Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 256: Nhầm
Lâm Hải suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, triệu tập còn sót lại dưới trướng hai vị Thất Tinh Vũ Sư, điều động bọn hắn chạy tới chỗ Tiêu Ngọc Huyên đoàn đội.
Cứ việc hắn không muốn, cũng không chắc như vậy có thể giúp được gì hay không, thế nhưng đây là tất cả những gì hắn có thể làm.
Hắn căn bản không thể đi, nếu không thực sự là được không bù nổi mất.
Phái đi hai vị Thất Tinh Vũ Sư còn lại, lực lượng trong tay hắn cơ hồi đều đó dùng hết.
………..
Lúc này, Vương Hạo Thần, Tư Mộ Liêm, Ôn Linh Mật đều đang hướng chỗ của Lâm Hải đi tới.
Trên đường đi, Ôn Linh Mật không ngừng giải thích tình hình hiện tại của Lôi Ngục Phong, Ngọc Tiêu Phong, Minh Thiên Phong đoàn đội cho hai người còn lại.
Nàng cũng thật bất đắc dĩ, hai tên này căn bản là mù thông tin chính hiệu, một chút tin tức cơ bản cũng không biết.
Vương Hạo Thần lắng nghe kỹ lưỡng, đối với tình thế hiện tại có chút hiểu rõ.
Chỉ nói sơ qua một chút, liền có thể nhìn ra đoàn đội của hắn hiện tại tình thế rất không tốt, đơn giản là bởi bọn hắn so với hai đoàn đội kia yếu hơn nhiều, vì thế đừng nói là đi tranh đoạt, coi như chỉ là giữ vững địa bàn hiện tại đã là rất khó khăn.
Đương nhiên, Vương Hạo Thần cũng không để ý cái này, hắn chỉ để ý lợi ích của mình và phần nào đó là tiểu sư tỷ của hắn Tiêu Ngọc Huyên.
Tu vi đạt tới Ngũ Tinh Vũ Sư về sau, Vương Hạo Thần gần như chỉ còn chú ý đến thất phẩm hạ đẳng trở lên linh tuyền.
Lục phẩm hạ đẳng linh tuyền thực ra cũng không tệ, bất quá nếu như phân chia với người khác, vậy thì đối với hắn căn bản chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Bất quá, cả đoàn đội hiện cũng chỉ có ba đầu thất phẩm hạ đẳng cùng với một đầu bát phẩm hạ đẳng linh tuyền, hơn nữa còn không có triệt để giữ vững.
Đơn giản là vì hai chi đoàn đội kia không ngừng phái người đến quấy rối.
Toàn bộ đoàn đội Cửu Tinh Vũ Sư chỉ có hai vị là Lâm Hải và Hình Nhân, Bát Tinh Vũ Sư trước mắt có hai vị, là Khương Thanh Hàm và Du Hồng Minh, phân biệt trấn thủ hai đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền.
Còn lại một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền, do thiếu Bát Tinh Vũ Sư cường giả vì thế chỉ có thể dùng lượng lớn Thất Tinh Vũ Sư đến trấn thủ.
Người ngốc đều có thể đoán được, đây chính là nơi mà hai chi đoàn đội kia sẽ tập trung công kích.
Chính vì thế, tổ đội do Tiêu Ngọc Huyên chỉ huy chính là tổ đội chịu áp lực nhất, phải liên tục cấp việc các nơi khác.
Vương Hạo Thần lại nghĩ khác, từ lúc giao chiến đến nay đã có một hai ngày thời gian, nếu như hai chi đoàn đội kia thật sự quyết tâm muốn dành lấy đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền kia, chỉ dựa vào Tiêu Ngọc Huyên mấy người căn bản không thể nào giữ được, mất thì sớm đã mất rồi.
Hắn mới không tin, hai đoàn đội không phái ra nổi mấy cái Bát Tinh Vũ Sư đến đánh chiếm địa bàn.
Về phần tại sao đối phương lại không làm như vậy, Vương Hạo Thần đại khái cũng có chút phán đoán, chỉ là không dám khẳng định vì lý do chưa quá thuyết phục.
