Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 285: Tông Môn Tận Thế 3


Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 285: Tông Môn Tận Thế 3


– Hộ tông đại trận xảy ra chuyện gì ?
– Ngạo Tuyết sơn trang.

.

.

còn có Tử Kinh hoàng triều cường giả, làm sao có thể không bị ai phát giác chạy đến nơi này ?
– Thái trưởng lão ở đâu ?
– Chuyện đến cùng là như thế nào ?
Nhạc Thi Dao thân vận bạch y, tựa như phong hoa tuyệt đại thần nữ ngự không phi hành, cặp lông mày đẹp gắt gao nhíu lại.
Vừa rồi không tiếc đại giới điên cuồng chém giết tam đại hoàng giả, bản thân nàng cũng chịu một ít thương thế, nhưng nàng lại không có thời gian để ý đến.
Nhạc Thi Dao nhìn về phía Thanh Thiên Điện trên Lôi Ngục Phong, vậy mà không chút nào cảm nhận được khí tức của Lữ Thuần Quân.
Lữ Thuần Quân không tại Thiên Sinh Môn ?
Nếu không trừ phi hắn chết rồi, chứ không thể có khả năng ngồi im mặc kệ kẻ địch tiến đánh Thiên Sinh Môn !
– Hạo Thần.

.

.
Nhạc Thi Dao không lo được những cái khác, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Đệ Thất Phong, phát hiện nơi này tựa hồ còn chưa bị kẻ khác tập trung đến, trong lòng mới miễn cưỡng thở phào một hơi, thế nhưng trong lòng lại như cũ rối như tơ vò, phi thường xoắn xuýt.
Tiếp đó, nên làm cái gì mới tốt ?
Nàng coi như mạnh, cũng mạnh có hạn, trong đám kẻ địch lại không thiếu Vũ Hoàng cao giai cường giả, một mình nàng căn bản không thể gây ra bao nhiêu sóng gió.
– Thi Dao.

.

.

mau.

.

.

trốn !
Đúng lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn yếu ớt tại bên tai nàng vang lên.
Thái trưởng lão ?
Nhạc Thi Dao giật mình, nàng vì sao lại nghe được thanh âm của Lữ Thuần Quân ?
Nàng rất muốn đáp lời, nhưng lại không biết làm cách nào, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Lữ Thuần Quân.
– Thi Dao.

.

.


trốn a.

.

.

hướng phía nam.

.

.

trốn.

.

.

Thiên Sinh Môn.

.

.

đại thế.

.

.

đã.

.

.

mất.

.

.
Lữ Thuần Quân thanh âm lại vang lên, thúc giúc Nhạc Thi Dao.
Thanh âm của hắn trầm đục, đứt quãng, mang theo một tia yếu ớt, lại giống như là đang thở dốc.
– Thi Dao.


.

.

ngươi.

.

.

là tông môn.

.

.

hi vọng.

.

.

nhất định phải.

.

.

sống sót.

.

.
Nói xong một câu không hoàn chỉnh này, Lữ Thuần Quân thanh âm cũng triệt để tan biến.
Nhạc Thi Dao thân thể mềm mại khẽ run lên, chỉ là hai chữ sống sót rất đơn giản, lại khiến nàng khóe mắt không nhịn được mà cay xè.
Ngay vào lúc này, Nhạc Thi Dao đã hiểu được, Thái trưởng lão.

.

.

chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều !
Thiên Sinh Môn kình thiên trụ.


.

.

sắp đổ rồi sao ?
…………….
Lâm Nhược Lan thân làm Thiên Sinh Môn Trưởng Lão Đoàn Nhị trưởng lão, thực lực tự nhiên không thể xem thường, tu vi cũng tiếp cận lục đại phong chủ, là Tam Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong.
Thế nhưng là, đối thủ của nàng lại là hai vị Tứ Tinh Vũ Hoàng, mạnh yếu thấy được rất rõ.
Hai người này, đều là Ngạo Tuyết sơn trang hoàng giả, một vị là Bạch Vân Hoàng, một vị khác là Tề Kiên Hoàng.
– Thủy Vân Hoàng, đầu hàng đi, ngươi không phải đối thủ của chúng ta !
Bạch Vân Hoàng áo trắng như tuyết, tay cầm phất trần, cười nhạt nhìn xem Lâm Nhược Lan, khí thế trên người lại ép nàng không thở nổi.
Tu vi đạt tới Vũ Hoàng cảnh, hơn thua một tiểu cảnh giới cũng có chênh lệch cực lớn, Lâm Nhược Lan có thể cùng Bạch Vân Hoàng và Tề Kiên Hoàng giao thủ lâu như vậy đã là cực kỳ khó có được.
Tại Vũ Hoàng cảnh, không phải siêu cấp thiên tài thì tuyệt đối không có năng lực vượt cấp khiêu chiến.
Nhạc Thi Dao hay trước đây là Trương Thanh Khuê.

