Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 240: Ta Rất Xấu Sao
Lục Như Âm đương nhiên không phải không còn thủ đoạn khác, Vương Hạo Thần có thể tu thành huyền công, nàng thân là Bát Tinh Vũ Sư, tự nhiên cũng có thể.
Chỉ là, đối phó một tên Tứ Tinh Vũ Sư lại muốn dùng đến huyền công, đáng giá không ?
Không ! Không thể đem Vương Hạo Thần người này cùng bình thường Tứ Tinh Vũ Sư đánh đồng, thực lực của hắn, sớm đã không không kém gì Bát Tinh Vũ Sư.
Nếu như nàng đến lúc này mà còn bởi vì hắn tu vi thấp mà khinh thường, vậy thì quá ngu xuẩn.
Lục Như Âm trong lòng không còn do dự, lập tức bấm một cái pháp quyết, trên thân màu đen hắc thủy càng thêm nồng đậm.
Lập tức, sau lưng Lục Như Âm liền phát sinh dị tượng, chỉ thấy bàng bạc hắc thủy lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ thành một tôn tay cầm trường mâu hải tộc chiến sĩ, tựa như Lục Như Âm trung thành hộ vệ đồng dạng, khiến cho nàng khí tức trên người bỗng nhiên cường đại hơn trước vô số lần.
Huyền công, Hải Tiên Thuật !
Lục Như Âm tu luyện Hải Tiên Thuật, chỉ là một môn Linh cấp hạ phẩm huyền công, so với Vương Hạo Thần tu luyện Thái Thượng Viêm Lôi Quyết phải kém hơn rất nhiều, bất quá nàng tu luyện môn huyền công này đã có thời gian khá lâu, vô cùng thành thục, uy lực tuyệt đối không kém.
Vương Hạo Thần trong mắt lộ ra một cỗ trầm trọng, Bát Tinh Vũ Sư quả nhiên thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Lục Như Âm lúc này, xác thực cho hắn một loại áp lực cực lớn.
Lục Như Âm lúc này thực lực chỉ sợ đã phi thường tiếp cận Cửu Tinh Vũ Sư, coi như không bằng cũng không kém bao nhiêu.
Vương Hạo Thần có thể tiếp tục đánh với nàng sao ?
Bát Tinh Vũ Sư, hắn có thể sòng phẳng một trận chiến, bởi vì hắn cũng không phải là bình thường Tuyệt Thế cấp thiên tài, thế nhưng Cửu Tinh Vũ Sư thì lại là chuyện khác, hắn còn không tự đại đến mức cho rằng mình có thể vượt qua năm cái tiểu cảnh giới mà chiến đấu.
Nếu Lục Như Âm thực sự đột phá đến Cửu Tinh Vũ Sư, hắn chắc chắn sẽ không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy, bất quá nàng lúc này còn không phải, vậy hắn chưa hẳn là không có cơ hội.
– Ép ta dùng đến huyền công, Vương Hạo Thần ngươi có bại cũng vinh !
Lục Như Âm sắc mặt tương đương lạnh lùng, hai tay bắt quyết, trường kiếm chậm rãi bay ra trên không trung, tỏa ra từng đợt sắc lạnh kiếm khí.
– Thủy Long Trận !
Vận dụng Hải Tiên Thuật về sau, Lục Như Âm có thể điều động đến càng nhiều Huyền Minh Linh Thủy, chỉ thấy từng dòng hắc thủy tựa như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hóa thành từng đầu thủy long vô cùng ngưng thực, trong lúc mơ hồ tạo thành một cái lồng giam, đem Vương Hạo Thần vây vào chính giữa.
Đây là một trong những đòn sát thủ của Lục Như Âm, chỉ đến lúc khẩn cấp mới dám thi triển, bởi vì không chỉ có uy lực cực mạnh, mà cũng tương đương tiêu hao nguyên khí.
Thủy Long Trận một chiêu này, cùng Thiên Long Kiếm Quyết đệ lục thức Thiên Long Cấm Ngục đại đồng tiểu dị, có áp chế đối phương thực lực công năng, bất quá cái trước so với cái sau càng mạnh.
Vương Hạo Thần rõ ràng cảm nhận được, thực lực của mình khi bị vây ở trong trận bị áp chế trọn vẹn 3 thành.
Thế này còn đánh cái quỷ gì ?
Bình thường đối mặt với Lục Như Âm hắn đã không có nắm chắc, bây giờ thực lực bị áp chế nhiều như vậy, còn làm sao đánh ?
Không phá được chiêu này của Lục Như Âm, trận này hắn tất bại !
