Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 67
“Anh có biết nấu ăn không?” Trong siêu thị, Thạch Hạ Nhị hỏi Kỳ Tích đang chăm chú nhìn vào một củ cải.
Kỳ Tích hoàn hồn trở lại: “Anh chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi…”
Thạch Hạ Nhị thở ra một hơi, “Vậy là tốt rồi.
Em thì không biết gì hết, siêu ngu nấu ăn.”
“Anh nấu ăn cũng không có ngon bằng…chị Nguyệt.” Kỳ Tích vốn dĩ muốn nói là Vạn Sơ Không nhưng đã kịp đổi giọng.
Trong chương trình này Vạn Sơ Không chưa từng nấu cơm.
Thạch Hạ Nhị gật đầu, “Anh muốn mua củ cải hả?”
“Hả?” Kỳ Tích xác nhận danh sách mua sắm, “Trên này không có viết, chắc là không cần đầu nhỉ?”
“Vậy sao anh cứ nhìn chằm chằm nó vậy?” Thạch Hạ Nhị cười hỏi cậu một câu.
Thất thần trong lúc ghi hình là chuyện không nên, nhưng những lời vừa rồi của Vạn Sơ Không khiến Kỳ Tích có chút bận tâm.
Ở phía góc rẽ đột nhiên xuất hiện một bóng người, Kỳ Tích cúi đầu không nhìn thấy, Thạch Hạ Nhị nhìn sang vừa lúc Vạn Sơ Không lộ ra thân hình ở kệ hàng bên cạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vạn Sơ Không mở miệng: “Tiểu…”
Kỳ Tích ngẩng đầu, Vạn Sơ Không dừng lại một chút, nói: “Em còn tiền không? Chị Nguyệt nhờ anh mượn mấy người một chút?”
Kỳ Tích nói: “Không đủ.” Sau đó quay đầu nhìn máy quay, “Nhất định phải có nhiệm vụ, không thể để chúng ta mua nguyên liệu dễ dàng như vậy được.”
Thạch Hạ Nhị xen vào, “Kỳ Tích, anh thành thật quá.
Chúng ta bây giờ là đối thủ của nhau nên không cần nói với anh Vạn nhiều như vậy.”
Vạn Sơ Không lặp lại: “Đối thủ?”
Kỳ Tích gật đầu: “Ra vậy.
Vậy chúng ta tách nhau ra thôi.” Nói xong thì phất tay với Vạn Sơ Không.
“Anh, bái bai, hẹn gặp lại sau.”
Vạn Sơ Không: “…”
Sau khi rời khỏi quầy rau của siêu thị, Kỳ Tích cảm thấy mình có chút ngây thơ nhưng cũng không thể trách hành vi này của cậu được.
Muốn trách thì trách Vạn Sơ Không, cậu chỉ học theo người ta thôi!
Sau khi cùng Thạch Hạ Nhị vật lộn để hoàn thành nhiệm vụ, lấy được một ít tiền mặt, cả hai bàn bạc dùng số tiền còn lại để bắt taxi về.
Trên đường về, Thạch Hạ Nhị đột nhiên hỏi Kỳ Tích: “Anh cảm thấy anh Vạn là người dễ nói chuyện à?”
Kỳ Tích nhìn Thạch Hạ Nhị với vẻ hơi ngạc nhiên, cô nàng vỗ vỗ miệng mình: “Em nói bậy, anh với anh ấy quan hệ thân thiết như vậy hắn là có nói chuyện qua lại.”
“Em cảm thấy anh ấy không dễ nói chuyện à?” Kỳ Tích hỏi.
Thạch Hạ Nhị xua tay: “Không có không có, em không có ý đó anh đừng hiểu nhầm.
Anh Vạn rất dịu dàng.
Em với anh ấy quay phim cùng nhau, mặc dù trên trường quay gặp nhau không được mấy lần nhưng mọi người có ấn tượng rất tốt về anh ấy.
Người thì đẹp trai lại diễn xuất tốt.
Đúng là em không tự giác có chút sợ ảnh, dù sao thì em vẫn là người mới bên mảng diễn xuất, còn ảnh thì đã giỏi như vậy rồi.”
Kỳ Tích gật đầu, chờ đợi đoạn sau.
Thạch Hạ Nhị nói: “Anh với anh ấy quen thuộc như vậy, em chỉ muốn nghe đánh giá công tâm của anh.”