Ví dụ, nếu như chỉ là vì muốn để cho tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên kéo tới càng nhiều viện binh, theo đó suy yếu lực lượng ở những chỗ khác, vậy suy nghĩ này không khỏi quá ngây thơ.
Mưu kế như vậy, đứa con nít cũng có thể nhìn ra, sao có thể gạt được chút người có đầu óc.
Những tổ đội khác chắc chắn sẽ chỉ ứng phó cho có lệ, tuyệt đối sẽ không phái ra chủ lực đi tiếp viện.
Trên đời không có lắm kẻ ngu như vậy.
Cuối cùng, Vương Hạo Thần cũng không tin Lôi Ngục Phong, Minh Thiên Phong, Ngọc Tiêu Phong ba phong đệ tử liên hợp lại mà chỉ có hai vị Bát Tinh Vũ Sư.
Lừa gạt quỷ !
Ai mà tin ?
Phải biết, khi mới tới Đệ Thất Phong, ngoại trừ Minh Thiên Phong không nói, bất kể là Lôi Ngục Phong hay Ngọc Tiêu Phong đều có rất nhiều Thất Tinh Vũ Sư, trong đó thậm chí có không ít người là Thất Tinh Vũ Sư đỉnh phong, qua lâu như vậy mỗi phong đều chỉ có một người đột phá đến Bát Tinh Vũ Sư ?
Ai tin người đó ngốc !
Hơn nữa, trong đó còn chưa kể đến Sở Thanh Tiêu hay Tư Mộ Liêm mấy vị thực lực không thể dùng cảnh giới đến phán đoán đâu.
Hai chi đoàn đội khác hẳn cũng là như vậy, đều có một chút che giấu, không ai đem toàn bộ lực lượng của mình đều phô bày cho người khác xem.
Đương nhiên, biết là biết, như cũ không thay đổi được cán cân lực lượng của ba phương thế lực.
Vương Hạo Thần ánh mắt hơi biến ảo, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Các ngươi đi gặp Lâm Hải, ta đi cứu viện !
Tư Mộ Liêm và Ôn Linh Mật đều hơi giật mình, bất quá cũng cảm thấy như thường, dù sao Tiêu Ngọc Huyên là sư tỷ của Vương Hạo Thần, hắn muốn nhanh chóng đến giúp nàng cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa dựa vào thực lực của Vương Hạo Thần hiện tại, cho dù hắn muốn một mình đi đến đó cũng không có ai cho rằng hắn cuồng vọng tự đại.
Mà lại nói, cho dù có tìm đến Lâm Hải, đối phương nhiều khả năng vẫn sẽ để bọn hắn đi cứu viện Tiêu Ngọc Huyên tổ đội, vậy thì không có khác biệt gì lớn, chẳng qua sớm hay muộn một chút mà thôi.
Tư Mộ Liêm cười nói:
– Vậy ta đi với ngươi, ta cùng Lâm Hải sư huynh không quen biết, vẫn thích tự mình hành động hơn !
Vương Hạo Thần không nói, hắn kỳ thật cũng không thích làm theo ý ngươi khác, chưa nói đến việc hắn không quen Lâm Hải, chỉ dựa vào việc Lâm Hải thực lực không hẳn mạnh hơn hắn, đã đủ để hắn cảm thấy không cần để ý đến đối phương.
Đến gặp Lâm Hải, đối phương nhiều khả năng vẫn sẽ để cho bọn hắn duy trì trạng thái tử thủ, thế nhưng Vương Hạo Thần lại không phải kiểu người thích hành sự như vậy, hắn sẽ không nghe Lâm Hải chỉ huy.
Nói là làm, Vương Hạo Thần rất nhanh liền rời đi, mà Tư Mộ Liêm thì đối với Ôn Linh Mật vẫy vẫy tay, sau đó cũng đi theo người trước.
Ôn Linh Mật vẻ mặt bất lực, hai ngươi đều đi, vậy ta một mình đến gặp Lâm Hải làm gì ?
Ta cũng không thích gặp tên kia a !
