Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 248: Thích Cười Không Có Mấy Cái Là Người Tốt


Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 248: Thích Cười Không Có Mấy Cái Là Người Tốt


– Tiểu sư đệ ! Ngươi muốn làm gì ?
Tiêu Ngọc Huyên không nhịn được hỏi.

– Quấy rối !
Vương Hạo Thần thành thật đáp.

Quấy rối ? Ý gì ?
Minh Thiên Phong đám người một mặt mờ mịt.

Vương Hạo Thần không quản bọn hắn, một đường hướng đầu linh tuyền kia đi tới, lấy ra Diệu Nhật Kiếm, đi vào trạng thái chiến đấu.

Sau đó, hắn tại dưới ánh mắt đờ đẫn của đám người, trực tiếp vung kiếm hướng trong nước chém tới.

………
Mà Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử, thì lại hồn nhiên không biết những chuyện này, bọn hắn thậm chí còn đang xem thường Vương Hạo Thần, vậy mà dễ dàng như vậy chấp nhận nhượng bộ đâu.

Nhân tính chính là như vậy, nếu ngươi bá đạo, sẽ bị thế nhân chế nhạo là mãng phu, nếu ngươi nhường nhịn, nhiều lúc sẽ bị coi là nhu nhược.

– Ta còn tưởng Vương Hạo Thần người kia còn là cái gì nhân vật đâu ? Hóa ra chỉ là một cái thiên phú tốt một điểm nhược phu !
Một vị Ngọc Tiêu Phong nữ đệ tử cười lắc đầu nói.

– Không sai ! Ta cũng thật không hiểu, hắn là như thế nào trở thành Tuyệt Thế cấp thiên tài, tâm tính thật sự so với Võ Bảng mấy vị kia kém đến quá xa !
Một người khác tán đồng nói.

Ngô Lam không có giống như các nàng chủ quan như vậy, nàng luôn cảm thấy, trong chuyện này có gì đó không đúng, Vương Hạo Thần nếu đã là Tuyệt Thế cấp thiên tài, hắn sao có thể là người ngu, càng không có khả năng là kẻ nhu nhược, nếu hắn là kẻ như vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng trở thành Tuyệt Thế cấp thiên tài.

Tần Liêm Sương ở một bên tuy không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng không tin Vương Hạo Thần là một cái nhược phu, ký ức chiến đấu với hắn của nàng còn rất mới mẻ, nói nam nhân như vậy còn bị tính là nhược phu, vậy mấy cái Minh Thiên Phong đệ tử tính là cái gì ?
– A !
Hai nàng còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên ở nơi xa truyền đến một tiếng hét thảm, khiến cho tất cả mọi người giật mình.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ đệ tử bị một đạo không biết từ đâu xuất hiện kiếm khí đánh trúng, miệng phun máu tươi, cả người như diều đứt dây bay đi.

– Xảy ra chuyện gì ?
Tất cả mọi người vẻ mặt mờ mịt, tại trong linh tuyền sao lại bị tập kích ?
Bất quá không cho bọn hắn có thời gian suy nghĩ, lại có từng đạo cường đại đến cực điểm kiếm khí đánh tới, tựa như mãn thiên hoa vũ đồng dạng.

Mỗi một đạo kiếm khí đều có uy lực cực mạnh, Ngũ Tinh Vũ Sư, thậm chí hơi yếu một chút Lục Tinh Vũ Sư nếu như bị đánh trúng đều có khả năng trọng thương, thực lực mạnh một điểm thì không có bao nhiêu uy hiếp, thế nhưng muốn chuyên tâm tu luyện là chuyện không thể nào.


Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn năm vị đệ tử trúng chiêu, phần lớn đều trọng thương mất đi sức chiến đấu, còn lại đều thụ thương không nhẹ.

– Đáng chết Vương Hạo Thần ! Đây nhất định là do hắn làm !
Ngô Lam tức giận đến không nhẹ, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao Vương Hạo Thần dễ dàng như liền chấp nhận điều kiện của các nàng, hóa ra ngay từ đầu hắn đã không có ý định nhượng bộ, rõ ràng là muốn dùng võ lực giải quyết.

Chỉ là nàng không ngờ đến, đối phương lại đợi các nàng đi vào linh tuyền mới ra tay động thủ, hơn nữa còn là không chút cố kỵ như vậy.

