Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 7: Băng Vân Tiên Cung


Đọc truyện Nghịch Thiên Tà Thần – Chương 7: Băng Vân Tiên Cung

Team: Vạn Yên Chi Sào.

“Bị người cố tình hủy hoại?” Hai hàng lông mày Tiêu Triệt nhảy dựng mãnh liệt. Từ nhỏ đến lớn, bất kể nghe được từ trong miệng gia gia hắn, hay là lưu truyền bên ngoài, đều là trời sinh hắn huyền mạch bị tàn phế. Ngay cả chính bản thân hắn, hiện tại có được ký ức của Y Thánh truyền nhân sau khi “Trùng sinh”, mới phát giác huyền mạch không trọn vẹn của bản thân mình không phải là Tiên Thiên bất túc.

Hạ Khuynh Nguyệt lại lời nói ra huyền mạch hắn bị tàn phế không phải do Tiên Thiên, mà do sau khi ra đời bị ngoại lực gây thương tích.

Sự thật này, trên dưới Tiêu môn không ai nhìn thấu, Hạ Khuynh Nguyệt chỉ cần vỏn vẹn vài cái hô hấp thời gian liền thấy rõ ràng thấu đáo.

Nữ nhân này…

“Không sai.” Hạ Khuynh Nguyệt cụp hàng lông mi xuống, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa còn ở thời điểm khi nhỏ bị thương nặng, nhưng người nhà của ngươi không phát hiện kịp thời, nên không có tiến hành chữa trị, theo sự trưởng thành của thân thể, chi thế của huyền mạch tàn phế cũng hoàn toàn thành hình… Tuyệt đối không có khả năng chữa trị!”

Một câu cuối cùng, Hạ Khuynh Nguyệt nói ra vô cùng kiên quyết tự tin. Người trưởng thành nếu như huyền mạch bị hao tổn, sẽ làm Huyền Lực thất thoát lớn, nhưng còn có nhiều loại phương pháp có thể chữa trị. Nhưng thiếu nhi trước thời kỳ trưởng thành trưởng thành, nếu như huyền mạch tàn phế, thì khi huyền mạch trưởng thành, việc tàn phế cũng lấy khởi điểm từ thiếu nhi, càng trưởng thành thì tàn phế càng triệt để, cho tới tuổi bây giờ của Tiêu Triệt, huyền mạch tàn phế cơ bản đã định hình, căn bản không có khả năng chữa trị.

Tiêu Triệt vẻ mặt không thay đổi, rất bình thản nói: “Nói như vậy nhưng không nhất định a.”

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái: “Xem ra, ngươi vẫn còn vọng tưởng chữa trị huyền mạch của ngươi?”


“Ta nhất định sẽ chữa trị.” Tiêu Triệt mặt không chút thay đổi nói.

Hạ Khuynh Nguyệt nhìn hắn một cái thâm thúy, từ bên trong ánh mắt hắn, nàng nhìn thấy không chỉ là một loại ngạo nghễ cùng tự tin, còn có ẩn chứa thâm sâu huyền bí. Trong lòng nàng u nhiên thở dài, nhẹ nhàng nói: “… Thiên Huyền đại lục địa vực rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm được, có thể thật sự tồn tại kỳ nhân có thể chữa trị huyền mạch của ngươi, ta vừa rồi đích xác không nên nói ra những lời khẳng định như vậy, ngươi cứ cho lời ta nói là của kẻ vô tri là được.”

Mấy câu nói đó, khiến ấn tượng của Tiêu Triệt đối với Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời thay đổi trên diện rộng. Hắn chần chờ một chút, hỏi: “Lúc trước ngươi sử dụng băng lãnh Huyền Lực, là như thế nào? Ta chưa bao giờ nghe nói qua bên trong Lưu Vân thành có người có thể sử dụng loại Huyền Lực này, sư phụ của ngươi, chắc hẳn không phải là người của Lưu Vân thành… Đương nhiên, nếu đây là chuyện riêng tư của ngươi, ngươi có thể không nói.”

Hạ Khuynh Nguyệt trầm mặc thật lâu, ngay khi Tiêu Triệt cho rằng nàng sẽ không nói ra, lại nghe nàng bình tĩnh nói: “Băng Vân quyết.”