.

.

có thể xem là siêu cấp thiên tài trong siêu cấp thiên tài !
Lâm Nhược Lan không đáp, chỉ lặng yên đè xuống thương thể, chuẩn bị cùng đối phương liều mạng.
Không phải nàng chưa từng nghĩ đến chuyện rút đi, thế nhưng nếu nàng chạy, ai sẽ đến ngăn lại hai vị hoàng giả trước mặt ?
Bạch Vân Hoàng và Tề Kiên Hoàng một khi rảnh tay rảnh chân, hoàn toàn có thể trong nháy mắt giết sạch đệ tử trên một ngọn núi lớn.
– Đáng tiếc !
Bạch Vân Hoàng cảm nhận được suy nghĩ của nàng, không có nhiều lời nữa.
Thế nhưng đúng lúc này, Bạch Vân Hoàng và Tề Kiên Hoàng tựa hồ đều cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn xem.
Rất nhanh, Nhạc Thi Dao thân ảnh liền xuất hiện tại trước mắt bọn hắn.
Nàng dung nhan tuyệt thế, tay cầm một tay trắng như tuyết chiến kiếm, tóc dài theo gió tung bay, tựa như một vị nữ kiếm thần.
Dù biết là kẻ địch, thế nhưng Bạch Vân Hoàng và Tề Kiên Hoàng vẫn không nhịn được mà phải thất thần một phen.
Quá đẹp !
Khuynh quốc khuynh thành bốn chữ đều không đủ để miêu tả !
Khó trách năm xưa nàng lại đối tượng truy cầu của vô số cường giả, trong đó đương thời hoàng đế đều không phải là ngoại lệ !
Bất quá nàng làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi này ?
Không phải từ đầu đã phái ra ba vị Tam Tinh Vũ Hoàng đến đối phó nàng rồi sao ?
Bạch Vân Hoàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng lấy lại trấn định, cười nói:
– Tuyết Kiếm Hoàng mỹ mạo quả nhiên danh bất hư truyền, đáng tiếc Thiên Sinh Môn kết cục đã định ! Không bằng ngươi đầu.

.

.
– Nhược Lan tỷ, giết địch !
Nhạc Thi Dao không có bất luận cái gì nói nhảm, vừa đến liền toàn lực xuất thủ.
Băng Phách Kiếm phong xuất mấy chục mét quang hoa, dẫn động Băng Tuyết ý cảnh, không chỉ đem nhiệt độ xung quanh cấp tốc hạ xuống, còn khiến cho hơi nước trong không khí trong một mảnh không gian hóa thành hoa tuyết rơi xuống đất.
– Ừm ?
Bạch Vân Hoàng và Tề Kiên Hoàng đều biến sắc, cỗ khí thế kia, để cho bọn hắn đều cảm giác được áp lực cực lớn.
Đây là Nhị Tinh Vũ Hoàng khí thế ?
Làm sao có thể ?
– Vù ! Vù ! Vù !
Bàng bạc kiếm khí lạnh buốt như băng hóa thành một đạo khổng lồ bạch sắc kiếm ảnh, từ trên không ầm ầm giáng xuống, dẫn động phong vân tứ phương.
Tề Kiên Hoàng lao lên đánh chặn, kết quả là bị kiếm ảnh đánh bay xuống đất.
Chỉ vừa mới giao thủ mà thôi, Tề Kiên Hoàng đã quên mất toàn thân đau đớn, trong đầu chỉ còn lại một cái ý nghĩ.
Nhị Tinh Vũ Hoàng mà thôi, làm sao lại mạnh đến như vậy ?
Không phải nói, tại Vũ Hoàng gần như không thể vượt cấp khiêu chiến hay sao ?

– Tề Kiên !
Môi hở răng lạnh, Bạch Vân Hoàng cứ việc trong lòng khó tránh bàng hoàng, vẫn nhanh như chớp xuất thủ cứu viện.
Bạch Vân Hoàng không còn chút nào khinh thị Nhạc Thi Dao, dùng toàn lực xuất thủ, phất trần trong tay rung động, dẫn phát từng đạo phong quyển cao đến tận trời đánh về phía Nhạc Thi Dao.
Bất kỳ một đạo phong quyển nào, người ngoài một khi dính phải, coi như là Vũ Vương, đều sẽ bị xoắn thành một đống thịt vụn.
Nhạc Thi Dao hai mắt lạnh lùng không gì sánh được, tay cầm chiến kiếm chém tới, môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng niệm:
– Trảm !
Ngay tại khoảnh khắc này, Nhạc Thi Dao toàn thân kiếm khí nở rộ, cả người tựa như hóa thành một thanh tuyệt thế bảo kiếm, một kiếm không gì cản nổi vậy mà trực tiếp đem toàn bộ phong quyển chém nát, tiếp theo, còn có một đạo kiếm mang lạnh buốt chém về phía Bạch Vân Hoàng.
– Cái gì ?
Bạch Vân Hoàng trong lòng kinh hãi không để đâu cho hết, dù kịp thời lấy phất trần đến ngăn cản, nhưng vẫn bị một kiếm này chém bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
– Kiếm.

