Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 2: Phản Bội


Bạn đang đọc Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo – Chương 2: Phản Bội


“Chỉ bằng hai người?” Hàn Băng mỉa mai.
“Ha ha…!cô coi trọng mình quá nhỉ? Chỉ cần tôi bây giờ cũng có thể giết cô! Cần gì phải cho Tiêu Lý ca ca ra tay chứ! Đúng không, Tiêu Lý ca ca!?” Hà Phương khinh thường Hàn Băng xong liền quay qua ôm tay người đứng im không nói gì nãy giờ_Tiêu Lý, hỏi.
Tiêu Lý mỉm cười ôn nhu, giọng nói dịu dàng, một tay ôm eo nhỏ của Hà Phương nói:
“Tất nhiên là vậy rồi!”
Sau câu nói đó,Tiêu Lý liền cúi người xuống, chuẩn xác tiến tới trên môi Hà Phương gặm cắn, hôn sâu.
“Anh thật xấu!” Hà Phương giả vờ ngượng ngùng, đấm nhẹ vào ngực Tiêu Lý.
Hàn Băng chứng kiến cảnh này, tâm không tránh khỏi nhói lên một cái, đau đớn nhanh chóng lan tràn ra toàn cơ thể.
Người yêu cô 6 năm, ở bên cô 6 năm, lo lắng cho cô 6 năm…!vậy mà giờ thì sao! Hắn ta phản bội cô, đi theo người phụ nữ khác!
“Tại…!tại sao vậy? Tiêu Lý?” Hàn Băng hỏi, giọng nói có chút run nhẹ khó nhận ra.
“Hả?” Tiêu Lý nghi hoặc quay đầu nhìn Hàn Băng, liền nhanh chóng đoán ra ý của câu hỏi.
“À…!thân thể! Em hiểu chứ!” Giọng nói vẫn như cũ dịu dàng, ôn nhu vang lên.
Thân thể!? Thì ra là vậy!
Hàn Băng cười lạnh một tiếng.

Đúng là không nên tin đàn ông trên đời này! Đàn ông là súc sinh, là cạn bã, là loại động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Trái tim của Hàn Băng dần chết lặng và lạnh đi.


Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi cẩu nam cẩu nữ trước mặt, cười to một hồi:
“Ha ha ha…!Quả là một đôi tra nam tiện nữ! Vậy chúng ta chết chung đi…!dù sao, đường đi xuống suối vàng cũng có đệm thịt giúp Hàn Băng ta giải sầu! Hừ!”
Hai người kia nghe vậy, liền lập tức cảnh giác, đề phòng bốn phía.

Họ đảo mắt qua căn phòng một lượt, lại không thấy gì bất thường.

Đặc biệt là Tiêu Lý, anh biết rất rõ đòn sở trường của Hàn Băng nên khuôn mặt lại càng ngưng trọng.
“Đừng hòng hù dọa! Tao không tin mày có thể phản kích lại! Bây giờ thì đi chết đi!” Hà Phương độc ác nhìn Hàn Băng, nhanh chóng rút ra một khẩu súng lục, hướng về phía Hàn Băng bóp cò liên tục 3 cái.
Đùng! Đùng! Đùng!
3 viên đạn xé gió lao đến, nhanh chóng gim vào thân thể nhỏ bé của Hàn Băng.
Hàn Băng đứng thẳng lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai người, đôi mỗi nở một nụ cười thị huyết, ngón tay khẽ động, hai người trước mắt liền bị cắt thành 8 khúc, đôi mắt trợn to lên như không tin mình sẽ chết như thế này, chết không kịp rên một tiếng!
Nhìn kết quả này, Hàn Băng từ từ ngã xuống.

Trước khi mất đi ý thức, Hàn Băng âm thầm thề trong lòng, nếu có kiếp sau, cô nguyện không yêu nữa!
Nhắm lại đôi mắt, Hàn Băng khẽ mỉm cười cho cuộc đời mình.

Một giọt nước mắt từ khóe mi cô rơi xuống, hòa lẫn với máu từ người cô chảy ra.
Bùm!
Tiếng nổ mạnh vang lên, cả căn nhà nhanh chóng đổ nát và bốc cháy…
…………………..!
Ở một thế giới khác…
Một tiểu viện nhỏ trống vắng, có phần mục nát giống như bị bỏ hoang…
Trong phòng, hai bóng dáng một to một bé ngồi trên giường, quay mặt vào với nhau.
Ấm quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Không phải mình đã chết rồi sao?
Hàn Băng nghi hoặc tự hỏi trong đầu, cảm giác ấm áp từ hai tay truyền đến khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Đôi mắt chậm rãi mở ra, nhập nhòe nhìn người trước mặt.