“Băng Vân quyết?” cái tên này, khiến Tiêu Triệt nao nao, trong lòng sinh ra cảm giác mơ hồ quen thuộc. Đến khi hắn bỗng nhiên nhớ tới cái tên này đại biểu cho cái gì, sắc mặt nhất thời đại biến, thanh âm không thể khống chế thốt ra: “Băng Vân tiên cung!?!?”

Hạ Khuynh Nguyệt đôi mắt đẹp hơi đổi, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiêu Triệt, khi hô lên bốn chữ “Băng Vân tiên cung”, Tiêu Triệt rõ ràng cảm xúc không kiềm chế được, nhưng xem lại nàng, vẫn bình tĩnh như trước, bởi vì ngay cả là thành chủ Lưu Vân thành nếu bỗng nhiên nghe được danh tự này, thì cũng sẽ trực tiếp kinh khiếp toàn thân như nhũn ra, hai chân run lên. Nàng khinh nhiên nói: “Sư phụ của ta, đúng là người Băng Vân tiên cung, ta cũng được coi là đệ tử Băng Vân tiên cung… Chuyện này, toàn bộ Lưu Vân thành chỉ có cha ta biết, ngươi là người thứ hai biết đến. Ta nói cho ngươi… Bởi vì ít nhất trên danh nghĩa ngươi đã là phu quân của ta, xem như ta tôn trọng cơ bản nhất đối với ngươi đi.”

“…”trong nội tâm Tiêu Triệt khiếp sợ thật lâu không thể bình phục. “Băng Vân tiên cung” Bốn chữ này, tựa như một quả bom lớn dội vào nội tâm hắn. Bởi vì đây là một trong bốn tông môn cường đại nhất Thương Phong đế quốc, là thánh địa mà tất cả các huyền giả trong Thương Phong đế quốc khát khao hướng tới, là tồn tại siêu nhiên mà hàng năm hoàng thất của Thương Phong đế quốc phải tiến hành cung phụng!

Thiên Kiếm sơn trang, Băng Vân tiên cung, Tiêu tông, Phần Thiên môn.

Thương Phong đế quốc là nước nhỏ nhất trong bảy nước của Thiên Huyền đại, tổng hợp thực lực cũng thấp nhất, nhưng cho tới bây giờ vẫn không bị các quốc gia khác thôn tính, một bộ phận nguyên nhân rất lớn, là do tứ đại tông môn này. Vài đại quốc kia có thể không kiêng kị thực lực của triều đình Thương Phong đế quốc, nhưng không thể không kiêng kị tứ đại tông môn này.


Tứ đại tông môn này thực lực cao cường không thể nghi ngờ. Họ tuyển nhận đệ tử cũng vô cùng nghiêm khắc, không trọng xuất thân, chú trọng nhất là thiên phú. Toàn bộ huyền giả của Thương Phong đế quốc ngay cả nằm mơ cũng khát vọng có thể đi vào tứ đại tông môn này. Có thể bước vào một trong số tứ đại tông môn này, cho dù là đệ tử tầng chót, thì cũng làm cho cả nhà vinh hiển, gà chó lên trời, triều đình cũng sẽ tôn là thượng tầng, thậm chí phong hầu gia tước.

Ở cái Lưu Vân thành nho nhỏ này, chưa bao giờ nghe nói có ai vào được tứ đại tông môn này, cũng không có ai dám ảo tưởng qua. Đối với Tiêu Triệt mà nói, danh tự tứ đại tông môn này như sấm bên tai, lại giống như tồn tại trên trời cao, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có một ngày đụng chạm đến… Không nghĩ tới, lão bà mình vừa cưới về, cư nhiên là đệ tử Băng Vân tiên cung trong tứ đại tông môn bài danh gần với Thiên Kiếm sơn trang!

Tiêu Triệt bằng nhanh nhất tốc độ bình tĩnh trở lại, ngược lại hỏi: “Nếu ngươi là đệ tử Băng Vân tiên cung, vậy Hạ gia các ngươi vì sao không đem chuyện này công khai? Lấy thân phận của ngươi, Hạ gia hoàn toàn có thể ngang dọc ở Lưu Vân thành, tuyệt đối không ai dám chọc. Các gia đình quyền quý, bao gồm cả một nhà thành chủ, đều sẽ tới cửa nịnh bợ, Hạ gia các ngươi tốc độ phát triển cũng sẽ bạo tăng mấy lần.”

