Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 258: Đối Luyện


Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 258: Đối Luyện


– Cuồng vọng ! Không biết trời cao đất dày !
– Tuyệt Thế cấp thiên tài thì rất giỏi sao ? Ngươi thật cho rằng có thể lấy một chọi một chục ?
– Đánh hắn ! Đây chính là hắn tự tìm !
Lần này không chỉ có Chu Đinh nổi giận, mà ngay cả đám Thanh Nguyên Phong đệ tử đi theo hắn cũng bạo tẩu.

Trần trụi xem thường !
Quá đáng giận !
Là Thiên Sinh Môn đệ tử, ai mà chẳng có chút ngạo khí, sao có thể nhịn được một Vương Hạo Thần cuồng ngạo hết phần thiên hạ như vậy ?
Đừng nói là Thanh Nguyên Phong đệ tử, ngay cả Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử vừa đến cũng không khỏi sững sờ vì độ cuồng của Vương Hạo Thần.

Cái tên này là muốn lấy sức một người đấu với một cái tổ đội ?
Đương nhiên, hành động của Vương Hạo Thần phi thường hợp mắt bọn hắn, đặc biệt là đối với các nữ đệ tử.

Kiều Linh hai mắt nhìn đến si mê, hay tay không ngừng giật giật Tiêu Ngọc Huyên tay áo, tựa như hoa si nói:
– Tiêu sư muội, ngươi nhất định phải vì ta làm mối a ! Ta phương tâm bị sư đệ ngươi đoạt !
Nhanh như vậy ?
Tiêu Ngọc Huyên chẳng thèm ngó tới.

Lại nói, coi như nàng chịu làm mối, lấy tính cách của Vương Hạo Thần sao có thể chấp nhận ?
Cố Vân Yên thì có chút lo lắng nói:
– Chúng ta cần hỗ trợ sao ? Một mình hắn đánh nhiều người như vậy sợ là có nguy hiểm !
Nói thế nào thì nói, Vương Hạo Thần tu vi chung quy là hơi thấp, tuy rằng có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng chưa hẳn có thể đánh nhiều cường giả như vậy.

Tiêu Ngọc Huyên hơi suy nghĩ một chút, lại nói:
– Chờ xem đi, tiểu sư đệ hắn không phải là người cuồng vọng vô lối, hắn đã dám làm như hẳn là có nắm chắc !
Ở bên kia, đại chiến sớm đã bắt đầu, Thanh Nguyên Phong mấy vị cường đại nhất đệ tử đều xuất thủ, ngoài Chu Đinh, còn có bảy vị Thất Tinh Vũ Sư, tạo thành cục diện tám đánh một.

Đối thủ nhiều như vậy, Vương Hạo Thần áp lực cũng tăng, bất quá không phải là không thể đánh.

Hắn vẫn dùng cách đánh cũ, không cùng đối phương đấu cứng quá nhiều, chủ yếu là dùng tốc độ ứng phó, dù sao chẳng có ai có thể đuổi kịp hắn.

Đương nhiên, nếu như số lượng lại nhiều một điểm, hắn cũng thật bó tay.
– Vương Hạo Thần, ngươi là rùa rụt đầu sao ? Ngay cả tấn công cũng không dám ?

Chu Đinh đánh mãi vẫn không chạm nổi vào góc áo của Vương Hạo Thần, giận đến tím mặt quát lớn.

Chỉ là, lời nói vừa dứt, hắn liền cảm nhận được một cỗ khủng bố đến cực điểm hoả kình đập vào mặt, tựa như đang đối mặt với một vầng thái dương.

Vương Hạo Thần thu lại chiến kiếm, chuyển sang dùng song chưởng, sau lưng hiện ra vòng tròn năm khoả mặt trời nhỏ, thiêu đốt không khí.

Ngươi muốn thấy ta tấn công ? Cho ngươi xem đủ !
Vương Hạo Thần chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, tựa như một tia chớp lao về phía Chu Đinh, hai chưởng từ trên không bất ngờ hạ xuống, thế như thái sơn áp đỉnh.

Cửu Dương Phần Thiên Chưởng – Phần Viêm Cái Đỉnh !
Chu Đinh vội vàng vung chưởng đón đỡ, thế nhưng căn bản không cản nổi chưởng lực của đối phương, vừa chiến đã bại, hai cánh tay đau nhức không chịu nổi, khí huyết xộn xạo.

