Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 23: Tấn công Hoắc gia


Đọc truyện Nghịch Thiên – Vô Thiên – Chương 23: Tấn công Hoắc gia

“Rắc”

– AAAAAAA…

– Nói! Hoắc Mã Tâm đang ở đâu, các ngươi nhốt chú Khả ở đâu?

– Vậy là chúng ta sẽ đuổi theo chúng ra phía Bắc sao đại ca?

– Chứ đệ không muốn cứu chú Khả à. Vả lại chúng ta đã gây thù chuốc oán, không đội trời chung với chúng rồi. Hai bên đang trong tình trạng ngươi không chết thì ta vong, tất nhiên chúng ta không thể chết rồi, cho nên bọn chúng phải vong. Huynh đệ chúng ta đã đi trên con đường tranh đấu thì phải có giác ngộ này, có thù phải báo, có ân tất đền, người kính ta một thước, ta kính người mười trượng, người hại ta một hố, ta hố người vạn lần.

– Đệ sẽ cố gắng ghi nhớ.

Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người nghỉ ngơi ổn định thì mỗi bên một đường. Hồ gia bỏ ý định du lịch tiếp và lên đường về Thanh Hóa, nhóm ba người Lâm Nghị tìm nơi nghỉ lại ở Hà Nội.


Vì chuyện trên máy bay mà Trần Ngọc Kỳ cũng biết được Nguyễn Kiên đánh nhau và chém giết rất giỏi, thế nên Lâm Nghị cũng không cần che giấu nữa, nói rõ mục đích đi hà Nội của hắn và Võ Hùng là để cứu Võ Cường Khả. Trần Ngọc Kỳ cũng là người thông minh, nàng hiểu được hai người sẽ đi đánh giết với những kẻ giống bọn người Hoa trên máy bay, nàng lẽo đẽo đi theo sẽ chỉ là gánh nặng của họ, cho nên nàng chủ động đề nghị tìm kiếm một nơi tốt để nàng trốn, khi nào bọn hắn làm xong chuyện sẽ đến đón và giúp nàng.

Lâm Nghị rất tán thưởng sự thông minh và hiểu chuyện của nàng, hắn đích thân tìm kiếm một nơi tốt, sắp xếp đàng hoàng cho nàng, rồi bí mật sử dụng thủ đoạn tu chân của hắn bố trí thêm. Có thể nói, trừ khi Trần Ngọc Kỳ tự mình gây nguy hiểm, còn không thì dù có bom nổ sát vách cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Làm xong xuôi tất cả mọi chuyện cũng đã được ba ngày, lúc này Lâm Nghị mới cùng Võ Hùng tìm kiếm tin tức của Hoắc Mã Tâm. Bọn hắn đi khắp đất Hà thành, từ ngoài sáng đến trong tối, đi đến đâu cũng tìm kiếm tin tức của Hoắc Mã Tâm. Cứ nghe có ai quen biết hoặc có chút thông tin thì tìm đến. Lâm Nghị không phải người tốt lành gì, nhất là với kẻ thù, chỉ cần có kẻ không hợp tác hoặc ngoan cố biết mà không khai, hắn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, từ nhẹ nhàng như nắn khớp, đến mạnh mẽ như toái cốt,… Sau hai ngày lật tung đất Hà thành, Lâm Nghị cuối cùng cũng có đầy đủ tin tức.

Sau khi máy bay hạ cánh bình an, Hoắc Mã Tâm đã biết được bọn người hắn cử đi đã bị diệt gọn, cho nên hắn đã sắp xếp nhân thủ chuẩn bị chiến đấu. Nhưng không ngờ Lâm Nghị quá bá đạo, đi tìm thông tin đồng thời cũng quét sạch các sắp xếp của lão. Lúc bấy giờ Hoắc Mã Tâm mới biết được sự lợi hại của Nguyễn Kiên, chính xác hơn là Lâm Nghị. May cho lão, thỏ khôn có ba hang, huống chi lão là cáo già. Hoắc Mã Tâm đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rút lui khi có biến cố bất kỳ, và khi lão thiếu sự trợ giúp của cường giả, trợ thủ đắc lực như Bạch Diện và đệ nhất cao thủ của lão thì ngay lập tức rút lui. Lão vì ngăn cản tốc độ truy đuổi của Lâm Nghị mà để lại toàn bộ nhân thủ, địa bàn, tài sản,… chỉ dẫn theo người nhà, tâm phúc, cường giả và mang đi số ít vốn gốc hối hả chạy trốn về Trung Quốc.

Lâm Nghị cũng biết được vì xảy ra một sự cố bất ngờ khiến kế hoạch tẩu toát của Hoắc Mã Tâm bị phá hỏng. Lão bất đắc dĩ phải chọn cách tẩu thoát bằng đường bộ, đi theo cửa khẩu Hữu nghị ở Lạng Sơn và chỉ mới đi được một giờ đồng hồ. Tin tức này Lâm Nghị dùng tiền cướp được của Hoắc Mã Tâm để mua từ một kẻ buôn tin có máu mặt trong thế giới ngầm.

