Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 12


Đọc truyện Nghiêm Túc Hồ Nháo – Chương 12

Hôm nay, đường Hãn Dương đặc biệt tắc nghẽn. Vì trung tâm Ngân Hà nằm trong khu vực cốt lõi của con đường nên có rất nhiều người đứng trước cửa và nhiều phương tiện giao thông khác nhau xếp hàng dài cạnh đường để vào bãi đậu xe dưới lòng đất.

Phía sau trung tâm này có một công viên nửa chìm nửa nổi, có hồ băng nhân tạo và những quả bóng bay đầy màu sắc đang lơ lửng trên bầu trời. Xung quanh là những cây thường xanh có treo những biểu ngữ màu đỏ.

Không khí vô cùng sôi động, cho dù đang là mùa đông nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Tô Dĩnh bước vào cùng với đám đông, bên tai là tiếng âm nhạc ầm ĩ bao trùm.

Trung tâm mua sắm này lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Tô Dĩnh. Nó có tổng cộng bốn tầng và trên cao còn có một chiếc cầu nối liền giữa khu đông và khu tây. 

Cô đi vòng quanh mỗi cửa hàng, sau đó đi thang máy lên từng tầng một. Sau khi dành một chút thời gian quan sát, có lẽ Tô Dĩnh đã phần nào hiểu được cách bố trí tổng thể của trung tâm mua sắm này.

Tầng đầu tiên là một loạt các “Khu hình mẫu” và “Cửa hàng bách hóa sáng tạo”, ngoài ra còn có một siêu thị hàng nhập khẩu. Tầng hai và tầng ba là các cửa hàng quần áo, cửa hàng giày dép và mũ nón khác nhau. Toàn bộ tầng bốn là tầng phục vụ ăn uống.

Có thể bắt gặp một số mô hình sáng tạo thú vị ở khắp mọi nơi trong trung tâm mua sắm này, chẳng hạn như “Gương ma thuật”, “Cỗ máy búp bê thực tế”, “Bức tường LED thông điệp”…

Đây là trung tâm mua sắm toàn diện thứ hai mà Ngân Hà tạo ra ở thành phố Khâu Hóa. Đúng như Quách Úy đã nói, nó có chức năng mua sắm, ăn uống, giải trí và tham quan, và là một thị trường dành cho giới trẻ. Nó chú trọng việc tập hợp các yếu tố thời trang và yếu tố xu hướng, phù hợp với sự yêu thích của người tiêu dùng.

Phải mất hơn một giờ để đi hết toàn bộ trung tâm này. Chân của Tô Dĩnh bị đau, cô tìm một chiếc ghế trong khu vực nghỉ ngơi để ngồi nghỉ.

Qua tấm bảo hộ bằng kính, cô có thể nhìn thấy toàn bộ sảnh tầng một. Ánh sáng từ trên mái vòm chiếu xuống những viên gạch khiến chúng dường như phát ra ánh sáng lấp lánh. Đám đông chen chúc nhau như những con kiến. Tô Dĩnh ngồi bóp bắp chân, nhìn cảnh tượng ấy một cách thẩn thờ.

Nếu so sánh, cấp bậc cửa hàng của cô thật sự thấp đến mức không thể nào so sánh được với những cửa hàng ở đây. Nhận thức như vậy khiến Tô Dĩnh cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tô Dĩnh lặng lẽ thở dài, tiếng ồn ào xung quanh càng khiến cô thêm bực bội.

Khi Tô Dĩnh chuẩn bị rời đi, dường như có ai đó đang vỗ vai mình, nhìn lại, là mẹ Cừu và Trịnh Nhiễm.

“Mẹ và con gái” đứng đó tay trong tay, mỉm cười lịch sự nhìn cô. 

Tô Dĩnh đứng dậy: “Mẹ.”

Cô lại bất giác nhìn vào cách ăn mặc của Trịnh Nhiễm. Mặc dù tính tình của người phụ nữ này có hơi cổ quái, nhưng cô phải công nhận rằng quần áo chị ta mặc thật sự rất đẹp.

Tô Dĩnh nhìn chị ta mỉm cười, xem như là chào hỏi.

Trịnh Nhiễm cũng co giãn một chút cơ mặt của mình.