Thanh Nguyên Phong vài vị Thất Tinh Vũ Sư ở gần đó thấy vậy, vội vàng xông đến cứu viện.

– Không biết tự lượng sức ! Cút cho ta !
Vương Hạo Thần liên tiếp đánh ra ba chưởng, đem một người lại một người đánh bay, thế như bất bại chiến thần, không người có thể địch.

Người ở xung quanh, không ai không rung động vì chiến lực đáng sợ của Vương Hạo Thần.

Ở phía xa, Tư Mộ Liêm và Ôn Linh Mật cũng đứng quan chiến, người sau không khỏi sợ hãi thán phục nói:
– Đây chính là Tuyệt Thế cấp thiên tài chiến lực ? Hắn như thế nào lại mạnh đến như vậy ?
Tư Mộ Liêm cười lắc đầu, nói:
– Bao nhiêu đó không phải là toàn bộ chiến lực của hắn !
Hắn nhìn rõ ràng, Vương Hạo Thần từ đầu đến cuối chủ yếu là vận dụng chưởng đạo đối địch, kiếm đạo chỉ là trợ công.
Tư Mộ Liêm từng cùng Vương Hạo Thần đấu một trận, biết rõ hắn mạnh nhất không phải chưởng đạo hay là thối đạo, mà là kiếm đạo.

Nếu như Vương Hạo Thần dùng kiếm đạo làm chủ công, Chu Đinh đám người kia chỉ sợ sẽ bại càng nhanh.

Đương nhiên, Tư Mộ Liêm cũng rất bất ngờ vì sự tiến bộ của Vương Hạo Thần, hắn nhớ rất rõ, lần trước hai người đấu với nhau, Vương Hạo Thần chưởng đạo cảnh giới chẳng qua chỉ là nhất trọng chưởng ý, thế nhưng hiện tại đã bước vào cảnh giới lưỡng trọng.

– Thật là một cái hiếm có kỳ tài !
Tư Mộ Liêm trong lòng cảm thán, lại có chút đáng tiếc Vương Hạo Thần không đồng ý trở thành đệ tử của sư tôn hắn Lữ Thuần Quân, nếu không chắc chắn tiến bộ sẽ càng nhanh chóng.


Ở bên kia, Vương Hạo Thần càng đánh càng hăng, phân nửa đối thủ đều bị hắn đánh cho bị thương, số còn lại thì mất hết chiến ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đại bại.
Chu Đinh bị thương nặng nhất, bị đánh thành đầu heo, cả người bầm tím, nhìn rất thảm.

Nói câu chân thành, hắn thật không muốn đánh tiếp, thậm chí mấy lần đều muốn lựa lời hoà giải, thế nhưng Vương Hạo Thần tên kia căn bản không muốn nói chuyện, chỉ tập trung đánh hắn.

Đương nhiên, đánh mãi như vậy cũng không thú vị, Vương Hạo Thần rất nhanh liền không có hứng thú tiếp tục, bất quá khi hắn dừng lại, Chu Đinh sớm đã bị đánh đến cha mẹ gã cũng không nhận ra, thân hình to lớn lung la lung lay như cái cây sắp đổ.

– Cút ! Về nói cho Thường Tiễn, chúng ta không phải trái hồng mềm để mặc hắn tuỳ ý bóp ! Còn dám tới, ta Vương Hạo Thần phụng bồi tới cùng !
Vương Hạo Thần dùng thanh âm vang vọng khắp nơi lớn tiếng nói.

Chu Đinh sắc mặt tái xanh, đang muốn phun ra mấy câu ngoan thoại, lại chợt nhớ tới vài lần trước mỗi khi hắn mở miệng là bị đánh cho sống dở chết dở, lập tức ngậm miệng, lầm lũi dẫn người rời đi.
Đám Thanh Nguyên Phong đệ tử cũng không khác gì mấy, nhiều nhất chỉ dám vụng trộm trừng mắt với Vương Hạo Thần, chứ chẳng dám hé răng nửa lời, không ai thích phải chịu đòn như cái bao cát.

