Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 80: Bình thân vương


Đọc truyện Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá! – Chương 80: Bình thân vương

Ăn uống no nê, Dung Mị lười biếng dựa ra sau ghế. Không thể không nói, đồ ăn ở đây quả thật siêu ngon, nếu được đánh giá, vậy thì nàng sẽ vote 5 sao~

Rảnh rỗi, Dung Mị liền có hứng nói chuyện phiếm:”Dạ Mặc Phong, không ngờ một hoàng tử không có vương vị như ngươi lại lên được đến tầng 8 cơ đấy?”

Hình như Thành Vương cũng chỉ lên được tầng 6 thôi. Đãi ngộ mỗi tầng khác biệt một trời một vực, chủ nhân toà lâu này quả nhiên thú vị. Nếu được, nàng cũng muốn gặp mặt hắn một lần.

Dạ Mặc Phong vỗ vỗ bụng no căng, đắc ý nói:”Hắc hắc~ Ai bảo ta có một ca ca tốt chứ? Sư phụ, nói nhỏ cho ngươi biết…” Hắn nhỏ tiếng, nghiêm túc nhìn xung quanh căn phòng riêng chỉ có hai người, lại gần nàng nói,”Cửu ca của ta nha… chính là chủ nhân của Cửu Vân Lâu đấy!”

Dung Mị:”….”

Một giây, hai giây, ba giây … Cực kỳ yên tĩnh.

Dạ Mặc Phong: ?

Thấy Dung Mị lặng yên không nhúc nhích, Dạ Mặc Phong bĩu môi:”Gì chứ? Sư phụ, ngươi không ngạc nhiên sao?” Còn tưởng chính mình sẽ làm hắn bất ngờ, dù sao đây là tin tuyệt mật mà ít người biết được.

Trên thực tế, Dung Mị có ngạc nhiên không?

Câu trả lời là, có!

Hơn nữa còn kinh ngạc đến đơ người luôn rồi!


Bây giờ nàng rút lại suy nghĩ lúc nãy, có kịp không???

Nàng âm thầm hớp một ngụm nước, “Cửu ca của ngươi… Dạ Mặc Thần?”

“Đúng vậy a!” Dạ Mặc Phong căn bản không biết nàng kiêng kỵ, thản nhiên đáp.

Hơn nữa còn bỏ thêm một câu:”Hôm nay ngươi may mắn đấy, ta vừa lúc hẹn Cửu ca ở đây, hắn hẳn là cũng sắp tới rồi.”

“Phụt—“

Dạ Mặc Phong thiếu niên vì vừa nãy mới lại gần nàng, nên không tránh khỏi bất ngờ bị phun một mặt nước. Khoé miệng hắn trừu trừu, phản ứng lớn như vậy?

“Sư phụ, cho dù ngươi có ngưỡng mộ hắn thì cũng không cần kích động vậy đâu, cũng không cần cảm ơn ta, cái này chỉ là chuyện nhỏ, haha!”

Ngưỡng mộ cái đầu ngươi! Mị cô nương trong lòng lật 100 cái bàn.

Thật đúng là không cần cảm ơn, bởi vì nàng bây giờ thật sự rất muốn một chưởng đập chết hắn!

Dung Mị đứng dậy liền muốn bỏ đi, nhưng mà Dạ Mặc Phong rút kinh nghiệm lần trước nên không để nàng như nguyện.

Dạ Mặc Phong chắn trước cửa phòng,”Từ từ, sư phụ, sai lại đi vội vậy? Ít nhất cũng phải để lại danh tính để ta còn biết đi đâu tìm ngươi nữa chứ?”

“Không! Còn có, đừng gọi ta là sư phụ! Ta có đồng ý làm sư phụ của ngươi đâu?”

“Nhưng ta gọi nãy giờ ngươi cũng không phản bác mà?”

Dung Mị giận hừ, “Đó là do ta không rảnh phản bác thôi. Tránh ra!”

Thập Nhất thiếu niên ngoan cố:”Ta không!”

…..

Cửu Vân Lâu tầng một–


Khách quan và tiểu nhị trố mắt nhìn một hiện tượng lạ, khoé miệng không nhịn được trừu trừu.

“Ngươi từ từ, không được đi. Khó khăn lắm mới tìm được sư phụ a!” Dạ Mặc Phong trực tiếp ôm chân Dung Mị la lối.

Dung Mị trán đầy hắc tuyến, tên này đúng là tùy hứng mà. Không thể tin nổi là hắn đeo nàng từ tầng tám xuống tận đây. Ngoài bất đắc dĩ thì cũng chỉ có bất đắc dĩ, nàng không sao ghét nổi thiếu niên này được.

Đúng lúc này!

“Phụ vương, chính là hắn!” Giọng nói chói tai vang lên.

Có vài người nhận ra giọng này, quay đầu nhìn lại.

Một đám binh lính rầm rộ bao quanh cửa ra vào, chính giữa có hai người, một trung niên nam tử, một người trẻ tuổi mập mạp, cả hai đều ăn mặc một thân quần áo xa hoa, nhưng lại không chút nào cho người ta cảm giác cao quý, ngược lại càng giống lũ nhà giàu mới nổi.

Câu vừa nãy, đúng là do tên mập Dạ Kim Tài nói. Mà trung niên nhân bên cạnh hắn chính là Bình Thân Vương – huynh thứ của đương kim hoàng thượng.

Bình Thân Vương mang theo con trai đi vào trước mặt Dung Mị, dù sao cũng là người trong hoàng thất, sự uy nghiêm cũng là không giả được.

“Tham kiến thân vương!” Mọi người sôi nổi hành lễ.

Có điều Bình vương lại không hề để ý tới bọn họ, chỉ lo nheo mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, bộ mặt hung hãn. Trời biết hắn lúc này đang tức giận cỡ nào!

“Tiểu tử, chán sống thì cứ việc nói với bổn vương một tiếng, đảm bảo cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng! Nhưng hiện tại… hừ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hối hận vì được sinh ra trên đời này!!”

Bình vương phủ tuy nhiều con cái nhưng toàn là nữ nhi, duy chỉ có một đứa con trai độc nhất là Dạ Kim Tài, thế nhưng! Tiểu tử thúi này dám… làm cho hắn tuyệt hậu!


Thù này không báo, thề không làm người!!!

Trái với Bình thân vương đang vô cùng nén giận, Dung Mị trông có vẻ điềm nhiên, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh phun ra một câu:”Các ngươi… là ai a?”

Bình vương: !!!!

Dạ Kim Tài: !!!!

Quần chúng: “….” Vậy, nói cả buổi trời, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra???

Bình thân vương cảm thấy cả đời mình còn chưa chịu mối nhục nào như thế này! Trong cơn giận dữ liền đem suy nghĩ nãy giờ nói ra, bao gồm cả việc đoạn tuyệt tử tôn…

Mọi người lúc này mới xôn xao ồ lên, thì ra là vậy. Vị công tử này là ai, thế nhưng to gan như vậy?! Ngay cả thế tử Bình Vương phủ cũng dám…!

Dạ Kim Tài mang tiếng ác bá, cũng làm nhiều người chướng tai gai mắt, nhưng ngại với thế lực Bình vương phủ nên cùng lắm chỉ đánh hắn một trận. Trực tiếp… như thế này, khụ khụ, rất có cá tính! Rất can đảm!

Ấn tượng của mọi người đối với Dung Mị ngược lại trở nên rất tốt, sau đó bắt đầu lo lắng cho nàng phải chịu kẻ ác trả thù.

Dung Mị cái này đầu xỏ gây tội lại không hề hoảng loạn, còn mỉm cười—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.