Vô liêm sỉ khốn nạn !
Thích cười quả nhiên không có mấy cái là người tốt !
Tần Liêm Sương cũng thở dài một hơi, sớm biết tên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hắn vốn là cái hung nhân a !
– Xông ra ngoài !
Ngô Lam gầm nhẹ một tiếng, dẫn đầu lao ra khỏi linh tuyền, mà Ngọc Tiêu Phong chúng đệ lúc này cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, từng cái nổi giận đùng đùng, nhanh chóng đi theo Ngô Lam.

………..

Ở bên ngoài, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử trợn mắt há hốc mồm nhìn xem Vương Hạo Thần vung kiếm, cảm thấy sống lưng có chút mát lạnh.

Ngọa tào !
Gặp qua hung hãn hạng người, lại chưa thấy qua người nào hung hãn như vậy !
Ngươi vậy mà lừa một đám người đi vào linh tuyền, còn bản thân thì ở bên ngoài đối với bọn hắn vung kiếm công kích.

Thảo !
Bọn hắn trước đó còn là đồng minh của chúng ta đâu ?
Chu Thông cái cằm đều nhanh rơi xuống đất, hồi lâu mới hướng Tiêu Ngọc Huyên nói gấp :
– Tiểu sư muội, ngươi mau đi ngăn hắn lại a ! Nếu không chúng ta chỉ sợ khó tránh khỏi phải đánh một trận với Ngọc Tiêu Phong rồi !
Tiêu Ngọc Huyên buồn bã đáp :
– Không còn kịp rồi ! Bây giờ cho dù chúng ta không nhận, bọn hắn cũng có khả năng bỏ qua sao ?
Đây là chuyện không thể nào !
Đã bị tập kích một lần, đối phương dựa vào cái gì tin là sẽ không có lần thứ hai ?
Đổi lại là ngươi, ngươi tin không ?
Chu Thông chán nản, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, nói :
– Tiểu sư đệ vẫn là tuổi trẻ khí thịnh.

.

.


thôi thôi, nếu đã không tránh khỏi, vậy thì chiến đi !
Vương Hạo Thần thì không có quản mấy người suy nghĩ, hắn làm như vậy là có nguyên nhân.

Thứ nhất, hắn không biết đấu khẩu, cho dù biết cũng đấu không lại một đám nữ nhân, cãi đến nửa ngày sau, đoán chừng chính hắn cũng mệt chết.

Thứ hai, hắn xưa nay vẫn luôn ưa thích dùng nắm đấm đến bàn điều kiện với người ta.

Thứ ba, thực lực không bằng người ta, Ngọc Tiêu Phong đệ tử quá nhiều, nếu như cùng ùa lên, đừng nói là hắn, coi như là Cửu Tinh Vũ Sư cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, vì thế chỉ có thể áp dụng phương thức chiến đấu này.

Vương Hạo Thần hiểu rõ một cái đạo lý, chỉ có khiến đối phương kiêng kị, mới có thể để cho chính mình chiếm được càng nhiều chỗ tốt.

Trước đó hắn biểu hiện ra thực lực, còn không đủ để đối phương thực sự e ngại.

Trên thế giới này, người tốt có lẽ được nhiều người yêu mến, thế nhân không sợ người tốt, phần lớn chỉ sợ kẻ xấu, càng sợ kẻ xấu lại có thực lực mạnh.

– Vương Hạo Thần ! Ngươi muốn chết !
Đúng lúc này, từ trong linh tuyền truyền ra một đạo giận dữ tiếng hét, Ngô Lam mặt đầy lửa giận lao ra, không nói hai lời trực tiếp vung chưởng hướng Vương Hạo Thần đánh tới.

Vương Hạo Thần ung dung không vội, đồng dạng vỗ ra một chưởng, đem Ngô Lam bức lui, người sau chỉ là Thất Tinh Vũ Sư bình thường, căn bản không phải đối thủ của hắn.

Ngọc Tiêu Phong đoàn đội lần lượt xông ra, tụ tập đến Ngô Lam sau lưng, hùng hổ nhìn xem Vương Hạo Thần.

– Ngô sư tỷ ! Ngươi làm sao lại đối với ta xuất thủ đâu ?
Vương Hạo Thần cười cười nói.