Đợi bọn hắn đi rồi, Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong mấy vị đệ tử mới ùa đến bên cạnh Vương Hạo Thần, từng cái không tiếc lời ca tụng hắn, thái độ so với trước kia càng thêm tốt.
Trước đó bọn hắn còn không hoàn toàn tin tưởng Vương Hạo Thần chiến lực, thế nhưng bây giờ thì đã không còn có chút nghi ngờ nào, hơn nữa, Vương Hạo Thần là vì bọn hắn ra mặt, cái này không thể không khiến bọn hắn đối với người sau tăng thêm hảo cảm.
Vương Hạo Thần qua loa ứng biến một chút, sao đó lại nghiêm mặt nói:
– Các vị, đối thủ của chúng ta không chỉ có chút thực lực như vậy, hi vọng mọi người không muốn vui mừng quá sớm ! Trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi !
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, bất quá không khí cũng không còn ngột ngạt như trước, bởi vì bọn hắn nơi này có Vương Hạo Thần tọa trấn, trừ phi Thường Tiễn phái vài vị Cửu Tinh Vũ Sư hoặc tự mình xuất mã, nếu không rất khó làm gì được bọn hắn.
Cuối cùng, Vương Hạo Thần để cho bọn hắn tản đi, tìm chỗ khôi phục thể trạng một chút, dù sao mấy ngày qua chiến đấu quá nhiều, cho dù không bị thương nặng thì thể lực và nguyên khí của hao tổn rất lớn.

Đợi đám người toàn bộ rời đi, Vương Hạo Thần nghĩ nghĩ, liền ở lại chỗ này canh phòng, thuận tiện lại đem Vạn Thần Quyết khẩu quyết ra lĩnh hội.

Đối thủ sẽ ngày càng mạnh, nhiều một phần thủ đoạn là nhiều một thành phần thắng.

Vạn Thần Quyết hắn chỉ mới luyện thành Phong Thần Ảnh và Thuỷ Thần Ngự hai thức, hơn nữa còn không có hoàn toàn lĩnh hội.

Vạn Thần Quyết, vẫn còn có vô số đại sát chiêu chờ hắn lĩnh hội.

Thiên về công kích có Chiến Thần Kích, Lôi Thần Diệt các thức.

Thiên về phòng ngự thì có Kim Thần Hộ, Thiên Thần Khải các thức.
Chỉ là, hắn không có thời gian để lĩnh ngộ.


Trước mắt, chỉ có thể tập trung tu luyện hai thức cũ là Phong Thần Ảnh và Thuỷ Thần Ngự, ít nhất phải đem cả hai luyện đến lô hoả thuần thanh cảnh giới.
Trong hai thức này, Vương Hạo Thần để ý nhất không phải là Thuỷ Thần Ngự, mà là Phong Thần Ảnh.
Không phải vì gì khác, chỉ là hắn không thích phòng thủ.

Phong Thần Ảnh nếu như đơn độc sử dụng, có lẽ có thể để cho hắn có được tốc độ sánh ngang với Bát Tinh Vũ Sư thậm chí hơi yếu một ít Cửu Tinh Vũ Sư, nếu như phối hợp cùng với Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, hẳn là có thể so với thực lực cực mạnh Cửu Tinh Vũ Sư.

Bất quá, có lẽ vẫn không thể so với Vũ Linh cường giả.
Vương Hạo Thần hơi trầm ngâm, hiện tại tình hình ngày càng phức tạp, đối thủ lớn nhất của hắn không phải là Cửu Tinh Vũ Sư mà là Vũ Linh cường giả, hơn nữa Thường Tiễn và Đồ Nguyên đều không phải là Vũ Linh bình thường, nói không chừng còn có năng lực vượt cấp khiêu chiến.
Dù sao, Thường Tiễn cái tên này cũng là Võ Bảng thế hệ tiếp theo ứng viên.

Không có linh tuyền, Vương Hạo Thần hắn cũng chẳng có cách nào tăng lên tu vi, dựa vào tu vi hiện tại ba cái như hắn gộp lại cũng chẳng đánh nổi Thường Tiễn hay Đồ Nguyên, nhưng ít nhất hắn cũng muốn bản thân mình có năng lực chạy trốn khỏi tay của hai người này.

– Nếu như lại phối hợp với Thái Thượng Viêm Lôi Quyết thì sao ?
Vương Hạo Thần hai mắt lập loé, bất quá hắn cũng hiểu, Thái Thượng Viêm Lôi Quyết tuy rằng có thể toàn diện tăng lên chiến lực của một người, thế nhưng nó cũng không tập vào khoản tốc độ, một khi phối hợp vận dụng tăng lên có lẽ là có, nhưng tuyệt đối sẽ không nhanh hơn tốc độ của Vũ Linh.
Vũ Sư và Vũ Linh cách biệt không dễ vượt qua như vậy.

