nhẫn nhịn, thấp giọng lên án: “Anh đang xúc phạm em.”
Quách Úy lại mỉm cười, phủ nhận nói: “Tôi không có. Hầu hết đàn ông đều cố tình tỏ ra đàng hoàng đạo mạo, và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng mà ít ra, phải làm xong đã rồi mới có quyền nói chứ!” Anh tạm dừng: “Tính ra thì tôi cũng chưa đến mức không có thuốc nào chữa được.”
Quý Nghiên hiểu ý của anh là gì. Kể từ giây phút anh tái hôn, tình huống giữa hai người đã không thể nào đảo ngược lại được nữa, hoặc là nói, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ có cơ hội, mọi thứ đều là do cô ta tự mình đa tình mà thôi.
Quý Nghiên cũng không biết bản thân mình muốn gì, giọng cô ta run rẩy: “Nhưng… anh đã hôn em. Đây tính là gì?”
Quách Úy im lặng trong vài giây, chỉ nói câu: “Xin lỗi.”
Quý Nghiên cười lạnh.
Quách Úy không muốn vòng vo thêm nữa, anh quay trở lại chuyện chính: “Bây giờ việc kinh doanh của công ty đã mở rộng sang Nam Phi, đó là một nền tảng phát triển mới và đầy triển vọng. Có rất nhiều cơ hội và kinh nghiệm trong tương lai. Những người trẻ trong bộ phận của cô chắc là cũng đang suy nghĩ về nó. Ngày hôm qua tôi đã trao đổi với quản lý Hoàng về việc này, tôi đề cử cô, thời gian là sáu tháng.”
Ý tứ của anh là cho cô ta hai con đường lựa chọn, hoặc đi đến Nam Phi, hoặc rời khỏi Quảng Cùng. Bởi vì quản lý Hoàng đã biết được việc cô ta báo cáo vượt cấp, ở lại chỉ sợ cơm không lành canh không ngọt.
Quý Nghiên: “Xem như là phí bồi thường?”
“Chẳng lẽ cô không muốn?”
Chỉ với những lời mà Quách Úy đã nói ra, lòng cô ta đã nguội lạnh.
Thật ra Quách Úy đã không nói với Hoàng Trạch Hân về việc báo cáo vượt cấp của Quý Nghiên, anh chỉ hỏi về thành tích nghiệp vụ và năng lực cá nhân của cô ta mà thôi. Anh rất coi trọng thị trường Nam Phi, và kiên quyết không để bất cứ người nào gây ra hậu quả sai lầm. Cũng may là cô ta vốn có năng lực. Anh cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền cho cô ta một cơ hội, đồng thời cũng giải quyết được những rắc rối lớn.
Quách Úy nói: “Điều quan trọng nhất là cô phải biết rõ mình muốn cái gì. Có thể cô sẽ tìm được cho mình một cơ hội tốt hơn, chứ không phải là một người đàn ông có vợ giàu có tàn nhẫn và vô tình. Cô là một cô gái thông minh, thật ra cô đã sớm hiểu thấu mọi chuyện. Đối với vấn đề kia, đi lựa chọn tốt hơn nhiều so với bị lựa chọn.”
Quý Nghiên giật mình, mọi lời nói của anh dường như nói lên tâm tư của cô ta lúc này. Đến cuối cùng cô ta vẫn cảm thấy mơ hồ, tự hỏi liệu đó có phải chính xác như những gì mà anh nói không, là cô ta chỉ muốn dùng chuyện này để ép buộc anh cho cô ta một cơ hội?
Quý Nghiên trầm mặc một lúc lâu, ly cà phê trước mặt đã sớm không còn độ ấm: “Có vẻ như anh đã sớm giúp tôi đưa ra quyết định.”
Quách Úy dang hai tay: “Sự lựa chọn là ở cô.”
…
Ngay sau khi rời đi không lâu, anh nhận được câu trả lời của Quý Nghiên. Cô gái này thông minh hơn anh nghĩ rất nhiều.
Sau khi kết thúc mọi việc ở đây, buổi tối còn có một buổi tiệc, Quách Úy dự định quay về nhà thay quần áo.
Lúc này là hai giờ chiều, anh không ngờ lần này sẽ gặp Tô Dĩnh ở nhà.