“Nhìn phía sau trông rất giống con, mẹ còn tưởng mình nhìn lằm.” Mẹ Cừu hỏi: “Con đến đây một mình à?”

“Vâng ạ, tùy tiện đến đây dạo một chút.” Tô Dĩnh trước giờ không thể thân cận với mẹ chồng nổi, sợ cảnh xấu hổ, cô hỏi: “Mẹ đến mua sắm ạ?”

“Chỉ là ham vui thôi.” Mẹ Cừu nâng chiếc túi mua sắm trên tay lên, chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt bà sáng lên: “Cửa hàng của con cũng ở đây à?”

Tô Dĩnh nói: “Không phải ạ!”

“Vậy thì ở đâu?”

“Thành phố quần áo phía sau phố đi bộ.”

Nhất thời, mẹ Cừu không thể nhớ ra nó nằm ở đâu. Trịnh Nhiễm ở bên cạnh nhắc bà, bà oh lên hai tiếng, sau đó mới nhận ra mình có hơi thất thố, giọng nói sau đó đã giảm đi đáng kể. Nhưng biểu cảm chán ghét trên khuôn mặt kia muốn che giấu cũng đã không còn kịp nữa.

Tô Dĩnh không để bụng, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Đột nhiên, mẹ Cừu nói: “Cùng dùng bữa đi. Vừa kịp giờ ăn trưa. Ăn xong rồi hẳn về.”

Tô Dĩnh do dự trong vài giây, đành phải nói: “Vậy thì để con mời mẹ.” Cô nhìn lên lầu: “Có rất nhiều nhà hàng ở trên lầu, mẹ muốn ăn…”

“Ăn trong ba ngày mới khai trương, tất cả đều giảm giá 20%? Đúng là có ưu đãi thật, nhưng không đáng để xếp hàng. Nhìn những người đang đứng xếp hàng này đi.” Bà nói xong, giơ ngón tay lên chỉ chỉ lên trên lầu, hừ nói: “Phải đợi đến ngày mai mới đến lượt.”

Biểu cảm của Tô Dĩnh vẫn rất bình tĩnh.

Mẹ Cừu lại nhìn cô: “Mẹ đã hẹn với Quách Úy rồi, đi thôi.”

Nơi đó nằm gần khu thương mại CBD, nhưng phải mất gần nửa giờ lái xe vì giao thông quá tắc nghẽn.

Họ đặt một bàn ở nhà hàng ở tầng dưới của Quảng Cùng. Cả ba đến trước, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy mặt Quách Úy.

Mẹ Cừu uống một ngụm trà, kêu Tô Dĩnh đi gọi anh.

Tô Dĩnh thật sự là không kiềm chế được nữa, mắng thầm ở trong lòng, nhưng gương mặt vẫn tươi cười vâng lời, cầm túi xách lên lầu.

Tòa nhà văn phòng từ tầng 25 trở lên đều là của Quảng Cùng, bên dưới là khu vực dành cho nhân viên, văn phòng của Quách Úy nằm ở trên tầng cao nhất.

Sau khi ra khỏi thang máy, đối diện cách đó không xa là phòng thư ký. Các phòng bên hành lang bên phải lần lượt là văn phòng của một số nhân viên cấp cao và phòng họp. Văn phòng của Quách Úy nằm độc lập ở gần hội trường bên kia. Bên cạnh cánh cửa là cửa sổ viền gỗ màu nâu sẫm cao từ sàn đến trần. Không có gì bên ngoài cửa sổ, ngoài bầu trời xanh và một vài đám mây trông giống như bông gòn.

Tô Dĩnh chỉ mới đến đây một lần nhưng thư ký vẫn còn nhớ cô. Cô ấy chào đón cô bằng một nụ cười: “Bà Quách, bà đến tìm Quách tổng?”

Tô Dĩnh gật đầu và mỉm cười hỏi: “Anh ấy có ở đây không?”

“Quách tổng đang có một cuộc họp ở phòng bên cạnh, vẫn chưa kết thúc.”

Thư ký nhìn đồng hồ và lịch sự nói: “Có lẽ cũng sắp xong rồi, bà có thể vào văn phòng đợi.”

