Đọc truyện Nghịch Thiên Phong Thủy Sư – Chương 36: Miếu
“… Được.”
Khi giáo sư Tưởng còn đang do dự, Tiêu Mai ở bên cạnh lại đồng ý luôn, cô nói: “Chỉ cần anh giải quyết xong vấn đề phòng khách, tôi sẽ dẫn anh đi gặp đại sư Thạch Tâm.”
Diệp Tuyền nhướn mày, hơi nghi ngờ: “Cô quen biết đại sư Thạch Tâm à? Ông ấy biết cô sao?”
“… Yên tâm, cho dù tôi không quen đại sư Thạch Tâm cũng sẽ có cách cho anh gặp ông ấy.” Tiêu Mai chu miệng nói, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy tự tin.
“Khụ khụ… thật không?”
Diệp Tuyền không yên tâm, nhắc nhở: “Tôi muốn gặp mặt theo cách lịch sự, chào hỏi lễ phép chứ không phải kiểu xông bừa vào nhà bị người ta cầm gậy đuổi ra ngoài đâu đấy.”
“Anh… anh khinh người quá đáng.” Tiêu Mai buồn bực, hai mắt trợn to lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Diệp Tuyền không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt cũng đã thể hiện suy nghĩ của anh. Nói trắng ra, anh không tin Tiêu Mai, cảm thấy tuổi tác của Tiêu Mai chắc hẳn không có cơ hội mà gặp mặt đại sư Thạch Tâm.
So ra, vẫn là lời hứa của giáo sư Tưởng đáng tin cậy hơn.
“Thế nào rồi?”
Diệp Tuyền hỏi: “Giáo sư, với ông mà nói, đây hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay, nhỏ không đáng kể, không khó chứ. Cả hai chúng ta đều đạt được mong muốn của mình còn gì.”
“Cậu xác định…” Giáo sư Tưởng do dự: “Chỉ là muốn tham gia pháp hội thôi sao?”
“… Đúng vậy.”
Diệp Tuyền chú ý tới vẻ mặt của giáo sư Tưởng, lập tức dở khóc dở cười, anh nói: “Giáo sư, chẳng lẽ ông nghi ngờ tôi bụng dạ đen tối, định làm gì đại sư Thạch Tâm sao? Tôi bị choáng váng hay là ngu xuẩn mới dám vô lễ với cao tăng đức cao vọng trọng như ngài ấy chứ, tôi không sợ bị các tín đồ xé vụn à?”
“Vì vậy, ông thực sự đang lo lắng thừa đấy.”
Diệp Tuyền hết lời thề thốt hứa hẹn: “Mục đích của tôi thật sự rất đơn thuần, chỉ muốn xin đại sư Thạch Tâm châm chước một chút, cho tôi một vị trí tham gia pháp hội mà thôi, tuyệt đối không có ý xấu gì khác. Chẳng qua là tôi không quen biết đại sư Thạch Tâm, không có cách nào nên mới mong giáo sư giúp đỡ.”
“Nếu thật như vậy…”
Giáo sư Tưởng do dự nói: “Đúng là tôi có thể giúp cậu việc này. Nhưng mà, như cậu đã nói… tôi chỉ phụ trách dẫn cậu tới gặp, có được hay không phải dựa vào bản thân cậu, không liên quan tới tôi.”
“Đấy là đương nhiên.” Diệp Tuyền lập tức đồng ý.
Tiêu Mai hừ một tiếng, tức giận nghiến chặt hàm răng trắng đều như bắp: “Vậy bây giờ, có phải anh nên nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc phòng khách có vấn đề gì không và anh định giải quyết như thế nào?”
“Việc này đơn giản thôi.”
Diệp Tuyền cười nói: “Tôi nói chứ, số giáo sư Tưởng tốt thật, mua được một mảnh đất lành. Chẳng qua là ông không biết trước đây mảnh đất này xây dựng kiến trúc gì, không mời người xử lý thỏa đáng nên bây giờ mới để lại hậu hoạ như vậy.”
“Kiến trúc trước kia?” Giáo sư Tưởng sửng sốt, kinh ngạc nói: “Nhưng lúc tôi xây nhà đã mời người dọn dẹp sach những bức tường cũ còn sót lại rồi mà.”
“Ông xác định là đã dọn sạch sẽ toàn bộ rồi chứ?” Diệp Tuyền cười nói: “Mấy thứ trên mặt đất thì chắc chắn là dọn rồi, nhưng những thứ ở dưới lòng đất thì sao, ông đã mời đi chưa?”
“Sao cơ?” Giáo sư Tưởng kinh ngạc: “Dưới đó có cái gì?”
“… Đồ lừa đảo.”
Tiêu Mai không tin: “Lúc ông ngoại tôi xây nhà đã cho người đào đất đổ móng, dưới đó lấy đâu ra đồ vật chứ?”
“Thật sự không có sao?”
Diệp Tuyền nháy mắt, không để bụng cách xưng hô của Tiêu Mai. Anh đã sớm phát hiện, quan hệ của Tiêu Mai với giáo sư Tưởng là người thân nên mới gần gũi như vậy. Chỉ là, anh không ngờ Tiêu Mai lại là cháu ngoại của giáo sư mà thôi.
Nhưng những chuyện này đều là ngoài lề vụn vặt, không đáng nhắc tới.
Diệp Tuyền cười, nói tiếp: “Hay chúng ta cược đi, nếu tôi đào được ở dưới nền phòng khách thứ gì thì nó thuộc về tôi, được không?”
