Đọc truyện Nghịch Thiên – Vô Thiên – Chương 33: Trở về Sài Gòn
Chúng ta lên đường trở về Sài Gòn thôi. Sau khi giải quyết chuyện của Ngọc Kỳ, tôi sẽ chấm dứt mối ân oán này giữa tôi và Trần thị.
Nguyễn Kiên thẳng thắn nói. Hắn cần phân biệt rõ ràng và xử lí những thứ không cần thiết. Hắn đã có thể tu luyện, con đường hắn đi là tu tiên. Hắn cũng phải giúp Lâm Nghị khôi phục nữa, vì thế hắn không thể bị những thứ râu ria níu kéo.
Trần Ngọc Kỳ nghe được thì yên lặng gật đầu. Mặc dù nói Trần thị của nàng đã có ân cứu mạng Nguyễn Kiên, nhưng thực tế, khi chứng kiến hắn mạnh mẽ và tài giỏi như thế nào, nàng liền biết dù là không ai giúp thì hắn cũng có thể sống sót. Lại nói, đến bây giờ Nguyễn Kiên đã giúp nàng không ít, thậm chí là cứu mạng, bấy nhiêu đó đã đủ trả ân. Chỉ là hắn vẫn quyết định giúp nàng, giúp Trần thị nàng vượt qua cơn giông tố này. Và cũng là giúp chính hắn nữa.
Võ Hùng thì không có gì để nói. Đại ca đã giúp Võ gia hắn, cứu mạng hắn, lại giúp hắn tiến bước trên võ đạo. Bây giờ hắn xem Nguyễn Kiên như là thiên lôi, kêu đâu đánh đó. Hắn đã quyết tâm rồi, chỉ cần đại ca không đuổi hắn đi, thì hắn sẽ theo đại ca đến cùng trời cuối đất, lấy cái mạng quèn này báo đáp.
…
Nguyễn Kiên đã chính thức đi vào con đường tu luyện của mình, hắn đã là Tụ tinh tầng một. Sau khi tấn cấp, hắn cũng đã trải qua phạt kinh tẩy tủy. Thể xác nhục thân của hắn bây giờ vô cùng cường đại, ít nhất phải mạnh hơn gấp năm lần trước khi mất trí nhớ. Thể lực của hắn cũng theo đó tăng lên, chỉ với nhục thân, thể lực và kỹ năng chiến đấu, bây giờ hắn cũng có thể ngang hàng một Chân Cường hạ giả. Nếu hắn vận dụng tinh lực và pháp thuật tu chân thì trong Chân Cường cấp, hắn sẽ không dễ thua. Mà nếu có thua thì hắn cũng không gặp phải nguy hiểm tính mạng. Hắn chỉ cần tránh đụng độ cường giả Phá Vũ là được.
Hắn cũng đã biết được chút ít pháp thuật tu chân cơ bản như là ẩn thân, tụ chân hỏa, phong nhận, dịch dung… những thứ này dùng để đối phó võ tu cấp thấp thì rất hiệu quả. Nhưng khi gặp những cường giả Chân Cường trở lên và tu sĩ, những thứ này hoàn toàn kém tắm. Chỉ là nếu vận dụng thông minh thì sẽ có hiệu quả khác biệt. Nguyễn Kiên vẫn đang học tập đế sử dụng thành thạo những tiểu thủ đoạn này.
Trên phương diện linh hồn, hiện tại hắn chỉ có được một chút niệm lực còn sót lại và khả năng xuất nhập linh giới tự do. Hiện tại hắn vẫn chưa thể sử dụng lại hồn lực và hai thuật pháp linh hồn kia. Nhưng hắn biết chỉ cần tấn cấp, ít nhất là đến Tụ Tinh tầng bốn, hắn có thể sinh ra niệm lực. Sau đó hắn sẽ dần lấy lại khả năng khống chế hồn lực và linh hồn. Nhưng trình độ của hắn sẽ cao hơn tu sĩ bình thường nhiều, đó cũng là chênh lệch thực lực của hắn.
