Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 82


Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 82


Rõ ràng đã là giữa tháng Mười nhưng nhiệt độ vẫn không hạ xuống.

Cây cối hai bên đường vẫn xanh um tươi tốt, trong sân tràn ngập ánh nắng len lỏi xuyên qua khung cửa sổ.

Lúc này Kỳ Tích đang ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh, đối diện với màn hình TV đang phản chiếu hình ảnh của mình, thân thể cậu cứng ngắc không biết phải làm sao.

Mèo Ragdoll dưới chân ngẩng mặt lên kêu “meo meo”.

Đôi mắt nó có màu xanh rất đẹp, bộ lông bồng bềnh mềm mại quả thật là dụ dỗ người khác.

Mèo xiêm thì đang đứng ở trên kệ cho mèo nhìn xuống, chỉ có con mèo bò sữa nhát gan kia là không biết tung tích ở đâu.

Vạn Sơ Không tìm quanh tầng một nhưng không thấy Thất Thất đâu.

Anh bước vào phòng khác thì thấy Kỳ Tích vẫn đang ngồi thẳng lưng.

“Em thả lỏng đi.” Vạn Sơ Không mở miệng, “Lúc này không có ai quay về đâu”
Kỳ Tích nhanh chóng quay đầu: “Anh có chắc không?”
Vạn Sơ Không đưa ly nước nho trong tay cho Kỳ Tích, “Nếu có người tới thì sao?
Kỳ Tích cầm ly đồ uống còn có một ít đá, chỉ qua chỉ lại giữa hai người họ, “Vậy anh giới thiệu em với nhà anh như thế nào?”
Vạn Sơ Không: “Đối tượng hẹn hò.”
Kỳ Tích: “…”
Cậu biết ngay mà!!
Đúng lúc này Vạn Sơ Không nói tiếp: “Nếu không được thì thay một phiên bản khác vậy.”
“?”
Vạn Sơ Không mở miệng: “Nói là anh yêu đơn phương em đã rất nhiều năm, từ cấp Hai đến bây giờ.”
Kỳ Tích: “Không cần!”
Vạn Sơ Không khẽ cười một tiếng, đưa tay ra vuốt tóc Kỳ Tích, “Em lo lắng quá rồi.

Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Chẳng qua…” Vạn Sơ Không đổi chủ đề, “Sắp trưa rồi, chắc dì cũng sắp đưa Kiều Khải Nhuệ về nhà.”
Kỳ Tích trợn mắt, “Vậy anh tìm thấy Thất Thất chưa?”
“Chưa, không biết nó chạy đi đâu mất rồi.” Vạn Sơ Không nhìn sang một bên, “Có thể là quá lâu rồi không gặp em cho nên không nhận ra.

Nó rất sợ người lạ.”
Kỳ Tích do dự một chút, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chờ chốc nữa chắc nó tự mình đi ra thôi.”
“Nhưng tí nữa sẽ có người về.”
“Có phải em chưa gặp em trai anh đâu.”
Vạn Sơ Không giữ vai Kỳ Tích lại, ấn chặt cậu xuống ghế sô pha còn mình thì co một chân lên ghế, cúi đầu hôn Kỳ Tích.

Kỳ Tích cũng không có tránh đi.

Cậu đã vô cùng quen thuộc với kiểu thân mật thế này, ngửa đầu chờ một nụ hôn rơi xuống bất cứ chỗ nào trên khuôn mặt mình.

Cuối cùng Vạn Sơ Không nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi Kỳ Tích.

“Nhưng còn có dì mà…”
“Em cũng gặp rồi mà.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích không thể phản bác.

Ngày đó cậu đến Vạn gia cũng là dì giúp việc mở cửa cho cậu.

Mặc dù nơi này cách nhà cậu không xa lắm nhưng Kỳ Tích chưa bao giờ thật sự đi vào.


Hôm nay là lần đầu tiên.

Vạn Sơ Không dường như cũng không thích đến đây, trừ những trường hợp cần thiết hoặc đáp ứng đến chơi với em trai thì hầu như sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.

“Mẹ anh có thể đột ngột quay về không?” Kỳ Tích vẫn không yên lòng.

Vạn Sơ Không hỏi: “Em sợ bà à? Hai người gặp nhau chưa?”
“Ngày đó tới đây tìm anh em có chạm mặt bà ấy nhưng vội vàng quá cho nên không có chào hỏi.