“Quả thật có đôi khi anh ấy nói chuyện không tốt lắm…” Kỳ Tích nói, không thấy được Thạch Hạ Nhị đột nhiên thay đổi biểu cảm, nói tiếp, “Có chút giống như một đứa trẻ, nhiều chuyện sẽ đi ngược lại với người khác, chỉ cần thuận theo ảnh một chút là được rồi.”
Biểu cảm thay đổi của Thạch Hạ Nhị chỉ kéo dài trong vài giây, cô nhanh chóng hoàn hồn lại.
“Hóa ra là vậy…”
Buổi tối, đội ngũ chương trình yêu cầu mọi người cùng nhau nấu cơm.
Phòng bếp không có nhiều người nên Vạn Sơ Không tự giác xách Kỳ Tích ra sân sau rửa rau.
“Em với anh không cùng nhóm.” Kỳ Tích nói.
“Anh biết, là đối thủ.” Vạn Sơ Không vẫn lôi kéo cậu, “Ai rửa của người nấy.”
Hai người đi qua, cách máy quay chưa được mấy bước, Vạn Sơ Không dẫn đầu đóng cửa ngăn cách mọi người.
Kỳ Tích sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
Vạn Sơ Không liếc cậu một cái rồi mở cửa ra, nói lời xin lỗi với anh quay phim: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
…Đây chắc chắn là cố ý!
Kỳ Tích không thể không lùi lại một bước.
Mặc dù Vạn Sơ Không đã hợp tác ghi hình cả ngày nay, nụ cười cũng chưa bao giờ tắt nhưng cậu có thể cảm thận được có chút không ổn.
Quả nhiên hai người cắm cúi rửa rau không được bao lâu, Vạn Sơ Không đột nhiên nói: “Điện thoại là của người nhà.”
Kỳ Tích không ngờ Vạn Sơ Không đột nhiên nói ra chuyện này, tay ngâm trong nước quên cả rút ra: “…Mic của anh còn mở.”
“Tôi biết.” Vạn Sơ Không ngẩng đầu, “Cái này có gì mà không nói được?”
Kỳ Tích gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Cậu nhịn một lúc vẫn không nhịn được: “Nửa đêm gọi điện có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì to tát, dặn anh quay xong thì về nhà một chuyến.” Vạn Sơ Không xả cạn nước rồi lấy cái chậu trong tay Kỳ Tích, “Em quay xong thì về luôn hay có chuyện gì nữa không? Nếu về thẳng thì vừa vặn chúng ta tiện đường, có thể về cùng.”
Kỳ Tích sốt sắng nhìn Vạn Sơ Không hoàn thành công việc, “…Anh đừng làm lộ địa chỉ.”
Nếu không, nhân dân cả nước đều biết chúng ta đang sống trong cùng một khu chung cư!
Rõ ràng không phải như vậy!!
Vạn Sơ Không cố ý dùng giọng điệu rất trầm: “Sẽ không, sẽ không.”
Kỳ Tích “Em sẽ méc chú Phòng anh bắt chước chú nói chuyện.”
Vạn Sơ Không mỉm cười: “Vậy em nói đi.”
Kỳ Tích: “…”
Sau khi kết thúc một ngày ghi hình, cuối cùng không cần diễn trước mặt ống kính nữa, Kỳ Tích tắm rửa xong bật điện thoại lên, xóa hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên màn hình, mở wechat nhìn thấy Vạn Sơ Không gửi tin nhắn
Vạn Sơ Không: [Đến phòng anh.]
Kỳ Tích nuốt nước miếng trả lời: [Không nói qua điện thoại được à?]
Phòng của mọi người đều rất gần nhau, lại thêm có camera ở hành lang luôn có thể quay được cảnh bọn họ ra vào.
Vạn Sơ Không: [Nói qua điện thoại không rõ ràng, vậy để anh qua đó.]
Cuối cùng Kỳ Tích cũng mở cửa, rón rén như đi ăn trộm đến trước cửa phòng Vạn Sơ Không.
Cậu thấy cửa không khóa thì đẩy ra, bước vào rồi dùng tay khóa trái.
Vạn Sơ Không vừa mới tắm xong, ngồi ở bên giường, tóc còn đang ẩm ướt chưa khô, thấy cậu bước vào lập tức đứng dậy.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn.
Hai người nhìn nhau, ánh đèn đỏ cam như ngọn lửa bất động chiếu đến sườn mặt hai người, Kỳ Tích là người thua trận đầu tiên: “Anh có chuyện gì muốn nói với em à?”