Lâm Nghị vốn lo Hoắc Mã Tâm sẽ dùng đường hàng không để tẩu thoát, như thế thì hắn khó mà đuổi theo. Bây giờ lão phải đi đường bộ, lại còn chỉ một giờ trước, thế thì hắn có thừa khả năng để đuổi kịp.

Lâm Nghị quyết định tự mình đuổi theo, mang theo Võ Hùng sẽ không thể tự do tung hoành được. Hắn cho Võ Hùng ở lại thu dọn tài sản của Hoắc Mã Tâm, để chấn hưng võ đường thì sẽ cần tiền rất nhiều, lại dặn dò hắn cẩn thận, quan tâm cả phần Trần Ngọc Kỳ.


Lâm Nghị đi đến một nơi vắng, tập trung niệm lực kích phát bảo vật của mình. Bảo vật của hắn không hề kém Khai Linh Thụ của Nguyễn Kiên, nó cũng là một Khai Thiên Chí Bảo, chỉ là hiện tại Lâm Nghị còn chưa toàn vẹn để sử dụng nó.

Hiện tại hắn đang câu thông với bảo vật để gọi ra một vài thứ. Hai thứ hiện ra trước mặt Lâm Nghị, một cái mặt nạ da và một cái bánh lái thuyền cổ. Đây là hai món pháp khí yêu thích của Lâm Nghị, chúng đều những thứ vô giá, nếu đặt ở tu chân giới, những kẻ biết tác dụng của chúng đều sẽ vô cùng tham lam mà ra sức tranh đoạt hai món này.

Tấm mặt nạ da là “Bì Diện”, đeo nó lên có thể cải biến hình dạng, khí tức theo ý muốn, đây là pháp khí dịch dung cực hiếm.

Bánh lái thuyền cổ là “Xa Luân”, đây là pháp khí phi hành nhanh nhất Thiên Nhật Đại Lúc, nhưng phải có đủ tinh lực và niệm lực để khu động nó. Với khả năng của Lâm Nghị hiện tại chỉ có thể phi hành nhanh hơn máy bay thông thường một chút. Đó đã là vô cùng phi thường, vì hắn hiện tại chỉ có thể sử dụng tốt niệm lực, tinh lực hoàn toàn không có.

Lâm Nghị đeo lên mặt nạ da, hắn biến thành hình dạng của chính mình với bộ trang phục kiếm hiệp cổ trang. Hiện giờ chỉ có một kiếm khách lang thang với mái tóc xõa dài phiêu dật, nào đâu còn thanh niên kiên nghị, hiện đại Nguyễn Kiên.

Lâm Nghị phi thân ngự lên “Xa Luân”, nó bắt đầu xoay với tốc độ chóng mặt, nhưng Lâm Nghị ở trên lại bất động, rồi một tiếng “vụt”, một vệt xám lướt ngang bầu trời, bay thẳng về phía Bắc.

Lâm Nghị phi hành trên bầu trời, ngang qua những đám mây, những cơn gió lướt qua làm tóc và quần áo hắn phất phới. Lâm Nghị như chìm vào cảm giác duy ngã độc tôn ngày xưa.

Lâm Nghị phi hành về phía Bắc hơn nửa canh giờ, đồng thời vẫn luôn duy trì niệm lực tỏa khắp để tìm kiếm tung tích của Hoắc Mã Tâm. Mặc dù khá là hao phí niệm lực nhưng hiện tại hắn không cần phải quá quan tâm về chuyện khôi phục nữa rồi, vì đã có Khai Linh Thụ, chỉ cần nhờ Nguyễn Kiên cho hưởng sái chút xíu là được, không thì lại giao dịch với hắn. Lâm Nghị không có gì khác ngoài điều kiện.


Hoắc Mã Tâm hiện giờ đã vơi bớt phần nào lo lắng. Chỉ còn gần nửa canh giờ nữa thì hắn sẽ đến cửa khẩu Hữu Nghị, rời khỏi địa phận Việt Nam, lúc đó hắn có thể nhận được sự hỗ trợ từ dòng chính Hoắc gia. Hơn hết là hắn vừa nhận được tin tức của Bạch Diện Đào Hậu La, hắn ta đang cùng Sát lão trở về. Hoắc Mã Tâm thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ hắn lại nghĩ về Nguyễn Kiên và Võ Hùng. Chính vì hai người này mà hắn phải vất vả chạy trốn. Rồi hắn lại nghĩ đến Võ gia, hắn vì nhất tiễn hạ song điêu mà lập ra đại kế, không ngờ lại ba lần bảy lượt bị con cháu Võ gia quấy phá. Đến lúc này thì hắn đang bị truy sát. Một cơn giận dữ xông lên não, hắn tức giận chửi đổng lên:

– Thật đúng là một lũ chết tiệt, Hoắc Mã Tâm ta mà ổn định lại mọi chuyện thì sẽ cho các ngươi, từng người một của Võ gia phải chết không toàn thây. Còn tên Nguyễn Kiên ưa chuyện bao đồng kia thì ta sẽ cho hắn sống không được mà chết cũng không xong.