Còn Lâm Nghị, bây giờ tên trùm hãm này đã chìm trong khôi phục, hắn được Nguyễn Kiên tài trợ rất nhiều, dù sao thì hắn cũng giúp Nguyễn Kiên đi vào con đường tu luyện mà. Lâm Nghị cũng nói hắn muốn khôi phục để hành động tốt lại được, ít nhất phải mất một tháng. Trước khi tiến vào khôi phục, hắn cũng truyền đạt lại những gì đã xảy ra trước đó cho Nguyễn Kiên.
Thế cho nên trong một tháng này, mọi chuyện sẽ do Nguyễn Kiên tự xử lí, thứ nhất sẽ là cuộc tẩy trừ ở Sài Gòn và ân oán giữa hắn với Trần thị.
Trước khi lên máy bay đi Hà Nội, Trần Ngọc Kỳ đã kể lại cho hắn mọi chuyện.
Cứ vài năm một lần, thế giới ngầm lại biến động, ở Sài Gòn sẽ có một cuộc tẩy trừ diễn ra. Các ông trùm phá quy tắc, cạnh tranh địa vị sẽ bị diệt trừ. Trần thị của cô cũng vậy. Ông Trần Viễn Nam đã chuẩn bị cho cuộc tẩy trừ lần này từ trước, và khi gặp được Nguyễn Kiên, một cơ hội mới đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Khi cứu Nguyễn Kiên, ông Nam và hai người con gái cũng nhìn thấy những gì còn sót lại ở đó. Một người như ông Nam sao mà không nhận ra những thiết bị hiện đại ở đó, và ông ta cũng hiểu, Nguyễn Kiên là một chuyên gia trên lĩnh vực khoa học – công nghệ, đồng thời còn có bí mật nữa. Chính vì thế, ông ta đã muốn chiêu nạp Nguyễn Kiên, thậm chí còn nghĩ sẽ để hắn làm con rể nếu hắn có năng lực tài giỏi vượt trội. Việc tận tình giúp đỡ Nguyễn Kiên, để hắn nói chuyện và làm việc cùng con gái mình, tất cả đều là minh chứng cho sự định của ông ta.
Và một chuyện đặc biệt, Trần Ngọc Kỳ đã thấy được ông Nam lấy đi thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong đống đổ nát ở nhà Nguyễn Kiên. Đồng thời còn sắp xếp cho một nhóm lính dọn dẹp nhà Nguyễn Kiên. Đứng đầu nhóm lính chính là một thủ hạ đắc lực của ông, Huyết Lang Trương Anh Tuấn, kẻ đã bị Lâm Nghị đánh chết vài ngày sau đó.
Có thể nói, từ đầu đến cuối, Trần Viễn Nam đã muốn tính toán lợi dụng Nguyễn Kiên. Hắn hiểu điều đó, nhưng cũng chính ông Nam đã giúp hắn, hắn nợ ân, cũng thù sự âm mưu. Chung quy lại, hắn chỉ muốn giúp Trần thị vượt qua cơn giông này, dứt điểm ân oán, tiêu dao tự tại.
Nhưng có một chuyện ngoài dự tính đã xảy ra. Nội bộ Trần thị mâu thuẫn, ông Nam gặp chuyện! Trần Ngọc Kỳ khi nghe tin thì rất lo lắng, sau đó nàng đã đến tìm em nàng Trần Ngọc Vân, và nàng càng suy sụp hơn khi biết hai chị em nàng sẽ được gả đi để thực hiện cuộc hôn nhân chính trị. Tạo thêm sức mạnh cho Trần thị. Đối diện với bi kịch, nàng đã quyết định bỏ trốn, nhưng trách nhiệm và tình cảm của nàng với Trần thị vẫn còn đó, cho nên nàng tìm đến Nguyễn Kiên mà cầu cứu. Trong linh cảm của nàng, nếu còn ai có thể nhờ giúp, thì đó chắc chắn là Nguyễn Kiên. Và nàng đã dâng lên niềm hi vọng, một niềm tin thật sự.
