Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 46


Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 46


Bọn họ đương nhiên không đến nhà Vạn Sơ Không.

Đừng nói là đến nhà Vạn Sơ Không, bây giờ Vạn Sơ Không mà có gần gũi với cậu một chút là cậu phải đề phòng ngay.

Hướng phát triển này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, hai người ở cùng với nhau thực sự quá nguy hiểm, cái việc vượt qua giới hạn lại càng không thể xảy ra!
Vạn Sơ Không chỉ là buột miệng hỏi, không ngờ Kỳ Tích lại đồng ý thật, hơn nữa chiều nay anh còn vừa nói với em trai mình là sẽ về một chuyến.

Nhưng phản ứng của Kỳ Tích rất thú vị, không nhìn được lại làm trò.

Cũng may mùa đông mặc quần áo dày, Kỳ Tích đi ra thì đeo khẩu trang, có bị fan bắt gặp thì cũng chỉ chụp được là đi cùng với Vạn Sơ Không.

Cả đoạn đường, Kỳ Tích ngồi rất nghiêm chỉnh, đến khẩu trang cũng không bỏ ra, đôi mắt cứ được một lúc lại liếc sang Vạn Sơ Không.

“Nếu em muốn nhìn tôi thì có thể nhìn một cách quang minh chính đại.” Vạn Sơ Không nói rồi còn cố ý nghiêng đầu sang.

Kỳ Tích lập tức né tránh, mặt quay về phía cửa sổ xe.

Bác tài xế nhìn cách ăn mặc của hai người cười hỏi: “Hai người có phải lại là minh tinh nào không?”
Kỳ Tích ngây người, thăm dò phản ứng của Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không điềm tĩnh trả lời: “Bác thấy chúng cháu giống minh tinh à?”
Bác tài xế nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là ban nãy lúc lên xe thấy mấy cô gái chạy theo chụp các cậu.”
Vạn Sơ Không cười, tài xế cũng cười theo, cuộc hội thoại thế là kết thúc.

Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm, thấy Vạn Sơ Không đang nhìn về phía mình, đột nhiên mím chặt môi….!Khoé miệng vẫn còn chút đau, từ tối qua đến nay bọn họ đã hôn quá nhiều lần, sao cứ gặp nhau lại không kiểm soát được việc muốn hôn đối phương chứ?
Kỳ Tích một lần nữa nhìn trộm Vạn Sơ Không, lần này Vạn Sơ Không không nói gì, mãi cho đến khi đến nơi.

Đống tuyết từ đêm qua còn chưa tan hết, phần đất được quét dọn thì vẫn còn vết tuyết.

Đôi dép Kỳ Tích đang đi hơi trơn, vừa xuống xe thì suýt trẹo chân.

Vạn Sơ Không một tay đỡ lấy, cậu dựa vào lòng anh.

Kỳ Tích vừa định nói cảm ơn, Vạn Sơ Không đã mở miệng trước, cúi đầu nói bên tai cậu: “Thực sự không muốn đến nhà tôi à?”
Kỳ Tích nuốt lời cảm ơn lại, để lại Vạn Sơ Không đứng một mình ở chỗ cũ, bản thân đi ra xa.


Vạn Sơ Không đi theo sau cậu, gọi tên cậu hai lần, lần thứ ba còn chưa kịp gọi thì Kỳ Tích đứng một chỗ quay đầu lại nhìn anh, “Gọi em làm gì?”
“Bảo em đợi tôi một chút.” Vạn Sơ Không đuổi kịp bước chân của Kỳ Tích, nhìn đôi mắt cả khi tức giận cũng sáng long lanh củ cậu, “Sao em lại giận?”
Anh đã biết còn cố tình hỏi.

Kỳ Tích muốn nói “tự anh đi đi”, mới nói được nửa câu, khẩu trang của cậu đã bị đối phương kéo xuống đến cằm.

Môi của cậu bị Vạn Sơ Không hôn đỏ tấy, anh vừa nhìn vừa mỉm cười.

Kỳ Tích có chút buồn bực, đeo lại khẩu trang thậm chí còn cố ý ấn cố định phần sống mũi cho chắc, xác nhận đã không còn khe hở nào.

“Chúng ta như vậy….!hơn quá giới hạn rồi.” Kỳ Tích lẩm bẩm.

