Bạn đang đọc Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo – Chương 203
“Ha ha, Tiểu Phong nói rất hay! Nhưng sự thật đệ giúp bọn ta rất nhiều là điều không thể chối cãi! Nào, hôm nay Triệu ca đệ tặng đệ cái này, coi như quà lại mặt!”
Triệu Sơn lôi từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội tím, vui vẻ đặt vào bàn tay nàng.
“Đây là tử ngọc Triệu ca vừa thu thập được gần đây, cảm thấy đeo vào rất mát mẻ và thoải mái nên luôn mang theo bên người, nay tặng cho đệ! Đệ không được từ chối đâu đấy!”
Lời từ chối chưa kịp nói ra đã bị chặn lại, Hàn Băng bất đắc dĩ cẩn thận nhìn ngắm tử ngọc trong tay.
Tử ngọc mang một màu tím bằng lăng dịu dàng vô cùng xinh đẹp, các góc cạnh được mài giũa cẩn thận tinh tế, tạo hình một đài sen trăm cánh đang nở rộ.
Mặt sau tử ngọc điêu khắc một vòng tròn nho nhỏ, là một Tụ Khí Trận!
“Cái này…”
Tụ Khí Trận này khác với Tụ Khí Luyện Pháp trận mà nàng tự làm ra ở một vài điểm nhưng công dụng không khác nhau là bao!
Tụ Khí Trận sẽ chủ động hấp thu luồng tinh khí có trong không gian xung quanh rồi chuyển giao vào cơ thể người đeo, giúp chủ nhân tử ngọc cảm thấy hè mát đông ấm, cơ thể luôn trong trạng thái khỏe khoắn, tinh thần sáng lạn, giảm căng thẳng bớt mệt mỏi.
Hàn Băng hứng thú nhìn Tụ Khí Trận được điêu khắc mặt sau tử ngọc, cảm thấy kiến thức của bản thân được mở lên một trang mới.
“Tử ngọc này thật sự là vô cùng trân quý, Triệu ca nên giữ lại để bên người!”
“Không được, đồ ta đã tặng đệ sao có thể nhận lại được chứ!”
“Không phải đâu!” Hàn Băng lắc đầu đẩy tử ngọc về phía Triệu Sơn.
“Tử ngọc này có khắc một trận pháp tụ khí nhỏ, luôn hấp thu tinh khí đất trời rồi chuyển giao vào cơ thể chủ ngọc.
Đối với những người tu luyện nội lực chính là một thánh vật ngàn vàng khó cầu.
Nhưng đối với đệ thì tử ngọc này hoàn toàn không có tác dụng gì!”
“Không được, dù là vậy ta cũng không nhận lại!” Triệu Sơn bất ngờ trước công dụng của tử ngọc nhưng vẫn nhất quyết muốn tặng nó cho nàng.
“Triệu ca, thay vì huynh tặng đệ những thứ này thì huynh đưa đệ hạt giống thảo dược hay dược liệu quý hiếm, đệ chắc chắn sẽ nhận ngay! Còn tử ngọc này, huynh giữ bên người sẽ tốt hơn cho một người không cần như đệ!”
“Triệu ca nhận lại đi, Tiểu Phong đã nói như vậy rồi thì để ta đến cơ sở đấu giá ở Thiên Linh quốc lấy thảo dược quý tặng đệ ấy là được!” Mạc La nhìn hai người đưa đẩy tử ngọc liền chen vào bất đắc dĩ đề nghị.
“Vậy tiểu đệ đa ta Mạc ca!”
Hàn Băng không để Triệu Sơn phản bác đã mỉm cười đồng ý, khiến y dù không muốn nhưng vẫn đưa tay ra mà nhận lại tử ngọc.
“Vậy sau khi yến hội kết thúc, đệ cùng bọn ta trở lại cơ sở thăm thú một chút đi!”
“Tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh!”
Những công tử thế gia nhìn Hàn Băng với đôi mắt đầy bất ngờ cùng kinh ngạc, tự hỏi trong lòng nàng có lai lịch gì, sao lại có thể quen biết với người của Triệu gia.
“Hắn không phải chỉ là một tên nhà giàu nào đó thôi sao?”
“Hình như không phải đâu! Ta thấy hắn đi vào cùng với Tiêu Dao vương a! Lúc vừa rồi Võ tướng quân còn bắt chuyện với hắn nữa mà!”
“Thật sao? Rốt cục thì hắn có lai lịch gì vậy chứ?!”
“Nghe nói…”
Hàn Băng thu lại toàn bộ những lời bình luận phán xét của mọi người, khuôn mặt vẫn luôn giữ nét bình tĩnh lạnh nhạt.
