Bạn đang đọc Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo – Chương 15: Rèn Sắt Luyện Người Trao Đổi
“Tại hạ là Băng Phong, hôm nay đến đây có việc muốn nhờ cao nhân!”
Tên Băng Phong là tên kiếp trước mà Hàn Băng hay dùng để đi làm nhiệm vụ, nay dùng lại vì nàng chưa nghĩ ra tên mới cũng không muốn đổi.
Bên trong không truyền ra một âm thanh nào cũng không khiến Hàn Băng tức giận.
Hàn Băng khẽ cười, một người có thể viết tên lò rèn như vậy sao có thể là người dễ mời chứ! Nếu dễ dãi như vậy thì lò rèn này đã bị phá bỏ từ rất lâu rồi a!
“Tại hạ là Băng Phong, hôm nay đến đây có chuyện muốn nhờ cao nhân!” Hàn Băng vẫn từ tốn nói lại.
Sau hai lần thông báo không nhận được câu trả lời, Hàn Băng liền dứt khoát đi đến một thân cây nằm dưới đất gần đó, ngồi thiền tu luyện nội lực.
Ánh mặt trời từ hướng đông dần chuyển về hướng tây, Hàn Băng vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, lặng như một tượng đất.
Khi mặt trời lặn xuống núi hoàn toàn, sương đêm giăng kín mọi nơi, cảnh vật được phủ lên một lớp sa mỏng mờ ảo, bên trong nhà mới bắt đầu có tiếng động.
“Tiểu tử ngoài kia, ngươi vào đây đi!”
Một tiếng nói hùng hậu truyền đến, Hàn Băng chậm rãi mở mắt nhìn về phía cửa nhà, bên trong có ánh nến lập lờ leo lắt nhảy múa.
Hàn Băng rời khỏi chỗ ngồi, bước vào bên trong, lúc đứng trước cửa ra vào, Hàn Băng hơi cúi người nói:
“Xin phép.”
“Tiểu tử có lễ! Mời vào.” Tiếng nói hùng hậu ấy lại tiếp tục vang lên.
Hàn Băng cầm một chiếc khăn lau, lau sơ qua đế giày đầy bùn đất của mình xong rồi mới đi vào.
Trên một chiếc bàn gỗ mộc mạc và cũ kĩ, một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi dựa lưng vào ghế, hai mắt lim dim không mở ra nhìn Hàn Băng nhưng lại chỉ cái ghế đối diện:
“Ngồi đi.”
Hàn Băng nghe lời đi đến, ngồi vào cái ghế lão giả chỉ:
“Tại hạ Băng Phong, xin ra mắt tiền bối.”
Hàn Băng đơn giản giới thiệu lại tên mình, hai mắt nhìn chằm chằm người ngồi trước mặt.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Lão giả vẫn nhắm mắt hỏi.
“Tại hạ muốn nhờ tiền bối rèn hộ tại hạ một ít đồ.” Hàn Băng đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một bản vẽ, đặt lên trên bàn.
Lúc này đây, lão giả mới chịu mở một con mắt ra nhìn tấm bản vẽ cuộn tròn trên bàn sau đó mới nhìn lên mặt Hàn Băng.
Đối diện ông là một tiểu tử tóc búi cao sau đầu, mặt đeo mặt lạ bạc, hai mắt lạnh lùng cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào ông.
“Ta có lợi ích gì khi làm giao dịch này với ngươi?” Ánh mắt ông có phần hứng thú hỏi.
“Mời tiền bối ra điều kiện.” Hàn Băng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Vậy…!Mảnh ngọc bội trắng trên người ngươi thì sao?” Mắt ông đảo quanh người Hàn Băng một vòng liền tùy tiện chỉ vào mảnh ngọc bội là trữ nạp giới nói.
Thật ra việc này chỉ là vô tình bởi vì Hàn Băng không mang theo bất cứ trang sức gì, trên dưới cả người chỉ có mỗi một mảnh ngọc bội cùng một cây kiếm bên hông mà thôi.
“Không được!” Hàn Băng không chút do dự liền từ chối.
“Vậy ngươi có gì để đánh đổi với ta? Nhìn cái ngọc bội kia hẳn là hàng thượng đẳng đi!” Lão giả mở hai mắt, nhìn thẳng Hàn Băng, trong mắt không có một chút gì gọi là tham lam.
“Đây là di vật.” Hàn Băng bình tĩnh nói.
“Ồ…!Vậy ngươi có gì để giao dịch với ta?”
“Một bản vẽ chế tạo đại bác.” Hàn Băng móc ra thêm một tấm vẽ nữa.
“Đại bác? Là cái gì?” Lão giả hứng thú nhếch mày lên.
“Là một binh khí có sức hủy diệt lớn.