Không chào hỏi như vậy có phải không lễ phép lắm không?” Kỳ Tích vừa nói vừa tưởng tượng ra cảnh người phụ nữ quay về nhìn thấy hai người, suy diễn sinh động cảnh bà đưa tiền cho cậu bảo cậu tránh xa Vạn Sơ Không.

“Không sao, bà ấy dịu dàng với tất cả mọi người, trừ anh ra.” Vạn Sơ Không nói.

Cuối cùng Kỳ Tích cũng dừng lại bộ phim trong đầu mình, ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không mỉm cười hỏi: “Muốn an ủi anh không?”
“Cần em an ủi không?” Kỳ Tích nói xong thì hai tay đã mở sẵn.

Vạn Sơ Không vừa chủ động chui vào lòng Kỳ Tích thì cậu lập tức giơ tay vỗ vỗ lưng Vạn Sơ Không, tiện thể sờ lên đuôi tóc của anh.

Mặc dù biết Vạn Sơ Không chỉ là mượn cớ làm nũng thôi nhưng mà thông minh như cậu đương nhiên sẽ không vạch trần.

Khoảng thời gian này sống chung với nhau, cậu ít nhiều cũng thăm dò được tính tình của người đàn ông này.

Kỳ Tích thì có thể tiếp thu mọi thứ, không đặc biệt thích hay ghét thứ gì.

Vạn Sơ Không thì ngược lại, thích và ghét phân biệt rõ ràng.

Ví dụ nếu chọn ra hai điểm nổi bật nhất để nói, về phương diện đồ ăn thì Vạn Sơ Không thích uống sữa bò, không thích ăn táo.

Trong tủ lạnh có rất nhiều túi sữa bò, sáng tối mỗi ngày Vạn Sơ Không sẽ uống một bịch.

Nếu mua hoa quả về, nếu có mua táo thì sẽ rửa sạch cho Kỳ Tích ăn còn mình thì không thèm nhúc nhích.

Kỳ Tích hỏi thì Vạn Sơ Không nói là không muốn ăn.

Có một ngày Kỳ Tích hỏi có phải anh ghét ăn táo không, Vạn Sơ Không trả lời: “Chỉ là không thích thôi.”
“Không thích với ghét khác nhau chỗ nào?” Kỳ Tích không hiểu.

Trong lòng Vạn Sơ Không dường như đấu tranh một phen, cuối cùng cũng thỏa hiệp, cúi đầu xuống nói: “Nếu bé cưng đút thì anh ăn.”
Kỳ Tích đang gặm dở nửa quả táo lập tức lùi về phía sau: “Anh không thích ăn thì thôi, em không ép đâu.

Ăn mấy loại khác cũng được.”
Nhưng mà Vạn Sơ Không thấy Kỳ Tích né tránh mình thì cực kỳ không vui, một hai đòi phải ăn quả táo của Kỳ Tích.

Cuối cùng Kỳ Tích cũng đút cho Vạn Sơ Không ăn thế mà người này lại quấn lấy eo cậu bảo chẳng ngon gì cả.

Kỳ Tích thật sự không hiểu!
Nhưng mà thói quen uống sữa bò thì lại vô cùng đáng yêu.

Thỉnh thoảng được nghỉ ngơi, vào buổi sáng cậu sẽ được thấy Vạn Sơ Không vừa cắn bịch sữa không vừa làm bữa sáng cho mình.

Kỳ Tích bước tới vươn tay thì Vạn Sơ Không sẽ nhả ra, bịch sữa tự động rơi vào tay cậu.

Vạn Sơ Không giống như luôn luôn kỳ lạ như thế nhưng kỳ lạ cũng không sao.


Giống như gói khoai tây chiên vị mù tạt lúc hai người gặp nhau lần thứ hai vậy, lúc đầu ăn thử hương vị quả thật rất quái lạ nhưng mà quen rồi cũng sẽ rất thích.

Bánh pudding mà Kỳ Tích cho anh ăn, nước nho trắng mà Kỳ Tích cho anh uống, toàn bộ anh đều nhớ rõ, sau đó lần nào cũng sẽ mua cho cậu.

Cách đối đãi có chút bí mật, vụng về với người mình thích đó phải cần một khoảng thời gian ở chung lâu dài mới có thể phát hiện ra.

Kỳ Tích nhấp một ngụm nước trái cây trên bàn, Vạn Sơ Không lại lên lầu tìm mèo.