– Ồ, dữ như vậy cơ đấy, sao không lột da rút gân chúng luôn?

– Phải, lột da rút gân chúng, ta phả… Là ai?

Một giọng nói như gợi ý truyền đến bên tai Hoắc Mã Tâm, hắn không để ý nên thản nhiên đáp lại, nhưng chỉ được nửa câu hắn đã hốt hoảng nhận ra giọng nói này hắn chưa từng nghe qua, lại nói hiện giờ hắn đang ở trong xe, ngoài hắn ra thì chỉ có tài xế, lời vừa rồi chắc chắn không phải là y nói.

“Pằng pằng”

Đúng lúc hắn đang hốt hoảng thì vang lên những tiếng súng.

– Có địch, bảo vệ ông chủ! Hự, AAA….

Vừa rồi khi Lâm Nghị đang phi hành, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra Hoắc Mã Tâm. Từ trên trời hắn bay sát xuống và đáp lên nóc xe của Hoắc Mã Tâm, vừa xuống hắn đã nghe được lão đang tức giận chửi đổng, muốn giết sạch Võ gia và hành hạ Nguyễn Kiên. Lâm Nghị thầm cười “cái mạng của ngươi sắp sửa mất đi mà còn nghĩ giết ai?” nhưng cũng chêm vào một câu hù dọa Hoắc Mã Tâm. Sau đó thì nhóm cận vệ cũng phát hiện có kẻ lạ ăn mặc quái dị ở trên nóc xe của ông chủ bọn chúng. Không kịp nghĩ đến vì sao xe đang chạy trên đường cao tốc lại xuất hiện một kiếm khách cổ trang trên nóc, bọn cận vệ liền hét ầm lên rồi móc súng ra nã đạn vào Lâm Nghị.


Lâm Nghị tất nhiên sẽ không đứng yên làm bia ngắm, bằng vào sức mạnh và tốc độ của thân xác Nguyễn Kiên, kết hợp với niệm lực và pháp kỹ, ( hiện giờ chỉ có thể là võ kỹ) của Lâm Nghị, việc xử lý bọn cận vệ là quá đơn giản.

Lâm Nghị bật lên, đạp lún nóc xe chở Hoắc Mã Tâm, hắn phi thân qua bên một chiếc xe khác, một cước đạp cho tên vừa mới ló đầu qua cửa sổ dội ngược vào lại trong xe. Sau đó Lâm Nghị lại lộn vòng lên trước xe.

“Nhất Trọng Phá Xa Quyền”, một đòn đánh oai phong Lâm Nghị vừa nghĩ ra. Hắn tung một quyền cực mạnh vào mui xe, đánh móp luôn đầu xe, đầu xe bị lực quá mạnh đánh trúng thì chiếc xe mất cân bằng, phần đuôi xe hổng lên, theo quán tính lật về trước, kéo theo nguyên chiếc xe lộn liền mấy vòng, tông thẳng vào hai chiếc xe chạy trước gây ra một vụ tai nạn liên hoàn thảm khốc. Kèm theo những tiếng nổ “Đùng đùng” là những tiếng hét thảm thiết của bọn cận vệ.

Lâm Nghị như một kẻ phá hoại thực sự, hắn dùng tốc độ chạy bộ đuổi kịp những chiếc xe, khi thì lấy thân mình đ-ng văng xe, lúc lại nhấc nguyên chiếc xe ném đi, lại có lần quyền đấm cước đá, đánh đấm đến rã nát nguyên một chiếc dã chiến. Chỉ hơn nửa khắc, suốt năm cây số đường cao tốc là những cái xác, có xe, có người, chúng nằm rải rác suốt một đoạn đường. Hơn chục chiếc xe và mấy mươi tên cận vệ bị Lâm Nghị đánh hạ, phía trước chỉ còn vài xe của Hoắc Mã Tâm và người nhà lão. Nguyễn Kiên bức tốc, xông lên chặn trước đầu xe của Hoắc Mã Tâm, một quyền chấn cho chiếc xe đang chạy hết tốc lực dội ngược trở lại, chết máy. Theo đó là những chiếc xe đi sau bị chặn đứng tại chỗ.

– Chạy đủ xa rồi đấy, hiện tại là lúc các ngươi chết.

Lâm Nghị nói ra một lời khiến bọn người còn sống hãi hùng, run rẩy ngồi trong xe. Hoắc Mã Tâm thì khó khăn chui ra khỏi chiếc xe, đứng đối diện với Lâm Nghị mà thét gào:

– Tên khốn khiếp, ngươi sẽ không chết yên với ta đâu, ta sẽ cho ngươi nếm trải từng cơn đau đớn từ thể xác đến linh hồn…

Lâm Nghị nghe lão thét gào mà cảm thấy mệt mỏi, thuở đời này hắn chán ghét kẻ như vậy nhất.

– Ngươi ẳng ẳng đủ chưa, chết đi!

– Anh bạn trẻ, như vậy là đủ rồi, có thể nể mặt lão già này để người đó sống được không? – Một giọng nói truyền đến từ sau lưng Lâm Nghị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.