Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 50


Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 50


Làm rồi.

Cậu và Vạn Sơ Không đã thật sự làm chuyện đó rồi!
Hơn nữa còn như gần cả đêm làm những chuyện không thể miêu tả được!
Nửa đêm, Kỳ Tích quá mệt chịu không nổi muốn ngủ, Vạn Sơ Không dỗ cậu: “Em ngủ đi.”
Khóe mắt Kỳ Tích rưng rưng: “Anh cứ như thế này làm sao em ngủ được?”
Vạn Sơ Không hôn lên mắt cậu giống như lấy lòng: “Nhanh thôi mà, bé cưng ngoan nào.

Bên trong em nóng quá.”
Kỳ Tích vội la lên: “Đừng có nói câu sau!”
Vạn Sơ Không nắm bàn tay Kỳ Tích, đầu lưỡi anh vuốt ve dọc theo các ngón tay không ngừng phun ra nuốt vào.

Cả người Kỳ Tích mơ mơ hồ hồ, cảm giác hai cái chân không phải của mình nữa.

Chạy bộ cũng không mệt như vậy, không những lắc lư mà còn phải đón ý nói hùa.

Vạn Sơ Không làm sao có thể hung dữ như vậy, bắt nạt cậu đến phát khóc.

Lúc ban đầu còn chưa nắm được điểm mấu chốt nhưng sau bao nhiêu cố gắng thì sự tình đã thoải mái đến mức Kỳ Tích không thể chống cự được.

Đối phương còn tự trách bản thân đã để Kỳ Tích nhịn quá lâu, Kỳ Tích cực kì uất ức: “Cách đây không lâu chúng ta mới chỉ hôn môi thôi…” Có phải hiện tại đang phát triển quá nhanh không!
“Thật à?” Vạn Sơ Không giả ngu, khóe môi cong lên một nụ cười có chút xấu xa, “Nhưng sao tôi lại nhớ lúc mình còn nhỏ đã ước định cả đời với em nhỉ, em còn nói lớn lên sẽ gả cho tôi nữa.”
Thắt lưng Kỳ Tích đã đau đến mềm nhũn, nằm trên giường lén lau nước mắt, giọng nói run run: “Anh lại, lại xem fanfic của ai nữa vậy?
“Bé cưng cũng muốn xem à.

Chút nữa gửi cho em nhé.”
“Em mới không…!Ưm!”

Sáng sớm Kỳ Tích thức dậy trong tình trạng đầu óc trống rỗng, chân bị một khối nặng đè lên.

Một lúc sau cậu mới đứng dậy xem, mèo con lập tức bật dậy nhảy ra khỏi giường.

Cậu bây giờ chẳng còn sức mà ôm mèo nữa.

Kỳ Tích chợt nhớ ra mình đến đây để thăm mèo con thế mà chỉ kịp ôm Thất Thất có một lần đã bị Vạn Sơ Không ôm cả đêm.

“Em dậy rồi à?” Giọng nói của Vạn Sơ Không vang lên từ bên ngoài phòng ngủ, Kỳ Tích vô thức kéo chăn bông trùm lên đầu.

Đúng là dại trai không thấy ngày mai.

Hôm qua sao có thể hồ đồ mà làm chuyện đó ngay và luôn được, hơn nữa mình còn chủ động như vậy nữa chứ!
Kỳ Tích vừa suy nghĩ vừa biện hộ cho bản thân.

Nhưng đúng là thật sự thoải mái, ngoài chuyện ban đầu có hơi đau rồi đến cuối thì hơi mệt ra thì làm tình đúng là một chuyện thoải mái…!
Chăn bông trên đỉnh đầu được vén lên.

Vạn Sơ Không ngồi xuống dựa đầu vào tường, đưa tay xoa lên mái tóc Kỳ Tích.

“Hôm qua định hỏi em, em mới cắt tóc à?”

Trong nháy mắt hình ảnh trước gương phòng tắm lại hiện lên trong đầu Kỳ Tích.