Đối phương rõ ràng dung mạo rất anh tuấn, cười lên cũng rất đẹp, thế nhưng không hiểu sao nụ cười kia lại khiến Ngô Lam cảm giác tương đương khó chịu.

Ngươi cười cái gì ? Rất vui sao ?
Ngô Lam đè xuống cảm giác tê dại nơi tay, lạnh lùng nhìn đối phương nói :
– Vương Hạo Thần ! Không muốn đem tất cả mọi người coi là người ngu ! Ngươi vừa rồi đến cùng đang làm cái gì tự ngươi hiểu rõ a ?
– Ta làm cái gì rồi ? Ta chẳng qua là đang luyện kiếm a !
Vương Hạo Thần cười nhạt.

-.

.


.

!
Minh Thiên Phong một đám người hai mặt nhìn nhau, phi thường im lặng.

Mới vừa rồi ngươi còn nói là đi quấy rối người ta đâu !
Ngọc Tiêu Phong bên này đám người sắc mặt cũng tím lại.

Sao lại có người vô sỉ như vậy ?
Ngô Lam nhịn xuống muốn đánh chết Vương Hạo Thần xúc động, tiếp tục nói :
– Ngươi đây là đang muốn thay mặt Minh Thiên Phong cùng chúng ta trở mặt thành thù ? Nếu vậy chúng ta cũng không ngại một trận chiến !
Lời nói vừa dứt, sau lưng nàng mấy chục vị đệ tử liền bùng nổ khí thế, trong nháy mắt khóa chặt Vương Hạo Thần và Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử.

Tiêu Ngọc Huyên, Chu Thông đám người sắc mặt ngưng trọng, thật phải đánh nhau rồi ?
Thế nhưng là, đối phương người đông thế mạnh, thật đánh lên bọn hắn chỉ sợ là thua nhiều thắng ít a !
Vương Hạo Thần một mình đối mặt với mấy chục vị đệ tử khí thế, sắc mặt vẫn như thường, thong dong nói :
– Ngô sư tỷ nghiêm trọng ! Ta chẳng qua là đơn độc đến đây luyện kiếm, nào liên quan gì đến mấy vị sư huynh sư tỷ của ta ! Lại nói, các ngươi nhiều ngươi như vậy, Vương Hạo Thần ta nào có lá gan dám cùng các ngươi một chọi một chục ! Các vị nếu thật muốn chiến, vậy tại hạ chỉ có thể quay đầu bỏ chạy ! Bất quá chỗ này phong cảnh không tệ, tại hạ khẳng định sẽ còn quay lại luyện kiếm !
-.

.

.

!
Nghe được lời hắn nói, cả hai bên nhân mã lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Có nghe thấy không ? Đây còn là tiếng người sao ?
Tên này rõ ràng là không dám lại ít địch nhiều, e rằng Ngọc Tiêu Phong đoàn đội chỉ cần có dị động hắn sẽ lập tức bỏ chạy, bất quá một khi bọn họ đi vào linh tuyền, hắn khẳng định sẽ quay trở lại, đến lúc đó, ai có thể chuyên tâm tu luyện ?
Thảo !
Người không cần mặt mũi quả nhiên thiên hạ vô địch !
Chu Thông lại nuốt một ngụm nước miếng, một mực rung động nhìn xem Vương Hạo Thần, lại đối với Tiêu Ngọc Huyên nói :
– Tiểu sư muội ! Trước đây tiểu sư đệ tính cách đã là như vậy sao ?
Tiêu Ngọc Huyên cũng đang chấn động không kém, bất quá nghe được lời này lập tức lắc lắc đầu như trống hỏi, Vương Hạo Thần năm xưa tuy là thông minh lanh lợi hiếm có, thế nhưng căn bản không có giống như hiện tại vô sỉ, là một cái thiện lượng thuần khiết tiểu thiên sứ đâu.

Lối hành xử kiểu không cần mặt mũi này, đến cùng là ai dạy hắn ?
Ngô Lam sắc mặt tái xanh, giận không có chỗ phát tiết, không nhịn được trợn mắt nhìn Vương Hạo Thần nói :
– Vô sỉ !
Vương Hạo Thần ngó lơ, hắn không thấy đây là vô liêm sỉ, dù sao đánh không lại người ta, chẳng lẽ không thể dùng chút thủ đoạn ?
Ngô Lam dứt khoát không muốn để y đến Vương Hạo Thần, nàng sợ chính mình sẽ không nhịn được mà lao lên đánh hắn một trận.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thật đánh lên, đại khái vẫn là đánh không lại.

