Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 13: Nguy hiểm mông lung


Đọc truyện Nghịch Thiên Tà Thần – Chương 13: Nguy hiểm mông lung

Team: Vạn Yên Chi Sào.

“Cái đó…… Tiểu cô, sao ngươi lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn ta?” Bỗng nhiên cảm giác được không khí có chút lúng túng, Tiêu Triệt nghẹn một lúc lâu sau, thật cẩn thận nói.

Tiêu Linh Tịch ngây ngốc thật lâu, lúc này mắt đẹp mới nhẹ run lên một chút, vội vàng tránh mắt đi, cúi đầu, khẽ gắt: “Vừa rồi ngươi nói vậy, sẽ không sợ bị phu nhân Khuynh Nguyệt của ngươi nghe được à.”

Tiêu Triệt giả vờ giả vịt nhìn quanh một phen, sau đó vẻ mặt vô tội nói: “Chung quanh dường như không có người nào khác nha, có gì phải sợ chứ. Bất quá liền tính bị nàng ta nghe được, một chút ta cũng không có gì phải sợ. Ngươi cũng không phải không rõ ràng, nàng ta thật ra cũng không phải thật tâm muốn gả cho ta, ta cũng giống vậy, không phải thật tâm muốn cưới nàng ta. Nếu nàng ta là tiểu cô, ta……”

“Không cho nói…… Không cho nói nữa!”

Tiêu Linh Tịch vươn tay ra, dùng lực đè lên bờ môi của hắn, mạnh mẽ ngăn lại lời hắn định nói ra. Qua một hồi lâu, nàng mới thả tay xuống, lại nghiêng thân mình tựa vào trên vai Tiêu Triệt lần nữa, yếu ớt nói: “Tiểu Triệt, tuy rằng ta nhỏ hơn ngươi một tuổi, nhưng ta chính là tiểu cô hàng thật giá thật của ngươi, có một vài thứ, có thể đối với nữ hài tử khác thì nói ra được, còn với ta thì không thể nói ra…… Cả đời…… Đều không thể…… Ta biết trong lòng ngươi thật sự từng nghĩ như vậy…… Là đủ rồi……”

Hai câu nói cuối cùng, giọng nói của Tiêu Linh Tịch trở nên rất thấp rất thấp, trong giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo một chút chua xót và thê lương làm cho tâm người nghe vỡ vụn.

Dây cung trong lòng Tiêu Triệt run lên bần bật, hắn không nói gì thêm, nhắm mắt lại, im lặng nghe tiếng hô hấp và tim đập của nữ hài bên cạnh.


“Lúc còn nhỏ, bề ngoài ta vừa gầy, vừa đen, lại còn rất thấp, bọn họ đều bảo ta vịt con xấu xí, luôn thích giễu cợt ta, khi dễ ta……” Tiêu Linh Tịch dựa sát vào hắn, trong miệng phát ra tiếng như nói mê: “Chơi với ta, chỉ có Tiểu Triệt, lúc có người khi dễ ta, Tiểu Triệt luôn xông lên đánh nhau với bọn họ, cưỡng ép bọn họ phải rời đi, bản thân cũng mình đầy thương tích…… Khi đó trên người Tiểu Triệt nhận lấy nhiều vết thương như vậy, gần như đều là bởi vì ta. Ta thói quen, cũng rất thích hưởng thụ cảm giác được Tiểu Triệt bảo hộ, cũng cho rằng có thể như vậy dưới sự bảo vệ của Tiểu Triệt……”

Lời nói của Tiêu Linh Tịch, khiến Tiêu Triệt nghĩ tới Tiêu Linh Tịch lúc còn bé, khi đó quả thật nàng như nàng miêu tả vậy, vừa đen vừa gầy lại vừa lùn, là một “Vịt con xấu xí” chân chính, nhưng bởi vì nàng là tiểu cô của hắn, làm nam sinh, lại lớn hơn nàng một tuổi, mình luôn như sứ mệnh liều mạng bảo hộ nàng…… Ai có thể nghĩ đến, nữ mười tám đại biến, vịt con xấu xí lúc trước, hiện giờ đã biến thành đại mỹ nhân, trong Tiêu Môn không biết có bao nhiêu nam tử thanh niên đối với Tiêu Linh Tịch khát vọng thèm nhỏ dãi.