Cánh tay cường tráng của người đàn ông bắt chéo sau lưng giữ chặt cổ tay cậu, còn bản thân Kỳ Tích thì run rẩy kiễng chân đón ý nói hùa.

Tiếng nước tí tách rơi xuống, bao phủ bởi từng tầng sương mù……!
“Thân thể có chỗ nào không khỏe không?” Vạn Sơ Không thấy Kỳ Tích đang mơ mơ màng màng, bộ dáng giống như ngơ ngác chờ được hôn nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cậu.

Kỳ Tích nghiêm túc suy nghĩ rồi thật sự trả lời: “Mông đau.”
Vạn Sơ Không nghe vậy hơi dừng một chút rồi đè lên người Kỳ Tích.

Hai tay anh luồn qua xương sườn, vòng tay ôm lấy người, dụi đầu vào xương quai xanh của cậu, “Xin lỗi.

Bé cưng tha thứ cho tôi nhé.”
Chỉ có thể nói là sắc đẹp làm con người lạc lối.

Kỳ Tích trong nháy mắt không suy nghĩ được gì, cũng không còn xoắn xuýt việc tiến độ của hai người có phải quá nhanh không, nhân tiện còn sờ soạng mái tóc Vạn Sơ Không một phen.

Buổi chiều có buổi tập nhảy, thân thể hiện tại của Kỳ Tích thật sự khó mà lết đi được cho nên cậu đành phải gọi điện xin nghỉ.

Ngay cả giáo viên dạy nhảy cũng nói: “Em quả thật nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Kỳ Tích chột dạ nói: “Ha ha..

Dạ…!Gần đây đúng là em có hơi mệt mỏi.”
Cúp điện thoại, cậu hiếm khi có cơ hội nói với Vạn Sơ Không: “Đều tại anh.”
“Ừ, tại tôi hết.”
Vạn Sơ Không hợp tác như vậy làm Kỳ Tích không nỡ trách mắng, huống chi trước khi đến nhà Vạn Sơ Không cậu cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi.

Hiện tại chỉ là điều mong đợi đã thực sự xảy ra mà thôi.

“Hóa ra anh biết nấu ăn.” Kỳ Tích nhìn thấy bữa sáng trên bàn, Vạn Sơ Không đưa muỗng cho cậu, “Em đúng là thực sự không quan tâm tôi chút nào.

Tôi đã nói trong một cuộc phỏng vấn là tôi sẽ tự nấu ăn.”
Tay Kỳ Tích cứng đờ, cố gắng tìm cớ: “Anh phỏng vấn nhiều lắm, em đâu thể xem từng cái một…”
“Em cũng có rất nhiều buổi phỏng vấn.” Vạn Sơ Không nói một cách thản nhiên, “Tôi xem hết rồi.”
Kỳ Tích: “……”
Cậu muốn lén lút nhìn Vạn Sơ Không một cái, nhưng người đàn ông chống cằm nói, “Đừng nhìn tôi.

Em mau ăn đi.

Cả đêm hôm qua chắc mệt muốn chết rồi.”
Kỳ Tích giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong bữa sáng Kỳ Tích lại buồn ngủ, Vạn Sơ Không nói cậu vào phòng ngủ tiếp, Kỳ Tích nói: “Chắc em nên về nhà thôi…”
“Ăn trưa xong rồi về nhé? Tôi không làm gì đâu, em yên tâm ngủ đi.”
Vạn Sơ Không đã nói như vậy Kỳ Tích đành phải gật đầu đồng ý.

Sau khi nằm xuống thì lại không ngủ được, cậu mở wechat ra kiểm tra tin nhắn chưa đọc.

Gần đây Tô Miễn Siêu ít gửi cho Kỳ Tích mấy video của cậu và Vạn Sơ Không nhưng Tô Xảo Xảo thì bất cứ khi nào có tin tức trên mạng thì sẽ gửi liên tiếp mấy liên kết rồi hỏi cậu: Này là thật hả?