“Vậy à?” Vạn Sơ Không nghiêng đầu, lại kéo khẩu trang của cậu xuống, “Là nắm tay quá giới hạn hay hôn môi quá giới hạn?”
Kỳ Tích giương mắt, cậu không ngờ Vạn Sơ Không sẽ trực tiếp nói ra như vậy.

Vạn Sơ Không tiếp tục: “Vậy có nghĩa là tôi đụng chạm vào em quá giới hạn?”
Kỳ Tích nghĩ đến mình và Vạn Sơ Không trong phòng kín khoá trái cửa được anh vuốt ve, toàn thân muốn bốc cháy.

“Anh không thấy quá giới hạn sao?” Kỳ Tích hỏi ngược lại anh.

Vạn Sơ Không nói: “Không, tôi còn muốn nhiều hơn thế.”
Kỳ Tích lập tức đeo lại khẩu trang, cắm đầu đi về phía trước.

Vạn Sơ Không theo sau cậu.

Đến chân cầu thang, Kỳ Tích quay người: “Nhà của anh có phải hướng này đâu…”
“Tôi chưa đến nỗi đến nhà mẹ còn không tìm ra.” Vạn Sơ Không nói rồi đưa tay kéo khẩu trang của cậu xuống, Kỳ Tích không hiểu tại sao người này lại cố chấp như vậy, muốn né tránh bàn tay người đàn ông nhưng sau gáy lại bị anh giữ lấy.

“Em ngoan chút nào.” Vạn Sơ Không nói, “Tôi nhìn em một chút rồi đi.”
Lần gần nhất Kỳ Tích nghe Vạn Sơ Không nói “Ngoan một chút” là vào tháng trước, Vạn Sơ Không nói với em trai.

Cậu biết bản thân là đối tượng đang bị dỗ dành mê hoặc, nhưng nghe xong câu đó thì đứng im luôn.

Vạn Sơ Không kéo khẩu trang Kỳ Tích xuống, cậu còn tưởng môi mình sắp không giữ được rồi.

Kết quả người đàn ông thực sự chỉ là muốn nhìn cậu, đưa tay véo véo má cậu một chút rồi bỏ ra.


Kỳ Tích trong giây lát không thể tin được, Vạn Sơ Không nói: “Em đang chờ gì vậy? Chờ tôi hôn em à?”
Kỳ Tích lập tức: “Không hề!”
Cậu nói xong thì đi vào thang máy, bấm số tầng, đến chào tạm biết cũng quên nói.

Vạn Sơ Không nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Kỳ Tích, trong lòng khó mà không vui, gửi tin nhắn cho cậu: [Em còn chưa nói chúc ngủ ngon với tôi.]
Một lúc sau Kỳ Tích trả lời: [Anh ngủ ngon! Về đến nhà nhớ nói cho em!]
Vạn Sơ Không về đến Vạn gia, tâm trạng vui vẻ không giữ được lâu.

Kiều Khải Nhuệ đã về phòng ngủ, Vạn Linh còn thức.

Tối qua Vạn Sơ Không về nhà quá muộn, hai mẹ con không có thời gian nói chuyện, bây giờ vừa đúng lúc.

Bà thích nuôi mèo mà cũng rất biết chăm mèo, so với vạn Sơ Không, Thất Thất thậm chí còn quấn bà hơn.

Nghe thấy tiếng cửa, Vạn Linh từ phòng sách đi ra, ba con mèo đều chạy về phía bà, bà cúi người ôm lên một con, vỗ về nó, đi về phía Vạn Sơ Không.

“Hôm nay chắc con không còn công việc gì, ra ngoài làm gì vậy?”
“Đi ăn cơm với bạn.” Vạn Sơ Không trả lời.

“Con kết bạn với ai mẹ không ngăn cấm, nhưng con cũng phải để ý đến cái nhà này một chút chứ.

Gọi điện cho con bao nhiêu cuộc cũng không nghe.” Vạn Linh trách móc.

“Không có việc gì cũng đến công ty, ban đầu chọn ngành cho con không phải là để con học không để đấy, lẽ nào con muốn làm cái ngành diễn viên này cả đời sao?”
Vạn Sơ Không không nói gì đưa tay ra, Thất Thất đang dụi đầu dưới chân người phụ nữ chạy về phía anh.