“Bởi vì ngươi.” Hạ Khuynh Nguyệt trả lời.

“Bởi vì… Ta?” Tiêu Triệt ngẩn ra, lập tức im lặng… Ba chữ này, đã khiến hắn nghĩ tới nguyên nhân.

“Chỉ đơn thuần thân phận Hạ gia chi nữ gả cho ngươi, đã khiến toàn bộ Lưu Vân thành ồ lên. Nếu lấy thân phận đệ tử Băng Vân tiên cung gả cho ngươi, ồ lên, sự việc không chỉ ở cái Lưu Vân thành nho nhỏ này. Vô luận đối với ngươi, hay đối với Hạ gia chúng ta, đều có khả năng tạo thành rất nhiều hậu quả không thể đoán trước. Chung quy, chênh lệch giữa ngươi và ta, thật sự rất xa xôi.” Hạ Khuynh Nguyệt âm thanh nhẹ nhàng, ánh mắt thản nhiên. Tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng đã phiêu diễm loá mắt.

Tiêu Triệt chậm rãi phun ra một hơi: “Vậy ngươi tại sao còn muốn gả cho ta?”

“Nguyên nhân trong lòng ngươi rất rõ ràng… Bởi vì mệnh của ta là do Tiêu bá phụ cứu, ông còn bởi vì cứu ta mà khi tao ngộ ám sát vô lực chống cự, do đó thân vong. Cũng bởi vì ngày đó lúc ta được sinh ra, phụ thân liền đem ta chỉ hôn cho ngươi, vô luận là vì báo đáp ân tình của Tiêu bá phụ, hay là thuận theo hứa hẹn của phụ thân, ta đều không có lý do không gả cho ngươi.”


Hạ Khuynh Nguyệt nhướng mắt, mâu quang thanh lãnh giống như Liễm Diễm băng hoa: “Ta sở dĩ nói cho ngươi là ta thuộc về Băng Vân tiên cung, cũng muốn để cho ngươi biết, muốn tu luyện Băng Vân, trước tiên phải Băng Tâm. Băng Vân tiên cung chỉ lấy nữ tử, mà cả đời không thể dính đến tình dục, và cũng không sinh ra tình dục. Tuy rằng ta được gả cho ngươi, nhưng một đời này, ta không khả năng yêu bất luận kẻ nào. Điểm này, ngươi nhất định phải biết.”

“… Cho dù ngươi không phải là người Băng Vân tiên cung, ta cũng không cho rằng ngươi sẽ yêu ta.” Tiêu Triệt tự giễu cười.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi lắc đầu: “Có lẽ ngươi hiểu lầm, ta cũng không phải nhìn không nổi ngươi, cũng chưa từng khinh thường ngươi… Sư phụ cũng nói qua cùng ta rất nhiều lần, một người cho dù đạt đến độ cao nào, cũng chỉ có thể nhìn xuống, không thể khinh thị. Huống chi ta cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Thiên Huyền đại lục tuy lấy Huyền Lực vi tôn, nhưng cao nhân tinh thông các môn khác như y sư, đan sư, khí sư đồng dạng nhiều vô số kể, huyền mạch tàn phế, cũng không đại biểu là không còn con đường đi khác.”

Tiêu Triệt một trận động dung. Lưu Vân thành chỉ lưu truyền Hạ Khuynh Nguyệt có dung nhan cùng thiên phú, căn bản không người nào biết rằng nàng mặc dù tao nhã nhưng tâm cảnh thì đại đa số người trung niên khó có được.

Mà nàng, chỉ mới mười sáu tuổi… Tiếp qua vài năm nữa, quả thực không thể tưởng tượng. Khó trách được người Băng Vân tiên cung nhìn trúng!

Một nữ tử như vậy vô luận tướng mạo, thiên phú, tâm cảnh đều có thể nói yêu nghiệt, cư nhiên trở thành lão bà của mình, thật là có điểm cảm giác như đang nằm mơ!

