Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 13: Yêu Nghiệt Ban Đêm Lẻn Vào


Bạn đang đọc Nghịch Thiên Thần Y Phi – Chương 13: Yêu Nghiệt Ban Đêm Lẻn Vào


Vậy mà Vương gia của họ âm trầm nói: “Tiểu nha đầu đó thật khiến người ta không yên tâm, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng may là vùng đất đạn này không có cao thủ.


Thân hình màu trắng vụt biến mất, cũng không quản thân thể vừa mới có chút chuyển biến tốt, trực tiếp hướng đến nơi linh lực đang điên cuồng tụ tập.

Nơi đó, chính là một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc – Sở gia.

Tại một vùng đất thâm sâu trong rừng của biên cảnh Xích Linh Quốc, một người ăn mặc như người ăn xin đột nhiên hướng đến đô thành của Xích Linh Quốc mà xông đi.

Phía đó! Ngay phía đó!
Ngưng thể cảnh nhị trọng đỉnh phong, nếu như để người biết Sở Cửu Ca buổi chiều vừa mới đạt đến ngưng thể cảnh nhị trọng, ngay trong đêm đó lại vụt thăng lên đỉnh phong, có lẽ sẽ bị dọa không nhẹ.

“Ai?” Cô có bất tử sinh mệnh chi đồng, so với cao thủ ngưng hồn cảnh thông thường còn mẫn cảm hơn nhiều.

Phát hiện có người tiếp cận, trực tiếp lấy ra một cây trâm cài, trong bóng tối ném qua đó.

Cây trâm cài bị người nắm được trong tay, một đôi tay thon dài kẹp chặt cây trâm xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc như yêu nghiệt.

“Đây là phương thức hoan nghênh đặc biệt của Cửu nhi sao?”
Sở Cửu Ca nhướng mày nói: “Khỏe lại cũng nhanh đấy!”
“Trong mơ ta nhớ vị hôn thê điên cuồng, cho nên vừa mở mắt ra là đến gặp nàng ngay, thuận tiện tặng một món lễ vật cho nàng.



Dung Uyên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng của Sở Cửu Ca, giúp cô đeo lên sợi dây chuyền.

Màu sắc của viên bảo thạch trên đó, cực ký giống với màu đôi mắt hắn.

“Ta không cần! Vướng víu.

” Sở Cửu Ca nói, thân là một thần trộm, cô không thích trên người có những món trang sức làm gánh nặng.

Vì mấy thứ dây chuyền, vòng tay trong lúc hành động sẽ ảnh hưởng đến cô, gây ra những sai sót chí mạng.

“Dây chuyền tử tâm lưu ly không phải là trang sức thông thường, nó là một linh khí không gian, không gian bên trong chắc khoảng 900 m2, nàng có thể để bất cứ vật gì vào đó.

” Dung Uyên trầm thấp nói bên tai cô, hơi nóng vờn quanh tai cô, khiến vành tai cô càng ngày càng nóng.

“Ngoài ra, linh khí này có thể che đi tốc độ hấp thu linh lực quá không tầm thường của nàng, không để người phát hiện.

Bất tử sinh mệnh chi đồng là thần đồng do thượng cổ truyền thừa lại, chủ nhân không một ai không là thiên tài nghịch thiên.

Nó có thể giúp chủ nhân tu luyện một cách thần tốc, nàng bây giờ không rõ là có bao nhiêu người đang lăm le đôi mắt này, đợi nàng càng ngày càng mạnh sẽ rõ, trước lúc đó cần phải biết che giấu bản thân.


Sở Cửu Ca ngơ ra, “Ngươi là phát hiện sự bất thường của dòng linh lực phía này mới đến đây sao?”

Đây là lần đầu tu luyện của cô, cuối cùng là hấp thu bao nhiêu mới là bình thường, lòng cô cũng không rõ, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Dung Uyên đáp: “Cả đô thành Xích Linh Quốc chỉ có mình ta phát hiện, nhưng mà cho dù người khác phát hiện cũng không sao, bổn vương giúp nàng trừ khử là được.


Sở Cửu Ca gật đầu nói: “Ta rõ rồi, cám ơn người đã nhắc nhở và chiếu cố, bệnh nhân như ngươi vẫn là nên nhanh về nghỉ ngơi đi!”
Hắn nói vừa tỉnh lại không phải giả, Sở Cửu Ca nhìn ra được, bởi vì sắc thái bệnh tật trên mặt hắn vẫn chưa giảm đi.

Tiếp đến, gương mặt của Dung Uyên tiến gần đến Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca lui đến bên tường nói: “Ngươi.

.

ngươi muốn làm gì?”
Dung Uyên đưa tay ra ấn chặt trán của Sở Cửu Ca, “Nàng hôm nay cũng phải nghỉ ngơi sớm, đã là ngưng thể cảnh nhị trọng đỉnh phong rồi, đừng gấp đột phá, qua hai ba ngày cũng không gấp.


“Sao ta phải nghe lời ngươi?” Thế giới này cường giả vi tôn, cô sở hữu bí mật của vạn cổ bất tử sinh mệnh chi đồng, đương nhiên muốn nhanh chóng trở nên mạnh hơn, tránh việc sau này cô gặp phải nguy hiểm không thể ứng phó.

Trước mắt là phải hồi phục đến thực lực ngưng thể cảnh thất trọng lúc trước đã!
“Cửu nhi nếu như không nghe lời ta, ta thật là sẽ làm gì đó nha?” Dung Uyên cúi đầu, mũi của hai người đã đụng vào nhau.