Toàn bộ phòng khách được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời. Cô đang ngồi trên một tấm thảm yoga bên cạnh cửa sổ ban công, hai chân duỗi thẳng ra hai bên, cơ thể nghiêng về phía trước, và vai gần như là dán lên sàn nhà.
Cây bút bi trong tay cô đang viết và vẽ gì đó trên cuốn sổ, một đống hóa đơn nằm rải rác xung quanh, và bên cạnh là chiếc mousse matcha anh mang về.
Quách Úy dựa vào khung cửa và nghiên cứu tư thế của cô một lúc: “Không đến cửa hàng à?”
Tô Dĩnh làm lơ anh, phải mất một thời gian dài cô mới bật ra một chữ: “Không.”
Anh không quan tâm đến cô nữa, đặt áo vest xuống ghế và trở về phòng.
Một lúc sau, Quách Úy thay quần áo và đi ra. Vừa đeo cà vạt vừa bước vào phòng bếp rót một ly nước. Lần này anh hoàn toàn không còn nóng nảy nữa, uống một cách rất thong thả. Anh bước đến bên cạnh Tô Dĩnh, cho tay vào túi quần và từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Tô Dĩnh nói: “Ăn chứ làm gì.”
“Cần tập yoga trong khi ăn?”
Câu trả lời của cô rất lấy lệ: “Sợ mập.”
“Vừa tập vừa ăn thì sẽ không tăng cân à?”
“Vẫn mập.”
Quách Úy: “Vậy sao em còn tập?”
Tô Dĩnh nhẫn nhịn, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Anh nói nhiều quá rồi đó.”
Quách Úy không nhịn được cười to.
Tô Dĩnh phớt lờ anh, nhưng ánh mắt phía trên đỉnh đầu kia khiến cô cảm thấy thật khó chịu. Đột nhiên cô cảm thấy rất bực mình, từ từ khép chân lại và đỡ khuỷu tay, nửa dựa người vào ghế.
Sau vài giây, Quách Úy lại hỏi: “Em đang viết gì vậy?”
Cô không kiên nhẫn trả lời: “Anh không hiểu đâu.”
“Thống kê thu chi?”
Tô Dĩnh nửa ngày cũng không trả lời anh.
Quách Úy vậy mà lại kéo quần ngồi xuống trên sàn cạnh cô. Anh đặt ly nước xuống và cầm lấy miếng bánh mousse matcha kia.
Ánh mắt Tô Dĩnh nhìn theo hành động của anh, chưa kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt, chiếc thìa nhựa trong miệng cô bị người đàn ông lấy đi.
Cô cau mày. “Trong tủ lạnh vẫn còn, sao lại lấy của tôi?”
“Tăng cân giúp em.”
Anh cầm chiếc thìa cô đã dùng qua, múc một miếng nhỏ, vô cùng tự nhiên đưa vào trong miệng.
Tim Tô Dĩnh đột nhiên nhảy lên dữ dội, cô hung hăng liếc anh một cái, quay đầu đi, tiếp tục viết như không có chuyện gì xảy ra.
Quách Úy chỉ trêu chọc cô mà thôi, sau khi ăn vài miếng thì lại đặt về chỗ cũ.
Tô Dĩnh liếc nhìn, ghét bõ đẩy sang một bên.
Quách Úy không quan tâm, anh đứng dậy và ngồi xuống ghế sofa, gác chân nhàn nhã: “Quý Nghiên sẽ đến Nam Phi làm việc một thời gian.”
Tô Dĩnh dừng lại, sau một lúc, nhỏ giọng nói: “Liên quan gì đến tôi?”
“Ừ, cũng không liên quan gì đến tôi.”
Tô Dĩnh bĩu môi.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chói chang, nhưng bên trong, cả căn phòng lại vô cùng ấm áp.
Tô Dĩnh chỉ mặc một chiếc quần thun co giãn và một chiếc áo thể thao. Vì nằm dưới đất, dáng người của cô bị anh nhìn không sót một chút gì. Mông tròn và eo cong, tạo thành một vòng cung nhấp nhô. Đôi chân cô săn chắc đầy đặn, vừa thon vừa dài, được cô tùy ý gác lên nhau.
Cô bất ngờ cong chân lên, xoay xoay cổ chân vài lần.
Ánh mắt của Quách Úy trầm xuống. Anh cảm thấy không khí trong phòng không đủ lưu thông, có hơi ngột ngạt, không khỏi kéo lỏng cà vạt.