– Vương sư đệ !
Từ xa bỗng nhiên có một đạo thanh âm truyền tới.

Tư Mộ Liêm lưng đeo trường kiếm đi đến bên cạnh Vương Hạo Thần, hơi nhìn một chút, liền nói:
– Đang luyện võ sao ?
Vương Hạo Thần hơi kinh ngạc nhìn sang đối phương.

Tư Mộ Liêm cười nói:
– Không cần bất ngờ, ta cũng giống như thường xuyên tu luyện như vậy, bộ dạng của ngươi hiện tại đối với ta rất quen thuộc !
Thiên tài thực sự, không chỉ có thiên phú tuyệt đỉnh, còn có nghị lực cực lớn, đừng nhìn bọn hắn bên ngoài phong quang vô hạn, kỳ thực so với những người bình thường càng thêm nỗ lực tu luyện.

Thiên tài và thiên tài ở giữa đều sẽ có chút gì đó tương đồng.

– Muốn cùng ta đối luyện một chút không ? Sư tôn từng nói, có người luyện tập cùng sẽ luôn tiến bộ nhanh hơn !
Tư Mộ Liêm nói.
Vương Hạo Thần lộ ra vẻ hứng thú, cười nói:
– Chúng ta so tốc độ có được không ?
Hắn cũng biết, đôi khi khổ tu lại không hiệu quả bằng chiến đấu, Tư Mộ Liêm thực lực sâu không thấy đáy, có người sau làm đối thủ nói không chừng hắn có thể ở trong chiến đấu đạt chút tiến triển trong tu luyện.

Dù sao, người xưa có câu chỉ có làm bạn với kẻ giỏi hơn mình mới có thể nhanh chóng tiến bộ.

– Đương nhiên có thể !

Tư Mộ Liêm không e ngại gật đầu, đưa tay ra dấu mời.

– Tốt ! Vậy sư đệ ta liền không khách khí !
Vương Hạo Thần lời nói vừa dứt, thân ảnh đột nhiên tan biến tại chỗ, chớp mắt một cái đã xuất hiện phía sau Tư Mộ Liêm, thủ chưởng nhắm ngay phần gáy của đối phương đánh tới.

Tư Mộ Liêm cười cười, để mặc cho Vương Hạo Thần một chưởng đánh lên người mình.

Vương Hạo Thần nhất kích đắc thủ, bất quá hắn mặt vẫn không đổi sắc, bởi vì hắn biết rõ Tư Mộ Liêm không có dễ đối phó như vậy.
Quả nhiên, chỉ thấy Tư Mộ Liêm thân ảnh trước mắt hắn bỗng nhiên trở nên hư ảo, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tàn ảnh !
Sau lưng Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm lấy chỉ thay kiếm đâm tới.

Nhanh !
Rất nhanh !
Bát Tinh Vũ Sư Tư Mộ Liêm, tốc độ trước mắt lại là không kém gì Cửu Tinh Vũ Sư.

Vương Hạo Thần chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, tránh đi kiếm chỉ, cũng không quay đầu lại, một chưởng đánh về phía sau.

Tư Mộ Liêm cũng biến chiêu, lấy công làm thủ, ngón tay tựa như một thanh kiếm lấy tốc độ cực nhanh không ngừng đâm tới, khiến cho Vương Hạo Thần phải cẩn thận ứng phó.

Cứ như vậy, hai người một mực chỉ công không thủ, không so lực lượng, chỉ so tốc độ, không ngừng lưu lại từng đạo tàn ảnh, từ đó đến cuối vẫn không có ai trúng chiêu.

Ở nơi xa, Ôn Linh Mật ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay chống cằm nhìn hai người giao thủ, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hai người kia đều là thiên tài, có cần phải chăm chỉ như vậy sao ? Một người trong đó chỉ vừa mới chiến đấu xong mà thôi, vậy mà lại không nghỉ ngơi liền cùng khác đối luyện.

– Nam nhân a.

.

.

thật nhàm chán !
Ôn Linh Mật lẩm bẩm.

Bất quá nàng nghĩ lại, hai tên này có thể nhàm chán, nhưng lúc cần thiết không phải cũng đáng tin cậy hay sao ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.