“Ứng Sơn, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe không?”
“Nếu con nói là không nghe thấy thì sao?” Vạn Sơ Không vuốt ve con mèo, ôm nó vào trong lòng giống như Vạn Linh đang làm, nhưng không được ấm áp như Vạn Linh, mà giống như vừa nhặt được về.

Mặc dù đã cố gắng hết sức, Thất Thất vẫn cảm thấy không được thoải mái, kêu lên vài tiếng.

Vạn Linh sớm đã quen với tính khí của con trai lớn, khẽ thờ dài.

Bà đã không còn trẻ nữa rồi, năm hơn 20 tuổi, vì tình yêu sinh ra Vạn Sơ Không, vài năm sau đó phát hiện tình yêu không phải là tất cả cuộc đời, rời bỏ bố con hai người họ, đi tìm một phương trời rộng lớn thuộc về bản thân.


Thần sắc bà phức tạp nhìn con trai.

Đứa bé chỉ cao đến eo bà ngày xưa đã lớn rồi, giờ cao hơn bà rất nhiều, phải ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt.

Nhưng bà thì đã già rồi, tóc trắng mọc ra thì đi nhuộm ngay, nhưng vết nhăn đuôi mắt lại không che được đi tuổi tác của bà.

“Con không làm gì tự nhiên túm con mèo làm gì” Im lặng hồi lâu, Vạn Linh nhân nhượng nói.

Vạn Sơ Không đang ở một góc tìm cái gì đó, đem ra rồi đặt giữa phòng khách, để con mèo vào, quay đầu nói: “Để Thất Thất ở cùng với con vài ngày.”
Vạn Linh nghi hoặc: “Không phải con nói là không nuôi được sao?”
“Vâng, không nuôi được.” Vạn Sơ Không nói, “Nên con chỉ định đem về vài ngày.”
Vạn Linh: “…”
Vạn Linh nói: “Dạo này con ngày càng không biết chừng mực rồi đấy, lần sau có thể nghe điện thoại của mẹ được không?”
Vạn Sơ Không kéo túi đựng mèo lại, Thất Thất nghiêng nghiêng đầu, móng vuốt của nó cào lên phần nhựa trong suốt, để lại vết.

Nó ngoan hơn rồi, không còn quá cảnh giác với sự vật xung quanh nữa, và không còn sợ Vạn Sơ Không.

“Nếu tình hình lúc đó cho phép, con sẽ nghe.” Vạn Sơ không đi lấy thức ăn cho mèo, đi đi đi lại trong phòng khách.

Vạn Linh hỏi anh: “Cái gì mà xem tình hình, mẹ lo cho con thì mới gọi điện!”
“Không cần thiết một ngày phải gọi mấy cuộc, con sẽ không đột nhiên chết đâu, cho dù chết thật,” Vạn Sơ Không nhìn qua Vạn Linh, “Mẹ cũng sẽ biết qua tin tức thôi.”
“Có ai nói chuyện với mẹ như con không?!” Vạn Linh quay người, thấy con trai còn không nhìn mình một cái, không kìm chế được nói, “Mẹ biết con vẫn trách mẹ…”
“Con không có.” Vạn Sơ Không cuối cùng cũng chịu dừng lại, “Con sớm đã nói với mẹ là con không trách mẹ, là mẹ không muốn tin.”
Vạn Linh gật đầu, “Đúng, mẹ không tin.

Ứng Sơn, con tự hỏi mình xem, mấy năm nay mẹ đối xử với con như thế nào? Mẹ có chỗ nào không tốt với con?”
“Không có.” Vạn Sơ Không trả lời.

“Vậy nên con vẫn ở trong cái nhà này, mỗi tuần đều trở về đây.”
“Nhưng trong thâm tâm con vẫn trách mẹ!” Tâm trạng của Vạn Linh trở nên kích động dẫn đến cánh cửa của một phòng mở ra, một người đàn ông tóc mai điểm bạc, thân hình nho nhã bước ra.

“Bà lại cãi nhau gì với con thế?” Nam nhân nói giọng không lớn, nhưng ngay lập tức giập tắt tranh chấp.