Đến đây thì Nguyễn Kiên lại có một thắc mắc, vì sao ba anh em họ Ứng lại xuất hiện và muốn giết hai người họ? Nếu Trần Ngọc Kỳ là bỏ trốn, Nguyễn Kiên là một cơ hội, vậy thì chỉ cần bắt về là được, tại sao phải truy sát? Trần Ngọc Kỳ không biết, và Nguyễn Kiên cũng không. Nhưng hắn hiểu, vẫn còn tồn tại khúc mắc, và nó có thể gây nguy hiểm. Tuy vậy, hắn cũng chỉ có thể tiến lên và đương đầu, hắn sẽ không rút lui, vì đó là đạo tâm cường giả của hắn!
Ngoài ra, Nguyễn Kiên cũng dự đoán được vài thứ.
Ông Nam lấy thứ gì từ chỗ hắn? Thứ gì được hắn chế tác tinh tế, kiên cố và bền bỉ, đủ để chống lại trận sét, mưa giông và chấn động phá hoại?
Trong cuộc tẩy trừ này, chắc chắn sẽ có những thế lực thế giới ngầm cường đại nhúng tay. Có nghĩa là Tân Giới cũng sẽ xuất hiện. Hắn hay Lâm Nghị, đã tuyên chiến với tổ chức này. Thế nên đây sẽ là một kẻ địch a, còn rất mạnh nữa. Nếu có Phá Vũ xuất hiện thì hắn sẽ gặp nguy, cho nên hắn cần phải cẩn thận trong mọi hành động.
Hắn cũng nghi ngờ về sự nhứng tay của những thế lực nước ngoài, nếu hắn làm bậy hoặc quá nổi trong sự kiện lần này, rất có thể hắn sẽ gặp nguy. Dù gì hắn cũng xuất thân từ thế giới ngầm, vẫn có những thế lực nhận diện được hắn. Vì vậy nên hắn cần phải che dấu tốt nhất có thể.
…
Bốn giờ chiều, sân bay Tân Sơn Nhất, chuyến bay Hà Nội đã hạ cánh.
Một nhóm ba người nổi bật xuất hiện ở sân bay, có vẻ là nữ minh tinh nào đấy đang đi du lịch, cô nàng có dáng người nóng bỏng, tuy đã che mặt nhưng từ làn da trắng nõn nà, mái tóc bồng bềnh, đen tuyền, thướt tha, cần cổ cao thon, là đủ biết sau lớp che là gương mặt tuyệt sắc nhường nào. Bên cạnh là hai tên vệ sĩ, một tên vai to ngực rộng, trông đô con như là lực sĩ, một tên khác lại có vẻ thư sinh hơn, nhưng nếu nhìn kỹ những bước đi và cảm nhận khí thế của hắn thì sẽ biết, tên này còn nguy hiểm hơn tên đô con kia.
Tinh ý cũng sẽ nhận ra, tên trông thư sinh luôn đi hơi lệch ở đằng trước, trong lúc vô tình đã che chắn phương vị cho nữ nhân. Tên đô con thì mang vác hành lý và đi lệch qua đối diện ở phía sau. Hai tên vệ sĩ đã hình thành thế bảo vệ chắc chắn mà không ảnh hưởng gì đến nữ nhân.
– Lên xe, chúng ta sẽ đi đến một khách sạn để nghỉ lại trước. Sau khi sắp xếp tốt mọi thứ thì tôi sẽ đi thám thính tình hình. Cô và Võ Hùng ở lại, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Võ Hùng! Đệ có trách nhiệm giữ an toàn cho Ngọc Kỳ đấy.
Vệ sĩ thư sinh nhỏ giọng nói, trong lời nói thể hiện rất rõ ràng sự cẩn trọng của hắn.
– Không thành vấn đề! Huynh cứ yên tâm mà hành sự, an toàn của giám đốc đệ sẽ bảo đảm. Chỉ cần đệ còn một hơi thở, giám đốc sẽ không tổn thương dù chỉ là một cọng tóc.
– Hai người cứ an tâm làm việc. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Nguyễn Kiên, Võ Hùng, tôi chân thành cảm ơn hai người đã hết lòng trợ giúp.
Hai người kia cũng lần lượt lên tiếng. Sự tin tưởng và hi vọng của họ dành cho vệ sĩ thư sinh kia là rất lớn và bền bỉ.
