Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 18


Bạn đang đọc Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn FULL – Chương 18


Lullaby6 là một nhóm nhạc nổi tiếng cho nên được chương trình sắp xếp diễn cuối cùng.

Bọn Kỳ Tích biểu diễn xong đã quá muộn, hậu trường trở nên trống trải, nhiều nghệ sĩ đã sớm về hết.

Người đại diện sau buổi hôm nay cũng mệt chết đi được, gọi cho trợ lí thông báo cho tài xế chuẩn bị xe, bọn họ bên này lập tức ra về.

Nghĩ đến những cô nương tràn đầy năng lượng ngoài kia, người đại diện không khỏi nhăn mày: “Phó Sương với Kỳ Tích đâu? Hai đứa nó đâu rồi?”
Nhậm Tư trả lời: “Đi vệ sinh rồi chị.”
“Bảo hai đứa nó nhanh lên đi.

Tranh thủ được chút nào hay chút nấy.”
Nhậm Tư nghe lời ra ngoài tìm người, đúng lúc nhìn thấy Kỳ Tích đang nói chuyện với một người đàn ông ở hành lang.

Lúc đầu Nhậm Tư không nhìn ra là ai, nhưng khi thấy rõ rồi, cậu ta lập tức im lặng, đi ngang qua hai người.

Kỳ Tích nhìn thấy Nhậm Tư đi ngang qua như không nhìn thấy mình, có chút bối rối nói: “Đội trưởng?”
Nhậm Tư quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười vô cùng tiêu chuẩn: “Chào hai người, chị Hà bảo tớ ra ngoài tìm Phó Sương.”
Kỳ Tích gật đầu, Vạn Sơ Không đang đứng trước cậu nên Kỳ Tích chỉ có thể quay đầu nhìn Nhậm Tư đang dần tăng tốc độ rồi nhanh chân bước vào nhà vệ sinh.

Kỳ Tích chậm chạp nói thêm những gì mình chưa kịp nói: “…!Còn tớ thì sao?”
“Công việc hôm nay xong rồi chứ?” Vạn Sơ Không hỏi cậu.

Kỳ Tích gật đầu.

Vạn Sơ Không nhìn mái tóc nhuộm đen tạm thời của Kỳ Tích, càng nhìn càng giống một con mèo, càng giống Thất Thất.

Nhưng ngốc hơn Thất Thất.

“Vậy về với tôi nhé.

Tôi lái xe, hôm nay phải về bên chỗ mẹ.”
“Có tiện cho anh không?” Kỳ Tích hỏi.

Vạn Sơ Không trả lời: “Hai người không phải ở chung một chỗ sao? Có gì mà không tiện?”
Kỳ Tích nghẹn lời.

Đương nhiên phải thể hiện sự ngượng ngùng sau đó mới có thể thuận lí thành chương mà đi nhờ xe chứ! Đây là phép lịch sự cơ bản nhất!
“Vậy tôi hỏi lại chị Hà đã, hẳn là không có vấn đề gì…” Kỳ Tích quay đầu lại một lần nữa, “Hai người chờ tôi về luôn.”
Hai con người đang chuẩn bị giả bộ vô hình đi ngang qua lập tức sững người lại.

Sau đó Vạn Sơ Không mới nhận ra có hai người sống sờ sờ đang ở đây.


Anh mỉm cười, giới thiệu ngắn gọn mình là bạn của Kỳ Tích.

Phó Sương cúi đầu, vươn tay: “Em chào anh.

Ngưỡng mộ đã lâu.”
Nhậm Tư khẽ huých cậu ta một cái.

“Liên lạc sau nhé.” Vạn Sơ Không nói với Kỳ Tích.

Khi đi đến góc cua, Phó Sương mới dám nói: “Anh Tiểu Lục, ông xã của anh lợi hại thật đấy.”
Kỳ Tích rốt cuộc không thể hợp tình hợp lý mà nói hai người không quen nhau nữa, chỉ đành phản bác: “Đừng nói nhảm, bọn anh chỉ là bạn.”
Phó Sương “ừ” gật đầu: “Em hiểu mà.