.

.

Kiếm Tủy chi cảnh ?
Bạch Vân Hoàng không có tâm tình để đến thương thế, khó có thể tin nhìn xem tuyệt đại giai nhân trước mặt.
Tuyết Kiếm Hoàng.

.

.

kiếm đạo cảnh giới vậy mà đạt tới Kiếm Tủy chi cảnh ?
Đây là chuyện lúc nào ?
Tại sao Ngạo Tuyết sơn trang bọn hắn không có nhận được tin tức ?
Không phải nàng khi còn bài danh trên Vương Giả Bảng kiếm đạo cảnh giới vẫn chỉ là Kiếm Cốt đại viên mãn thôi sao ?
Kiếm đạo so với võ đạo khó tu luyện hơn vô số lần, trên đời không biết có bao nhiêu kiếm tu kẹt ở một tiểu cảnh giới mấy chục năm, thậm chí là cả một đời.
Từ Kiếm Cốt đột phá đến Kiếm Tủy, càng là khó khăn không gì sánh được !
Độ khó gần như có thể đem so sánh với hành trình một Vũ Linh từng bước đột phá đến Vũ Hoàng !
Chẳng thế mà xưa nay kiếm đạo hoàng giả vốn đã hiếm, đạt tới Kiếm Tủy kiếm đạo hoàng giả càng hiếm hơn, giống như phượng mao lân giác !
Theo như tin tức mà Ngạo Tuyết sơn trang thu thập được, Thiên Sinh Môn hiện tại chỉ có một người duy nhất đạt tới Kiếm Tủy cảnh giới, đó là Lữ Thuần Quân !
Ai biết hiện tại lại xuất hiện thêm một cái Nhạc Thi Dao !
– Tề Kiên ! Rút lui, lập tức thông báo cho những người khác, để cho Ngũ Tinh.

.

.

không, chí ít Lục Tinh Vũ Hoàng đến ! Tuyết Kiếm Hoàng thực lực vượt xa tin tình báo !
Bạch Vân Hoàng đột nhiên gầm thét nói, bản thân hắn cũng đang muốn rút đi, thế nhưng Lâm Nhược Lan đã bất thình lình xuất hiện phía sau hắn, một chưởng đem hắn đánh rơi xuống đất.
– Tuyết Phong Tam Lĩnh !
Nhạc Thi Dao lấy tay bắt kiếm quyết, thi triển ra tuyệt học do chính nàng sáng tạo – Tuyết Thiên Thần Kiếm.
Chỉ thấy từ trên không rơi xuống ba đạo tuyết trắng kiếm ảnh khổng lồ như những tòa núi nhỏ, đem Bạch Vân Hoàng vây vào giữa, áp chế hắn đến không thở nổi, bên trong còn có vô số đạo kiếm khí lạnh lẽo mà sắc bén đem hắn trảm đến đầu rơi máu chảy.
– Phá cho ta !
Dù sao cũng là nhất đại hoàng giả, rơi vào đường cùng, Bạch Vân Hoàng bạo phát dữ dội, Phong ý cảnh điên cuồng phát động, hóa thành bạo phong cự long, ý đồ muốn phá tan ba đạo kiếm ảnh đang áp chế chính mình.
– Cửu Trọng Thủy Thần Ấn !
Lâm Nhược Lan đánh ra tuyệt học mạnh nhất của mình, một đạo chưởng ấn khổng lồ lấy uy thế tựa như chín cơn đại hồng thủy trùng điệp chồng lên nhau, đập thẳng lên người Bạch Vân Hoàng, đánh cho hắn huyết nhục mơ hồ, nhiều chỗ còn lộ ra bạch cốt âm u, sức chiến đấu gần như phế bỏ.
– Kim Hoa Trục Nguyệt !
Nhạc Thi Dao nắm bắt thời cơ, Băng Phách Kiếm toàn lực chém ra, một đạo kiếm mang tựa như lưu tinh phá không mà đến.
Một kiếm này, trực tiếp đem Bạch Vân Hoàng cứng rắn hoàng giả nhục thân chém làm hai nửa, huyết thủy nhuộm đỏ nền đất.
Lại thêm một vị hoàng giả vẫn lạc !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.