Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 122Phiên Ngoại 3 Chúng Ta Là Định Mệnh Của Nhau


Đọc truyện Nghịch Thiên Vận Mệnh – Chương 122: Phiên Ngoại 3 Chúng Ta Là Định Mệnh Của Nhau

Luyến Ái (2)

Chỉ trong ba tháng, việc Triệu Huyền cùng Hoa Yên Vũ yêu đương nhanh chóng truyền đến khắp tinh hệ. Ngay cả Louis đang xử lý công việc cũng phải giật ngửa.

“Chuyện này là sự thật?”

Louis ngoáy ngoáy lỗ tai, không tin vào tai mình mà hướng Tạ Huyền chất vấn. Chỉ thấy anh cúi đầu, không lên tiếng.

Xem ra là thật rồi!

Mà bên tinh cầu Hector cũng chẳng khác gì. Quốc vương nghe tin mà ngơ ngác, gia chủ họ nhà họ Triệu còn tức đến suýt tắc thở.

“Mày!!! Nghịch tử.”

Triệu Khuynh Lưu trán nổi đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu. Bàn tay run rẩy chỉ chỉ đôi nam nhân vẫn đang tình tứ ngay bàn ăn kia. Con mẹ nó! Cháu với chả chắt. Nói nó về một mình mà nó dám đưa cả tạp chủng kia đến đây.

Không coi ai ra gì mà.

“Ông già, nói xong chưa?”

Triệu Huyền giúp Hoa Yên Vũ lau miệng, không để tâm đến ông mà lên tiếng. Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại chứa uy áp to lớn khiến Triệu Khuynh Lưu không chống đỡ nổi.


“Ba, người bình tĩnh trước đã.”

Người nói là một nam nhân trung niên, nét mặt giống Triệu Huyền đến 7, 8 phần. Quả thực là cố nguyên soái Triệu Phong. Ông sau khi trấn an Triệu Khuynh Lưu liền mặt lạnh liếc sang Triệu Huyền cùng Hoa Yên Vũ.

“Hoa nguyên soái đây là có ý gì?”

Theo ông biết, con người Hoa Yên Vũ rất lạnh nhạt. Làm sao có thể để mắt đến đứa con ăn chơi trác táng, đào hoa ong bướm nhà ông. Vả lại, từ xưa đến nay hai tinh cầu đã đối địch nảy lửa, với địa vị nguyên soái của mình Hoa Yên Vũ chắc chắn sẽ không thể yêu đương với địch được. Chắc chắn có âm mưu.

Không ngờ đáp lại là tiếng cười lớn của Hoa Yên Vũ. Y ngả ngớn phẩy tay: “Lão Triệu a, ông cũng đa nghi quá rồi. Ta và Huyền yêu nhau là thật, chẳng có ý gì ở đây hết. Phải không?”

“Thân ái nói đúng. Bọn ta yêu nhau là thật. Triệu Phong, ông đừng có nghĩ đến chuyện ngăn cản.”

Triệu Phong: “…….”

Triệu Khuynh Lưu: “…….”

Chắc phải đi khám tai lại rồi.

Đây có phải là đội vợ lên đầu không? Y chỉ nói như vậy mà đã như cún con nghe lời chủ răm rắp rồi. Ông nghĩ nếu có đuôi chắc chắn hắn sẽ vẫy nhiệt tình cho xem.

Từ bao giờ một Triệu Huyền coi trời bằng vung lại ngoan ngoãn như thế!!

“Tao nói cho mày biết, mày muốn lấy ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Hoa Yên Vũ. Nhà họ Triệu bao nhiêu người chết dưới tay cậu ta mày biết không?”

Triệu Khuynh Lưu rống giận, gậy gỗ gõ lộp cộp trên nền đá. Tuy biết chiến trường không lưu tình, nhưng mà vẫn chẳng thể tha thứ. Con trai út, cháu chắt đều là quân đoàn Lie diệt sạch. Làm sao có thể tác thành.

“Lão nghĩ tôi muốn bước chân vào nhà họ Triệu lắm sao?”

