Đọc truyện Nghiêm! Bên Trái, Quay! – Chương 77
Sau đó cô vẫn đi làm như bình thường, cứ theo lẽ thường lúc mười giờ tối chờ điện thoại của Lận Khiêm, giống như báo cáo công việc với lãnh đạo báo cáo những chuyện cô làm trong cả ngày hôm đó. Chỉ là không hề đến bệnh viện nữa,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n nếu không phải mỗi ngày Tô Thanh gọi một cuộc điện thoại thúc giục cô về nhà sớm nghỉ ngơi thì căn bản không có chuyện cô mượn cơ hội Tống Bình gặp tai nạn nằm bệnh viện đoạt quyền.
Cô tùy ý xoa xoa tóc vẫn còn ướt, nằm ngang giường câu có câu không nói chuyện với Lận Khiêm.
“Ngày mai em muốn đến nhà bà ngoại em một chuyến.”
Anh ừ một tiếng, sau một lát mới nói: “Thân thể bà có khỏe không?”
Cô mơ hồ nghe được tiếng của tiếng động của xe, ngước đầu nhìn cửa sổ một chút. Khoảng cách mười tầng lầu, sao trước kia cô lại không chú ý đến còn có thể nghe được tiếng động của xe dưới dường lớn vậy?
“Thân thể của bà luôn mạnh khỏe.” Cô do dự một lát mới nói tiếp: “Em đi là vì chuyện của mẹ em. Bà không muốn ký tên ở cuộc họp chuyển tặng. Bà ngoài việc nghe lời ông ta ra thì chỉ có nghe lời bà ngoại. Cho nên, em muốn bà ngoại khuyên nhủ bà.”
Lận Khiêm hiểu cô nói “ông ta” là ai.
Lúc đầu anh chỉ biết là Tống Mộ Thanh và cha cô có quan hệ không tốt lắm, cho dù anh và cha mình cũng như vậy, nhưng cũng là giao tiếp không thông dẫn đến không hiểu nhau, cuối cùng là nhìn thấy liền ngứa mắt rồi ai cũng không để ý đến ai nữa mà thôi. Không ngờ tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với anh nghĩ. Anh muốn khuyên nhủ cô: “Dù sao cũng là cha em, cần thiết phải tuyệt tình như vậy sao.” Nhưng lời nói đến khóe miệng lại không thể nói ra được.
Nếu là người bình thường gặp phải chuyện cha mình ở bên ngoài như vậy, mặc dù trong lòng có oán khí, nhưng cuối cùng cũng sẽ bởi vì thân phận làm con mà giày vò cha mẹ mình, phản nghịch một chút eooif tự giày vò mình mà thôi. Nhưng Tống Mộ Thanh bị buộc thành kiên cường đã quen, vẫn tự cho rằng bản thân mình phải bảo vệ mẹ. Không thể để cho bà chịu một chút uất ức. Hơn nữa chuyện Tô Thanh nhảy lầu đã kích thích cô, rồi sau đó biết được chuyện Tống Bình gặp tình nhân ngay sau đó cùng xảy ra tai nạn, đã khiến một phần tàn nhẫn đối với Tống Bình trong lòng Tống Mộ Thanh biến thành tám phần.
Lúc này thời gian anh im lặng dài hơn. Tống Mộ Thanh chỉ cảm thấy trống ngực đập thình thịch. Rõ ràng cô tự cho rằng cách làm của mình là đúng, đã từng kiên định cho rằng cách nhìn của Lận Khiêm sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, nhưng mỗi một lần nói cho anh biết bước kế tiếp của kế hoạch của cô là gì, cô vẫn bất an chờ đợi phản ứng của anh.
“Lận Khiêm.” Cô vội càng gọi tên anh một tiếng.
“Không có việc gì, vừa rồi anh chuyển xe.”
Tống Mộ Thanh “à” lên một tiếng, hóa ra tiếng xe vừa rồi là từ điện thoại truyền tới.
“Sao anh muộn như vậy còn chưa về nhà trong viện? Buổi tối ăn cơm chưa? Em nhớ là bên kia không có gì cả, ngày mai em gọi điện cho chị Lưu mua hộ chút đồ để trong tủ lạnh.” Tống Mộ Thanh cứ thao thao bất tuyệt nói, đem sư lo lắng vừa rồi quên đến chín tầng mây: “Ga giường sạch để ở ô thứ ba bên trái dưới tủ treo quần áo, hiện tại thời tiết lạnh nhớ phải thêm một cái chăn trên giường.”
Nghe được Lận Khiêm khẽ cười một tiếng ở đầu bên kia, cô quẫn bách dừng lại. Xấu hổ nói: “Khuya lắm rồi, em muốn ngủ!”
Giọng Lận Khiêm trở nên nhẹ nhàng, ẩn chưa vô số nụ cười: “Ngày mai anh cùng em đi gặp bà ngoại.”
Trong lúc vô tình anh đã đổi xưng hô.
Tống Mộ Thanh lập tức trở nên cảnh giác: “Hiện tại anh đang ở đâu?”
