Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 4Tần Thiếu Thật Phúc Hắc! 3


Đọc truyện Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 4Tần Thiếu Thật Phúc Hắc! 3

Tất cả học viên được sắp xếp tại một khách sạn hạng sang cách trường A khoảng 1km. Tần Lục Nam tay kéo vali giúp Hoa Yên Vũ, mắt dõi theo từng biểu cảm xuất hiện trên mặt y. Khóe môi hắn nhếch lên.

Hoa Yên Vũ lần đầu tiên được nhìn thấy tháp đồng hồ Elizabeth (Big Ben) nằm phía Đông-Bắc của công trình Nhà quốc hội ở Westminster, thủ đô Luân Đôn, nước Anh. Y đọc nó trên sách đã vô cùng yêu thích, giờ được nhìn tận mắt, thật sự là tuyệt vời quá rồi! Tuy không đồ sộ và hiện đại như mấy công trình ở tương lai nhưng lại tinh xảo, đặc biệt và mang giá trị to lớn.

“Đẹp thật nha!”_ Hoa Yên Vũ cảm thán, đôi mắt vì hưng phấn mà sáng lấp lánh.

“Lát đến tham quan nó nhé?”_ Tần Lục Nam gợi ý.

“Được!”_ Hoa Yên Vũ cười ngọt ngào chạy về phía hắn, giúp Lục Nam kéo một chiếc vali, miệng liên tục líu ríu. Hoa Yên Vũ cũng không biết từ bao giờ mình nhiều lời như vậy. Y chỉ cần bên hắn, sẽ rất thoải mái, tự tại.

“Khi em du học ở đây, Hoa sư huynh đã giúp đỡ em rất nhiều. Anh ấy hiện tại chính là giám đốc của khách sạn này.”_ Đào Sư Tịch ôm cánh tay Tần Lục Sinh, nhỏ nhẹ kể về người họ Hoa luôn ra tay giải quyết mọi chuyện giúp cậu khi còn du học bên Anh. Mỗi câu từ thốt ra đều chứa đựng tình cảm gì đó to lớn. Điều đó khiến Lục Sinh vô cùng khó chịu. Anh giọng mang âm điệu tức giận “Em có thích anh ta không?”

“Em…..không. Người em yêu chỉ có tiểu Sinh thôi. Đừng nghĩ lung tung nữa.”_ Đào Sư Tịch nhéo má Tần Lục Sinh, cười cho qua chuyện. Anh cũng không để ý nữa. Dù trước kia có thích thật đi, nhưng giờ tiểu Tịch là người của anh, ai có thể cướp chứ?


“A! Anh ấy kìa.”_ Đào Sư Tịch bỗng hô lên. Tần Lục Sinh nhìn theo tay cậu, chỉ thấy một nam nhân khí chất thanh đạm, trưởng thành. Thân mặc vest đen lịch lãm. Anh hướng về phía này vẫy tay. Đào Sư Tịch vui vẻ định chạy đến, lại thấy Hoa Tử Đình đi lại, anh nhấc bổng Hoa Yên Vũ nét mặt bất ngờ lên quay một vòng. Tiện thể còn hôn vào má y, nhe răng cười.

“Tiểu Vũ, anh nhớ em quá đi.”_ Hoa Tử Đình đặt y xuống, quan sát từ trên xuống dưới. “Nghe mẹ nói nhóc đến đây anh đã lập tức chạy xe tới đấy!”

“Hai à, em lớn rồi. Không phải nhóc!”_ Y lau lau cái má vừa bị người anh mắc chứng đệ khống dày vò.

“Đối với anh, em vẫn chỉ là nhóc con 3 tuổi khóc nhè đòi theo anh đi du học thôi.”_ Hoa Tử Đình cười tít mắt, Hoa Yên Vũ chỉ muốn đấm cho anh một trận.

“Chào anh, em là Tần Lục Nam, người yêu của tiểu Vũ.”_ Tần Lục Nam bước đến kéo Hoa Yên Vũ về phía mình, khách sáo giới thiệu. Hắn không thích ông anh này chút nào, Hoa Tử Đình nhất định sẽ là rào cản của y và hắn mà.