Dùng trong chiến tranh.”
Lão giả nhìn Hàn Băng một cái rồi cầm lấy bản vẽ của Hàn Băng đưa cho, nhìn vào tấm vẽ nàng đưa ra làm điều kiện, hai mắt lão liền sáng lên.
“Cột ròng rọc là gì? Hộp bi là gì? Mắt xích kéo là như thế nào? Tiểu tử, ngươi tự nghĩ ra bản vẽ này sao?”
“Tiền bối, người đồng ý chứ?!” Hàn Băng không trả lời ông mà hỏi ngược lại.
Lúc này, lão giả mới cầm bản vẽ Hàn Băng yêu cầu hắn làm lên xem.
Một bộ kim châm lông trâu* gồm 108 cái, độ dài ngắn khác nhau, yêu cầu về từng cái đều ghi rõ ràng trong đó.
Bên dưới còn ghi làm thêm một bộ kim châm có độ dài bằng nhau gồm hai trăm cái, tất cả đều bằng bạc!
*kim châm lông châu: là loại kim châm cứu trong y học phương Đông có đầu kim rất nhỏ, nhưng kim châm lông châu này dùng để châm cứu thì rất hiệu quả.
“Tiểu tử, ngươi muốn làm con nhím hay sao mà rèn nhiều châm như vậy?”
Hàn Băng nghe vậy khóe môi khẽ nhấc lên cười nhẹ một cái không nói gì.
“Được rồi, tiểu tử nhà ngươi ba ngày nữa có thể đến đây lấy đồ.
Nhưng lúc đó ngươi phải giải thích rõ ràng về đại bác này cho ta!”
“Được! Vậy tối ngày kia tại hạ sẽ đến đây lấy, cáo từ!” Hàn Băng hai tay ôm quyền nói xong liền rời đi.
……………………!
Cốc cốc cốc!
“Công tử, quần áo của ngài đã giặt và phơi khô xong rồi đây ạ!” Tiểu nhị đứng ngoài cửa phòng nói.
“Cảm tạ.
Đây là tiền thưởng.” Hàn Băng mở cửa ra, cầm bộ quần áo, móc ra vài thỏi bạc vụn đưa cho tiểu nhị đó.
Những thỏi bạc vụn này vốn không phải của nàng mà là nàng lấy từ trên người năm đại hán có ý đồ muốn bắt Phi Mã linh thú.
“Dạ dạ, không có gì đâu ạ!” Tiểu nhị vui cười hớn hở rời đi.
Hàn Băng đóng cửa lại, quay vào trong phòng.
Ngày mai sẽ là ngày đố đèn nhưng hội đố đèn này không cho phép đeo mặt lạ, điều này khiến Hàn Băng có phần…!không biết là tư vị gì.
Bất quá, việc đeo mặt lạ hay không đối với nàng là một chuyện bình thường.
Ngồi trước chậu nước, Hàn Băng bỏ chiếc mặt lạ xuống, rửa sạch mặt mình một lượt rồi lấy từ trong trữ nạp giới ra một vài loại thuốc nàng mua trên đường và tự hái khi ở trong rừng, trộn đều lại với nhau thật kĩ rồi quét nó lên mặt.
Nhắm mắt giữ im trạng thái này trong hai phút, Hàn Băng chậm rãi rửa mặt lại rồi từ bên sườn mặt bóc ra một lớp da mỏng dính trong suốt.
Cầm lớp da trong tay, Hàn Băng nhẹ bỏ vào chậu nước trước mặt, lại lấy từ trữ nạp giới ra một lọ thủy tinh bên trong có chứa nước màu xanh nhạt thoảng mùi tinh dầu hoa nhài, từ từ đổ vào chậu nước nửa lọ nước.
Nhẹ tay khuấy đều, Hàn Băng để chiếc mặt nạ da ngâm khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi mới vớt ra.
Nhìn chiếc mặt nạ mình tốn gần một giờ đồng hồ mới làm ra được, Hàn Băng liền thử đeo lên mặt.
Cảm giác mát lạnh dán vào da thịt khiến Hàn Băng khẽ rùng mình một cái, xoay người nhìn về phía gương đồng đặt trên một cái bàn trong góc.
Trán rộng mày dài, giữa mi tâm hiện ra nét sảng khoái cởi mở, mũi cao gọn gàng, hai mắt lạnh lùng, nhân trung* rộng mở, làn môi mỏng kết hợp với một chiếc cằm thon gọn.
Nhìn khuôn mặt này, chắc chắn ai cũng đều phải thốt lên một câu: hảo soái ca!
*nhân trung: vị trí nằm giữa mũi và môi trên (nơi đó còn hay được gọi là huyệt nhân trung)..