Thư ký dẫn đường và pha cho cô một tách trà phổ nhị loại tốt nhất, sau một lúc, cô ấy lại gõ cửa và mang đến một ít đồ ăn nhẹ: “Bà có thể lót bụng trước. Dâu tây là ngon nhất.”

Tô Dĩnh nhìn món tráng miệng trên đĩa giấy, khách sáo nói: “Trông rất ngon.”

Thư ký chớp mắt tinh nghịch: “Là tôi tự mình mang đến công ty đó, đều là những loại tôi rất thích. Tôi sẽ không sẵn sàng chia sẻ nó cho người khác, trừ khi đó là người mà tôi quý mến.”

Cô gái này rất thông minh và lanh lợi. Mặc dù là những lời nịnh bợ, nhưng nó không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Tô Dĩnh mỉm cười và nói: “Cảm ơn.”

“Bà cứ thong thả dùng nhé.”

Cô thư ký đi ra ngoài.

Tô Dĩnh quan sát toàn bộ văn phòng lớn này một lượt và đi vòng quanh.

Giá sách ở phía đông xếp đầy tài liệu, chúng được sắp xếp theo màu sắc và tên. Ở phía trước là bàn làm việc màu đỏ tía và ghế da. Ở giữa bàn chỉ có một cây bút và một vài tờ giấy, phía trước đặt bảng ghi tên cà chức vị của anh, ngoài ra còn có một khung ảnh bằng gỗ bên cạnh. Ngoài những thứ đó ra, hầu như không có thêm vật trang trí nào khác, là thẩm mỹ điển hình của hầu hết đàn ông, đơn điệu đến nhàm chán.

Tô Dĩnh cầm khung ảnh lên và nhìn nó. Là ảnh trước đây của Thần Thần. Lúc đó, hai má của cậu bé núc ních, làn da trắng nõn, khóe miệng cong cong. Hai đôi mắt to như quả nho đen nhìn chầm chầm về phía trước, trông đáng yêu hơn so với bây giờ nhiều.

Tô Dĩnh đặt khung ảnh xuống, ánh mắt cô vô tình rơi xuống cây bút máy. Nó thực sự rất cũ. Thân bút loang lổ, và vị trí tay cầm cũng đã bay màu. Trông nó hơi lỗi thời.

Cô không khỏi xem qua xem lại thêm vài lần, sau đó đặt về vị trí cũ.


Quách Úy vẫn chưa quay lại, Tô Dĩnh ngồi xuống sofa gần cửa.

Ở một mình thoải mái hơn nhiều so với việc ứng phó với hai mẹ con kia. Cô lặng lẽ ngồi ngây ngốc một lúc, sau đó tập trung trở lại, suy nghĩ cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Cô bắt đầu suy nghĩ thận trọng về một số vấn đề tồn động và tình hình không mấy lạc quan của cửa hàng.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhanh và đều đặn, âm thanh đang từng chút một đến gần, một tiếng “Cạch” vang lên và cánh cửa văn phòng bị vặn mở từ phía bên ngoài.

Vì sofa cô ngồi bị ngăn cách bởi một tấm kính mờ, Tô Dĩnh không nhìn thấy ai đang đến, nhưng cô có thể thấy được một bóng người cao lớn mờ nhạt phản chiếu trên kính. Trước khi người đó bước vào, có ai đó đã gọi anh ta lại.

Khi nghe thấy giọng nói đó, không hiểu vì sao, trong lòng Tô Dĩnh lộp bộp một tiếng.

Quý Nghiên bước từng bước nhỏ đến gần, góc váy uyển chuyển nhẹ nhàng: “Quách tổng, đợi đã.”

Tay Quách Úy nắm lấy tay nắm cửa, hướng mắt về phía cô ta, nhưng anh không nói gì.

Ngực của Quý Nghiên nhẹ nhàng phập phồng. Cô ta ngước mắt lên nhìn vào vị trí đường viền cổ áo của anh, hơi thở vững vàng.

“Đây là dữ liệu bán hàng trong tháng này và báo cáo phân tích khách hàng gần đây. Xin ngài xem qua.”

Quách Úy không nhận: “Sao cô lại trực tiếp mang đến đây?”

