Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 33


Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 33


Mặc dù Kỳ Tích đã chuẩn bị tinh thần cho việc đến thăm ban Vạn Sơ Không chắc chắn sẽ bị người khác biết được nhưng cậu không ngờ chuyện lại bùng nổ như vậy.

Đi thăm đoàn phim, buổi tối cùng nhau ăn cơm, thậm chí chờ xe bên đường đều bị chụp ảnh lại.

Chỉ là hai bóng người mơ hồ thôi nhưng trên mạng không ngừng kêu gào, hầu hết đều hi vọng hai người có thể hợp tác trên cùng một sân khấu.

Kỳ Tích có chút mờ mịt về hiện trạng bây giờ.

Hai năm qua cậu chưa từng được chú ý nhiều như vậy, mấy lần xuất hiện trên sân khấu đều là hai, ba ngày sau mới bình tĩnh lại được.

Hơn nữa Tô Miễn Siêu còn liên tục nói với cậu đầu năm nay người ta chỉ muốn xem cp thôi, chứ ai mà thèm quan tâm đến mấy màn biểu diễn trên sân khâu hay ai làm được mấy động tác siêu khó chứ.

Chỉ cần làm mọi người vui vẻ, cp mạnh mẽ thì nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.

Rõ ràng mấy hôm trước Kỳ Tích còn nói với Vạn Sơ Không là mình thích sân khấu thế mà bây giờ không thể không nghĩ đông nghĩ tây.

Nhìn lại đồng đội của mình, Kỳ Tích không biết tại sao mà bọn họ lại đặc biệt nhiệt tình với La Lang cp như thế.

Biết hai người Kỳ Tích Vạn Sơ Không đi chơi một mình bọn họ hận không thể đốt pháo nói cho mọi người biết mau nhìn mau nhìn Kỳ Tích nhà chúng tôi đã có chủ rồi!
Kỳ Tích không hiểu.

Kỳ Tích không rõ.

Nhậm Tư giải thích cho cậu: “Mọi người trong nhóm tuy được ghép đôi nhưng trong lòng đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu với Vạn Sơ Không thì khác.

Hai người đặc biệt kích thích.”
Kỳ Tích: “…Nhưng chúng tớ đã làm cái gì đâu!”
Nhậm Tư vỗ vai Kỳ Tích: “Chưa làm cái gì mà đã kích thích như thế, nếu thật sự làm ra cái gì thì còn hơn vậy nữa.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Kỳ Tích càng ngày càng trở nên thu mình, vùi đầu chạy lịch trình.

Chờ đến khi khôi phục lại thì công việc cũng đã kết thúc, Kỳ Tích chỉ có thể ở nhà làm tổ.

Nhưng tổ chưa kịp ấm thì Vạn Sơ Không đã gọi điện rủ cậu ra ngoài.

Thời điểm Kỳ Tích nhận được cuộc gọi, cậu bật dậy khỏi giường, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông bên kia điện thoại: “Cậu đã về rồi phải không?”
Tất nhiên Kỳ Tích không thể nói dối.

Công ty Vạn Quy cái gì cũng dở, có mỗi bảng lịch trình là chưa sai sót bao giờ, đến cả ngày vắng lịch của nghệ sĩ cũng được đánh dấu riêng.

Vạn Sơ Không cũng chưa bao giờ che giấu chuyện bản thân đang quan tâm đến cậu.

Vạn Sơ Không quang minh chính đại như vậy làm Kỳ Tích cũng không thể không xấu hổ đi hỏi tại sao.


Phải nửa tiếng sau Kỳ Tích mới thay xong quần áo rồi đội mũ đi xuống lầu.

Vạn Sơ Không đã đợi sẵn ở bên ngoài, đứng bên cạnh là một bé đậu đỏ trông giống với anh ta.

Kiều Khải Nhuệ nhìn thấy cậu lập tức cười thật tươi: “Anh Kỳ Tích!”
Kỳ Tích nhớ đến vừa rồi trong điện thoại cậu hỏi Vạn Sơ Không ra ngoài làm gì, đối phương trả lời vô cùng nghiêm túc: “Trông em trai.”
Không biết em trai có nghe được không.

