Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Chương 40: Thiên huyệt


Đọc truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư – Chương 40: Thiên huyệt

“Trường khí của vật trấn thuộc Kim xung khắc với phòng khách của nhà ở, Kim khắc Mộc tạo ra hiện tượng gỗ mục nát làm giáo sư phiền lòng hai năm qua.”

Diệp Tuyền nói như thủ thỉ: “Nhưng ngược lại, trường khí của vật trấn thuộc Kim bên dưới lòng đất lại như hòa một thể với xi măng cốt thép bên dưới tự nhiên làm nó trở nên rắn chắc hơn bình thường mười phần, không dễ gì đục vỡ được, đây chính là điều kỳ diệu cho câu: Thổ sinh Kim.”

Nghe vậy, mấy người giáo sư Tưởng có người tin, nhưng cũng có người nghi ngờ. Đây là điều khó tránh khỏi.

“Anh có cách phá được sàn nhà này sao?”

Tiêu Vũ Khải hỏi, anh ta không quan tâm đến quá trình, chỉ cần có kết quả là được.

“Tất nhiên.”

Diệp Tuyền gật đầu nói: “Nếu không có cách nào thì tôi đã rời đi từ lâu rồi, không ở lại đây đâu. Vậy mới nói, nghề của chúng tôi là dựa vào bản lĩnh của mình để sống, nếu không có bản lĩnh thì đã bị đánh cho tàn phế, ngồi đói há mồm rồi.”

“Anh định làm như thế nào? Có cần giúp đỡ gì không?” Tiêu Vũ Khải lại hỏi.

Diệp Tuyền nhìn xung quanh, khoát tay nói: “Để cái máy khoan kia lại đi, những người khác có thể rời đi. Ít nhất thì cũng phải ra ngoài, để cho không khí ở phòng khách dễ lưu thông.

Đám đàn ông cao to quay sang đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Tiêu Vũ Khải, đợi chỉ thị của anh ta.

“Mấy người ra ngoài đi.” Tiêu Vũ Khải gật đầu.


Cả đám người lượt rời đi, phòng khách trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều. Cửa sổ mở rộng, không khí trong lành bên ngoài ùa vào, cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng lúc này thì chẳng ai có tâm trạng gì để hóng gió, mọi người đều chú ý vào Diệp Tuyền.

“Anh Diệp, có cần phải chuẩn bị thêm gì không?” Giáo sư Tưởng nhiệt tình nói: “Nếu cần gì thì anh cứ việc nói, tôi sẽ cho người đi lấy ngay.”

“Không cần đâu.”

Diệp Tuyền từ chối ý tốt của ông, đưa tay ra nói: “Trương Đại, chu sa!”

“Có đây.”

Trương Đại hơi ngẩn ra rồi mới vội vàng lục lọi chiếc túi vải của mình, lấy một hộp chu sa ra. Anh ta mở chiếc hộp, bên trong là chu sa đã được mài nhỏ thành bột.

Thường thì, chu sa đều ở dạng viên. Mài nhỏ ra thành bột là để dễ hòa với nước, tạo ra mực chu sa. Dù là để vẽ bùa hay viết chữ thì mực chu sa cũng rất tươi sáng. Người trong nghề đều biết, trong quá trình xem phong thủy thì chu sa được dùng với tần suất không ít, chỉ sau la bàn.”

Sau khi lấy chu sa ra, Trương Đại lên tiếng: “Tôi đi lấy nước…”

“Không cần.”


Diệp Tuyền lắc đầu, tiện tay bốc một nắm bột trong hộp. Anh chầm chậm mở lòng bàn tay ra, cả lòng bàn tay anh được nhuộm đỏ bởi màu của chu sa, một màu sắc tươi tắn chứng tỏ chất lượng của chu sa này không tệ chút nào.

Sau khi quan sát một lúc, Diệp Tuyền thỏa mãn gật đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay lại sau đó đến bên cửa sổ rồi nói: “Mọi người đứng tránh ra một chút đi, tránh bị vạ lây.”

“… Anh định làm gì?”

Mọi người ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng thấy tò mò, cùng lùi về phía góc trong.

“Để tôi cho mọi người xem màn ảo thuật.”

Diệp Tuyền cười thần bí, nhưng vẻ mặt anh tràn đầy sự nghiêm nghị. Anh tập trung tinh thần, đứng ở nơi miệng gió bên cửa sổ, lần nữa mở bàn tay ra, sau đó với động tác vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi lắc nhẹ.

Lòng bàn tay anh giống như đuôi một con cá đang bơi, đung đưa, uốn lượn, có cảm giác rất có vần nhịp. Đúng lúc này, làn gió nhẹ bên ngoài phòng thình lình thổi ào ào hơn.

Gió mạnh quét tới, bột chu sa trên tay Diệp Tuyền cũng theo gió bay vào không trung. Mọi người thấy thế cũng hơi giật mình, không kìm được sự ngạc nhiên. Có người còn A một tiếng, đang định lên tiếng nhắc anh thì lại thấy một cảnh tượng kỳ lạ hơn.

Lúc này, theo chuyển động của lòng bàn tay Diệp Tuyền, bột chu sa đang bay trong không trung lại dần thay đổi theo, chậm rãi dàn ra tạo thành một tấm lụa mỏng nhẹ.


Tấm lụa đỏ mờ mờ, mông lung như ánh trăng, trông giống một cái màn che hơn, bay lên tận trần nhà, rồi từ từ rơi xuống như sắp bao trùm cả phòng phách.