Cậu nghe tháy tiếng người đàn ông vào phòng ngủ, vô cùng kiên nhẫn gọi “Thất Thất”, dừng trong góc một lúc rồi lại khom lưng đi tìm.

Vạn Sơ Không từ trong phòng đi ra, Kỳ Tích ngẩng đầu lên: “Anh tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa” Vạn Sơ Không có hơi bất đắc dĩ, phủi bụi trên ống quần.

Kỳ Tích bỗng cảm thấy động tác phủi bụi của người yêu vô cùng đẹp trai.

Vạn Sơ Không hờ hững làm việc gì đó sẽ đặc biệt khiến người khác động tâm.

Nhưng thỉnh thoảng hư hỏng một chút cũng không có gì không tốt, anh ấy sẽ cùng cậu chơi game xem Anime, sẽ tiếp thu hết thảy tất cả những gì người mình yêu thích, một chút cũng không kỳ quái.

Sau khi em trai đi học về nhìn thấy Kỳ Tích lập tức hét lên: “Anh ơi.”
Vạn Sơ Không ở bên nhắc nhở: “Kiều Khải Nhuệ, có khách tới nhà, em ngoan một chút.”
Kiều Khải Nhuệ chớp chớp mắt nói với Kỳ Tích, “Anh ơi, anh thường xuyên đến đây chơi nhé.”
Kỳ Tích choáng váng trước sự nhiệt tính của của bạn nhỏ, thiếu chút nữa là đồng ý ngay tại chỗ.

May mà có Vạn Sơ Không ở sau lưng chọc cậu một cái cậu mới không lập tức gật đầu.

Kiều Khải Nhuệ có chút tiếc nuối nhưng nhóc tin chắc có thể nhìn thấy Kỳ Tích thêm nhiều lần nữa ch nên lúc này cũng không hề vội vàng.

Dì giúp việc đã làm xong bữa trưa, ba người cùng nhau ăn cơm.

Kỳ Tích quan sát một lúc mới phát hiện lúc Vạn Sơ Không không quản được Kiều Khải Nhuệ thì sẽ bảo em trai “ngoan một chút”.

Dịch từ tiếng Trung sang tiếng Trung thì có nghĩa là – em nghe lời một chút, đừng có gây chuyện.

“Anh dỗ trẻ con không giỏi gì hết.” Sau bữa ăn chỉ còn có hai người bọn họ, Kỳ Tích thì thầm nói với Vạn Sơ Không.

“Trước đây thì không cần như vậy, không biết sao nó lại thích dính anh như vậy nữa.”
Trước kia Vạn Sơ Không cũng đã từng nói câu này.

Kí ức của Kỳ Tích bị đánh thức, cậu tủm tỉm trả lời: “Vì rất thích ca ca đó.”
Lần này thì Vạn Sơ Không trực tiếp nhìn vào mắt Kỳ Tích: “Vậy em thì sao?”
Kỳ Tích chớp mắt quên cả cười.

Vạn Sơ Không hỏi một cách chững chạc đàng hoàng: “Em có thích ca ca không?”
Kỳ Tích ho nhẹ một tiếng quay đầu đi.

Mặc dù trong chương trình tạp kỹ gọi “anh” lâu như vậy rồi nhưng ngoài đời cậu hiếm khi gọi Vạn Sơ Không như vậy.

Bất luận là thời gian ra mắt hay là tuổi tác thì Vạn Sơ Không đều lớn hơn cậu thế nhưng câu “ca ca” kia thì không sao gọi ra miệng được.

Vạn Sơ Không thấy cậu không trả lời thì đột nhiên lấy điện thoại ra tìm kiếm một thứ gì đó trên trang web video.

Trong nháy mắt Kỳ Tích cảm thấy không lành.


Quả nhiên một giây sau, một video có tiêu đề đập vào mắt cậu.

Vạn Sơ Không ấn mở video.

Đoạn video này được ghép từ nhiều clip nhỏ.

Tất cả đều là lúc Kỳ Tích gọi Vạn Sơ Không là “anh”, bão bình luận thậm chí còn đếm số lần.

Kỳ Tích đưa tay ra định giật lấy điện thoại nhưng Vạn Sơ Không đã ngăn lại, nhanh tay đưa điện thoại đến bên tai Kỳ Tích.