“Sau này, Tiểu Triệt bị tra ra huyền mạch tàn phế, ta liền khổ tu Huyền Lực…… Bởi vì đã đến lúc ta nên bảo hộ Tiểu Triệt. Khi đó, ta còn là cho rằng, vô luận là Tiểu Triệt bảo hộ ta, hay ta bảo hộ Tiểu Triệt, kỳ thật đều giống nhau, đều có thể luôn luôn ở cùng nhau…… Cho đến khi ta từ từ lớn lên, ta mới biết được, Tiểu Triệt sẽ cưới thê tử, mà ta cũng phải thành thân, lúc đó, chúng ta hoàn toàn không thể giống như trước kia…… Hơn nữa, tất cả nữ hài tử trong thiên hạ, Tiểu Triệt duy nhất không thể cưới chính là ta, tất cả nam hài tử trong thiên hạ, ta duy nhất không thể gả, chính là Tiểu Triệt……”

Tiêu Triệt: “……”

“Qua một thời gian dài như vậy, ta cho rằng ta đã hoàn toàn tiếp nhận. Hôm nay Tiểu Triệt thành hôn, ta cũng thật cao hứng, thế nhưng, từ sáng sớm đến tối, tâm trạng của ta vẫn luôn giống như mắc phải thứ gì đó, khó chịu nói không nên lời, muốn ngủ, lại như thế nào đều không ngủ được…… Mà Tiểu Triệt, vừa rồi ngươi lại nói với ta vậy…… Ta có chút vui vẻ, lại thật khó chịu…… Ta đến cùng là làm sao.”

Lồng ngực Tiêu Triệt phập phập phồng phồng một chút, lại vẫn không nói gì, lúc này, hắn cũng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Cái cảm giác mông lung nguy cơ giữa hắn và Tiêu Linh Tịch kia, có lẽ là theo thời gian cũng đã sinh ra. Mà khi bọn họ ý thức được đây là một loại cảm giác rất nguy hiểm, tuy rằng hai người vẫn sớm chiều ở chung như trước, nhưng chưa từng bóc trần một chút nào, ngược lại ở trong lòng lại cố hết sức dời đến bên trên tình thân.

Không có ký ức một đời tại Thương Vân Đại lục kia thì tính cách của hắn nghiêng về tự ti yếu đuối, liền tính đến chết, cũng chỉ sẽ trốn tránh, không có khả năng vào một ngày nào đó sẽ nói ra. Cho đến khi hoàn toàn vùi lấp loại cảm giác này. Tiêu Linh Tịch…… Ít nhất trước hôm nay, nàng chưa từng biểu lộ qua một lần. Nhưng Tiêu Triệt hôm nay đã không phải Tiêu Triệt ngày hôm qua, hắn nói ra câu nói long trời lở đất kia, cũng làm cho Tiêu Linh Tịch mơ mơ màng màng, vào đêm khuya ở phía sau núi không có những người khác, không thể tự kiềm chế nói ra lời mà nàng vốn tưởng rằng vĩnh viễn không thể nào nói ra.


Nhịp tim của Tiêu Triệt bắt đầu xuất hiện đôi chút hỗn loạn, chóp mũi ngửi hơi thở thiếu nữ khiến hắn lòng say thần mê, hắn đưa cánh tay phải ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tiêu Linh Tịch. Thân thể Tiêu Linh Tịch khẽ run, lại không giãy dụa, nhắm mắt lại, lặng lẽ dựa toàn bộ sức nặng thân thể vào trên người hắn.

Thân thể thiếu nữ mềm mại nhu nhược không xương, ôn hương nhuyễn ngọc, làn da mềm mại trắng mịn cách mấy lớp y phục vẫn khiến cho tâm thần người ta lay động. Tiêu Triệt dùng sức ôm không dám quá lớn, để tránh không cẩn thận kinh sợ hoặc khinh nhờn nàng. Lập tức, hắn lại cảm giác được một đôi tay ngọc lặng lẽ quấn quanh thắt lưng hắn, cũng chủ động ôm càng ngày càng chặt, một mùi hương không biết từ đâu mà đến cũng tràn ngập chóp mũi hắn, tới tận sâu trong nội tâm.