Sở Cửu Ca trừng hắn, nhịp tim xém chút chậm đi nữa nhịp, từ bên cạnh lách ra, chui vào trong chăn của bản thân nói: “Ta phải ngủ rồi, nên không tiễn nha, Dung Vương điện hạ người đi từ từ!”

Dung Uyên nhìn cái người mong sao cho hắn mau rời khỏi này, hắn thật muốn chọc cô mà ở lại, trực tiếp tại đây qua đêm!
Gian phòng này cực kỳ đơn giản, chăn mền cũ kỹ, thô sơ, giường thì thật là nhỏ, còn có.

.

Nhìn thấy mọi thứ như vậy, đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên vụt qua nét nguy hiểm, Sở gia vậy mà dám đối xử với vị hôn thê của hắn như vậy!
Vị hôn thê của hắn xem ra rất dễ xấu hổ, Dung Uyên không trêu đùa cô nữa, khóe miệng hiện ra một nụ cười yêu nghiệt nói: “Cửu nhi, ngày mai có kinh hỷ!”
Để lại câu nói như vậy, Dung Uyên yêu nghiệt đi rồi, khí thế mạnh mẽ trong phòng cũng biến mất, Sở Cửu Ca thở phào, quản gì đến kinh hỷ, trực tiếp ngủ thôi.

Dung yêu nghiệt nói không sai, thực lực củng cố rồi mới nên tiến cấp, căn cơ nhất định phải thật chắc mới được.

Tuy rằng có ký ức của Sở Cửu Ca, nhưng mà đối với cánh cổng tu luyện cô chỉ có thể xem là ở bên ngoài cổng mà thôi, quá gấp gáp chỉ có thể tự hủy tương lai.

Tin tức Dung Vương trọng bệnh bị truyền ra vào ngày thứ hai, sức khỏe của hắn đã hồi phục rồi, đây nhất định là lần đầu trong lịch sử có người hồi phục với tốc độ nhanh đến vậy.

Sau đó, hoàng thượng đến hỏi han Dung Vương, hắn có suy nghĩ gì đối với một vị hôn thê từng bị thoái hôn như Sở Cửu Ca, hài lòng hay không?
Cả đô thành đều đang đợi chuyện cười của Sở Cửu Ca, dù sao Dung Vương thân thể có không tốt thế nào, nhưng thân phận của hắn lại vô cùng tôn quý, sao có thể lấy một vị hôn thê bị Tần thiếu chủ thoái hôn chứ.

Nhưng mà sự việc lại không đi theo hướng của họ dự đoán, đáp án của Dung Vương là “Ta vô cùng hài lòng, hoàng thúc có thể chuẩn bị lễ vật đính hôn rồi.


Dung Vương còn đặc biệt nói, lễ vật phải nhiều, phải trân quý!
Dung Uyên nghĩ đến dáng vẻ tiểu nha đầu nhung nhớ bảo bối của Dung vương phủ, đợi nàng nhìn thấy nhiều lễ vật đính hôn tặng qua đó như vậy, có lẽ sẽ rất vui.

“Tốt! Tốt! Chỉ cần Uyên nhi hài lòng, vậy thì ta yên tâm rồi, Uyên nhi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có ý định cưới thê tử rồi.

Trên mặt Xích Hoàng mang theo nụ cười xán lạn, y như rằng người trước đó đòi đánh đòi giết Sở Cửu Ca không phải là người.

Rất nhanh, Xích Hoàng cho người chuẩn bị các loại lễ vật đính hôn quý trọng từng tốp từng tốp tặng đến Sở gia.

Cả đô thành đều huyên náo, “Lễ vật đính hôn nhiều như vậy, trời ơi! Cho dù là sính lễ của Thái tử cho Thái tử phi cũng không nhiều đến vậy!”
“Bệ hạ thật quá sủng ái Dung Vương đi! Sở gia hời quá rồi, sớm biết có lễ vật đính hôn phong phú hùng hậu như vậy, ta cũng cho nữ nhi nhà ta tham gia đại hội chiêu thân rồi, đã biến thành phế vật Sở Cửu Ca kia tuyệt đối không phải là đối thủ của nữ nhi ta.


“Đúng thế, ta cũng hối hận rồi.


Qua việc so lễ vật đính hôn đã khiến nhiều người đỏ mắt, lễ vật đính hôn đã phong phú như vậy, vậy thì khi Dung Vương đưa sính lễ, sợ rằng sẽ càng phong phú hùng hậu hơn nữa.

Nhưng mà Dung Vương có sống được đến ngày đưa sính lễ cũng không nói chắc được.

Cả đại viện của Sở gia đều bị chất đầy lễ vật đính hôn, cái bánh lớn như vậy đột nhiên rơi vào Sở gia khiến Sở gia chủ có chút choáng váng.

Sở gia họ là một trong tứ đại gia tộc, tất nhiên là không thiếu tiền, nhưng một khoản tài phú lớn như vậy thì thật là đáng sợ đi.

Các vị tiểu thư khác của Sở gia đố kỵ đến đỏ cả mắt, gả cho một tên đoản mệnh cũng có thể được nhiều bảo vật đến vậy, hơn nữa chỉ là lễ vật đính hôn mà thôi.

Sở gia chủ nói: “Người đâu, đem số lễ vật đính hôn này đưa vào khố phòng Sở gia!”
Mặc Thất lạnh giọng nói: “Sở gia chủ, Vương gia nhà ta nói rồi, nơi đến của số lễ vật đính hôn này nhất định phải do Vương phi nhà ta quyết định, Sở gia chủ không có tư cách để quyết định.

“.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.