Vạn Sơ Không nhìn cậu, nghiêm túc báo cáo: “Tối hôm qua thật sự không có chuyện gì hết, anh chỉ ra phòng khách nghe điện thoại.
Kỳ Tích đã không thèm để ý đến chuyện này, chỉ thuận miệng hỏi: “Trễ vậy mà mẹ anh còn gọi à?”
“Bà ấy luôn như vậy.”
Chuyện này thì Kỳ Tích không có cách nào phản bác.
Có một lần hai người mới làm được một nửa thì mẹ Vạn Sơ Không gọi điện thoại tới.
Cả người Vạn Sơ Không như chìm trong tức giận, cuối cùng vẫn là Kỳ Tích khuyên anh nhanh bắt máy, gọi muộn như vậy không chừng có chuyện gì quan trọng.
Vạn Sơ Không nhận điện thoại nói chưa được hai câu đã tắt máy.
Kỳ Tích hỏi: “Sao vậy anh?”
Vạn Sơ Không đen mặt: “Bà ấy nói ngày mai Kiều Khải Nhuệ không muốn đi học.”
Kỳ Tích nói: “Nhưng mai là thứ Bảy mà?”
“Ừ, anh cũng trả lời như thế.”
Kỳ Tích: “…”
Vạn Sơ Không chán nản vùi mặt vào vai cậu, Kỳ Tích không chút phản kháng trước hành động trẻ con của bạn trai mình, nhanh chóng xoa đầu an ủi.
Kết quả là, sự quan tâm của cậu đổi lại bằng chuyện người đàn ông càng làm mạnh hơn đến tận nửa đêm.
Kỳ Tích còn đang suy nghĩ, Vạn Sơ Không đã nắm tay cậu: “Em không tin anh à?”
“Không có, chỉ là em hi vọng có một số việc anh có thể nói với em một chút.” Tính tình trước giờ của Kỳ Tích luôn rất tốt, sẽ không tùy tiện tức giận.
“Anh không để anh với em phải phiền lòng mấy chuyện đó.” Vạn Sơ Không ôm cậu vào lòng, áp đầu Kỳ Tích vào lồng ngực để cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của mình, “Hôm nay em làm nhiệm vụ với Thạch Hạ Nhị có vui không?”
“Sao cơ?” Kỳ Tích nhất thời không phản ứng kịp, “Phân tổ tự động mà.”
Vạn Sơ Không một tay ôm eo cậu, tay kia không an phận vén áo sờ soạng, “Anh mặc kệ.”
Kỳ Tích vội vàng nói, “Hôm nay cô ấy còn cùng em nói về anh…”
Nụ hôn của Vạn Sơ Không vẫn không dừng lại, “Nói chuyện gì về anh?”
Nghĩ đến những lời khen ngợi kia, Kỳ Tích đột nhiên không muốn nói ra, nhẹ nhàng đẩy Vạn Sơ Không một cái, ngượng ngùng nói: “Em phải về đây.”
“Không cho em về.” Vạn Sơ Không cắn lỗ tai của cậu, hơi thở ấm áp phả vào tai Kỳ Tích.
“Lỡ sáng mai có người nhìn thấy thì sao!”
Vạn Sơ Không gác cằm lên vai cậu, “Đúng vậy, em phải làm sao đây? Đến lúc đó mọi người đều biết em ngủ trong phòng anh.”
Kỳ Tích nhỏ giọng cầu xin: “Không được đâu…”
Lần này cậu có thể nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm của Vạn Sơ Không, giống như ánh sáng không thể chiếu đến, trầm mặc không thể phát tiết.
Kỳ Tích không hiểu được, vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết phải tránh đi.
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Kỳ Tích, giống như một đêm thật lâu trước kia, khi bóng hai người kéo dài dưới ngọn đèn đường, anh chạm vào cậu như muốn khắc ghi biểu cảm người người ấy vào tận đáy lòng.
Cùng lúc đó điện thoại của Vạn Sơ Không đang đặt trên bàn sáng lên, người đại diện lần lượt gửi đến hai tin nhắn: [Tin tức hôm đó tạm thời bị đè xuống.]
[Chưa tra ra là ai đăng video đó lên.]
– –
Bài đăng chủ đề: [Tòa nhà livestream “Hoa Viên Ngày Xuân” 29.6 (phiên bản gặm đường)]
Như tiêu đề, không gặm đường thì đừng vào.
