Đọc truyện Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá! – Chương 206: Ảo ảnh tình mê, cảnh trong cảnh
Dung Mị chỉ cảm thấy phía sau truyền đến một trận lãnh hương, độ ấm nhàn nhạt truyền đến, hơi thở của hắn tựa như ở ngay bên tai nàng. Dạ Mặc Thần đem nàng nửa ôm vào ngực.
“Nàng không sao chứ?” Vẫn là giọng nói quen thuộc, có hơi hốt hoảng.
“Ta không sao.” Chỉ là mơ thấy cảnh tượng không muốn nhớ tới mà thôi.
Dung Mị vừa trải qua một hồi công kích thể xác lẫn tinh thần, thân thể đã đến cực hạn, nhìn thấy Dạ Mặc Thần, nàng theo bản năng buông lỏng tâm thần, ỷ lại dựa vào hắn.
Dạ Mặc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy thì tốt, ta còn tưởng… Làm ta sợ nhảy dựng. Cũng may ta có thể cảm nhận vị trí của nàng, nếu không thì cũng không biết bao giờ mới có thể chạy tới.”
Nghe hắn giải thích, ánh mắt của nàng bỗng dưng hơi đổi, tay nắm thật chặt.
Dạ Mặc Thần không biết làm sao vậy, chỉ có thể trở tay nắm lấy tay nàng. Nhưng còn chưa đụng đến bàn tay, sắc mặt của Dung Mị bỗng dưng lạnh xuống, xoay người đẩy hắn ra.
Tách tách—
Máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy mà thê lương.
Dạ Mặc Thần không thể tin nổi trừng mắt: “Nàng… đang làm gì… Vì… sao?”
Dung Kỳ đứng xa ở bên ngoài, nhìn thấy Dung Mị bỗng dưng dùng dao đâm vào Dạ Mặc Thần, không khỏi ngạc nhiên mở to mắt.
Dung Kỳ còn chưa kịp tự hỏi, thiếu nữ đã đẩy nam nhân kia ra, đi đến trước mặt hắn. Trên mặt nàng treo nụ cười xinh đẹp, gọi hắn “ca ca”. Một thân vết máu hỗn độn cũng chưa ảnh hưởng nàng mảy may, ngược lại còn phụ trợ khí chất ma mị của nàng.
Dung Kỳ nhìn ra sau lưng nàng, nam nhân cao quý vô song, chỉ ôn nhu đối với một mình nàng, giờ phút này thống khổ ôm ngực, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy ra.
“Ca ca, ngươi nhìn gì thế? Đi thôi.”
Dung Kỳ ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt: “Còn hắn thì sao?”
Ánh mắt Dung Mị có một chút giãy giụa đau lòng, nhưng rất nhanh đã bị che dấu, “Ca ca, ngươi biết ta cũng không quá yêu hắn, huống hồ ta là ma tộc, đây chỉ là kết cục sớm muộn mà thôi.”
“Ca ca, bây giờ ta chỉ còn có ngươi.”
Nội tâm Dung Kỳ lúc này là mâu thuẫn, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt ẩn chứa vài phần ôn nhu mà hắn chưa bao giờ bày ra trước mặt nàng.
“Được. Chỉ cần ngươi thích.”
Dung Kỳ hiếm khi gợi lên khoé môi, nhưng trong lòng lại là một mảnh băng hàn. Trái tim như bị đặt trong lò lửa bỏng cháy, lại như bị ném vào cực hàn chi địa, chịu mọi dày vò.
Hắn cảm thấy chính mình như vậy thật ti tiện, giống như ăn trộm, đáy lòng khát vọng đã lâu, trộm muốn những thứ không thuộc về mình.
Ngay cả hắn cũng phỉ nhổ chính mình.
Nhưng, hắn còn có thể làm gì khác?
Dung Kỳ tự giễu cười. Chẳng sợ giấc mộng này sẽ làm hắn bị thương, hắn vẫn lựa chọn trầm luân.
…..
“Thú vị, hai ảo cảnh thế nhưng tiến hành tự liên kết, có kịch hay xem~” Một đạo âm thanh trẻ con vang lên.
Ở tiểu không gian nào đó, một bóng người từ trống rỗng xuất hiện.
“Lâu rồi mới náo nhiệt như vậy. Tiểu cô nương thật ghê gớm, có đến ba nam nhân vì nàng mà rơi vào tình cảnh.”
Nàng ta lơ lửng trên không trung, thân thể mang hình dáng của một nữ hài đồng năm bảy tuổi, mũm mỉm đáng yêu.