Quý Nghiên nói: “Quản lý Hoàng có việc khẩn cấp đi ra ngoài, tôi…”

Quách Úy lạnh lùng chăm chọc: “Quản lý Hoàng của cô thật sự có bản lĩnh, bận rộn đến mức để cho cấp dưới của mình báo cáo vượt ra khỏi quyền hạn, gan cũng thật lớn.” Trong công việc, anh không hề dễ dãi: “Cô chỉ cần quay lại thông báo cho cô ấy, bộ phận của cô vào tuần tới bắt đầu làm thêm giờ, sau khi xong việc, hãy học lại nội quy của nhân viên một lần nữa.”

Anh quay lại bước vào.

“Đừng…” Quý Nghiên tiến lên một bước nhỏ, vội vàng đến nỗi đưa tay ra kéo một góc áo của anh. Hành động này khiến cho cô ta can đảm hơn. Cô ta cắn môi và ngã bài: “Anh nên biết rằng gửi tài liệu chỉ là một cái cớ. Em chỉ… chỉ muốn gặp anh.”

Từ lần đó lén đến câu lạc bộ để tìm anh, và những tin nhắn gửi đi sau đó cũng chìm vào đáy biển, cô ta không có cơ hội trực tiếp gặp mặt Quách Úy. Người đàn ông này không hề để cô ta vào trong mắt, anh xem cô ta như là không hề tồn tại.

Xung quanh cô ta không hề thiếu những người theo đuổi. Nhưng cô ta luôn có yêu cầu rất cao. Nếu có ai dám đối xử với cô ta như thế này, cô ta nhất định sẽ quay đầu đi sớm. Nhưng không hiểu vì sao lần này, chấp niệm này cứ tra tấn cô ta cả ngày lẫn đêm, cô ta không biết mình muốn cái gì, cô ta mất cân bằng, không thể buông tay, không cam lòng… Cô ta muốn một lời giải thích.

Hai người cứng đờ ở cửa.

Quách Úy không buông tay ra, cũng không nói lời nào, chỉ hơi liếc nhìn cô ta, lời cảnh báo trong mắt anh đã rất rõ ràng, và nó khiến cô ta hoàn toàn không còn tự tin nữa.

Quý Nghiên sợ hãi, lập tức thả tay ra.

“Quách tổng…”

“Nói về công việc.” Giọng anh không có một chút độ ấm nào, và sự kiên nhẫn của anh cũng đã cạn dần.

“Vậy, sau giờ làm việc em mời anh dùng bữa, có được không?” Quý Nghiên ngước lên nhìn anh, dừng lại một chút, nói: “Anh đã hôn em, em không tin chuyện xảy ra tối hôm đó… anh lại không nhớ.”

Quách Úy chỉ cảm thấy buồn cười, và anh đã thật sự cười.

Một vài từ quan trọng văng vẳng bên tai Tô Dĩnh, cô ngay lập tức suy ra “Tra nam đã kết hôn hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm”. Cô nhận ra lúc này mình đã nín thở quá lâu, hơi thở không đều, đôi tay vô tình siết chặt, lòng bàn tay ẩm ướt.

Tô Dĩnh tự an ủi mình, sở dĩ cô có phản ứng như vậy có lẽ là vì nghe lén được chuyện riêng tư của người khác.


Quý Nghiên thì thầm: “Đừng từ chối, em chỉ muốn nói chuyện với anh một lúc.”

Không đợi Quách Úy lên tiếng, một bước chân dồn dập đang tiến đến gần.

Cô thư ký vội đi qua, có lẽ là vì nhận thấy bầu không khí kỳ lạ ở cửa, cô ấy khẽ nói: “Quách tổng, bà Quách đang đợi ở bên trong.”

Quách Úy giật mình, anh quay đầu lại và nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo ngồi sau tấm kính mờ. Khuôn mặt anh ngay lập tức trầm xuống, nhìn thư ký: “Sao cô không đợi người đi rồi mới nói cho tôi biết luôn?”

“Xin lỗi Quách tổng, tôi đi toilet…”

Quách Úy nói: “Đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng hỏi Quý Nghiên: “Sao, cô định vào trong ngồi?”