Vạn Linh quay đầu lại, chớp mắt nói: “Làm ông thức giấc rồi à?”
“Cũng có ngủ đâu, tôi ở trong phòng đọc sách.”
Vạn Sơ Không goi người đang đứng trên cầu thang “Chú”, người đàn ông trung niên gật gật đầu, “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng để ý đến mẹ con.

Công việc dạo này của mẹ con cũng không thuận…!
“Ông đừng có nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.” Vạn Linh chen vào, thấy Vạn Sơ Không sắp xếp đồ sắp xong, “Con định tối nay đi luôn sao?”
Vạn Sơ Không gật đầu, “Ngày mai còn phải đi làm…”
Anh còn chưa nói xong, Vạn Linh đã nói trước: “Công việc đó cũng là đàng hoàng à? Nửa tháng không liên lạc được, công việc gì mà bận đến nỗi không gọi được cho người nhà một cuộc điện thoại…”
“Lần đó là quay phim ở trên núi, ở một thôn không có tín hiệu, con đã từng giải thích rồi mà.” Trong giọng nói Vạn Sơ Không không nghe ra tâm trạng gì.


Đó đã là chuyện của nửa năm trước rồi, lí do anh đồng ý đi đến buổi tiệc rượu hôm đó với Trần Thắng Hàng là vì vừa quay phim về đã cãi nhau với mẹ.

Vạn Linh nhìn anh như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Mặc dù Vạn Sơ Không đã hai mươi sáu tuổi rồi, sớm đã độc lập khỏi ngôi nhà này, bà vẫn thấy rằng anh cần sự chăm sóc của người nhà, “Mẹ không biết, mẹ cần con lúc nào cũng bật điện thoại, để mẹ lúc nào cũng liên lạc được với con.”
Người đàn ông trên cầu thang gọi bà một tiếng, bà không nói gì, chỉ nhìn Vạn Sơ Không.

Một lúc sau, Vạn Sơ Không mới mở miệng: “Con biết rồi.”
##
Kỳ Tích đáng nhẽ phải sớm nghĩ ra.

Mặc dù hôm qua cậu che kín mít, nhưng Vạn Sơ Không lại mũ không đội khẩu trang không đeo.

Sáng sớm lướt weibo thấy khắp nơi đều là Sơ Kỳ Bất Ý, Kỳ Tích vô cùng kinh hãi, bật từ trên giường dậy nhưng đột nhiên nhớ ra tài khoản weibo của mình là do công ty quản lí, bây giờ đang dùng nick phụ, lập tức an tâm lại, nhưng nghĩ lại có gì không đúng.

Tại sao cậu lại an tâm!
Có phải hơi truỵ lạc quá!
Kỳ Tích lập tức đọc lướt phần trang chủ, đến mấy video mèo con còn không thèm nhìn, chỉ nhìn thấy trong siêu thoại vài tấm ảnh mờ không thể mờ hơn, phân tích từ nhiều góc độ thì hai người chắc chắn là đã hôn nhau…!Mặc dù chỉ là fan tự tưởng tượng, muốn bới móc chứng cứ hai người hôn nhau, hoàn toàn không có chút logic nào, nhưng Kỳ Tích không khỏi tự giật mình.

Bởi vì đây không là dự đoán không có logic…!Đây là sự thật!
Cậu và Vạn Sơ Không thực sự đã hôn nhau.

Kỳ Tích vùi đầu vào chăn, sờ chỗ môi vẫn còn đau.

Bọn họ hôn nhau quá mức ác liệt, giờ nghĩ lại mặt mũi vẫn còn đỏ bừng.

Cũng may hôm nay được nghỉ, không thì cậu thực sự không còn mặt mũi để nhìn người khác.

Cậu mở wechat, nhìn thấy giao diện trò chuyện dừng lại ở đoạn nói chuyện với Vạn Sơ Không.

Thì ra sau khi chúc ngủ ngon, Vạn Sơ Không vẫn nhắn tin cho cậu.

Vạn Sơ Không: [Ảnh][Ảnh]
Vạn Sơ Không: Thất Thất sẽ ở nhà tôi mấy ngày.

Vạn Sơ Không: Em có thời gian qua đây thăm nó không?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Không: Dùng mèo dụ mèo?
Thất Thất: Meo?
77: Tim đập liên hồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.