Lần cuối cùng Kỳ Tích nhắn tin với Tô Xảo Xảo liên quan đến một fanfic sinh tử văn, trước khi Tô Xảo Xảo kịp hỏi Kỳ Tích đã nói trước: [Không phải! Làm sao có thể được! Nhìn tôi giống nữ phẫn nam trang lắm hả?]
Tô Xảo Xảo: [Cậu nhìn kỹ lại đi, đây có phải là nữ phẫn nam trang đâu, là song tính mà.]
Kỳ Tích: [Càng không phải, tôi là đàn ông bình thường!]
Tô Xảo Xảo: [Thật à?]
Kỳ Tích: [Thật đấy!!]
Ngay lúc Kỳ Tích đang định thoát ra khỏi giao diện trò chuyện bẩn bựa này thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cậu: “Em còn chưa ngủ à?”
Kỳ Tích vội vàng đặt điện thoại xuống giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đừng để bị Vạn Sơ Không nhìn thấy!
Vạn Sơ Không đi tới: “Em đang nhắn tin với ai đấy?”
“Có nói chuyện với ai đâu.

Em tiện tay cầm thôi mà.” Kỳ Tích xoay người giấu điện thoại dưới gối.

Vừa quay lại, Vạn Sơ Không đã cởi dép leo lên giường, hai chân đặt hai bên sườn Kỳ Tích, một tay ấn lên gối, “Vậy thì sao lại giấu đi?”
Rèm cửa trong phòng được kéo ra một nửa, cả người Kỳ Tích bị bao trùm bởi chiếc bóng của Vạn Sơ Không, ánh sáng trong mắt cậu nửa sáng nửa tối.

Dưới gối có động tĩnh, Kỳ Tích không ngờ Vạn Sơ Không trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của mình, sững người trong giây lát mới duỗi tay định giật lại.

Trên màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện với Tô Xảo Xảo, Vạn Sơ Không chỉ liếc mắt một cái rồi thả về chỗ cũ.

“Tôi chưa làm gì hết.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích: “……Em chỉ cận thôi chứ không có mù!”
Vạn Sơ Không rút tay, đè lên người Kỳ Tích ôm cậu như lúc sáng, “Tôi còn tưởng em nói chuyện với bạn về tôi.”
Kỳ Tích: “?”
“Em không có.”
Vạn Sơ Không hôn lên má cậu một cái: “Vì ngày hôm qua tôi làm chuyện đó lâu quá nên em rất không hài lòng sao?”
Kỳ Tích lắu đầu, lúc này mới cảm giác được hai người ôm nhau rất nóng, “Anh dậy đi, đừng có đè lên người em……”
Vạn Sơ Không thế mà lại nghe lời chui vào đầu bên kia của chăn, nằm xuống bên cạnh Kỳ Tích, đặt một tay lên eo Kỳ Tích rồi lại hôn cậu một lần nữa.

Đó là một nụ hôn vô cùng đơn thuần.

Rõ ràng tối hôm qua đã làm chuyện vô cùng mãnh liệt như vậy thế mà hôm nay lại trở nên ngây thơ không chịu được.

“Em trêu tôi trước mà.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích trợn tròn mắt: “Em trêu hồi nào?”
Vạn Sơ Không móc lấy ngón út của cậu, “Có mà.”
Kỳ Tích: “Không hề.”
Vạn Sơ Không bật cười, một nụ cười nhẹ nhàng vừa giống lại vừa không giống lúc phỏng vấn, nhìn vô tội như một đứa trẻ: “Hóa ra Thất Thất cũng có thể sinh cục cưng à?”
“……Anh đang nói mèo hả?”
Vạn Sơ Không nhìn thẳng vào Kỳ Tích, Kỳ Tích lập tức hiểu ra: “Đó chỉ là fanfic thôi! Cho nên em mới không muốn để anh thấy!”
“Thất Thất cũng là con trai, đã triệt sản rồi.” Vạn Sơ Không rất thích động tay động chân, hết sờ tay lại sờ sờ hai má của Kỳ Tích, “Nếu không thì sửa lại tên cho nó đi.”
Kỳ Tích: “Tên của nó đang yên đang lành tự nhiên đổi làm gì?”
Vạn Sơ Không không đáp, chỉ một mực nhìn nhìn cậu, “Thất Thất.”
“Ơi?” Kỳ Tích lên tiếng, lại hỏi lại, “Gọi em hả?”
“Ừ.” Vạn Sơ Không nắm lấy tay Kỳ Tích, nhìn cậu rồi dịu dàng đặt lên đầu ngón tay một nụ hôn.