Trong một thời gian dài, không ai đả động gì đến ai, bên tai Tô Dĩnh vô cùng yên tĩnh.
Cô quay đầu lại nhìn anh, và anh cũng ngước mắt lên, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô. Quách Úy xoa xoa sống mũi, vài giây sau đã nghĩ đến một đề tài khác: “Gần đây tình trạng của cửa hàng thế nào?”
Vấn đề đã được giải quyết, thái độ của Tô Dĩnh đã tốt hơn, cô đỡ lấy cơ thể mình và ngồi dậy, đột nhiên có tâm trạng cùng anh lải nhải.
“Không tốt lắm.”
“Sao lại không tốt?”
Cô ngồi xếp bằng, suy nghĩ một lúc: “Không mấy khởi sắc, có rất ít khách hàng. Như anh đã nói, không có sự phát triển lớn.”
Quách Úy: “Nguyên nhân tổng kết là gì?”
Tô Dĩnh cầm chiếc bánh bên cạnh lên, ăn một miếng: “Có ba vấn đề. Đầu tiên, sau khi quảng trường Ngân Hà mở, tôi hơi sốc. Tôi đã nhìn qua nó. Ngân Hà thực sự hiện đại hơn và phù hợp với thị hiếu mua sắm của giới trẻ. Thứ hai, nơi cửa hàng của tôi có quá nhiều cửa hàng cùng loại. Về cơ bản đều bán quần áo phụ nữ, không có bộ sưu tập và nhãn hiệu rõ ràng. Tất cả đều hoa hoè loè loẹt.”
Quách Úy gật đầu: “Quá phức tạp, không có gì mới, cung vượt cầu.” Anh nhìn cô: “Thứ ba?”
“Thứ ba, khả năng cạnh tranh với mua bán hàng trực tuyến rất cao. Hiện nay có quá nhiều người mô phỏng theo phong cách của người nổi tiếng, tuy là chất lượng kém, nhưng giá lại rẻ hơn. Rất nhiều người dạo phố thuận tiện vào thử quần áo, thấy hợp thì chụp lại, trở về lên mạng tìm một cái giống hệt như vậy.”
Cô tổng kết khá tốt.
Quách Úy không thể đưa ra ý kiến quá trọng tâm mà chỉ dựa vào kinh nghiệm, nói: “Sau khi phân khúc thị trường, em phải đủ đặc biệt thì mới có thể sinh tồn trong kẽ hở.”
Động tác đào bánh của Tô Dĩnh chậm lại, cô ngước lên nhìn anh: “Ý anh là, làm theo kiểu khác biệt à?”
“Không phải là không thể.”
Cô suy nghĩ một lúc: “Thật ra, tôi có một ý tưởng…”
“Để tôi đoán.” Anh đột nhiên ngắt lời, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, chậm rãi nói: “Muốn làm sườn xám?”
Tô Dĩnh hoàn toàn bất ngờ, đầu tiên là nhìn Quách Úy như một kẻ ngốc, sau đó đôi mắt cô trở nên phát sáng. Cô hoài nghi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao anh biết!”
Biểu cảm của cô phong phú đến mức cả người trông thật đầy sức sống.
Khóe miệng của Quách Úy nhẹ cong: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp em, em đã mặc một bộ sườn xám, nó có màu hồng và ngắn, hoa văn in trên ngực là hoa sen. Các nút cổ và nút bên hông rất đặc biệt. Có thể là được làm bằng một số loại sợi màu đen nào đó.”
Tô Dĩnh im lặng một lúc lâu, không hiểu tại sao, cô đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Chính Quách Úy cũng không biết rằng ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt lại khắc sâu đến vậy.
Anh nói tiếp: “Sau này, ở chỗ của mẹ, tôi thấy em rất quan tâm đến quần áo của Trịnh Nhiễm, vì vậy tôi chú ý quan sát, dường như hôm đó Trịnh Nhiễm cũng mặc một bộ sườn xám.”
Tô Dĩnh thật bội phục sự quan sát của anh, trái tim như thể bị anh làm cho loạn nhịp, cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình: “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Vẻ đẹp phương Đông, cũng đủ độc đáo.”
“Anh cũng nghĩ vậy à?”
Anh gật đầu: “Rất dễ khiến cho người ta sinh ra mơ màng.”