Ôn Linh Mật tâm mệt mỏi, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là hướng Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đuổi theo.
So với Lâm Hải, nàng cảm giác vẫn muốn đi cùng với hai người kia.
Dù sao Lâm Hải cái tên này quá thiếu quyết đoán, cảm giác sẽ không làm nên chuyện gì, trong khi đó Vương Hạo Thần thực lực không mạnh hơn Lâm Hải, thế nhưng hắn lại cho nàng cảm giác không chịu an phận, rất khó đoán.
Vào lúc này, sự mạo hiểm là cần thiết, không mạo hiểm sẽ không có cơ hội.
Đi cùng Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm chưa hẳn sẽ có kết quả gì tốt, thế nhưng nếu đi cùng Lâm Hải thì gần như chắc chắn là không có cơ hội gì, bởi tên kia căn bản không có dự định đi tranh đấu, chỉ muốn tử thủ số linh tuyền hiện có, vậy thì Ôn Linh Mật nàng căn bản không muốn phối hợp với hắn.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là nàng không phục Lâm Hải, thích tự mình hành động giống như hai người kia.
Vương Hạo Thần đúng như Tư Mộ Liêm và Ôn Linh Mật nghĩ, hắn sẽ không an phận thủ thường, hắn muốn tìm cơ hội phản kích, thậm chí chiếm chút chỗ tốt từ tay hai đoàn đội kia, bất quá một mình hắn khẳng định là không làm được, vì thế mới trước tiên chạy tới chỗ Tiêu Ngọc Huyên tổ đội, giúp bọn hắn là chuyện nhỏ, để bọn hắn hỗ trợ mình mới là mục đích chính của hắn.
Có đôi khi, sức mạnh của tổ đội vẫn là có chỗ hữu dụng.
…………….
Vào lúc này, tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên cũng đang lâm vào kịch chiến.
Không thể nói, thời gian qua đối với tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên không khác gì một màn tra tấn, bởi vì bọn hắn không ngừng bị tập kích, không chỉ một mà đến từ cả hai đoàn đội kia, có thể nói là không có phút nào được nghỉ ngơi.
Mà mỗi lần tập kích, kẻ địch lại càng mạnh.
Ban đầu chỉ là đại lượng Thất Tinh Vũ Sư dẫn đội, về sau càng là có Bát Tinh Vũ Sư xuất hiện.
Tiêu Ngọc Huyên không có biện pháp, chỉ có thể dốc hết lực lượng dự phòng, trong đó có một vị Thất Tinh Vũ Sư, toàn lực chống địch.
Bọn hắn nhiều lần đẩy lui kẻ địch, thế nhưng đối phương rất nhanh liền quay trở lại, hơn nữa hai đoàn đội kia tựa hồ cũng rất ăn ý, bên này lui thì bên kia sẽ tiến đến, tạo thành thế xa luân chiến với tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên.
Cứ như vậy, tổ đội của Tiêu Ngọc Huyên không chỉ bị tiêu hao sức lực, mà còn mệt mỏi ở cả phương diện tinh thần, cảm giác tương đương khó chịu, còn không bằng cảnh bị đối phương trực tiếp mạnh mẽ đánh bại.
Lần này cũng giống như mọi lần, Tiêu Ngọc Huyên bọn hắn lần nữa đánh lui đối thủ, thế nhưng cũng chẳng có ai vui mừng, vẻ mặt từng người đều khó chịu pha lẫn mệt mỏi.
Bọn hắn đều sắp đến giới hạn chịu đựng.
Đối phương kỳ thực mạnh hơn bọn hắn, thế nhưng lại không chọn cách đánh nhanh thắng nhanh, mà lại chọn cách xa luân chiến, vừa bảo toàn lực lượng, vừa khiến bọn hắn từ từ suy bại.
Tất nhiên, không có ai tin tưởng mục đích của hai đoàn đội kia chỉ đơn giản như vậy, thế nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng.
Đường Chấn phong trần mệt mỏi đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Huyên, thanh âm có chút khàn khàn nói:
– Tiêu sư muội, chúng ta vẫn là nên rút lui thôi, chỗ này căn bản không giữ được !