2L: Còn một tiếng nữa mới chiếu, mở cửa có sớm quá không vậy?
3l: Cực kì mong chờ.
4L: Vậy thì đi xem lại tập một, tập hai là được.
9L: Tập ba còn chưa phát, tôi sắp chết rồi.
12L: Đoạn khách sạn tôi cười muốn điên luôn.
Con gái nhà người ta vừa mới vào cửa thì One nói tôi cũng phải đi trốn đây, vừa mới quay đầu đã tìm Kỳ Tích.
13L: Thạch Hạ Nhị: Tôi cũng không nói nên lời.
18L: Một phút đồng hồ cũng không thể xa vợ, còn muốn làm nhiệm vụ với vợ nữa!
21L: Khách mời kì đầu là Trần Hoa, tôi rất thích các bài hát của anh ấy.
22L: Trần Hoa gặp ai cũng gọi tiền bối, gặp Kỳ Tích với Thạch Hạ Nhị cũng gọi tiền bối cười chết luôn.
23L: Sau đó thì có cái câu kinh điển trong trailer của One: “Bọn họ đều gọi tôi là tiền bối, sao cậu không gọi?”
24L: Phản ứng của Kỳ Tích cũng rất buồn cười.
Tôi cảm giác trong lòng cậu ta nhất định đang chửi thầm cái gì đấy nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gọi tiền bối.
Vạn Quy có thật sự dạy bọn họ cách quản lí biểu cảm nét mặt không đấy?
30L: Tôi rất tò mò ngoài đời thì Kỳ Tích gọi Vạn Sơ Không là gì.
Trong chương trình thì cậu ta gọi là anh nhưng trông hơi mất tự nhiên.
31L: Ủa phải không? Đây không phải là chuyện bình thường sao? Có đôi khi Nhậm Oánh Nguyệt nói đùa cũng gọi Vạn Sơ Không là anh Vạn mà.
32L: Khó nói lắm, tôi không miêu tả được nhưng cảm giác chính là không thường xuyên gọi như thế.
33L: Ngoài đời chắc là trực tiếp gọi tên.
35L: Mạnh dạn lên nào, trực tiếp gọi ông xã cũng không phải không thể.
36L:? Cô đang nằm mơ à?
37: Cô đang nằm mơ à?
43L: Yếu ớt hỏi một câu, tòa nhà này chỉ có mình Sơ Kỳ Bất Ý thôi à?
44L: Không phải, tùy tiện thôi, chỉ là Sơ Kỳ Bất Ý thì tương đối nổi hơn.
46L: Gặm cái khác cẩn thận không là bị nói là tà giáo bây giờ.
47L: Muốn gặm gì thì gặm không cần phải sợ.
61L: Có ai cảm thấy Thạch Hạ Nhị đứng với ai cũng có cảm giác cp không? Bggl gì cũng đều được cả.
62L: Không có ai đâu, bên nữ đừng có mà đến cọ.
63L: Fan cp nào đó dữ thật đấy.
Là thật hay chưa nói còn không cho phép người khác gặm cp khác, tính độc chiếm đấy à?
64L: Sao biết đó là fan cp? Trong tòa nhà này toàn là ẩn danh, người ta nhắn tin riêng cho mày chắc?
107L: Sao phát sóng trực tiếp mà cũng có cãi nhau vậy trời?
108L: Tình yêu đích thực phải trải qua khó khăn trắc trở.
111L: Thạch Hạ Nhị là người đẹp thê thảm.
112L: Cô ta thảm hay không thì tôi không biết chứ tôi biết rõ công ty của cô ta kinh tởm vô cùng.
113L: Nói ra xem nào?
114: Lăng xê hay hắt nước bẩn đều có cả, còn công ty của Vạn Sơ Không thì ngược lại.
Gặm ai thì gặm chứ đừng gặm cô ta với One, không có kết quả đâu.
120L: Đừng ồn ào nữa, lên sóng rồi.
…!
..
521L: Mẹ nó chứ, sao Kỳ Tích với Vạn Sơ Không thì thầm nhiều thế? Có điều gì mà người nạp VIP như tôi không thể nghe hả? Ngon thì đừng tắt mic nữa coi!!
Tác giả có lời muốn nói:
Không: Anh ghen rồi.
77: Vậy em cũng ghen.
Hai bịch giấm thật to..