Tô Dĩnh lườm anh.
Quách Úy cảm thấy buồn cười, anh xoa nhẹ đầu cô: “Nghĩ gì vậy? Ý của anh là ý nghĩa lành mạnh.”
Tô Dĩnh kéo tay anh xuống, cảm thấy cần phải sửa đúng một chút: “Sườn xám không phải là chiếc váy để làm hài lòng đàn ông. Nó có thể khiến cho phụ nữ toát lên sự quyến rũ, cải thiện khí chất và trở nên tự tin hơn. Không chỉ sườn xám, quần áo khác, mà thậm chí cả đồ lót gợi cảm cung vậy. Tất cả đều giống nhau, nó chỉ là một loại biểu tượng của sự tự giải phóng. Phụ nữ mặc đẹp, là vì họ luôn muốn mình đẹp hơn so với bạn bè, chứ không phải là vì làm hài lòng đàn ông.”
Cô liếc nhìn anh, khẽ hừ một tiếng.
Quách Úy bị kích động, anh hắng giọng và nói: “Không hẳn vậy. Vô tâm cấm liễu liễu lại xanh, đàn ông nhìn cũng vừa mắt. Huống chi, quần áo của đàn ông cũng có những yếu tố để lấy lòng phụ nữ. Tây trang giày da dành cho thành phần trí thức. Áo thun bó sát người thì dành cho đàn ông mạnh mẽ cường tráng. ” Quách Úy hỏi: “Em không thích à?”
Tô Dĩnh mạnh miệng: “Anh cứ tiếp tục ngụy biện đi.”
Quách Úy: “Trong kinh doanh chỉ chú trọng đến việc kiếm tiền, em có thể lợi dụng quan niệm của mọi người và chúng ta để phát triển.”
Thật ra, Tô Dĩnh đã không có ý thức này từ lâu, có lẽ là vì độc thân lâu rồi, còn làm việc trong ngành may mặc, trạng thái ý thức của cô đã đi đến cảnh giới thăng hoa, càng ngày cô càng có tính tự giác hơn.
Suy nghĩ về những lời mà anh nói, không phải là không có lý. Làm kinh doanh nên lý tính hơn, giỏi lợi dụng hơn thì mới có được nhiều lợi ích và cơ hội.
Cô đang suy nghĩ thì nghe Quách Úy nói: “Em không thể phủ nhận vai trò quan trọng của quần áo trong việc thu hút đàn ông và phụ nữ với nhau.” Anh nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên đến gần, thì thầm: “Như hôm nay.”
Tô Dĩnh đứng hình vài giây, bỗng nhiên ngộ ra được ý nghĩa của nó.
Vừa rồi cô quá đắc ý, sau khi nhảy lên ghế sofa, lại ngồi khoanh chân đối diện với anh, nghiêng người về phía trước, vòng eo của cô rất thấp mà quần thì lại bó chặt. Điều tồi tệ hơn là vừa nãy kéo tay anh xuống cô vẫn chưa có thả ra, thành thử ra lúc này tay hai người vẫn luôn nắm chặt.
Lúc này anh đang lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, hơi nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, như có như không véo nhẹ đầu ngón tay cô.
Tô Dĩnh muốn rút tay ra, nhưng thất bại.
Quách Úy đột nhiên cầm lấy, khẽ cúi đầu và hôn nhẹ vào đầu ngón tay cô.
Cảm giác nhẹ nhàng và ẩm ướt khiến toàn thân cô như có một dòng điện chạy qua. Tô Dĩnh cảm thấy khó thở, đầu cô như muốn nổ tung.
Sau một hồi im lặng nghẹt thở, cuối cùng cô cũng nhớ ra: “Anh về nhà làm gì?”
Quách Úy: “Thay quần áo.”
“Sau đó thì sao?”
“Buổi tối có một bữa tiệc.”
Cô hỏi: “Chưa đi à?”
Anh không trả lời mà lại hỏi: “Chị Đặng không có ở nhà?”
“Đi giúp đỡ một người đồng hương rồi. Cũng nhân tiện mua thức ăn với đón bọn trẻ.”
Quách Úy gật đầu, anh im lặng một lúc, chợt hỏi: “Em có buồn ngủ không?”
Tô Dĩnh: “…”
Anh nhìn cô, giọng nói trở nên khàn khàn vài phần: “Hay là, ngủ trưa nhé?”