Lúc này mọi người tuy đang ngạc nhiên nhưng cũng hiểu ra tại sao Diệp Tuyền lại nhắc mọi người tản ra, vì nếu không tránh ra thì bây giờ tất cả mọi người đều bị dính bột chu sa rồi.

Nhưng mà vung bột chu sa, là có dụng ý gì?

Mọi người lại nhìn chăm chú Diệp Tuyền với ánh mắt nghi hoặc, nhưng sau đó, lúc thấy anh thì anh đã lặng lẽ xuất hiện ở vị trí giữa phòng khách từ lúc nào và… đang nhẹ nhàng nhảy múa với tấm lụa đỏ lơ lửng.

Dù sao thì trong mắt mọi người, lúc này Diệp Tuyền đang bước đi nhẹ nhàng như một chú mèo, bước chân đan vào nhau, đi quanh phòng khách một vòng, nhưng lúc anh chuyển động, tấm lụa đỏ biến hóa khó đoán dường như bị anh hấp dẫn, lập tức hóa thành một làn khói chuyển động, đuổi theo anh, liên tục vờn quanh…

“Sao lại như vậy.”

Mãi sau mọi người mới bừng tỉnh, chú ý đến hiện tượng dị thường này, không biết bản thân nên ngạc nhiên hay nên giật mình nữa. Nói tóm lại thì bọn họ vừa ngạc nhiên vừa như bừng tỉnh ngộ, không nhịn được mà cứ thế tập trung chăm chú nhìn không rời mắt.

Họ thật sự không rõ đây rốt cuộc là hiện tượng luồng không khí chuyển động, hay là trên người Diệp Tuyền thực sự có năng lượng thần bí nào đó đang dẫn kéo tấm lụa đỏ kia đi khắp nơi, khiến nó phải bay lơ lửng theo mình.

Dù thế nào, thì trong lúc mọi người không để ý, Diệp Tuyền đã tăng nhanh bước chân, càng ngày càng nhanh hơn. Lớp phấn chu sa kia cũng tụ lại rồi tản ra không theo quy luật, khi chụm lại một chỗ, khi lại tản ra xa, thậm chí có lúc còn che khuất cả người Diệp Tuyền, khiến anh trở nên lúc ẩn lúc hiện.

Nhìn một lúc lâu, mọi người cũng khó tránh khỏi việc mỏi mắt.

Không biết là ai, đột nhiên mắt nhức mỏi, khẽ chớp một cái.

Thình lình, có tiếng rít gào, một cơn cuồng phong cuồn cuộn quét vào, rồi lập tức trong phòng khách rộng liền xuất hiện một luồng khí xoáy cực lớn. Trong nháy mắt, tiếng đinh đang to rõ, truyền vào tai mọi người, khí xoáy cuồng phong thổi tung cánh cửa, làm nó đập mạnh vào khung cửa, thậm chí còn khiến nó đóng sập hẳn lại.


Cửa sổ bị đóng lại, phòng khách liền rơi vào tối tăm hẳn đi. Trong giây lát, chỉ còn tiếng gió gào rít, cát bụi bị cuốn lên, có cảm giác như đất đá bay mù mịt, trời như tận thế vậy.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy bụi mù mịt, giơ tay lên không nhìn rõ năm ngón.

“Á…”

Trong lúc mơ hồ, Tiêu Vũ Khải dường như nghe thấy tiếng hét sợ hãi của Tiêu Mai. Anh ta yêu thương em gái, sốt ruột nheo mắt, lần mò đi theo phía có âm thanh. Nhưng vừa mở mắt ra thì một cảnh tượng ly kỳ rơi vào mắt anh ta.

Trong không gian mờ mịt, anh ta dường như nhìn thấy được ánh sáng màu đỏ cuồn cuộn như thủy triều, dập dềnh trong phòng khách, như nhấn chìm được cả người. Lúc đang sóng to gió lớn thì một cột chống trời cực lớn, đột nhiên từ trong không trung mênh mông nặng nè đáp xuống.

“Uỳnh!”

Biển động dữ dội, song vỗ vào bờ, cuộn từng cuộn sóng lớn cao lên tận trời mây, nhưng khi cột chống trời xuất hiện, nó lập tức hóa thành bọt biển, từ từ tiêu tan…

Tiêu Vũ Khải thấy cảnh này thì sợ ngây người, khắp người anh ta như vừa có dòng điện chạy qua, rùng mình một cái, sau đó… mới tỉnh táo lại.

Đợi đến khi anh ta hoàn hồn nhìn lại lần nữa thì thấy cơn cuồng phong kia đã biến mất, ánh mặt trời trong trẻo lại chiếu qua lớp kính cửa sổ trong suốt vào phòng khách, một mảnh yên bình.

Nhưng khi nhìn kỹ lại cảnh trong phòng khách thì, đôi mày lưỡi mác nhíu lại, run run.

Chỉ thấy lúc này, trên mặt đất phòng khách, như được rải đều một tầng bột chu sa. Những bột phấn này phân bố thành từng vòng từng vòng, rất có trật tự, giống như từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Nhưng đây không phải là điểm quan trọng, trọng điểm là ở góc phòng khách, có một cái côn sắt dài hai mét, đầu nhỏ bằng ngón tay cái, giống như một cột cờ, đã chui xuống mặt đất, chỉ chừa lại khoảng khoảng 10cm ở phần đầu, ánh sáng kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.