Kỳ Tích không ngờ bạn nhỏ vẫn còn nhớ tên mình, vội vàng cúi thấp người chào hỏi: “Chào em.”
“Chào anh ạ.” Kiều Khải Nhuệ nở một nụ cười đặc biệt rạng rỡ với khuôn mặt trẻ con có bảy phần giống với Vạn Sơ Không.

Kỳ Tích ngước nhìn Vạn Sơ Không rồi lại nhìn em trai, có vẻ như phiên bản thu nhỏ dễ thương hơn.

Vạn Sơ Không như đoán được cậu đang nghĩ gì lập tức chen vào giữa hai người cắt ngang cuộc chào hỏi thân tình.

“Xin lỗi cậu, nó đột nhiên nói muốn đi công viên tìm bạn.”
Kỳ Tích nghe vậy gật đầu: “Được, bây giờ đi luôn sao?
“Công viên ở chỗ tôi sống.”
Kỳ Tích: “?”
Nếu vậy thì chẳng phải xa lắm à?
Kỳ Tích do dự: “Phải đi luôn à?”
“Cậu có thời gian không? Chắc tôi phải kèm đứa nhỏ cả ngày.” Người đàn ông nói rồi nhìn em trai bên cạnh, sau đó quay lại nhìn cậu.

Giữa hai người có sự chênh lệch chiều cao rõ ràng.

Vạn Sơ Không rũ mắt.

Màu mắt của anh rất đậm, lông mi còn đậm hơn.

Lúc rũ mắt tạo thành một bóng đen không đồng đều, giọng điệu giống như hỏi thăm, lại giống như dụ dỗ.

Đương nhiên Kỳ Tích gật đầu trả lời: “Mấy ngày nay tôi không có việc gì làm.”
Gốc gác lịch trình gì cũng phơi ra hết rồi.

Quả nhiên Vạn Sơ Không điềm đạm mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Kiều Khải Nhuệ đứng một bên nghe hai người nói chuyện, ánh mắt không khỏi liếc về phía Kỳ Tích.

Khi lên xe, Kiều Khải Nhuệ tự nhiên ngồi vào ghế sau.

Để bạn nhỏ ngồi một mình cũng không ổn cho nên Kỳ Tích cũng ngồi ở phía sau.

“Anh không ngồi ở phía trước ạ?” Kiều Khải Nhuệ hỏi.

Kỳ Tích hỏi: “Em ngồi một mình ổn không?”

Kiều Khải Nhuệ quay đầu hỏi Vạn Sơ Không: “Anh ơi, anh ngồi một mình được không?”
Kỳ Tích sửng sốt.

Vạn Sơ Không bình thản trả lời: “Ừ, em ngoan chút đi.”
Kiều Khải Nhuệ lại cười với Kỳ Tích.

Vì vậy Kỳ Tích không đổi vị trí, chỉ cảm thấy hình thức ở chung của hai anh em nhà này có chút kì quái, nhưng lại không nói được kì quái ở điểm nào.

Trên đường đi, Vạn Sơ Không nói vai diễn của mình đã hoàn thành, ngoại trừ các hoạt động đã lên lịch và quay quảng cáo thì từ giờ tới tháng mười một sẽ không có việc gì để làm.

Sau đó anh quay sang hỏi Kỳ Tích: “Cậu thì sao?”
Kỳ Tích thành thật trả lời: “Vẫn theo lịch trình cũ thôi, không có thay đổi gì nhiều.” Trong lòng cậu thầm nghĩ, rõ ràng là anh ta biết hết nếu không thì sao có thể bắt cóc cậu chuẩn xác như vậy.

Còn nữa vì sao cậu lại phải ra ngoài với anh em nhà này, bọn họ là người một nhà, còn cậu thì sao?
Chờ cho Kỳ Tích nhận ra vấn đề, rối rắm không được bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Giữa trưa ngày hôm qua Kỳ Tích đã về tới nhà.

Việc đầu tiên khi cậu về nhà không phải là ngủ bù mà là xem xong một bộ phim muốn xem từ lâu nhưng không có thời gian để xem dẫn đến việc hôm nay thiếu ngủ.

Kỳ Tích ngủ rất yên tĩnh, đầu hướng về một bên xe nhẹ nhàng lắc lư, tựa như sẽ không đột nhiên tỉnh dậy.