Được đến Tiêu Linh Tịch chủ động khiến Tiêu Triệt tiêu tan thấp thỏm trong lòng, mở tay trái ra vòng ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tiêu Linh Tịch, nhưng lúc tâm thần bừng tỉnh, cánh tay hắn hạ xuống hơi sai lệch, cảm giác truyền vào lòng bàn tay lại là một khối tròn no đủ mềm mại.

“A……”

Trong miệng Tiêu Linh Tịch phát ra một tiếng rên rỉ. Tâm thần Tiêu Triệt cũng rối loạn, vội vàng muốn lấy tay ra, nhưng một bàn tay mềm mại của Tiêu Linh Tịch đã bắt được tay trái của hắn trước, Tiêu Triệt vốn tưởng rằng nàng muốn gạt bỏ cái bàn tay không cẩn thận khinh nhờn đến nàng đi, nhưng…… bàn tay như ngọc của nàng lại cứ nắm lấy bàn tay hắn dừng lại ở nơi đó, không dời đi, cũng không để hắn lại lộn xộn. Cách bộ ngực cao vút ngạo nghễ, Tiêu Triệt vẫn có thể cảm giác được nhịp tim cuồng loạn của nàng rất rõ ràng.

Tiếng hít thở của Tiêu Linh Tịch trở nên nặng nhọc, một màu hồng phấn đã sớm lan từ khuôn mặt như ngọc tới cần cổ trắng buốt. Nàng nhắm mắt lại thật chặt, vùi đầu vào lồng ngực hắn, không nhúc nhích, dường như đang cố gắng chứng minh mình đã ngủ.

Tiêu Triệt cũng nhắm mắt lại, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, liền im lặng dựa sát vào nàng như vậy. Lúc này, bọn họ đều không muốn tiếp tục nói cái gì nữa…… Bởi vì như vậy sẽ quấy nhiễu đến giấc mộng yên tĩnh không có bất cứ người ngoài nào quấy rầy này.


Đêm càng ngày càng thâm, lúc Hạ Khuynh Nguyệt tìm đến bọn họ, bọn họ vẫn duy trì cái tư thế kia như trước, nhưng đã ngủ thật say.

Hạ Khuynh Nguyệt ra ngoài tìm Tiêu Triệt. Vốn tưởng rằng hắn chỉ đi ra ngoài hóng mát một chút, trong khoảng thời gian hắn đi ra ngoài “Hóng mát” này, nàng ta cũng xuống giường, trải tấm thảm ở một góc xó xỉnh kia, để sau khi hắn trở về có thể ngủ yên ở đó. Nhưng qua thật lâu, hắn lại vẫn chưa trở về.

Hơn nữa dựa theo hướng tiếng vang trước đó mà phán đoán, dường như là hắn trèo tường ra phía sau núi Tiêu Môn.

Với Huyền Lực mỏng manh Sơ Huyền cấp một của hắn, hơn nửa đêm một người đi ra phía sau núi nhưng thật lâu chưa về…… Rốt cuộc Hạ Khuynh Nguyệt vẫn không kiềm chế được, ra ngoài tìm hắn. Vì thế, liền thấy được một màn khiến nàng ta trợn tròn mắt.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta và Tiêu Triệt chính thức ở chung, trên đường hắn nghênh đón về Tiêu Môn, tư thái của hắn bình tĩnh mang theo ngạo nghễ, ở trong lễ đường, hắn ẩn nhẫn phẫn nộ và hận ý, ở trong tân phòng, tuy rằng miệng hắn các lời nói hèn hạ ti tiện, nhưng biểu tình và mê mang trong ánh mắt không ngừng lay động, không cam tâm và thất thần, thậm chí còn có cô đơn nàng ta xem không hiểu……

Nhưng lúc này, hắn và Tiêu Linh Tịch dựa sát vào nhau, lại ngủ vô cùng an ổn. Khóe miệng chỉ khẽ cong lên một độ cung rất nhỏ rất nhỏ, lại có thể nhìn thấy rõ ràng một nụ cười ấm áp, ngũ quan của hắn hoàn toàn giãn ra, vẻ mặt thả lỏng, giống như đứa trẻ con ngủ yên tĩnh an hòa ở trong lòng mẫu thân.

Trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác không quá thoải mái…… Đương nhiên, đây không phải đại biểu nàng có cảm tình gì với Tiêu Triệt, mà là: Dù sao nàng ta và Tiêu Triệt đã trở thành phu thê. Tuy rằng nàng ta vẫn luôn cho rằng cuộc hôn nhân này đối với nàng mà nói chỉ là hình thức, danh phận phu thê đối với nàng mà nói cũng chỉ là xưng hô đơn thuần, vô luận tồn tại hay không đều không thể dấy lên một chút gợn sóng trong nội tâm nàng ta, thế nhưng, có vài thứ, cũng không phải trong ý thức của người cho rằng sẽ như thế nào thì cảm giác trong lòng liền sẽ như thế đó, nhất là đối với loài động vật nữ nhân càng nghiêng về cảm tính hơn, trừ phi người này không có tâm.

Dù sao nàng ta và Tiêu Triệt đã là phu thê, tuy rằng trong lòng không quan trọng sự se duyên này, nhưng sự thật việc Tiêu Triệt trở thành trượng phu của nàng ta vẫn rõ ràng khắc ở trong tiềm thức của nàng, nếu là trượng phu, chính là nam nhân của một mình nàng ta, mà hiện tại, trong đêm tân hôn, trượng phu của nàng ta lại cùng nữ hài tử khác dựa vào nhau cho đến lúc đi vào giấc ngủ, trên mặt còn mang theo vẻ mặt ấm áp thỏa mãn…… Trong tiềm thức của nàng ta sẽ tự nổi lên loại phản ứng này khiến nàng ta không quen.

Mặc dù nữ hài tử này là tiểu cô của hắn.


Loại cảm giác không thoải mái này khiến tâm tư bình tĩnh không chút gợn sóng như mây của nàng ta xuất hiện một chút khó chịu, loại cảm giác khó chịu này khiến nàng ta lập tức kinh sợ, nhanh chóng ngưng thần hồi tâm, qua một hồi lâu, cảm giác khó chịu mới dần dần biến mất, nội tâm cũng đã một mảnh sáng tỏ.

Nàng ta không quấy rầy Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch, thả nhẹ bước chân, không tiếng động rời đi.

Một lát sau, Hạ Khuynh Nguyệt lại chậm rãi quay lại, chẳng qua trong tay ôm một tấm thảm đỏ thẫm không mỏng không dày, nàng ta cẩn thận đắp vào trên người Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch, lại không tiếng động rời đi lần nữa.

……………………

Khi Tiêu Triệt tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, Tiêu Linh Tịch rúc vào trong lồng ngực hắn vẫn còn ngủ say, tướng ngủ rất là đáng yêu ngọt ngào…… Nếu có thể không nhìn một mảng nước miếng trước ngực Tiêu Triệt kia.

Theo ý thức dần dần thanh tỉnh, chuyện đêm qua cũng từng màn xuất hiện ở trong đầu Tiêu Triệt. Tuy rằng trải qua một đêm, bả vai ê mỏi đến chết lặng, nhưng hắn không dám khẽ động đậy, để tránh quấy rầy đến giấc ngủ của Tiêu Linh Tịch, cũng vào lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện tấm thảm đỏ thẫm đắp trên người mình.

“Ngọa…… Tào……” Đưa tay cầm lên tấm thảm này, một tiếng gầm nhẹ mất khống chế phun ra từ trong miệng Tiêu Triệt…… Đây rõ ràng chính là tấm thảm mới chuẩn bị tốt ngày hôm qua, được trải trên giường mới tại phòng tân hôn kia.

Tiêu Triệt ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu viện của mình, trong lòng thở dài một hơi…… Đêm tân hôn, chẳng những không ở phòng tân hôn, còn ra ngoài ngủ cùng nữ nhân khác một đêm, nương tử mới cưới còn tự mình chạy tới đưa thảm……

Kịch bản này…… Thật con mẹ nó kích thích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.