Ba người không phải ai khác, chính là Nguyễn Kiên, Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ. Nguyễn Kiên hiểu rõ thân phận của họ là rất đặc biệt, nếu như cứ đem cái mặt mo trở về Sài Gòn thì thể nào cũng bị các thế lực đuổi giết. Vì vậy nên trước khi bay, hắn đã sử dụng một chút thuật dịch dung vừa luyện được trước đó cải biến nhân dạng của ba người. Mặc dù còn rất sơ sài nhưng cũng tạm ổn để tăng tính an toàn khi hành động.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn định thì cũng đã hơn chín giờ tối. Nguyễn Kiên lại dịch dung lần nữa, trở thành một tiểu bạch kiểm tựa như 3D, lại kiếm một bộ trang phục vest đen mặc lên. Hoàn tất, Nguyễn Kiên lặng lẽ, vô thanh vô tức rời khỏi khách sạn.
Sài Gòn nay đã là thành phố không đêm, rất náo nhiệt và rực rỡ. Nhưng cái bóng của nó cũng chẳng nhỏ chút nào. Nguyễn Kiên vận dụng ẩn thân thuật, tiềm nhập trong bóng tối và di chuyển. Hắn đang hướng đến trung tâm tập đoàn Trần thị.
“Soạt soạt”, Nguyễn Kiên cẩn thận đẩy từng chiếc lá che mắt, hắn nhìn vào tòa nhà cao chọc trời trước mắt, ít nhất cũng là sáu chục tầng. Đây là nơi Trần Viễn Nam và con gái út Trần Ngọc Vân thường ở lại. Trần Ngọc Kỳ đã cho hắn thông tin này, bây giờ hắn sẽ đột nhập vào đó, tìm chút thông tin hữu ích.
Nguyễn Kiên lặng lẽ leo lên từ bên vách kính, với thể lực và kĩ thuật của hắn thì việc này không mấy khó khăn. Nguyễn Kiên leo đến khoảng tầng ba mươi thì đã đến tầng khu vực khách sạn đầu tiên, một đoạn hội thoại hai người truyền đến bên tai làm hắn phải dừng lại.
– Ngươi nghĩ cô nàng Trần Ngọc Vân đó như thế nào? Ta thấy rất chi là xinh đẹp và ngon lành a.
– Thật là một nhân gian cực phẩm, nhưng là vẫn kém chị nàng một chút. Nhưng thiếu gia cũng thật có diễm phúc a, đã định hôn ước rồi.
– Chỉ là cô nàng này không thích thiếu gia, không chịu ngủ với ngài một đêm. Thật là kiêu kỳ, đến lúc dục tiên dục tử không biết sẽ ra sao. – Lời nói bộc lộ sự dâm đểu của tên này.
– Còn do nàng quyết nữa sao, đêm nay thiếu gia ra tay, gạo nấu thành … gì ấy nhỉ, kệ đi, lúc đó còn từ chối được sao?
– Không biết thiếu gia có nhớ tới chúng ta không, ta chỉ mong hưởng được chút sái là thỏa mãn rồi.
– Được rồi, không nên nói lời ấy ra, chết cả lũ bây giờ.
– Đúng vậy, các ngươi chết hết là có đấy!
– Đừng có h…ù. Là ai!!?
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, tên này bất giác trả lời nhưng chợt nhận ra giọng nói này khá lạ và âm điệu lành lạnh trong lời nói. Hắn ngay lập tức xoay người muốn đánh kẻ đằng sau.
Nguyễn Kiên không hề cho hắn một cơ hội nào, nhấc chân là một cú đá mạnh vào bên hông tên gác. Những tiếng “răng rắc” vang lên, tên này đã bị gãy không biết bao nhiêu khúc xương trong đó, nhưng hắn đã đau đến ngất ngay đi.
Tên còn lại vẫn chưa kịp hoàn hồn, Nguyễn Kiên đã lướt đến, một đấm vào bụng. Ngất!
Nguyễn Kiên giơ tay mình lên xem rồi lắc đầu.
– Haiz… Sao ta lại nông nổi vậy chứ. Vậy là lộ rồi. Thôi vậy, tới đâu hay tới đó. Ta tham chiến đây!