Kiều Khải Nhuệ đột nhiên nói với phía trước: “Anh, tối nay anh có ở nhà không?”
Phía trước im lặng mấy giây rồi trả lời: “Có.”
Kiều Khải Nhuệ nghe vậy lại nghiêng đầu nhìn Kỳ Tích.

Anh trai của cậu nói anh không phải bạn bè với người này, Kiều Khải Nhuệ cũng nghĩ là không phải.

Anh trai có rất ít bạn bè, Trần Thắng Hàng là một trong số đó.

Anh trai sẽ không gọi điện cho Trần Thắng Hàng để hỏi đối phương có bận hay không, cũng không hỏi đối phương liệu có thể đi cùng mình để gặp một người bạn hay không.

Anh trai cũng không chủ động ở nhà trừ khi là mẹ yêu cầu.


Xe vừa chạy đến nơi thì Kỳ Tích cũng vừa tỉnh.

Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đây còn hẻo lánh hơn chỗ cậu sống.

Núi non xa xa toàn một màu xanh bất tận.


Xe chạy vào ga ra, Kỳ Tích xuống xe, Kiều Khải Nhuệ đột nhiên nói với anh trai mình: “Anh ơi em muốn ăn kem.”
Bây giờ đã là tháng Mười, thời tiết bên ngoài không tính là ấm áp.

Vạn Sơ Không nhìn em trai, trước khi Kiều Khải Nhuệ mở miệng đã nói trước: “Ăn cái khác.”
Kiều Khải Nhuệ dường như đã quen: “Vậy thì ăn sô cô la.”
Vạn Sơ Không lại từ chối: “Mẹ không cho em ăn đồ ngọt.”
Sau khi kể ra ba món liên tiếp, một trong số đó cuối cùng đã được Vạn Sơ Không chấp nhận.

Từ bãi đậu xe đi lên vừa lúc có một siêu thị, Kỳ Tích và Kiều Khải Nhuệ đứng chờ bên ngoài, Vạn Sơ Không đi vào một mình.

“Anh ơi, anh với anh trai em là quan hệ như thế nào?” Kiều Khải Nhuệ đột nhiên quay đầu hỏi cậu.

Kỳ Tích chớp mắt: “Anh trai của em với anh là bạn bè.”
“Nghĩa là bạn bè thân nhất đúng không?”
Kỳ Tích hơi dừng lại một chút rồi gật đầu.

Đúng không nhỉ? Có lẽ vậy.

Cậu không biết phải xác định mối quan hệ giũa hai người như thế nào.

Lần trước đối mặt với bạn nhỏ này cũng không xác định bởi vì quan hệ giữa cậu và Vạn Sơ Không lúc đó còn chưa quen biết, còn lúc này thì bầu không khí giữa hai người lại vô cùng kỳ lạ.

Kỳ Tích vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ thì Vạn Sơ Không đã bước ra từ siêu thị, một tay thì cầm một túi to, một tay thì đặt lên đầu Kỳ Tích.

Kỳ Tích cảm giác trên đầu có cái gì đó cho nên giơ tay sờ thử, chạm vào ngón tay của Vạn Sơ Không và một vật giống như hình hộp, lấy xuống thì hóa ra là bánh pudding.

Vạn Sơ Không nói: “Không có gì đâu.”
Kỳ Tích: “…Cảm ơn.” Hoàn toàn đảo ngược.

Vạn Sơ Không quay người lại, đưa túi ni lông cho em trai: “Em tự cầm đi.”
Em trai: “Dạ.”
Dù sao cũng là một đứa nhỏ, Kiều Khải Nhuệ vừa chạy vào tiểu khu đã nóng lòng muốn đi tìm bạn.

Nhóc con chạy đi bỏ lại hai người phía sau.

Kỳ Tích hỏi người bên cạnh: “Không đuổi theo hả?”
Vạn Sơ Không lại trả lời: “Không lạc được.”
Kỳ Tích không biết phải nói gì.

Đây là lần đầu tiên cậu đến đây.

Nơi đây thực sự rất xa Hành Cảnh, lái xe mất gần một tiếng đồng hồ, thời tiết còn lạnh hơn so với trong thành phố.