Nàng chống cằm suy tư, như đang tự hỏi, lại như đang nói chuyện với ai.
“Cảnh này quen quá nha, hình như ta từng bắt gặp ở đâu rồi thì phải? Là 50 năm trước? 100 năm? 1000 năm?”
“Ngốc, là 20 năm.” Một giọng nói y hệt nữ hài đồng vang lên, ngữ khí trầm ổn kết hợp với giọng loli nghe giống như bà cụ non.
Nữ hài tức mà không nói gì được, hừ hừ nói: “Ừ thì trí nhớ của ngươi tốt được chưa!”
“Lại ngốc.” Âm thanh không gợn sóng nói.
“Aaa! Sa Lệ chết tiệt, ngươi lại mắng lão nương một câu thử xem!”
Nữ hài giận đỏ mặt. Âm thanh kia vẫn không hề biểu cảm nói: “Nhìn kỹ mặt nàng, nhớ xem nàng là ai. Đừng nói ngươi đã quên mất nữ nhân đáng giận kia, Sa La.”
“A?” Sa La nghe vậy thì nhìn vào chiếc gương giữa không trung, trong đó phản chiếu hình ảnh của Dung Mị và Dạ Mặc Thần, giống như một cái camera theo dõi!
“Quen, quen. Nếu bỏ khăn che mặt ra, ngũ quan khá giống… A!!” Sa La kích động hô lên: “Là nàng?!”
Dung mạo giống đến bảy phần, chẳng lẽ là con gái của nữ nhân kia? Sa La liên tục lẩm bẩm trong miệng: “Thú vị, quá thú vị!”
………………….
Tách tách—
Dung Mị lau đi vết máu bên môi, cười nhạo nói:
“Ảo cảnh này quả nhiên lợi hại, ta suýt nữa đã tưởng Tiểu Cửu tới thật.”
Dạ Mặc Thần nhìn thấy sau lưng nàng bị đâm ra một cái huyết động, hoảng sợ lắc đầu: “Mị Nhi, nàng đang nói gì vậy, đây không phải ảo cảnh, ta thật sự tới rồi. Vì sao nàng lại đâm chính mình bị thương như vậy, từ lúc nào…”
Dung Mị ngắt lời hắn: “Có phải ngươi định hỏi ta bị thương từ lúc nào?”
“Ảo cảnh xác thật rất tinh vi. Đầu tiên là gây áp lực làm ta bị thương, thân thể suy yếu, sau đó lại công kích tinh thần, cuối cùng vẫn bị ta phá được rồi. Nhưng chưa hết, đây mới là ảo cảnh chân chính phải không? Nơi này thực chất là tình cảnh, mà những ảo cảnh kia chẳng qua là để phụ trợ, khiến ta lơi lỏng cảnh giác mà thôi.”
“Dạ Mặc Thần” nghe nàng thấu hiểu cặn kẽ, biết rằng diễn nữa cũng vô dụng.
“Nếu ngươi đã biết, vì sao còn phải đâm bị thương bản thân?” Giọng nói phát ra bất ngờ chính là giọng trẻ con của Sa Lệ.
Dung Mị cười khẽ, mị thái trăm sinh: “Ta không biết a.”
“Dạ Mặc Thần” sửng sốt: “Ý ngươi là sao?”
Xem nhẹ đau đớn sau người, Dung Mị đứng thẳng sống lưng, bình tĩnh nói:
“Phàm là ảo cảnh, tự nhiên sẽ công kích chỗ người ta yếu ớt nhất. Mà nhược điểm của ta đó là yêu hắn không đủ sâu.”
“Quả thật, ta không nhận ra Tiểu Cửu trước mặt rốt cuộc là giả hay là thật…” Dung Mị vuốt ve cổ tay,”Nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thương tổn hắn…”
Nếu như là Dạ Mặc Thần, có lẽ hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng. Nhưng nàng không thể. Vì vậy chỉ đành lựa chọn cách âm thầm đâm bị thương chính mình, có Đồng Tâm Kết, Tiểu Cửu sao có thể sẽ không cảm nhận được nàng bị thương? Cho nên nàng mới xác định, người trước mặt, là giả!
“Dạ Mặc Thần” hơi cong môi, sau đó biến mất.
Thật là một tiểu nha đầu thông minh, tuy vô tâm vô phổi nhưng lại có tình, hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính bản thân! Kể ra thế lại giống nữ nhân kia, haha—