Nếu không phải hiện tại bản thân có được hai đời từng trải cùng ký ức, ở trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ tự ti ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không dám.

“Cám ơn ngươi nói với ta điều đó…” Tiêu Triệt cảm thán nói, sau đó lời nói thay đổi, ánh mắt trở nên ngưng thực: “Ngươi có thể nói cho ta biết, hiện tại Huyền Lực của ngươi, đến tột cùng là cảnh giới gì hay không?”

Ở mười sáu tuổi có thể đạt được Sơ Huyền cảnh thập cấp, chuyện này tuyệt đối là thiên phú kinh người đủ để oanh động toàn bộ Lưu Vân thành. Nhưng hiện tại, Tiêu Triệt vẫn không tin tưởng Hạ Khuynh Nguyệt thật sự chỉ có Sơ Huyền cảnh thập cấp. Bởi vì ở Lưu Vân thành thiên phú không ai có thể sánh bằng, căn bản còn không xứng lọt vào mắt Băng Vân tiên cung.

Tiêu Triệt đột nhiên hỏi ra vấn đề này, khiến Hạ Khuynh Nguyệt nhất thời trầm mặc xuống, không đáp lại. Nhưng nàng trầm mặc, cũng hiển nhiên tỏ rõ thực lực của nàng chính xác không chỉ là Sơ Huyền cảnh thập cấp.


“Ngươi nên đi mời rượu.” Hạ Khuynh Nguyệt nghiêng đi ánh mắt, chậm rãi nói.

Thanh âm nàng vừa hạ xuống, ngoài cửa một tiếng bước chân chậm rãi tới gần, tiếp theo là thanh âm bình thản truyền đến của lão quản gia Tiêu Hồng: “Thiếu gia, nên đi mời rượu.”

“Hồng gia, ta lập tức đi liền.” Tiêu Triệt đáp ứng một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Khuynh Nguyệt, tiện tay sửa sang lại quần áo, đi ra cửa phòng.

Tiêu Triệt vừa rời đi, trong phòng liền xuất hiện một mảnh băng hoa sáng sủa, bên trong băng hoa, một thân ảnh tuyết trắng lấy phương thức mộng ảo xuất hiện ở trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt. Hạ Khuynh Nguyệt hướng về phía trước, khinh liễm thân hình, nhẹ nhàng mà cung kính kêu: “Sư phụ.”

“Khuynh Nguyệt, ngươi đã đạt được mong muốn, nên cùng ta trở về Băng Vân tiên cung đi?”

Thanh âm này rất mềm mại rất đẹp, như mây phiêu miểu, như giúo mềm nhẹ, đủ để cho trái tim lạnh lẽo nhất trên đời hoàn toàn hòa tan.

Hạ Khuynh Nguyệt lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Sư phụ, Khuynh Nguyệt còn muốn ở lại một đoạn thời gian. Vừa đại hôn ta liền rời đi, hắn sẽ rơi vào vô tận trào phúng càng thêm chói tai, thỉnh sư phụ cho ta một tháng thời gian, ta sẽ lấy một phương thức không thương tổn hắn nhất, cũng không để cho người khác lại tiếp tục thương tổn hắn mà rời đi.”

Bạch y nữ tử ánh mắt bình thản nhìn nàng, giây lát, chậm rãi gật đầu, hơi cười: “Cũng tốt. Nếu như đã ngoại lệ khiến cho ngươi trở thành đệ tử duy nhất của Băng Vân tiên cung trong vòng trăm năm thành hôn, như vậy hoãn thêm một tháng cũng không sao.”

“Tạ sư phụ thành toàn.” Hạ Khuynh Nguyệt liễm thân, do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, huyền mạch của hắn, thật sự không có khả năng chữa trị sao?”

Bạch y nữ tử cơ hồ không hề do dự lắc đầu: “Trên thế giới này, không có điều gì là tuyệt đối… Nhưng ít ra theo ý ta, thì không có khả năng. Khuynh Nguyệt, ngươi có trái tim thiện lương, từ bi, bác ái, như vậy rất tốt. Chỉ là, vi sư lần này thật sự không giúp được ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.