Kỳ Tích ngủ một giấc, sau khi ăn xong bữa trưa quả nhiên Vạn Sơ Không lại bảo cậu ở lại ăn cơm tối.

Kỳ Tích thẳng thắng từ chối: “Ngày mai em phải chạy lịch trình.

Gần đây anh rảnh lắm à?”
Rốt cuộc cậu cũng hỏi được vấn đề muốn hỏi từ lâu.

“Gần đây đang đọc một kịch bản, tháng Mười Hai sẽ vào đoàn phim.

Đến lúc đó sẽ rất lâu không được gặp nhau, em không nhớ tôi sao?”
Kỳ Tích không kịp ứng phó với câu này của Vạn Sơ Không, lắp bắp nói: “Nhưng anh đã đi đâu.”
“Cũng sắp đi rồi.”
“Thì đến lúc đó nhớ.” Kỳ Tích không dám nhìn thẳng vào Vạn Sơ Không, hai giây sau lại không nhịn được mà ngẩng đầu hỏi, “Thật sự là không được gặp nhau một chút nào luôn hả?”
Nhìn thấy Vạn Sơ Không bật cười, Kỳ Tích nhận ra mình lại bị đùa giỡn.

Nhưng lỡ Vạn Sơ Không đi diễn mấy tháng không thể gặp nhau thì thật sự lâu lắm, Kỳ Tích muốn hỏi rõ ràng cho nên lại mở miệng: “Cho nên có được gặp anh không?”
Ánh mắt của Kỳ Tích rất dễ đọc vị, dù sao cậu cũng không phải là diễn viên.

Ở trước mặt Vạn Sơ Không Kỳ Tích giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, muốn gì cũng viết hết lên mặt đến mức người khác quan sát khó có thể không chú ý đến.

Vì vậy Vạn Sơ Không đáp lại: “Chỉ cần em muốn gặp tôi thì đương nhiên sẽ được.”

Chiều ngày hôm sau, nhà tạo mẫu tóc đang cố gắng thuyết phục Kỳ Tích để tạo cho cậu một kiểu tóc hoàn toàn khác thì Phó Sương cầm điện thoại vui vẻ chạy đến, “Anh ơi, anh có biết nhà anh rể có một con mèo tên là Thất Thất không?”
Kỳ Tích nhìn thấy trên màn hình di động là ảnh chụp mèo bò sữa mà Vạn Sơ Không đăng lên, bài viết chỉ có hai chữ đơn giản: Thất Thất.

Kỳ Tích im lặng.

Không chỉ biết, mà cậu còn ôm nó nữa.

– –
Chủ đề bài đăng: [Ôi trời ơi!! Làm sao có người lại lấy tên vợ mình để đặt tên cho mèo được cơ chứ?]
Tuy tôi không nói tên người đó ra nhưng chắc là ai cũng hiểu.

Cặp tình nhân thúi mấy người đừng có mà trắng trợn như vậy.

Bề ngoài thì là gọi mèo nhưng thực ra là đang gọi vợ.

Làm chó độc thân 21 năm rồi, đây là lần đầu tiên bà đây thấy một đôi tình nhân dính nhau như vậy đấy.