Nhưng thật cho rằng các nàng sẽ cứ như vậy chịu thua ?
Buồn cười đến cực điểm !
Ngô Lam cùng với mấy vị Ngọc Tiêu Phong thực lực cực mạnh nữ đệ tử bàn bạc một chút, sau đó đội ngũ liền bắt đầu tách ra, một phần ba số đệ tử tiến vào trong linh tuyền, còn lại hai phần ba lưu lại ở ngoài vì bọn hắn hộ vệ, dẫn đầu số đệ tử này chính là Ngô Lam cùng với hai vị tu vi Thất Tinh Vũ Sư nữ đệ tử.


Kế hoạch của các nàng chính là chia quân làm hai đội, một đội tập trung hấp thu linh tuyền linh khí, một đội ở bên ngoài đề phòng Vương Hạo Thần quấy rối, sau đó lại thay ca.

Hơn nữa các nàng cũng không có ý định chỉ hấp thu bảy thành, mà là toàn bộ.

Dù sao hai bên đã vạch mặt, cũng không cần phải tiếp tục tuân theo giao ước trước đó.

Lưu lại hai phần ba quân số, hơn nữa còn có ba vị Thất Tinh Vũ Sư, nếu thật phải quyết đấu, cho dù không thể thắng được Minh Thiên Phong đoàn đội, cũng có thể giữ ở thế bất bại.

Ngô Lam ánh mắt chăm chú nhìn về phía Vương Hạo Thần, đây là nàng hiện tại có thể nghĩ đến biện pháp tốt nhất, Vương Hạo Thần người này còn có thể lật ra sóng gió gì sao ?
Nàng còn đang nghĩ ngợi, lại bỗng nhiên phát hiện, Vương Hạo Thần thân thể có chút hư ảo.

Ngô Lam đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền biết không ổn, bởi vì Vương Hạo Thần thân thể nhanh chóng mờ dần, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tàn ảnh !
– Cẩn thận.

.

.

– A !
Ngô Lam còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh nàng đã có người bị kiếm khí đánh trúng, chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó liền bị đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó, một vị đệ tử vừa mới tiến vào trong linh tuyền cũng bị trúng chiêu, mất đi sức chiến đấu.

Đến lúc này, cho dù là Ngô Lam mấy người tu vi đạt tới Thất Tinh Vũ Sư đều không nhịn được mà phải run rẩy, bởi vì các nàng tuy rằng đã cảnh giác, thế nhưng vẫn không có cách nào ngăn được Vương Hạo Thần.

Quá nhanh !
Các nàng có lẽ có thể tự vệ, thế nhưng nếu như muốn tiếp ứng cho những người khác thì căn bản vô lực.

Chỉ cần Vương Hạo Thần không ham chiến, đánh xong vài chiêu lại rút lui, vậy các nàng cho dù có đông hơn cũng không làm gì được hắn.

Các nàng đuổi, hắn lập tức chạy, nhưng sau đó hắn sẽ lập tức giết ngược trở lại, đả thương vài vị đệ tử trong linh tuyền sau đó lại rút đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Ngọc Tiêu Phong đoàn đội có bao nhiêu có người để hắn đánh ?
Đoán chừng chỉ cần mấy lần như vậy, đoàn đội của các nàng từ Lục Tinh Vũ Sư trở xuống sẽ không còn một ai.

Vương Hạo Thần thân ảnh lần nữa xuất hiện trước mặt, khóe miệng thủy chung treo một tia cười nhạt.

Muốn đạt tới tốc độ như vậy, hắn nhất định phải phối hợp vận dụng Phong Thần Ảnh và Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ cùng một lúc, tiêu hao khẳng định không nhỏ, thế nhưng cái này không quan trọng, hiệu quả trấn nhiếp hắn đã đạt được.

Hắn từng bước từng bước khiến cho đối phương càng lúc càng e ngại chính mình, chỉ có như vậy, chuyện tiếp theo mới dễ xử lý một chút.

Đối đấu với mấy kẻ giỏi miệng lưỡi, vẫn là dùng nắm đấm đến xử lý mới tốt !



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.