Bạn đang đọc Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo – Chương 18: Dự Thi
Nhìn lại phương thuốc của mình một lần nữa, Hàn Băng móc ra một thỏi bạc lớn đưa cho Mộ Anh Thiên đi bốc và mua đồ ăn, còn nàng thì ngồi nói chuyện với Mộ phu nhân.
Thì ra Mộ phu nhân tên là Du Quan Nhi, trước đây là cũng con của một phú nông nhưng phụ mẫu mất sớm, bá phụ cùng bá mẫu* hợp sức với nhau chiếm lấy tài sản của ba mẹ bà xong liền đuổi bà ra khỏi nhà.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, bà lưu lạc đầu đường xó chợ, gặp được Mộ Thiên Tôn rồi cưới hắn làm chồng.
*bá phụ/bá mẫu: chú/cô ruột theo bên nội.
Hai người chung sống với nhau vô cùng hòa thuận, vài năm sau đó liền sinh ra Mộ Anh Thiên.
Hai người vì có thêm thành viên mới nên càng cố gắng làm việc kiếm tiền cho Mộ Anh Thiên đi học nhưng ông trời lại phụ lòng người, Mộ bá phụ trong một lần đi làm thuê gặp tai nạn liền ra đi, để lại hai mẹ con bà.
Hai mẹ con từ đó liền nương tựa vào nhau mà sống.
Thân thể bà từ lúc còn nhỏ đã vô cùng yếu ớt, trong một lần ra ngoài gặp phải trời mưa, bị nhiễm phong hàn nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên chỉ mua chút thuốc uống qua loa, sau khi khỏi bệnh lại để lại di chứng! Cứ mỗi khi trái gió trở trời bà sẽ lại bị ốm nằm liệt giường.
Mặc dù là như vậy nhưng bà vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để cho Mộ Anh Thiên đi học..
chỉ là dạo gần đây, bà lại bị ốm, Mộ Anh Thiên vì muốn chăm sóc cho bà nên nghỉ học, tự đi kiếm tiền mua gạo.
Hàn Băng bình tĩnh và im lặng ngồi nghe câu chuyện mà Mộ phu nhân kể, trong lòng có một cảm xúc nhỏ nhen nhói mang tên: hâm mộ.
Hàn Băng thật sự hâm mộ với Mộ Anh Thiên, hâm mộ tình cảm mà hai người dành cho đối phương.
Mặc dù Hàn Băng chưa nhận được tình yêu thương từ gia đình một lần nào ngoại trừ bức thư kia nhưng nàng vẫn biết, tình mẫu tử vô cùng cao cả và thiêng liêng!
Ngồi nói chuyện một lúc lâu, chủ yếu là nghe Mộ phu nhân kể chuyện đời mình thì Mộ Anh Thiên cũng lật đật về đến nơi.
Mộ Anh Thiên tự tay nhóm bếp và làm đồ ăn khiến Hàn Băng vô cùng kinh ngạc.
Không phải nam nhân cổ đại không bao giờ xuống bếp sao? Ở thời đại này mà nhìn thấy hình ảnh này thật sự là rất…!Đáng quý đi!
Mặc dù tay nghề của Mộ Anh Thiên không được tốt lắm nhưng vì hắn nấu bằng cả tấm lòng nên Hàn Băng miễn cưỡng ăn một bát, mỗi món gắp một đũa.
Loay hoay ở nhà của Mộ Anh Thiên hết một buổi chiều, Hàn Băng liền được phép dẫn Mộ Anh Thiên đi đố đèn.
Trước khi vào hội, Hàn Băng kéo hắn vào một tiệm vải, mua cho hắn một bộ quần áo mới.
“Tạm thời bây giờ ngươi sẽ là thư đồng của ta! Ngươi chỉ cần đi đằng sau và không cần nói gì cả! Hiểu chứ?!” Hàn Băng phe phẩy cây quạt quay lại nhìn Mộ Anh Thiên.
Mộ Anh Thiên gật đầu một cái thật mạnh tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hàn Băng hài lòng, quay người về phía trước đi tiếp.
Vì hội đố đèn yêu cầu phải có thêm một thư đồng nên Hàn Băng mới bắt Mộ Anh Thiên theo.
Nếu có thể lựa chọn Hàn Băng tình nguyện đi một mình nhưng làm vậy sẽ bị nhiều người chú ý nên Hàn Băng đành làm theo mọi người ở đây.
Hội đố đèn không cần phải đăng ký hoặc báo danh mà chỉ cần viết được một bài thơ hoặc câu đối tự sáng tác là được, việc này giống như kiểm tra thơ vậy.