“Mới ra khỏi doanh trại, đang trên đường.”
Cô khắc chế không được kêu khẽ một tiếng, vọt dậy từ trên giường, cười đến thấy răng không thấy mắt. Vừa nhanh vừa vội hỏi: “Anh muốn về nhà sao?nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Là trở về nhà cha mẹ anh hay là về nhà ông ngoại anh, hay là về nhà ở ngoại ô?”
“Trở về nhà ở ngoại ô.”
Vậy em lập tức tới đó. Tống Mộ Thanh gần như bật thốt lên. Nhưng anh không tỏ rõ ý, có lẽ anh chỉ cảm thấy bên kia gần hơn nên có thể nghỉ sớm hơn một chút thôi, cô không cần tự mình đa tình. Nghĩ tới đây, cô ấm ức ngừng lại.
“Ngày mai lại nghỉ phép?” Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, ngón tay vân vê quấn tròn lọn tóc.
Lận Khiêm lại không trả lời. Tống Mộ Thanh lại loáng thoáng nghe được tiếng xe ngừng lại. Khi đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy anh hỏi: “Chuyện lần trước em nói vui hơn cả so với trúng xổ số là gì vậy?”
Trong lúc này cô lại không ngờ anh còn nhớ tới chuyện không nặng không nhẹ này, sửng sốt một lát, lại hỏi: “Không phải là anh đã biết?”
Cô cảm thấy không giải thích được khi nghe anh hỏi. Nào biết Lận Khiêm vì chuyện này mà trong lòng đau khổ đến mấy ngày rồi.
Anh dùng thái độ cứng rắn nói cho trong nhà anh biết anh muốn kết hôn, không phải là Tống Mộ Thanh thì không được. Ông ngoại anh sau khi tức giận thì bình tĩnh hỏi lại anh: “Có phải là làm ra mạng người rồi đúng không?”
Ông ngoại anh biết cách nói mới này đều là công lao của Trương Thiến Thiến. Cô bé cả ngày đều tận tình càu nhàu ở bên cạnh ông ngoại: “Hiện tại ông mà bướng bỉnh, cẩn thận đến lức đó anh ấy im lặng xảy ra án mạng, không để cho cháu nhỏ gọi ông ngoại.”
Lận Khiêm giống như đột nhiên tìm được tri âm, vốn dĩ không có căn cứ suy đoán lại nghe ông ngoại hỏi thì càng thêm tin chắc vài phần.
Thấy hiện tại Tống Mộ Thanh còn chưa hiểu tầng sâu ý nghĩa của anh, không khỏi thầm gấp gáp, trong giọng nói vẫn trấn định tự nhiên như dòng nước không xao động. Anh quyết định đổi phương thức câu hỏi trực tiếp.
“Mộ Thanh, ngày kia của em là tới lúc nào?”
Tống Mộ Thanh tưởng rằng mình nghe lầm. Lận Khiêm có hình tượng ánh sáng to lớn như vậy, làm sao lại hỏi cái vấn đề này được? Nhưng cô dựng lỗ tai lên, cẩn thận kiểm tra lời vừa nghe được một phen, xác định là nghe được như vậy, lại càng thêm nghi ngờ, sau đó lại dâng lên thẹn thùng.
“Một tuần trước.” Cô nhỏ giọng nói.
Một tuần trước? Vậy thì không thể nào có được.
Lận Khiêm thở ra một hơi, không thể nói là thất vọng hay là may mắn.
“Anh đi tới đón em.” Anh khởi động xe, quả quyết nói.
Tống Mộ Thanh cúp điện thoại xong lập tức nhảy dựng từ trên giường lên, vừa kéo tủ ra tìm quần áo vừa cầm phấn đánh lên mặt. Đột nhiên dựng cổ áo lên hít hà. Ít nhất một giờ nữa Lận Khiêm mới có thể đến, cô lập tức vọt vào trong phòng tắm, đổ sữa tắm thơm ngọt ngào để tắm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nồng tình mật ý giải quyết vấn đề khốn nhiễu anh nhiều ngày. Lận Khiêm tâm tình vô cùng thoải mái, cảm thấy toàn thân cũng thông suốt rồi. Nếu không phải cố kỵ vẫn còn ở trên xe, xe vẫn còn ở trên đường lớn, bị người bắt gặp cũng không phải là chuyện tốt, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n anh thật hận không được lập tức giày vò cô đến chết.
Dọc theo đường đi mặc dù yên yên ổn ổn làm lái xe, nhưng khóe mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người cô. Thật vất vả mới khắc chế được ham muốn lập tức đỗ xe ven đường bàn bạc ý tưởng vừa rồi, cô lại cố tình giống như không nhận thấy cả người anh nóng như vừa mới ra khỏi lò, dùng sức ôm tay của anh, dựa lên người anh, lại còn thỉnh thoảng ngẩng đầu dùng một đôi mắt đắm đuối đưa tình nhìn anh, lúc nói chuyện dùng đôi môi ươn ướt, hơi thở phun lên trên cánh tay anh giống như kiến bò vậy. Ngứa làm trái tim anh run lên một cái.