“Sứ giả Ngạo Hùng quốc đến!”
Thái giám hô to thông báo danh tính đoàn người đang tiến vào, tổng cộng có năm người.
Dẫn đầu chính là Đại hoàng tử Hưng Công, bên cạnh chính là Đại hoàng tử phi Ưu Thu Phỉ.
Phía sau bọn họ là Tể tướng đương triều Hàn Hải Nguyên cùng hai nhi tử Hàn Trịnh và Hàn Ân Ý.1
Ha ha, hôm nay đúng là một ngày tụ tập mọi sự trùng hợp mà!
Nhìn ba gương mặt quen thuộc trong trí nhớ nguyên chủ, Hàn Băng âm thầm cười nhạo trong lòng.
Sau khi nàng “đáp lễ” giúp nguyên chủ rồi rời đi, phủ Tể tướng chắc hẳn bị tổn hao tài khí không ít đâu nhỉ? Nghe đồn là ngay cả mao xí cũng bắt lửa mà cháy rụi!
Bất quá nhìn lại bây giờ, hai năm qua bọn họ sống cũng vẫn rất tốt đi?!
Đặc biệt là Hàn Ân Ý kia, vừa mang danh mệnh cách đặc biệt lại vừa là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, hẳn là người tới bán nhân tình vươn tay giúp đỡ cũng không ít đi?!
“Đó chính là Thiên Nữ của Ngạo Hùng quốc đúng không?! Quả là mỹ nhân xinh đẹp mà!”
“Chính là nàng ấy! Nghe nói rằng, ai mà có được nàng ấy đồng nghĩa với có được cả thiên hạ! Vô số nhân vật máu mặt đều âm thầm giành giật nhưng vẫn chưa có người nào ôm được mỹ nhân về nhà!”
“Thật sao?! Đó không phải chỉ là tin đồn thôi sao?”
“Ta cũng không biết nữa! Nhưng không có lửa làm sao có khói?! Chắc tin đồn đó cũng có một phần là sự thật đi?!”
“Chẳng biết ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng nhỉ? Vừa ôm được mỹ nhân về nhà, lại vừa thu được giang sơn vào tay!”
Phía bên nam tử xì sầm to nhỏ bàn tán về Thiên Nữ Hàn Ân Ý, ánh mắt nhìn về phía nàng ta tràn đầy tò mò, nghi hoặc cùng đánh giá.
“Những tên nam nhân ở nơi này thật là lố bịch và thô kệch! Lại dám ngang nhiên bàn tán về chuyện giang sơn như vậy!” Hàn Trịnh nhíu mày khó chịu nhỏ giọng lầm bầm.
“Đại ca đừng giận!” Hàn Ân Ý nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo dịu dàng khuyên.
“Bọn họ nói gì là quyền của họ, chỉ cần những người quan trọng của muội hiểu muội muốn gì là được rồi!”
“Muội ấy, quá lương thiện cùng bao dung rồi!” Hàn Trịnh vỗ nhẹ đầu muội muội mình cưng chiều.
Đại hoàng tử Hưng Công ánh mắt nhìn thẳng phía trước nhưng vẫn âm thầm nghe ngóng xung quanh, thu vào tai tất cả âm thanh xì sầm đó, trong lòng lại một mực tính toán.
Bản thân hắn cùng với những hoàng tử khác vẫn luôn trong tối ngoài sáng mà đấu đá lẫn nhau, cũng đặt một phần tâm tư lên nữ tử mang mệch cách đặc biệt này.
Cưới được nàng ta về phủ cũng tương đương với nhận được sự chấp thuận của trời cao, sự nghiệp xưng vương hoàn toàn không còn là xa vời!
Thử hỏi xem có nam nhân nào lại không ôm trí lớn muốn thống nhất thiên hạ đây?! Chính vì thế hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được nàng ta, và chuyến đi này chính là một cơ hội ngàn năm có một của hắn!
Dưới sự chỉ dẫn của thái giám, bốn người di chuyển đến vị trí được sắp xếp sẵn.
“Tiểu Phong, đó chính là Thiên Nữ của Ngạo Hùng quốc! Ta từng được gặp một lần rồi, nhìn gần vô cùng xinh đẹp!” Kha Vũ đá lông nheo với Hàn Băng.
“Đúng là một tiểu mỹ nhân vạn người ái mộ!” Nàng gật đầu cho một lời khen.
“Nhưng mà đừng nhìn nàng ta vẻ ngoài như vậy rồi lầm tưởng! Nàng ta không hề thiện lương vô hại như vẻ ngoài kia đâu!” Tư Gia Lâm tự rót một tách trà chen vào nói.
“Ồ?! Tư ca sao lại nói như vậy?”.