Đôi mắt của Quý Nghiên nhìn chầm chầm vào cái bóng mờ đó trong một lúc lâu, khi cô ta quay lại nhìn anh, những giọt nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt. Cô ta mím chặt môi và không nói nên lời. Tình huống này khiến cô cảm thấy không chỗ dung thân và tức giận, không cam lòng, nhưng nếu cứ tiếp tục đứng ở đây thì người xấu hổ cũng chỉ có mình cô ta mà thôi.

Cô ta cúi đầu và bỏ chạy.

Quách Úy đóng cửa, quay đầu lại, nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, không nói gì.

Tô Dĩnh cũng im lặng, đợi anh lên tiếng.

Quách Úy nới lỏng cà vạt một chút, đặt tài liệu trên tay lên bàn và đi đến máy lọc nước lấy một ly nước. Anh dựa vào cạnh bàn thong thả uống, sau đó đặt cốc giấy xuống, lúc này mới quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Dĩnh.

Khuỷu tay anh đặt lên đùi, ngón tay đan chéo vào nhau, quay đầu lại nhìn cô một lúc: “Em ngồi đây xem trò vui nửa ngày, cũng không ra ngoài giúp chồng giải vây?”

Tô Dĩnh ôm cánh tay: “Đại khái cứ coi như là đang đánh đòn phủ đầu đi.”

Quách Úy mỉm cười: “Sao hôm nay em lại đến đây?”

“Đúng là đã đến không phải lúc.” Khuôn mặt của Tô Dĩnh rất nặng nề, không có ý đùa giỡn: “Mẹ anh đang đợi anh dùng bữa ở bên dưới, tôi là chân sai vặt. Không muốn phá hư chuyện tốt của anh nữa, tôi đi trước đây, anh cứ tiếp tục đi.”

Tô Dĩnh đứng dậy, cổ tay bị Quách Úy kéo, cô khẽ lùi lại, ngã xuống ghế sofa mềm mại.

Quách Úy đưa tay ra đỡ cô và vô tình ôm cô vào ngực mình. Hai người quay đầu lại cùng một lúc, chóp mũi khẽ chạm vào nhau. Cô theo bản năng quay đầu đi, mũi anh trượt xuống má cô đi đến tận tai.

Tô Dĩnh ngửi được hơi thở nam tính mạnh mẽ ở cổ anh, nhịp tim đột nhiên mất nhịp.

Quách Úy không cử động, đôi mắt anh hơi nheo lại, nhìn cô thật kỹ.

Lông mi của Tô Dĩnh run rẩy, cô di chuyển ánh mắt, và gần như nhìn thấy bóng dáng của mình trong con ngươi đen nhánh của anh, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Văn phòng cực kỳ yên tĩnh, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào tràn ngập cả căn phòng. Trước mắt Quách Úy, hình dạng đôi tai của Tô Dĩnh rất tinh tế và nhỏ, bị ánh mặt trời chiếu vào gần như trong suốt, trên vành tai là một chiếc khuyên tai hình hạt lựu màu đỏ.

Quách Úy cuộn yết hầu, khẽ nghiêng đầu, hôn nhẹ vào vành tai cô. 

Ngược lại, đôi tay quanh eo cô lại mang theo sự ấm áp và siết chặt.

Tô Dĩnh run lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Kể từ khi kết hôn, số lần hai người ở gần nhau không nhiều lắm.

Tô Dĩnh chưa bao giờ dám quá nhập tâm hay quá phóng túng, cô sợ lạc mất chính mình.

Một bên thất thần, bên còn lại cũng chẳng còn cảm thấy hứng thú gì. Do đó, toàn bộ quá trình thiếu đi sự ấm áp và vô tình đã bỏ qua việc giao tiếp cảm xúc. Thông thường thì, họ đều đi thẳng vào chủ đề với một mục đích rất rõ ràng.

Tô Dĩnh có cảm giác tai mình như đang nóng lên, cô sững người trong vài giây, sau đó nóng lòng che giấu đi một loại cảm xúc nào đó, cô vặn cổ tay, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Quách Úy không cần dùng quá nhiều sức đã dễ dàng ôm cô vào trong ngực.

“Làm gì vậy!” Âm lượng của Tô Dĩnh không hề nhỏ.