“… Không cược.” Đôi mắt to của Tiêu Mai loé lên, có vài phần suy tư cùng hưng phấn: “Ông ngoại, dưới nền phòng khách có thể có kho báu…”
“… Cô bé, cô nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Tuyền dở khóc dở cười: “Nếu tôi đoán không lầm, trước kia, mảnh đất này vốn xây một ngôi miếu. Chỉ là sau đó, miếu thờ bị bỏ hoang, không có hương khói, theo lẽ tự nhiên sẽ sụp đổ mà thôi. Rồi sau này, trong thôn dần phát triển, tổng cục quản lý đất đai quy hoạch lại liền tính cả mảnh đất này vào, đổi thành đất thổ cư.”
“Miếu thờ?” Giáo sư Tưởng ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi: “Cậu Diệp, cậu chắc chắn không?”
“Chắc chắn hay không, mấy ông bà già trong thôn sẽ rõ, ông đi hỏi một lượt là biết ngay.”
Diệp Tuyền bình tĩnh nói: “Thật ra, đối với một thầy phong thủy nhiều kinh nghiệm thì đây không phải chuyện khó khăn gì cả. Bởi vì ở trong thôn chắc chắn sẽ có sự tồn tại của miếu thờ.”
“Bây giờ chúng ta đang ở đỉnh núi, có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình trong thôn, có gì nhìn là biết ngay. Nhưng tôi nhìn quanh lại không thấy căn miếu nào. Vì vậy, tôi suy đoán, hẳn là trong quá trình đô thị hóa thôn xóm này, miếu thờ đã bị loại bỏ.”
Diệp Tuyền lại đưa tay chỉ về phía căn biệt thự, ngôn từ chuẩn xác: “Hơn nữa, những kiến trúc tâm linh như miếu thờ, ở trong phong thủy thuộc tính thiên âm, không nên ở quá gần nhà dân, vì vậy miếu thường được xây ở đầu thôn hoặc cuối thôn. Chỗ ở của giáo sư liền ở phía cuối thôn, lại là điểm khí mạch ngưng tụ.”
“Dựa trên những lý luận đó, chắc hẳn nơi này phải có một căn miếu. Cho dù không phải miếu thì cũng là tòa tháp, một toà Văn Phong.”
Diệp Tuyền lại phân tích: “Nhưng tháp cổ thường xây ở phía Đông Nam, giáo sư lại ở hướng Tây Bắc cho nên khả năng là tháp Văn Phong không lớn. Như vậy xem ra, chỉ có thể là miếu…”
“… Nếu thật sự là miếu, thì không thể xây nhà ở sao?”
Giáo sư Tưởng mù mà mù mờ, hơi bất an. Ông có chút hiểu biết về các điển tích trong dân gian, biết rõ hậu quả của việc xúc phạm “thần linh” ắt gây tai họa. Từ góc độ này mà nói, chẳng trách phòng khách trong biệt thự của ông liên tục xảy ra chuyện lạ.”
“Nếu nói miếu thờ chuyển thành nơi ở thì cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi nhìn lại phát hiện, trường khí nơi này bị kìm giữ lại không thể thoát ra ngoài, có khả năng còn vật trấn giữ sót lại.”
Diệp Tuyền giải thích: “Vì vậy, khả năng lớn nhất là do vật trấn gây ra. Chỉ cần khai quật vật trấn đó lên, bố trí thu xếp tới nơi khác thật ổn thoả liền có thể giải quyết phiền toái này.”
“Vật trấn?” Giáo sư Tưởng sửng sốt: “Vật trấn gì?”
“… Giáo sư, tôi là thầy phong thủy, không phải siêu nhân, không có đôi mắt nhìn xuyên thấu mọi thứ.” Diệp Tuyền bất đắc dĩ, nói: “Sao tôi biết được dưới đó có vật trấn gì chứ. Nếu ông muốn biết thì đào lên xem là được còn gì?”
“… Lúc sửa nhà đã đào một lần rồi.”
Tiêu Mai nhấn mạnh một lần nữa: “Nếu có cái gì đó, sao mấy công nhân kia lại không nói chứ?”
“Biệt thự hai tầng, nền móng chắc không sâu hơn 2m nhỉ.”
Diệp Tuyền hiểu: “Hơn nữa, diện tích tầng một của biệt thự không quá 300m2. Nền móng có dọc ngang đan xen, cũng không đào tới phạm vi miếu thờ còn lại. Phỏng chừng chỉ có vị trí của phòng khách mới còn di tích còn sót lại của miếu. Vì vậy, bây giờ, chỉ có phòng khách xảy ra dị thường, những nơi khác không có chuyện gì…”
“… Có lý.”
Tính cách giáo sư Tưởng cũng có chút mạnh mẽ quyết đoán, nói thẳng: “Tôi lập tức gọi người tới đào.”
“Không cần.”
Diệp Tuyền khuyên ngăn: “Giáo sư, việc này không cần phải làm rùm beng ầm ĩ lên làm gì, chúng ta tự mình đào là được. Để tránh cho người khác nhìn thấy lại nói mấy lời đồn nhảm, ảnh hưởng xấu tới ông.”
“Cũng đúng.” Giáo sư Tưởng gật đầu, hơi chần chừ: “Nhưng mà… nền phòng khách đổ một lớp bê tông, không dễ đào đâu.”
“Không sao, tôi có cách…”