Hoa Yên Vũ gằn giọng. Nếu chẳng phải Triệu Huyền này vốn không là “Triệu Huyền” thật thì y cũng không thèm ngó ngàng đến đâu. Y chỉ chấp nhận vì hắn, không phải gia tộc họ Triệu. Đợi đến lúc thành hôn, hắn và y cũng sẽ rời khỏi đây thôi.

Triệu Khuynh Lưu câm lặng, Hoa Yên Vũ lại cười khẩy. Y thở dài một hơi, như có như không lên tiếng.

“Cháu trai ông làm tôi có thai, nhà họ Triệu vậy mà muốn rũ bỏ trách nhiệm à?”

Này….có thai?

Đùa à!!


“Ăn nói hàm hồ! Cậu là nam nhân đấy.”

“Nam nhân là không thể có bảo bảo à?”

Hoa Yên Vũ nhướn mày khiêu khích.

“Em thật sự mang thai?”

Triệu Huyền kinh ngạc xoa xoa bụng nhỏ của Hoa Yên Vũ. Y không hề nói cho hắn biết chuyện này.

“Ừ, hơn một tháng rồi.”

Hoa Yên Vũ cười tươi nắm lấy bàn tay đang sờ loạn trên bụng mình. Nam nhân có thai là chuyện không thể, nhưng vì Triệu Huyền Hoa Yên Vũ đã tự tay tiêm nhiễm thai thể vào bản thân. Y hi vọng sẽ cùng Triệu Huyền có một đứa con.

Chẳng là không ngờ lại nhanh như vậy. Có thể là do hiệu suất lăn giường của cả hai….tương đối thường xuyên đi.

Haha….

“Triệu Huyền, mày….Vậy còn Tuệ Nhan, mày định giải quyết thế nào?”

“Hủy đi.”

…—————-… Nữ nhân khuôn mặt diễm lệ, diện trên người một bộ váy trắng thuần. Dáng dấp cao quý khí vị. Nàng ta vừa thưởng thức trà, vừa đưa mắt quan sát nam nhân mi mục như họa trước mặt. Nhìn nhau một hồi cũng chẳng ai lên tiếng trước. Cuối cùng vẫn là Tuệ Nhan mở lời.

“Huyền ca ở đâu?”

“Đi chuẩn bị lễ cưới. Mà cô hỏi làm gì?”


Hoa Yên Vũ nhàm chán ngáp một cái, theo thói quen lại đưa tay xoa chiếc bụng hơn ba tháng đã hơi nhô lên một chút của bản thân.

“Tôi là hôn thê của anh ấy chẳng lẽ không thể biết sao?”

“À, tôi nghĩ hai người hủy hôn rồi.”

Ý là, hiện tại hai người không có quan hệ. Mau cút!

“Cậu! Hoa Yên Vũ, xen vào tình yêu của người khác không thấy nhục sao? Tôi mới là người quen anh ấy trước.”

Tuệ Nhan không giữ được bình tĩnh, mặt mày nhăn nhó lên tiếng. Rõ ràng lúc cô ta đi xa, thái độ của Triệu Huyền đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này còn rất hài lòng cơ mà. Thật tức chết!

Chưa gì đã lỡ mất con mồi béo bở.

Tuệ Nhan mấy hôm trước rời thủ đô còn vui vẻ hứa sẽ dẫn Triệu Huyền đến gặp mấy người bạn thân. Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của họ mà cười lớn. Hiện tại thành ra như vậy thì biết ăn nói thế nào? Nhục nhã!

“Tuệ Nhan, trong tình yêu không có đến trước và đến sau. Chỉ có người nào làm đối phương động lòng trước thôi. Cô xem, Triệu Huyền đã từng rung động với cô chưa? Và cô đã thật lòng với hắn chưa?”

“Không cần biết, Triệu Huyền nhất định là của tôi!”

“Vậy thì tiếc thật, Triệu Huyền này chỉ thuộc quyền sở hữu của mình Hoa Yên Vũ thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.