Tiêu Ngọc Huyên không đáp.
– Không có khả năng !
Một vị nam đệ tử có tu vi Thất Tinh Vũ Sư ở gần đó lập tức nói:
– Hiện tại muốn phân chia đã rất khó khăn, nếu lại mất đi một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền thì chúng ta làm sao có thể có đủ số lượng để phân chia cho mọi người ?
Người này tên gọi Dương Biện, là một trong hai vị Thất Tinh Vũ Sư vừa mới được Lâm Hải phái đến trợ chiến, vừa rồi có thể đẩy lui được kẻ địch, hai người bọn hắn cũng góp công không nhỏ.
Chỉ thấy Dương Biện tiếp tục nói:
– Lâm Hải sư huynh hoài nghi, đối phương có lẽ là đang muốn dụ những tổ đội khác của chúng ta phái quân tiếp viện đến, hoặc là muốn chúng ta tự biết khó mà lui, chúng ta không thể mắc mưu.
.
.
Hắn nói còn chưa hết câu, Đường Chấn ở một bên đã bực bội cắt ngang:
– Ta không quan tâm bọn hắn có mục đích gì, ta muốn hỏi ngươi, chúng ta có năng lực thủ vững nơi này sao ?
Lần này đến lượt Dương Biện im lặng.
Cho dù hắn tự tin đến mức nào, cũng không dám khoác lác bọn hắn có thể thủ được nơi này, quá không thực tế.
Không nói cái khác, chỉ cần đối phương lại đến một vị Bát Tinh Vũ Sư, bọn hắn liền sẽ toàn diện tan tác.
Hai đoàn đội kia sao lại thiếu Bát Tinh Vũ Sư dạng cường giả này.
Đường Chấn còn đang muốn nói thêm, bỗng nhiên lại cảm nhận được có vài đạo khí tức lạ lẫm đi tới bên này.
Lại tới ?
Mọi người từng cái vẻ mặt tối sầm.
Quá mức a ?
Đám người kia vừa mới lui được vài phút, các ngươi lại đến rồi ?
Vẫn biết các ngươi muốn xa luân chiến, thế nhưng cũng không nên đến mức như vậy a ?
Các ngươi không cần nghỉ ngơi sao ?
– Khinh người quá đáng !
Đường Chấn vốn đã ở vào bạo tẩu biên giới, lúc này không còn nhịn nổi, quát lớn một tiếng, lập tức dẫn theo binh khí hướng phía trước lao tới.
Phía sau hắn cũng có không ít đệ tử đi theo, mấy ngày nay, bọn hắn thực nhịn đủ !
……….
Vương Hạo Thần một đường đi tới nơi này thực sự là tương đương phiền toái, không phải bởi vì cái gì khác, chỉ vì Ôn Linh Mật ở một bên không ngừng hỏi tới hỏi lui, tựa hồ đem hắn coi thành dị nhân, tò mò đủ thứ.
Không phải Vương Hạo Thần làm sang, chỉ là cô nàng kia hỏi thật sự rất nhiều, từ quá trình tu luyện, võ học, lại đến mấy chuyện ngoài lệ, cứ như vĩnh viễn không có hồi kết.
Vương Hạo Thần xưa nay vốn kiệm lời, căn bản không quen kiểu như vậy.
Ôn Linh Mật lại không để ý tới chuyện này, phải biết, đây là lần đầu tiên nàng được gặp trực tiếp một vị Tuyệt Thế cấp thiên tài, nàng sao có thể không tò mò ?
Đây chính là Tuyệt Thế cấp thiên tài a !
Chính là loại thiên tài có thể sánh với ngũ đại tông môn khai tông tổ sư, nhìn khắp Đông Hoa hoàng triều hiện tại, số lượng có nói là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí có nhiều giai đoạn trong lịch sử còn không có được loại thiên tài này sinh ra.
Có lẽ Vương Hạo Thần không nhận thức được chuyện này, thế nhưng nếu như chuyện hắn là Tuyệt Thế cấp thiên tài bị tông môn biết được, hắn rất có thể đã sớm bị tuyển định là thiếu tông chủ, danh tiếng đủ để che lại Võ Bảng đệ nhất Trương Lăng.