Kỳ Tích nghe được âm thanh của mình: “Vậy Không…!anh của em đâu?”
“Rõ ràng là em có gọi.” Vạn Sơ Không trở lại chế trụ cổ tay Kỳ Tích, làm kể xấu cáo trạng trước.

Đầu óc Kỳ Tích trống rỗng, cẩn thận nhớ lại xem chuyện này là khi nào.

Đây hẳn là buổi ghi hình cuối cùng, Vạn Sơ Không phải đi làm nhiệm vụ một mình, nguyên một buoir sáng còn chưa có quay về.

“Cái này không tính, anh không có ở hiện trường.”
Vạn Sơ Không như có điều suy nghĩ, “Vậy xem như đang không có anh là được rồi.

Anh muốn nghe mà.”
Kỳ Tích cố gắng thôi miên đối phương: “Không, anh không muốn.”
Vạn Sơ Không chồm tới, con ngươi màu nâu thẫm nhìn chằm chằm Kỳ Tích: “Anh muốn nghe.”
Kỳ Tích nhanh chóng nhắm mắt lại, cảnh cáo bản thân đừng để cho sắc đẹp mê hoặc!
“Vậy cũng được.” Vạn Sơ Không thương lượng với cậu.

“Lúc ăn kẹo gọi cho anh nghe.”
Kỳ Tích: “Ăn cái gì kẹo, kẹo cái gì cơ? Không hiểu anh đang nói gì hết!”
Cậu nói xong lập tức bỏ chạy sang phòng khách, ôm mèo Ragdoll lên hít mèo điên cuồng.

Vừa nãy bởi vì căng thẳng quá mức còn chư có đụng mèo chút, không thể bỏ qua cơ hội này nữa!
Vạn Sơ Không khoanh tay dựa vào một bên khung cưa: “Em thích con đó hơn à? Thất Thất nhìn thấy sẽ buồn lắm.”
“Thất Thất không nhận ra em nữa rồi.” Kỳ Tích bóp bóp miếng đệm chân mềm mại của mèo con, cả người lập tức mềm nhũn, sau đó quay đầu nói: “Chờ đón Thất Thất về rồi em sẽ đối xử tốt với nó.

Bây giờ chỉ là nhất thời thôi.”
Bị coi như người ngoài, mèo ragdoll phối hợp meo một tiếng.

Vạn Sơ Không đi tới sờ mặt Kỳ Tích.

Kỳ Tích sờ mèo, còn anh thì sờ Kỳ Tích.

Một lát sau, Vạn Sơ Không cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười, nói với Kỳ Tích: “Em ngoan một chút.”
Mặt Kỳ Tích lập tức đỏ bừng, không biết là bị nhéo hay bị nhiệt độ lòng bàn tay của Vạn Sơ Không truyền đến.

Bọn họ đã bàn bạc xong với nhau là khi đón mèo về thì sẽ ở cùng nhau.

Thực chất bây giờ cũng chẳng khác gì sống chung cả.

Ở chung một khu cộng đồng đúng là một vỏ bọc tốt chẳng qua chuyển vào nhà của Vạn Sơ Không thì sẽ làm chỗ ở bí mật hơn.

Cuối cùng hai người tìm thấy Thất Thất trong phòng của Kiều Khải Nhuệ.

Mèo con đang ngủ ngon lành ở trên ban công.

Kỳ Tích có chút lo lắng: “Có khi nào nó thích ở đây hơn không anh? Đổi một chỗ xạ lạ lỡ nó không quen thì sao?”
“Nó ở chỗ nào cũng ngủ như chết được hết.” Vạn Sơ Không nói không chút lưu tình, “Trước đó nó cũng qua nhà anh ở rồi.”
Kỳ Tích nhớ ra.

Làm sao có thể quên được cơ chứ, chính là cái đêm là cậu mất đi sự trong trắng!
Một tháng sau, tại liên hoan phim Kim Phượng Trung Quốc, nhờ vào bộ phim “Nở Rộ”, Vạn Sơ Không giành được giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Ngày hôm sau, sau khi nhận được nhiều lời chúc mừng, Vạn Sơ Không đến Vạn gia đón Kiều Khải Nhuệ.

Trước đó anh đã nói là muốn dẫn em trai ra ngoài chơi cho nên bây giờ thực hiện lời hứa Kỳ Tích cũng đi theo.