Đôi khi khoảnh cách giữa bạn bè và người yêu chỉ là một lớp giấy dán cửa sổ.”
“Em bớt xem mấy thứ lung tung trên mạng đi!!”
Phó Sương còn lâu mới nghe lời cậu.

Tuổi mười tám táo bạo, mới ra mắt thì còn non nớt, thường phải núp đằng sau lưng đàn anh, bây giờ thì khác rồi, ngang ngược coi trời bằng vung.

Nhậm Tư chậm rãi thở dài.

Cơ thể hai mươi bốn tuổi nhưng trái tim là của người đàn ông trung niên bốn mươi hai tuổi: “Hai người đừng ai nói ai nữa.

Kỳ Tích, chú ý chừng mực.”
Kỳ Tích: “….Phải là chú ý đúng mực chứ?”
“Thì giống nhau cả thôi.”
Trở lại phòng nghỉ, Kỳ Tích nói chuyện với người đại diện của mình.

Người đại diện rõ ràng là rất sửng sốt: “Hai người quen nhau từ khi nào vậy? Nhưng không sao, đi chung một xe cũng không an toàn.”
Nói xong, cô nhìn Kỳ Tích đầy ẩn ý: “Buổi tối chú ý an toàn.”
Kỳ Tích: “?”
Vì sợ bị theo dõi nên họ chia thành hai nhóm.

Kỳ Tích bị bỏ lại, nguyên nhân chính là cậu không biết tìm người ở đâu, cậu đang đợi Vạn Sơ Không trả lời lại.

Một lúc sau, Kỳ Tích nhận được một cuộc gọi, người đàn ông yêu cầu cậu đi vòng từ cửa bên rồi đợi bên kia đường.

Kỳ Tích đã thay về quần áo bình thường từ lâu.

Cậu cài nút mũ trên đầu, thắt chặt dây mũ, chỉ lộ ra đôi mắt, xách túi bước ra ngoài.

Khi cậu bước ra thì thấy một cô gái ngồi xổm bên ngoài dưới mấy gốc cây, không biết là đang đợi ai.


Bữa tiệc hôm nay cũng không phải có mỗi nhóm cậu là thần tượng biểu diễn.

Bởi vì các thành viên trong nhóm đã rời đi hết, Kỳ Tích không quá cảnh giác, đi qua đường cũng không cúi đầu, nhìn thấy biển số xe như lời Vạn Sơ Không, phất tay với ô cửa kính màu đen.

Cửa xe nhanh chóng mở ra, một người đàn ông thấp lùn bước ra khỏi ghế lái.

Kỳ Tích kéo dây mũ chặt hơn, muốn chôn cả khuôn mặt của mình vào trong: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm xe.”
Người trợ lý im lặng hồi lâu.

Sau khi Vạn Sơ Không yêu cầu cậu ta lái xe đến nơi khó có thể giải thích này đợi mười phút, trợ lý cảm thấy có gì đó không ổn.

Quả nhiên, khi người mặc áo hoodie tím nhạt xuất hiện, Vạn Sơ Không lập tức nói: “Công việc hôm nay đã kết thúc.

Bây giờ cậu có thể về nhà.”
Trợ lý: Ha ha.

Nếu sếp nhà mình không có một chân với Kỳ Tích, tối nay mình lập tức sẽ mọc thêm một cái chân nữa!
Người trợ lí đứng dưới ánh đèn, lúc này Kỳ Tích mới có thể nhìn rõ mặt, nhớ ra người này là ai.

Đúng lúc này, Vạn Sơ Không cũng mở cửa bước ra: “Không nhận nhầm, công việc của cậu ta xong rồi nên tôi cho cậu ta về trước.”
Trợ lý oán thầm trong lòng: Nói làm như mình thiện lương lắm vậy, còn không phải là muốn ở một mình với Kỳ Tích thôi sao? Hừ! Tham lam khuôn mặt xinh đẹp của người ta.

