Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 31: Ước hẹn ba năm


Đọc truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư – Chương 31: Ước hẹn ba năm

Edit: Zi

Người ở điện Ngọc Lâu đã không phải là dùng ánh mắt thán phục nhìn
Quân Mộ Khuynh mà là ánh mắt sùng bái, sự tình ở núi Linh Lung đã được
truyền đi rất nhiều, còn có tia chớp màu tím kia, bọn họ đều thấy rõ như ban ngày, mặc dù không có chứng thực nhưng lúc đó trên núi chỉ có mỗi
mình ‘hắn’, nếu không phải là hắn tấn chức thì là ai cơ chứ?

Long Thiên cười ha hả nhìn một màn này, mắt nheo lạia toáng qua một
tia giảo hoạt, nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh không nháy mắt, lần này hắn quả nhiên không chọn sai người.

“Ngươi rất to gan.” Con ngươi băng lãnh của Quân Lạc Phàm thoát qua
một tia tức giận nhưng rất nhanh bị hắn che giấu đi, đấu kỹ màu trắng
tím chậm rãi hiện ra ở dưới chân, ba vòng tròn hành tinh nhỏ vờn qunha,
bảy khỏa ngũ giác màu lam nhạt lóe ra quang mang.

“Bảy cấp kỹ linh sư!” Mấy lão sư của Nam Ngưng học viện phát ra thanh âm thán phục, rốt cục cuũng minh bạch ì sao hiệu trưởng lại chú trọng
Quân Lạc Phàm như thế, hắn quả nhiên đã là bảy cấp kỹ linh sư.

“Thiên tài! Đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc!”

“Quân Lạc Phàm, chúng ta cá một ván thế nào?” Quân Mộ Khuynh không để ý phản ứng của mọi người, hồng sắc vi mạo trái lại lại lộ ra một tia
tươi cười, hiện tại nàng sẽ không giao phong chính diện với Quân Lạc
Phàm, bảy cấp đại kỹ sư, bảy cấp đỉnh kỹ linh sư, chênh lệch cả một tầng cấp, Thủy Nhận, Phong Nhận không ở đây, nàng sẽ không ngốc đến nỗi liều mạng.

“Nói.”

“Ba năm, ba năm sau, ta sẽ đến bài danh thi đấu của ngũ đại gia tộc,

thế nào?” Ngũ đại gia tộc đệ nhất thiên tài sao? Vị trí này, nàng sẽ
không để nó rơi xuống trên người Quân Lạc Phàm.

“Ba năm sau, ta sẽ ở Âm Nguyệt thành chờ ngươi.” Quân Lạc Phàm không
hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay, hắn không tin trong vòng ba năm thiếu niên này có thể vượt qua mình, trừ phi ‘hắn’ là thiên tài trong thiên tài,
nếu không trong ba năm này ‘hắn’ có rèn luyện không ăn không uống cũng
không thể vượt qua mình được.

“Được, vậy thì mời người phụ trách của Nam Ngưng học viện làm chứng,
ba năm sau, ta nhất định phụng bồi.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh câu dẫn một độ cung hoàn mỹ, nàng muốn chính là những lời này.

Quân Lạc Phàm không biết sao lại có cảm giác bị người ta tính kế, lập tức nghĩ nghĩ, một bảy cấp đại kỹ sư mà thôi, nhìn bộ dáng ‘hắn’ chỉ có mười lăm mười sáu tuổi mới chỉ là đại kỹ sư, cho ba năm dù có dùng linh đan phụ trợ cũng không có khả năng thắng mình.

Mười lăm mười sáu tuổi? Nếu như Quân Mộ Khuynh nghe được những lời
này của Quân Lạc Phàm chắc chắn sẽ cười phun, một đứa nhỏ mười tuổi như
nàng sao cứ bị người ta thường xuyên nhận sai tuổi vậy nhỉ.

“Tốt tốt tốt, các ngươi đều là học sinh của Nam Ngưng học viện ta, ba năm sau sống mái cũng không phải là không thể, một tháng sau, ta rất
chờ mong các ngươi có thể đến Nam Ngưng học viện báo danh.” Nghe thấy
bọn họ lén ước định, Long Thiên cười đến mắt đều mở không ra, một nhóm
tân sinh này so với trước còn cường hơn, Nam Ngưng học viện lại thêm một thế hệ thiên tài.

Long Thiên tâm tình hôm nay vô cùng tốt, trong vòng một ngày mà nói
sáu bảy chữ tốt, nếu là ngày thường, nửa chữ tốt hắn cũng không thèm
nói, điều này nói rõ hắn rất xem trọng Quân Lạc Phàm cùng Xích Quân.

Quân Mộ Khuynh đảo mắt liếc Long Thiên một cái, đỏ đậm con ngươi

thoáng qua một tia giảo hoạt, bất quá đã bị vi mạo của nàng che mất,
bằng không Long Thiên nhất định sẽ không cười đến đã nghiền như thế.

“Long Thiên đại nhân, Long Thiên đại nhân!” thân ảnh kinh hoảng
thoáng qua, trước mặt Long Thiên liền xuất hiện một trung niên nam tử.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Long Thiên thu hồi vẻ tươi cười, vẻ mặt không
vui nhìn người đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên là bởi vì hắn phá hủy tâm tình tốt của hắn (LT) mà bất mãn.