Vì hội đố đèn vô cùng lớn nên bàn thơ được chia ra làm hai mươi bàn.
Mỗi bàn có một lão thi sĩ* ngồi đó kiểm tra.
*lão thi sĩ: người già viết thơ nổi tiếng, nhà thơ già nổi tiếng.
Vì ba giờ chiều đã bắt đầu kiểm tra thơ nên số lượng người ghi thơ hiện tại không quá đông Hàn Băng tự tiện chọn một bàn gần đấy xếp hàng rồi đứng chờ đến lượt mình.
“Công tử! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền đến, Hàn Băng quay lại đằng sau, nhìn người trước mặt.
“Cô nương là…”
“Tiểu nữ là Lâm Minh Phương, sáng nay chúng ta đã gặp mặt một lần, công tử đã giúp tiểu nữ lấy lại túi tiền.” Lâm Minh Phương dịu dàng cúi đầu kể lại.
“À…!Thì ra là cô nương!” Hàn Băng nhướn mày lên tỏ vẻ đã nhớ.
“Công tử, ta còn chưa biết tên ngài!” Lâm Minh Phương hai tay đan vào nhau e lệ nhìn Hàn Băng.
“Thật thất lễ, tại hạ là Băng Phong.
Rất vui khi gặp lại, Lâm cô nương.”
Hàn Băng cẩn thận đánh giá người con gái trước mắt.
Độ tuổi khoảng mười hai mười ba, thân hình thấp hơn Hàn Băng nửa cái đầu.
Mái tóc đen dài được vấn gọn lại để ra đằng sau, cài trên đó là hai cây trâm bạch ngọc, làn da trắng hồng tự nhiên.
Mặc dù không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng nhìn qua đôi mắt phượng kia liền có thể đoán, người trước mắt hẳn là một tuyệt sắc giai nhân*!
*tuyệt sắc giai nhân: người con gái xinh đẹp.
Lâm Minh Phương một thân hồng y, bên trên áo có thêu hình hoa sen vàng nhạt, viền quanh áo thêu chỉ bạc là hình sóng nước, nhìn qua càng thêm lộng lẫy động lòng người.
Qua màn chào hỏi vừa rồi Hàn Băng cũng không nói thêm gì nữa.
Không biết Lâm Minh Phương này là cố ý hay vô tình mà không nhận ra Mộ Anh Thiên đang đứng cạnh Hàn Băng nữa! Nếu nhận ra nàng chắc sẽ phải khinh bỉ và ghét mình chứ không phải là bu lại đây như vậy! Nếu nói không nhận ra thì Hàn Băng thật không tin, mắt nàng ta chỉ để làm cảnh sao? Nếu đã nhận ra mà còn tiếp cận chắc chắn là có mục đích!
Hàn Băng thật sự đoán rất đúng! Lâm Minh Phương vốn dĩ đã nhận ra Mộ Anh Thiên là người đã lấy cắp túi tiền của mình từ lâu rồi nhưng lại làm như không quen biết.
Lâm Minh Phương nhìn khí chất toát ra trên người Hàn Băng thầm đoán, chỉ có vương tôn quý tộc mới có loại khí chất đứng trên vạn người như vậy mà thôi! Nếu nàng có thể lôi kéo Hàn Băng, vậy cuộc đời nàng ta sau này sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi!
Ôm ấp suy nghĩ như vậy, Lâm Minh Phương tỏ ra từ tốn, bắt chuyện với Hàn Băng:
“Không biết Băng công tử tham dự đố đèn lần này có dự định đạt giải nhất không?”
“Tại hạ chỉ có chút tài mọn, hôm nay đến đây chỉ là muốn trao dồi thêm kiến thức mà thôi!” Hàn Băng hơi nhìn Lâm Minh Phương nói.
Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, nhanh chóng tìm ra sự tham lam và ảo tưởng sâu trong đó.
Thì ra là vậy! Khó trách…
“Công tử thật khiêm tốn khiến Minh Phương phải nể phục!” Lâm Minh Phương tiếp tục giả trang nào biết ý định của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi! Nàng ta nghĩ Hàn Băng để ý đến mình nên mới sai xử tiểu đồng bên cạnh trộm túi tiền của mình, rồi giả vờ như anh hùng giúp mỹ nhân, bắt chuyện làm quen! Từ đó Lâm Minh Phương tự biên tự diễn, tưởng tượng trong đầu vô số tình huống mà không để ý ánh mắt Hàn Băng nhìn nàng đã chuyển sang chán ghét từ lâu..