Người ngồi đối diện nàng là một người phụ nữ trung niên khoảng tứ tuần*.

Đầu bà tóc lấm chấm bạc, khóe mắt có dấu chân chim mờ nhạt.
*tứ tuần: bốn mươi tuổi.


Hai mắt bà nhắm chặt lại, vẻ mặt chăm chú làm gì đó.

Bà có vẻ như rất khó chịu, hai mày nhíu chặt lại, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, chúng hội tụ với nhau rồi lăn xuống cằm bà.
Bà lão này là ai? Bà ấy đang làm gì thế?! Mà…!mình đang ở đâu đây? Tại sao mình lại ở chỗ này?
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu Hàn Băng, nghi hoặc mỗi lúc càng nhiều nhưng không ai giải thích cho nàng cả.
Bỗng một lực đẩy thật mạnh bắn về phía tay Hàn Băng khiến nàng ngã về phía sau, lưng va vào giường truyền đến một hồi đau nhói.
“Ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao phó, bây giờ tiểu thư, người muốn làm gì thì làm.

Muốn đi muốn ở là do người, ta không ngăn cản!” Người phụ nữ trung niên cũng giống Hàn Băng, ngã về phía sau, phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái xanh, khó khăn nói ra lời cuối cùng.
Sau khi nói xong, hai mắt bà dần nhắm lại, trên môi nở một nụ cười giải thoát.
“Khoan đã…!bà bà…!ta vẫn có điều chưa hiểu, bà đừng chết…” Hàn Băng run rẩy bò đến cạnh thi thể người phụ nữ trung niên đó, khẽ lay nói.
“A…” một cơn đau ập đến khiến Hàn Băng khẽ rên.

Nàng đau đớn gập người lại, hai tay ôm đầu thật chặt.

Vô số ký ức xa lạ bỗng nhiên ùa về, lao vào đầu nàng, ép buộc nàng phải thừa nhận.
Sau nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc Hàn Băng mới bắt đầu bình tĩnh lại.

Thì ra Hàn Băng đã xuyên không qua một thế giới khác!
Nơi này có tên Ngạo Hùng quốc, một quốc gia không có trong lịch sử nhân loại.

Ngạo Hùng quốc này tồn tại cùng bốn quốc gia khác gồm Thiên Linh quốc ở phía tây, Minh Thần quốc ở phía nam, Vân Tinh quốc ở phía đông và Dực Hoàng quốc ở phía bắc.


Ngạo Hùng quốc nằm giữa bốn quốc gia, ranh giới phân chia là bốn con sông lớn…!Tất cả nằm trên một đại lục mang tên_Chiêu Ngọc đại lục.
Vì là nằm giữa bốn quốc gia khác nên kinh tế, nhân lực của Ngạo Hùng quốc vô cùng dồi dào, nhân tài lớp lớp được sinh ra.

Chính vì thế nên Ngạo Hùng quốc luôn đánh tan những cuộc xâm chiếm của những quốc gia khác và trở thành cường quốc đứng đầu trong năm quốc gia.
Cơ thể Hàn Băng đang trú ngự có thân phận là con của Tể tướng đương triều của Ngạo Hùng quốc, đồng thời cũng có cùng tên với nàng_Hàn Băng.

Nàng vốn là con của đại phu nhân, là đại tiểu thư con dòng chính nhưng mẹ ruột chết sớm, cha ruột không thương, di nương hãm hại, tỷ muội ghét bỏ, người hầu khi dễ, đến cả con chó cũng muốn bắt nạt nàng!
Người phụ nữ trung niên nằm trước mặt nàng là một ma ma bà tử, ma ma này tên là Kiều Thư, mọi người thường gọi bà là Kiều ma ma.

Kiều ma ma này vốn dĩ là người hầu đi theo mẹ của Hàn Băng nguyên chủ.

Lúc mẹ nguyên chủ chết, bà liền đi theo chăm sóc nàng.
Ngày hôm nay là sinh nhật vừa tròn ba mươi tuổi của mẹ nàng, Kiều ma ma liền đem chân tướng mọi việc nói cho nàng biết, truyền nội công năm mươi năm của bà và mẹ nguyên chủ cho nàng.

Vì do đột nhiên nhận được nhiều nội công như vậy khiến cho Hàn Băng nguyên chủ không thích ứng kịp liền ra đi, nhân chính lúc này, linh hồn của Hàn Băng lại nhập vào cơ thể hiện tại, tiếp tục đón nhận nội công của Kiều ma ma truyền đến.
Chấp nhận ký ức của thân thể này, Hàn Băng khẽ lắc đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.