“Trên đường chúng ta đột nhiên gặp một đàn linh thú quạ đen được một
thần thú quạ lãnh đạo, đang hướng Phù Thủy trấn bay tới.” Trung niên nam tử hoảng loạn nói, linh thú công kích đã không nói gì, lại còn có thần
thú lãnh đạo, Phù Thủy trấn xưa nay vẫn yên lặng, dù ở gần núi Linh Lung cũng chưa bao giờ gặp qua thú triều tập kích, đột nhiên bị một đám linh thú cấp bậc ma thú công kích, chỉ sợ Phù Thủy trấn không vượt qua nổi.

“Là thú triều!”

Mọi người vừa định nói ba năm sau sẽ đến Âm Nguyệt thành, đột nhiên
nghe thấy tin tức này sắc mặt lập tức trắng bệch, Phù Thủy trấn cho tới
bây giờ chưa bao giờ gặp qua thú triều, lần này bị công kích, phải làm
sao đây?

Người của ngũ đại gia tộc còn đang ở đây, thiếu chủ Hỏa Dung thành
cũng còn ở, nhanh đi triệu tập bọn họ nhờ giúp đỡ.” Tay áo Long Thiên
vung lên, xoay người ly khai, đây là thú triều, không thể để thương
người vô tội.


“Dạ.” trung niên nam tử lắc mình ly khai.

Lúc này ở điện Ngọc Lâu là một mảnh hỗn loạn, bọn họ đều là người
quanh năm ở Phù Thủy trấn, chưa bao giờ gặp qua thú triều, bọn họ không
biết phải làm sao bây giờ, cũng không nghĩ ra biện pháp nào.

Quân Mộ Khuynh mắt quét một vòng xung quanh, lạnh giọng nói: “Có vậy
mà cũng thất kinh, các ngươi không thấy lão đầu kia đã nói gì sao, cùng
nhau đi đuổi thú triều. Chớ quên, nơi này là nhà của các ngươi, nhà mình cũng không bảo hộ được, thì tính cái gì anh hùng hảo hán, không phải
chỉ là mấy ma thú thôi sao? Có gì mà phải sợ?”

Âm thanh lạnh lùng truyền ra, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó
lại bình tĩnh dần dần, trong nháy mắt lòng tin đều dâng lên.

“Các ngươi có nghe qua chuyện Xích Quân công tử ở núi Linh Lung một
mình vọt vào thú triều, đừng nói chúng ta ở đây có nhiều người như vậy.”

“Xích Quân công tử nói không sai, chúng ta cùng nhau đuổi thú triều đi.”

“Chẳng lẽ chúng ta đường đường là nhân loại lại đi sợ hãi mấy cái ma
thú đó sao, một người đánh không lại thì hai người cùng đánh, ngũ đại
gia tộc cùng Hỏa Dung thành đều đang ở đây.”

“Không phải chỉ là thú triều thôi sao? Địa phương khác cũng có thú
triều, bọn họ đều vẫn sống tốt, chẳng lẽ Phù Thủy trấn ta nguyện ý phục
sau người ta sao?”

“Đi, trở lại một chút, đánh ma thú.”

“Đi.”


Một khắc trước mọi người còn đang kinh hoàng, lại bởi vì một câu của
Quân Mộ Khuynh mà nhao nhao tỉnh lại, một đám hào khí ngất trời nhanh
chóng ly khai.

Quân Lạc Phàm không thể tin nhìn Quân Mộ Khuynh, ‘hắn’ bất quá chỉ
nói một câu, vậy mà liền đem cảnh hỗn loạn không ngớt khống chế, thậm
chí làm mọi người đều tin tưởng, ‘Xích Quân’ rốt cuộc là ai? Sao lại có
hiệu lực lớn đến vậy.

Quân Mộ Khuynh cũng không ngờ tới kết quả này, vốn nàng chỉ muốn ổn
định lòng người, ai biết cả đám sau khi nghe lời của nàng lòng tin lại
tăng gấp mười.

“Ta nghĩ đại diện Quân gia kia đã chết, ngươi hẳn sẽ là người thay
thế đi, bất quá ta là nghe nói một nhà Quân Ly bị Quân Tế cưỡng ép thoát ly, đã cùng Quân gia nhất đao lưỡng đoạn? Không biết chuyện này có thật hay không?” Quân Mộ Khuynh nói xong, hờ hững ly khai, không nhìn Quân
Lạc Phàm kia sắp bạo phát cơn giận.

“Quân Quân, ngươi sao có thể bỏ lại người ta, người ta nghe nói thú
triều tới, cố ý chạy tới thăm ngươi có sao không nè.” Âm thanh yêu mị từ đối diện truyền đến, Hoa Thiên Nhiêu tựa ở cửa, áo bào đỏ rực cùng tóc
đen trong gió bay múa, mê người, không biết đã trộm đi bao nhiêu trái
tim thiếu nữ.

Đỏ đậm thanh ảnh chợt lóe lên, nắm tay tràn ngập lực lượng trực tiếp
bay lên khuôn mặt so với trứng gà còn muốn trắng hơn, không đợi hắn phản ứng, tay nhỏ bắt được cổ áo hắn, Quân Mộ Khuynh một tay đem vật ngã,
đem hắn quăng xuống đất, Hoa Thiên Nhiêu vừa mới hoàn hồn, liền phát
hiện mình đang nằm trên mặt đất, chân nhỏ hung hăng giẫm trên ngực hắn.

“Chạy a! Ngươi con mẹ nó chạy nữa đi!” Thanh âm tức giận vang lên
trên đỉnh đầu, Hoa Thiên Nhiêu còn chưa kịp lên tiếng, trên ngực liền
truyền đến một trận đau đớn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.