Có Kiều Khải Nhuệ dẫn đường, họ nhanh chóng đi vào một công viên.

Nói là công viên thì cũng không chính xác, đúng hơn là công viên trò chơi với đủ loại thiết bị thể thao, còn có cả một hàng rào bảo vệ được lắp đặt đặc biệt.

Bạn bè của Kiều Khải Nhuệ có mấy người, hiển nhiên là đã đợi được một lúc.

Bọn nhỏ vừa thấy Kiều Khải Nhuệ đã nhao nhao gọi tên.


Mấy đứa nhỏ đều biết Vạn Sơ Không, từng đứa từng đứa chào hỏi “anh Vạn”.

Kỳ Tích lập tức nghĩ đến hai bài viết trên diễn dàn nói Vạn Sơ Không rất thích hợp làm xã hội đen, hiện tại xem ra thực sự thích hợp, ngay cả xưng hô cũng thích hợp.

Kỳ Tích không nhịn được bèn bật cười.

Vạn Sơ Không hỏi cậu cười cái gì, Kỳ Tích cười đủ gọi một tiếng: “Anh Vạn.”
Vạn Sơ Không hơi khựng lại, dường như nghĩ đến cái gì, có điều lại trả lời: “Nếu cậu gọi vậy thì tôi cũng không ngại.”
Kỳ Tích vội vàng lắc đầu, không dám giỡn nữa.

Lời nói của Kiều Khải Nhuệ hôm nay văng vẳng bên tai Kỳ Tích, rốt cuộc thì quan hệ giữa hai người bọn họ là gì?
Hôm nay Kỳ Tích cố ý lựa trang phục, chính là bộ ở sự kiện lần trước.

Một bên tóc bị kẹp tăm kẹp lấy, lộ ra một bên khuôn mặt thanh tú.

Vạn Sơ Không đột nhiên đưa tay lên xoa xoa vành tai Kỳ Tích, vành tai mềm mại nhéo rất tốt.

Kỳ Tích có chút bối rối.

Đầu tiên là cậu dùng ánh mắt phát hiện bọn nhỏ không biết đã chạy đi đâu, sau đó mới bằng lòng nhìn về phía Vạn Sơ Không, yếu ớt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Tự nhiên muốn sờ thôi” Vạn Sơ Không trông vẫn rất bình tĩnh, “Cậu rất giống em trai tôi.”
“…Giống chỗ nào?” Làm sao mà trông cậu giống một đứa nhỏ bảy tuổi được?
“Mắt với tai.” Vạn Sơ Không cũng không nói hết câu.

Đôi mắt của Kỳ Tích giống như một đứa trẻ, luôn sáng lên một tia trong veo, cứ như cho Kỳ Tích một viên kẹo thì đối phương sẽ trả lại hai viên.

“Nếu nó nói dối thì lỗ tai sẽ đỏ lên.

Sao cậu không nói gì mà lỗ tai cũng đỏ thế này?”
Kỳ Tích cũng rất muốn biết vì sao!
Bây giờ không có gương, không thể xác minh những gì đối phương nói là đúng hay sai.

Cũng có thể lúc Vạn Sơ Không đụng vào người, nhiệt độ trong cơ thể cậu không tự giác tăng lên.

Không thể trách được, cơ thể của cậu quá mẫn cảm.

Kỳ Tích tự trấn an mình, cố găng không quan tâm đến tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Kiều Khải Nhuệ đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, Vạn Sơ Không nói: “Bên ngoài lạnh lắm.

Vào nhà của tôi ngồi nhé?”
Kỳ Tích hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, ngây người hỏi: “Vậy em trai thì sao?”
Vạn Sơ Không dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Cậu cho là nó không biết nhà tôi ở đâu hả? Đừng lo lắng, nó thường xuyên đến đây cho nên biết đường.”
“Không phải anh nói là phải giữ em à?”
Vạn Sơ Không nhìn cậu một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ là nó thích chơi với bạn bè đồng trang lứa hơn.

Cậu nghĩ sao?”
Kỳ Tích khô khan trả lời: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Cho nên rốt cuộc vì sao lại gọi cậu ra ngoài?!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.