Trên đường đi cậu lại một mực suy diễn phần phim tiếp theo, mẹ của Vạn Sơ Không chỉ vào cậu nói: “Cậu cướp con trai lớn của tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn cướp con trai nhỏ của tôi nữa sao!”
Vạn Sơ Không không biết Kỳ Tích đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Anh thấy cậu ngây người, miệng còn đang hé mở nhịn không được nhấc cái cằm của cậu lên, nhắc nhở: “Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi này.”
Kỳ Tích tưởng thật đưa tay lên lau, đổi lấy tiếng cười của Vạn Sơ Không.

Mãi đến khi xuống xe Vạn Sơ Không còn chưa dừng lại.

Kỳ Tích sợ bị người nhà họ Vạn nhìn thấy, “ai ai” mấy tiếng, cầu xin Vạn Sơ Không: “Anh đừng có cười nữa coi.”
Vạn Linh ôm mèo đứng ở trong sân đương nhiên nhìn thấy bọn họ, cũng nhìn thấy Kỳ Tích đang chọc cho con trai mình cười tươi vui vẻ.

Bà đặt con mèo xuống nói với vào phòng: “Nhuệ Nhuệ, thu dọn đồ đạc xong ra tìm anh trai đi.

Tụi nó tới đón con rồi.”
– –
Ngày 24 tháng 11 năm 2027.

Trên một diễn đàn giải trí nào đó.

Bài đăng chủ đề: [Gia đình ba người nhà Sơ Kỳ Bất Ý đi du lịch ở đâu vậy?]
Đôi vợ chồng trẻ ngọt ngọt ngào ngào đưa con đi chơi ở đâu vậy nói tôi nghe một chút.

2L: Nói cho tôi nghe nữa.

3L: Đó là em trai của Vạn Sơ Không.

4L: Lầu 3 làm người thành thật thế nhỉ.

5L: A? Thì ra không phải là con của bọn họ sao? /kinh ngạc/ /kinh ngạc/ Vậy tại sao lại đưa đứa bé cùng đi chơi vậy? Mối quan hệ giữa bọn họ là gì vậy?
6L: Lầu trên diễn vụng dễ sợ.

17L: One đã nói trong một cuộc phỏng vấn là muốn dẫn em trai ra ngoài chơi.

Đúng là anh trai tốt mà.

18L: Ha ha thật à? Tại sao tôi có cảm giác là anh ấy muốn đi chơi với Kỳ Tích, còn em trai là cho đi ké vậy?
19L: Này, không được nói nhảm!
26L: Đó không phải là em trai! Đó là sợ dây gắn chặt tình yêu của hai người!
29L: Tôi khuyên Sơ Kỳ Bất Ý (chỉ fan cp) đừng quá thất đức nữa.

30L: Chúng tôi cũng có tên, tên chúng tôi là không khí.

31L: Ai thèm quan tâm chư.

32L: Đúng vậy! Không ai quan tâm! Tất cả những gì chúng tôi quan tâm là cặp tình nhân này mang bảo bảo đi chơi ở đâu? Lúc quay về có thể đăng một cái vlog dài hai tiếng không?
33L: Tỉnh lại đi, hai tiếng thì không phải là vlog nữa.

34L: Tỉnh lại đi, đó không phải là bảo bảo đó là em trai!
42L: Mấy người trong cái diễn đàn này càn rỡ thật đấy, làm tôi có hơi hoảng hốt.

45L: Có phải những người gặm Sơ Kỳ Bất Ý đều có chút tinh thần phân liệt không?
46L: Là sao?
47L: Một giây trước còn ở trên quảng trường weibo: Oa! Hai anh em mang em trai ra ngoài chơi, ấm ấp làm sao, đáng yêu làm sao, tình thân muôn năm!
Một giây sau ở trên diễn đàn: Bọn họ đang yêu nhau! Chuẩn bị mang thai đứa thứ hai rồi!!
49L: má, đám nữ nhân này vẫn vừa bình tĩnh vừa điên cuồng như ngày nào.

50L: Hãy nói với tôi nào: tình bạn vĩ đại cảm động trời đất, tình yêu lãng mạn không ai ngờ tới!! (*)
…!
…!
500L: Không cho phép spam!!!
Chú thích:
(*) Chỗ này chơi chữ Sơ Kỳ Bất Ý cũng là không ai ngờ tới.

Câu này là của một độc giả tạo ra ở mấy chương trước, sau đó thì mọi người xếp hàng spam câu này dài mấy chục trang bình luận cho nên tác giả lấy chi tiết này cho vào truyện luôn =)))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.