Quách Úy dừng lại, bỏ biểu cảm bất cần của mình đi và chuẩn bị giải thích rõ ràng với cô: “Đó là một sự hiểu lầm…”

Tô Dĩnh cười khẩy: “Hóa ra anh cho là hôn và ngủ là một sự hiểu lầm. Giới hạn của Quách cũng tổng cũng thật là thấp, gần như là không có, thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, không thể không bội phục.”

Lời nói của Tô Dĩnh có chút khắc nghiệt, trong ấn tượng của cô, đây sẽ là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh trước Quách Úy. Hôm nay Tô Dĩnh không được bình tĩnh, cô nghĩ chắc là vì quá bực bội về chuyện của cửa hàng, nên cô đã nhân cơ hội này mà phát tiết.

Khuôn mặt của Quách Úy dần trở nên lạnh lùng, nhưng anh lại bất giác suy nghĩ về phản ứng của cô và đột nhiên như hiểu ra điều gì đó. Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh: “Em có định sắp xếp cho tôi một cảnh giường chiếu luôn không?”

“Quách tổng quen đường, còn muốn tôi trải chiếu lót đường cho anh?”

Quách Úy buông cô ra, gật đầu suy nghĩ: “Nói cũng phải.”

“…” Tô Dĩnh nửa ngày cũng không nói lấy một lời, nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng cũng bắt chước anh gật đầu: “Được, chúc anh vui vẻ.”

Quách Úy nhàn nhạt nói: “Sao trông em giống như đang ghen vậy?”

Tô Dĩnh bị những lời của anh làm cho sốc, nhưng sau đó cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Không hề.” Cô đứng dậy: “Bất quá nếu tôi ăn nhiều muối quá, khát nước lắm mới chạy đến tìm anh.”

Gann: Chắc ý nói ông ấy nhạt nhẽo???

Quách Úy không dám trêu chọc cô quá nhiều, vì vậy anh đứng dậy và nói một cánh nhẹ nhàng: “Được rồi, dừng lại ở đây thôi.”

“Không.”

Anh thoải mái hỏi: “Vậy em muốn sao?”

“Tôi muốn móc mắt của chính mình ra.”

Quách Úy mỉm cười bất lực, nhưng tâm trạng lại càng lúc càng tốt hơn.

Tính tình Tô Dĩnh nóng nảy, một người như cô sẽ không tự mình dụi cát vào mắt. Anh vẫn còn nhớ cảnh khi bị cô bắt gặp ở câu lạc bộ ngày hôm đó. Phần lớn cô rất thích diễn trò, phần nhỏ thích xem diễn, cũng chỉ có bấy nhiêu đó.

Có thay đổi là điều tốt.

Quách Úy đột nhiên không muốn giải thích nữa.

Tô Dĩnh cầm túi xách và áo khoác trên ghế lên, khẽ xoay eo, giày cao gót va chạm với sàn nhà tạo ra tiếng vang dồn dập.

Quách Úy: “Đi đâu?”

“Quay lại cửa hàng.”

“Mẹ vẫn đang đợi dùng bữa.”

“Không ăn.”

Tô Dĩnh ném lại một câu, đóng mạnh cánh cửa, bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

Tô Dĩnh cảm thấy may mắn vì khi đi ngang qua văn phòng thư ký, cô không gặp phải cô thư ký. Cô vốn muốn nói lời cảm ơn với cô ấy nhưng sau trò hề vừa rồi, chỉ sợ khiến mọi người càng thêm chê cười.

Cô nhấn nút thang máy, nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ liên tục thay đổi trước mặt.

“Đinh”, cửa thang máy mở ra, Tô Dĩnh bước vào.

Tô Dĩnh mặc áo khoác vào, vô tình ngước lên, đột nhiên đông cứng lại khi nhìn phải ánh mắt của mình lúc này trong gương. Đôi mắt ấy chứa đầy sự phẫn nộ, đôi lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mím chặt, hai má ửng đỏ. Những biểu hiện này đã rất lâu rồi không xuất hiện với cô.

Cô cảm thấy chính mình thật xa lạ, và trông mình thật kinh tởm.

Đột nhiên Tô Dĩnh cảm thấy lòng mình đau nhói, nhưng cô không thể hiểu được lý do vì sao mình lại như vậy.

Cô nhắm mắt lại, sau một lúc, lại mở mắt ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.