Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 69: Vết Sẹo Khắp Người


Đọc truyện Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi – Chương 69: Vết Sẹo Khắp Người


Sau khi được hắn thả ra, Ly Diên tiện tay chỉnh lại y sam của mình một chút, lạnh lùng ngẩng lên nhìn về phía hắn.
Hắn đã khôi phục vẻ trấn tĩnh, chỉ là trên mặt vẫn mang một tia cười lạnh như có như không.

Rõ ràng là cách làm của Ly Diên khiến hắn vô cùng coi thường.
“Ngươi, hay lắm, hay lắm.”
Đại khái là tức quá hóa cười, hai người nhìn nhau tới nửa ngày sau, hắn mới nói ra một câu cứng rắn không hề có độ ấm như vậy.
“Quá khen rồi.”
Ly Diên biết lần này hắn đã tức chết rồi.

Có điều, thế thì đã sao? Chỉ cần mục đích của nàng đạt được, không phải là xong rồi sao?
Vốn tưởng nàng sẽ cứ như vậy mà mở cửa rời đi, nhưng điều khiến Vệ Giới kinh ngạc là nàng lại xách hòm thuốc lách qua bên người hắn, đi vào trong phòng.
Hành động này khiến hắn bất giác nhíu mày.


Theo lẽ thường mà nói, trải qua xô xát vừa rồi, bọn họ đã xem như triệt để đoạn tuyệt rồi.

Nhưng hiện tại, nàng không ghi thù thì cũng thôi đi, ngược lại còn quay về mà mặt không đổi sắc.
Sự việc không giống bình thường tất có điều kỳ quái.

Nhưng không đợi hắn đi lên trước một bước thì đã quan sát thấy sự thay đổi trên chính bản thân mình.

Thoáng chốc, thần sắc đã thay đổi, vừa tỉnh táo lại thì bóng người đứng trước mặt này nhìn càng lúc càng mơ hồ, trên gương mặt tuấn tú phủ một tầng sương lạnh như băng.
Ly Diên quay người lại đầy vẻ kiêu ngạo, kinh thường mà liếc nhìn hắn một cái: “Yên tâm đi, lão thân không có hứng thú với dáng người của ngươi đâu.

Ta chỉ muốn yên tĩnh thực hiện lời hứa lúc trước thôi.

Nếu ngươi đã không hạ quyết tâm được thì lão thân sẽ hạ thay ngươi.

Lần sau chú ý chút đi, thân thể Quỷ Y ta không dễ lại gần như thế đâu.”
Muốn lại gần hắn không dễ, nhưng ép hắn lại gần nàng thì dễ hơn nhiều.

Nhìn xem, qua trận giằng co vừa rồi, không phải hắn đã bó tay chịu trói rồi hay sao?
Thuốc mê do Ly Diên nàng nghiên cứu ra không phải thứ người bình thường có thể ngửi ra được, huống hồ gì người này tự phụ như thế.

Cho dù võ công có cao hơn nữa thì đã sao? Thật sự cho rằng lão thái thái này dễ đối phó lắm ư?
Lúc này, Vệ Giới thật sự tức giận rồi.


Hắn không ngờ mình anh minh một đời, cuối cùng lại chịu thua trong tay một lão thái thái.

Đặc biệt là thân phận của lão thái thái này còn mơ hồ không rõ.

Nhưng hiện tại hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi.

Bởi vì hắn căn bản không biết mình bị làm sao, tầm nhìn trước mắt càng lúc càng mờ, đầu cũng càng lúc càng choáng váng.

Đến khi không chống đỡ nổi nữa, huỵch một tiếng, ngã xuống nền đất.
Thấy nam nhân nằm thẳng dưới đất, Ly Diên bất giác bĩu môi, xì~
Cái gì mà Chiến vương? Cái gì mà ám dạ chi vương? Không phải cuối cùng vẫn chịu thua trong tay nàng sao?
Lần này thì hay rồi, không còn quấy rầy nàng nữa.

Nàng muốn giày vò hắn thế nào cũng không ai biết được.
Ly Diên bỏ sức lực như chín trâu hai hổ mới lôi được hắn lên ghế mềm.

Nàng nhanh gọn thuần thục lột sạch y phục của hắn.

Bởi vì sợ đau mắt hột nên nàng vẫn có lòng tốt mà lưu lại cho hắn chút giới hạn cuối cùng, dùng cái bàn nhỏ đặt gác lên người hắn, vừa khéo che đi nơi nhạy cảm.
Vốn dĩ nàng không có hứng thú gì với thân thể nam nhân.

Làm một người hành y, nam nhân kiểu gì mà nàng chưa từng thấy chứ? Nhưng khi Ly Diên vô ý liếc nhìn thân thể hắn, nàng lại bị những vết sẹo lớn nhỏ trải khắp người hắn dọa cho giật mình.
Tuy nàng biết hắn là một kẻ võ phu, trên người khó tránh sẽ bị thương.

Nhưng vết thương lớn nhỏ dày đặc như vậy, đột nhiên nhìn thấy vẫn sẽ có chút nghẹn họng.

Bất kể là ngang hay dọc đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí có vết thương vẫn còn là màu hồng, hiển nhiên là vết mới.
Nàng vốn còn có chút ý tứ chế giễu, dần dần lại không cười nổi nữa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.