Kỳ Tích vội nói: “Xin lỗi anh, trời tối quá, tôi nhìn không rõ.”
Trợ lý nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Không sao không sao.

Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”
Kỳ Tích tiếp tục: “Vậy anh…!có cần kí tên không?”
Trợ lý không ngờ Kỳ Tích lại nhớ rõ như vậy, đúng là cậu bé ngoan, đáng tiếc lại bị ông chủ bệnh thần kinh nhà mình coi trọng.

“Để lần sau đi, haha.” Trợ lý sợ rằng mỗi một giây chậm trễ sẽ trở thành thời gian để mình có thể sống sót dưới tay Vạn Sơ Không.

Quanh đây rất dễ bắt taxi, trợ lý dừng ở một điểm dừng bên đường, Kỳ Tích vừa lên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trợ lý đã đi rồi.

Vạn Sơ Không ở bên cạnh nhắc nhở Kỳ Tích thắt dây an toàn, lại còn nói thêm: “Có làm được không?”
Đầu Kỳ Tích đầy dấu chấm hỏi, tại sao lại không được??
Xe còn chưa nổ máy, Vạn Sơ Không nhìn cậu cúi đầu thắt dây an toàn.

Kỳ Tích còn chưa cởi mũ trên đầu, lòi ra một chùm tóc đen nhỏ, có vẻ hơi buồn cười.

“Cậu thích đội mũ kiểu này à?”
“Tôi sợ bị nhận ra.


Tôi không có khẩu trang.” Kỳ Tích vất vả tháo mũ ra.

“Tôi vừa đi ra đã thấy có người ở trong garage.” Vạn Sơ Không nhìn cậu tháo gỡ, không biết như thế nào lại trở thành nút chết.

“Ừm…!Không sao cả.

Phó Sương với những người khác đã đi trước rồi.” Những người nổi tiếng nhất trong nhóm rất có thể bị fan tư sinh theo dõi.

Kỳ Tích trước kia cũng có, nhưng cậu quá trạch, lại không có nhiều lịch trình lắm, bảo an nơi cậu ở cũng khá an toàn cho nên không sợ bị theo dõi.

“Nhưng lúc nãy giọng cậu lớn quá, có người nhìn thấy cậu.” Vạn Sơ Không nói xong không nhìn được nữa, đưa tay giúp Kỳ Tích.

Kỳ Tích cởi mũ ra được một chút, sắc mặt đỏ bừng: “Tôi nóng quá…”
“Ừ.” Vạn Sơ Không cúi đầu tiếp tục cởi nút, vòng qua ngón tay Kỳ Tích kéo sợi dây lỏng ra.

Ngón tay của Kỳ Tích thon hơn anh, đang hơi cong cong trong không khí.

Cuối cùng Kỳ Tích vẫn tự mình kéo sợi dây ra.

Thời điểm bỏ mũ ra, cả người cậu nhẹ nhõm thở một hơi.

Kỳ Tích quay đầu lại nhìn Vạn Sơ Không.

Mái tóc vốn được chăm chút giờ đã rối tung, giống như một con mèo vừa mới chơi đùa xong vậy.

“Màu đen rất hợp với cậu.” Vạn Sơ Không nói.

Mặt và tai của Kỳ Tích đỏ bừng lên, cả người nóng ran, cười nói: “Chỉ là màu nhuộm tạm thời thôi.

Gội một lần là trôi hết.”
Tốt lắm, bầu không khí kiều diễm cứ thế trôi đi.

Câu này của Vạn Sơ Không vốn dĩ cũng là trần thuật lại, anh gật đầu khởi động xe.

Khi xe đi ngang qua lối chính, hai người nhìn thấy một nhóm người hâm mộ đang đợi ở bên ngoài.

Những chiếc đèn được treo trong đó rực rỡ màu sắc trong bóng tối.

“Bọn họ cũng vậy à?” Vạn Sơ Không thuận miệng hỏi một câu.

“Đây là những người hâm mộ bình thường.