“Cậu là thiếu gia họ Lục kia? Không đẹp bằng tôi. Phải không Tiểu Vũ?”_ Hoa Tử Đình mắt cún con nhìn y. Nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt khinh bỉ của em trai bảo bối.

“Lục Nam đẹp hơn!”_ Nói rồi kéo hắn bỏ vào trong.

Hoa Tử Đình tổn thương sâu sắc, trái tim như bị dao đâm. Bảo bối vì người yêu mà ruồng bỏ anh trai. Anh nhăn nhó, vẻ mặt đau khổ ôm tim.

“Hoa sư huynh…..”_ Đào Sư Tịch cười gượng, đi đến trước mặt Hoa Tử Đình. Anh nhìn cậu một hồi, vẻ mặt mộng bức. Anh thấy cậu quen quen, mà lại không nhớ ra ai cả.

“Em là Đào Sư Tịch.”_Ánh mắt cậu tối xuống. Bàn tay dấu trong áo nắm chặt.

“A……là em hả? Không phải về nước rồi sao?”_ Hoa Tử Đình hiện tại mới nhận ra. Người này khi du học ở Anh rất ít giao tiếp, anh có cảm giác cậu giống tiểu Vũ nên ra tay giúp đỡ một chút. Năm trước Đào Sư Tịch đã kết thúc khóa học và về nước. Anh cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều.

“Dạ, em theo trường đến tham gia thi đấu.”


“Em học chung với tiểu Vũ sao?”

“Vâng, bọn em cùng lớp.”_ Đào Sư Tịch tò mò “Anh và cậu ấy……….”

“Tiểu Vũ là em trai anh.”_ Hoa Tử Đình cười ngọt ngào. Mỗi lần nhắc đến bảo bối làm anh trong lòng sướng rơn.

“Cậu ấy…….. thật sự?”

“Ừ, có gì sao?”_ Hoa Tử Đình nhíu mày. Lại có người dám nghi ngờ em trai anh.

“Không ạ. Em chỉ bất ngờ khi Yên Vũ là Hoa nhị thiếu thôi. Cậu ấy chưa từng nói chuyện này.”_ Đào Sư Tịch lắc đầu, gương mặt lại tái xanh.

“Anh đi tìm tiểu Vũ.”

…—————-…

“Em cũng tham gia thi sao?”_ Tần Lục Nam nhìn Hoa Yên Vũ đang loay hoay điền thông tin dự thi liền hỏi. Hắn cứ nghĩ cậu không hứng thú với chuyện này.


“Ừm. Anh đoán xem em có được chọn không?”_ Hoa Yên Vũ vẻ mặt nham hiểm nhìn hắn. Tần Lục Nam cười nhẹ, dí trán y “Tất nhiên là được rồi.”

“Sao anh hay vậy? Anh xem danh sách trúng tuyển rồi à?”_ Hoa Yên Vũ xoay màn hình máy tính lại. 3 chữ “Hoa Yên Vũ ” đỏ tươi lóa mắt chiếm ngay vị trí thứ 2 bảng, chỉ sau thiên tài máy tính William 1 hạng. Tần Lục Nam nhìn rất lâu, khóe mắt mỗi lúc một cong. Cuối cùng là ôm lấy y mà nựng.

Trong lúc hai người tình tứ, thì mọi người ngoài kia đã loạn thành một đoàn. Làm sao Hoa Yên Vũ lại đứng thứ 2 bảng. Nhất định là có nhầm lẫn gì rồi. Một người học tầm trung như y sao có thể? Nếu là Đào Sư Tịch, thiên tài được nhiều trang báo ca ngợi còn có khả năng.

[Đậu!!! Nhất định là nhìn nhầm.]

[Ban tổ chức có viết lộn không vậy?]

[Thế giới này điên rồi! ¯(°_o)/¯]

…—————-…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.