Tách nhau có hai tuần thôi mà nhớ nhau vậy luôn á hả?
2L: Nói thật với mấy người, tôi cảm thấy như One đang khoe khoang vậy.

3L: Vừa có mèo lại vừa có vợ đương nhiên phải khoe ra rồi.

5L: Muốn mách lẻo với One quá.

77 nói chưa xem phim của anh kìa, có phải anh nên trừng phạt một chút không hả?
6L: Thật sự chưa xem à? Tôi không tin, nhóc 7 chắc chắn là xấu hổ cho nên nói dối.

7L: Không muốn phạt vợ cũng được, anh có thể sử dụng phương pháp khác.

Mạnh dạn lên, tui không muốn ăn chay.

11L: Chưa xem thì bảo chưa xem, mấy chuyện này mà cũng cần Kỳ Tích nói dối à?
12L: Please đừng nhắc đến chuyện đó.


Vốn đang thích ăn kẹo giờ tụt tâm trạng luôn rồi.

20L: Lại bắt đầu rồi đấy, đây là chỗ của fan cp, không thích thì không cần cưỡng cầu vào đây, cắn không được thì cút giùm đi.

21L: Trọng điểm không phải là nhà Vạn Sơ Không có một con mèo, tên gọi là Thất Thất à?
24L: Nói không chừng là One cố ý nói như vậy, muốn cho vợ ghen đó mà~
26L: Tuy là vậy nhưng con mèo bò sữa kia hình như Vạn Sơ Không trước đây có nhắc một lần, lúc đó ổng với Kỳ Tích hình như còn chưa biết nhau.

28L: Cho nên chỉ là trùng hợp thôi hả?
29L: Nếu vậy thì không cần cắn bừa.

Tôi thấy bên weibo đã hơn một nghìn lượt chia sẻ rồi, ai làm ơn qua đó nhắc nhở giùm cái đi.

30L: Nếu là trùng hợp thì Sơ Kỳ Bất Ý của chúng ta chính là cặp đôi do đất trời tạo nên! Để tôi xem ai còn dám bảo bọn họ không xứng nữa đâu!
32L: Nói đúng hơn là trước nuôi mèo sau mới có vợ.

33L: Vạn Sơ Không quá may mắn.

34L: Vạn Sơ Không quá may mắn.

39L: Sao không ai khen mèo hết vậy? Đáng yêu thật sự í, Vạn Sơ Không nuôi mèo tốt ghê!
…!
89L: Sao rồi sao rồi? Bị chửi sao rồi?
90L: À bọn họ bảo chúng ta cắn đường giả.

Thất Thất đã được Vạn Sơ Không nhận nuôi từ rất lâu rồi, cắn đường cũng phải chú ý thứ tự trước sau vân vân và mây mây.

91L: Fan của Không chửi à?
92L: Đừng nghĩ tốt như thế, hai bên đều chửi luôn.

Nhà 77 nói chúng ta là đám ăn mày, ngay cả mèo mà cũng đem ra thay thế được, không tôn trọng 77.

93L: Vậy hả?
95L: Nhưng bọn họ yêu nhau mà, sao có thể chia rẽ uyên ương được? Bọn họ nhất định sẽ gặp quả báo.

99L: Lâu rồi không bị ai chửi, có chút bỡ ngỡ kiểu thân quen ấy.

101L: Không sao.

Cp của chúng ta nửa năm rồi mưa gió gì mà chưa từng trải qua.

Lúc đó bọn họ còn nói Sơ Kỳ Bất Ý đều là bịa đặt nữa kìa.

102L: Tạo tin vịt mà lại thành thật, quá là đã.

103L: Đúng là đã thật.

…!
201L:???
219L:???
222L: Mấy người đang chơi trò bí hiểm gì vậy? Tui cũng muốn chơi!!!
227L: Kỳ Tích theo dõi Vạn Sơ Không rồi!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Không: Ngày đầu tiên xa vợ, nhớ em.

77: (⑉ • • ⑉) ‥ ♡ (⑉• •⑉)‥♡.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.