Họ không chạy theo ô tô.

Họ chỉ muốn nhìn những người nổi tiếng mà họ yêu thích.” Kỳ Tích giải thích.

Thật ra, không nhìn thấy cũng không sao, họ vẫn luôn chờ đợi.


Kỳ Tích hỏi: “Không có ai theo dõi anh à?” Dù là diễn viên nhưng nhờ ngoại hình bắt mắt mà Vạn Sơ Không nhanh chóng được công chúng đón nhận sau khi quay lại.

“Ừ, người đại diện của tôi sẽ giải quyết.”
Kỳ Tích chớp mắt, muốn nói cái này quá lợi hại rồi.

Có nhiều nghệ sĩ trực thuộc Vạn Quy, nhóm của bọn họ được coi như khá đặc biệt, lúc nào cũng có một người đại diện đi theo nhưng không phải tất cả các vấn đề đều có thể được giải quyết.

Vạn Sơ Không nói thêm: “Chỉ là nói nhiều lắm, rất phiền.”
Mặc dù câu nói không có gì hài hước, chỉ đơn giản trần thuật lại một sự thật nhưng Kỳ Tích lại cảm thấy sống động, như thể lần đầu tiên cậu được chạm vào một mặt chân thật của Vạn Sơ Không vậy, dù đó chỉ là một góc nhỏ.

Cậu hất tóc lên cửa kính ô tô, Vạn Sơ Không lại nói: “Cậu chưa tẩy trang à?”
“Về nhà tôi mới tẩy trang.” Kỳ Tích quay đầu, “Anh thì sao?”
“Đã tẩy trang rồi.” Anh không thích trên mặt mình có gì.

Kỳ Tích nhận cơ hội này quan sát Vạn Sơ Không.

Những thứ như khuôn mặt, trời sinh đã rất khác với bản chất, ngay cả Kỳ Tích không nhịn được mà cảm khái.

Vạn Sơ Không nhìn chiếc xe phía trước: “Vết son trên môi cậu bị nhòe.”
Kỳ Tích cũng không coi trọng, dù sao hiện tại cậu cũng không ở trên sân khấu, cũng không cần đối mặt với máy quay, rất thoải mái: “Chắc vừa rồi vô tình quẹt phải.”
Xe chạy về phía trước được một đoạn thì dừng đèn đỏ, Kỳ Tích đang cúi đầu nhắn tin, thấy Vạn Sơ Không đang nhìn mình, cậu lập tức căng thẳng đặt điện thoại xuống.

Rồi Vạn Sơ Không vươn tay ra, ngón tay quẹt một cái lên môi Kỳ Tích.

Cả người Kỳ Tích cứng đờ, trong nháy mắt không còn nhớ gì cả.

Mu bàn tay chạm đến bên miệng.

Rõ ràng không có chạm vào nhưng đôi môi cậu đột nhiên nóng hổi.

Vạn Sơ Không vừa lúc nhìn thấy giao diện trò chuyện trên màn hình di động của Kỳ Tích.

Tô Miễn Siêu: [Đến giờ chia sẻ văn chương BE tuyệt mỹ rồi.

Nhanh đi đọc đi.][Chuyển tiếp “Tín Vật Đính Ước”, ôn nhu đa tình công x hoạt bát liêu nhân thụ]
Kỳ Tích: […Tao đọc rồi.]
Tô Miễn Siêu: [Rốt cuộc mày cũng thông suốt rồi sao?]
Sau đó, một thông báo xuất hiện trong hộp thoại, Vạn Sơ Không thấy được đồng thời nhìn về phía Kỳ Tích.

Kỳ Tích nhanh chóng thu điện thoại lại.

Tô Miễn Siêu: [Mày với Vạn Sơ Không chỉ có duy nhất một con đường để đi thôi, đó là—-yêu nhau!]
Kỳ Tích: “…..”
Cứu tôi với!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Không: Nghiện nuôi mèo.

77: Mỗi ngày đều chết trong lòng một ít..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.