Chỉ là, cứ như vậy, Vương Hạo Thần quả thực bị nàng hỏi đến tâm mệt mỏi.
Thế là, hắn một mực tăng lên cước bộ, ý muốn sớm một chút đi tới chỗ Tiêu Ngọc Huyên.
Có thể là, ngay lúc hắn cảm thấy chính mình đã gần tới nơi, phía trước bỗng nhiên có mấy đạo khí tức không yếu đuổi tới chỗ này.
Xảy ra chuyện gì ?
Tư Mộ Liêm ở một bên cũng mở miệng nói:
– Ta nhận ra một người, hình như là Đường Chấn sư huynh, hắn đến đón chúng ta sao ?
Vương Hạo Thần cảm ứng một thoáng, vẻ mặt hơi chậm lại, nói:
– Không có hảo ý !
Ôn Linh Mật kinh ngạc, có chút không hiểu nói:
– Mấy tên kia muốn làm gì ? Đến nhắm vào chúng ta sao ?
Lời nói vừa dứt, Đường Chấn thân ảnh liền hiển hiện trước mắt mọi người, một côn đột nhiên hung ác hướng Vương Hạo Thần đánh tới.
Vương Hạo Thần hơi sững sờ một chút, ánh mắt biến lạnh, một chưởng lập tức đánh ra.
Thất Tinh Vũ Sư, loại mặt hạng này ngay từ lúc Vương Hạo Thần mới chỉ là Tứ Tinh Vũ Sư đều đã không để vào mắt, càng đừng nói tới hiện tại tu vi của hắn càng tiến thêm một bước, chưởng đạo tạo nghệ đạt tới lưỡng trọng cảnh giới.
Tuỳ ý một chưởng, bành một tiếng lập tức đánh bay Đường Chấn.
Đường Chấn chỉ thấy tay cầm côn tê dại, trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng đưa mắt nhìn xem Vương Hạo Thần.
Vừa rồi bởi vì quá tức giận, một đường đánh tới hắn cũng không có chú ý tu vi và thân phận của đối phương, lúc này nhìn lại, mới phát hiện tu vi của người này vậy mà chỉ có Ngũ Tinh Vũ Sư.
Ngũ Tinh Vũ Sư lại có thể dễ dàng đánh bay hắn?
Mà lúc này mấy vị đệ tử ở phía sau cũng đã đuổi kịp Đường Chấn, lập tức phân ra bao vây lấy ba người mới đến, bất quá vẻ mặt lại có chút khó hiểu.
Lần này vậy mà chỉ đến có ba cái ?
Dâng đồ ăn sao ?
Vương Hạo Thần không nhận ra bất kỳ ai trong số những người này, bất quá lại nhận ra ký hiệu của các phong trên y phục của bọn hắn, vì thế đã đoán được tình hình, đám người này hẳn là hiểu lầm.
Cũng vì hắn không có đeo Minh Thiên Phong ký hiệu.
Hắn từ lâu đã không còn mang theo bên người.
Vương Hạo Thần đang định mở miệng, Ôn Linh Mật đã vội vàng nói:
– Đường Chấn, các ngươi đang làm cái gì? Không phân địch ta sao?
So với Ôn Linh Mật, Vương Hạo Thần chẳng qua vẫn là một cái ngôi sao mới nổi, không có mấy người rõ ràng tướng mạo của hắn.
Ngược lại, Ôn Linh Mật tại Thiên Sinh Môn sớm đã có chút danh khí, rất nhanh liền có người nhận ra nàng.
Chỉ thấy Kiều Linh lấy giọng kinh ngạc nói:
– Ôn sư muội, sao ngươi lại ở nơi này?
Kiều Linh từng gặp qua sư phụ của Ôn Linh Mật tức là Thiên Sinh Môn tam trưởng lão, còn được người sau chỉ điểm, vì thế quan hệ giữa hai người vẫn tính được, tương đối thân quen.