Thế nhưng là, Vương Hạo Thần chưa kịp hành động, Lục Như Âm đã công đến, từng đạo hắc sắc thuỷ long nhanh chóng hướng hắn đánh tới, tựa như thiên la địa võng.
Vương Hạo Thần không có biện pháp, đành phải vận dụng thân pháp đến tránh né, chỉ tại trong thuỷ trận, không gian để hắn xoay sở rất có hạn, tốc độ cũng bị áp chế không ít, muốn tránh toàn bộ là chuyện không thể nào.
Thuỷ Thần Ngự !
Bất kể như thế nào, Vương Hạo Thần năng lực ứng biến vẫn còn ở đó, hai tay vận dùng tá kình võ kỹ, bình tĩnh đem công kích của Lục Như Âm đẩy đi.
Ngươi thủ không nổi !
Lục Như Âm tăng thêm kình, thuỷ long ngưng tụ ra ngày một nhiều, uy thế càng thêm hùng mạnh, đem đường lui của Vương Hạo Thần toàn bộ phong toả.
Nàng cũng không tin, Vương Hạo Thần có thể hoá giải tất cả công kích của nàng.
Vương Hạo Thần lông mày nhíu lại cùng một chỗ, không gì sánh được ngưng trọng, chỉ có thể toàn lực phòng thủ.
Chỉ là công kích quá nhiều, thật sự không có cách nào đỡ được hết, ngay có Thủy Thần Ngự một thức đều có dấu hiệu quá tải.
– Ta không tin không phá được thứ quái quỷ này !
Vương Hạo Thần ánh mắt lạnh lùng, điều động ở trong đan điền Phệ Huyết Thánh Hỏa, từng luồng hỏa diễm từ trong kinh mạch nơi hai cánh tay cuồn cuộn tuôn ra, hừng hực thiêu đốt.
Đương nhiên, chỉ dựa vào Phệ Huyết Thánh Hỏa là không đủ để phá đi thủy trận của Lục Như Âm.
– Bách Hỏa Liễu Loạn !
Vương Hạo Thần sau lưng xuất hiện một vòng hỏa luân do năm khỏa mặt trời nhỏ ngưng kết mà thành, một chưởng nối tiếp một chưởng đánh ra, chỉ thấy hỏa diễm màu đỏ như máu khí thế đại thịnh, điên cuồng thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Thế gian nói thủy khắc hỏa, thế nhưng nếu là hỏa mạnh hơn thủy quá nhiều, vậy tình thế liền đảo ngược.
Mà Huyền Minh Linh Thủy, vốn dĩ không thể sánh với Phệ Huyết Thánh Hỏa, cho dù người sau chỉ là một đóa còn chưa chính thức thành thục hỏa linh.
Chỉ thấy thế lửa mỗi lúc một mạnh, hắc thủy dần dần bị đốt đến toàn diện bốc hơi.
Lục Như Âm ở bên kia, sớm đã kinh hãi gần chết.
Đốt được cả Huyền Minh Linh Thủy, cái kia đến cùng là lửa gì ?
Hỏa linh lợi hại như vậy, Vương Hạo Thần làm sao có thể thu phục được ?
Phải biết trước kia nàng bởi vì luyện hóa Huyền Minh Linh Thủy là kém chút nữa mất đi tính mạng a !
Tên này thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chính mình coi như bài tẩy ra hết chỉ sợ cũng không có nắm chắc đánh bại đối phương.
Trở lại bên kia, Vương Hạo Thần vận dụng Phệ Huyết Thánh Hỏa về sau, sắc mặt liền tương đương tái nhợt, thể nội nguyên khí bị rút đi khá nhiều.
Phệ Huyết Thánh Hỏa thứ này, mạnh thì rất mạnh, ngay cả thủy linh cũng có thể áp chế, chỉ là mỗi lần vận dụng tiêu hao quá lớn, Vương Hạo Thần đều ăn không tiêu.
– Giết !
Vương Hạo Thần một bên vận chuyển Vạn Đạo Thông Thiên Quyết phục nguyên, một bên lại đạp lên Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ, chuyển sang dùng thối pháp, lập tức công đến.
Kinh Thần Thối Pháp – Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ !
Cước lực thao thiên, thế như vạn tên cùng bắn, khiến cho Lục Như Âm không dám không nhìn.
– Thủy Vân Bích !
Hắc thủy dâng lên, tạo thành một vòng bảo hộ quanh người Lục Như Âm.
Lục Như Âm năng lực phòng ngự cũng không tệ, dựa vào Huyền Minh Linh Thủy lấy nhu chế cương, có thể dễ dàng đẩy đi công kích của kẻ địch.
Quả nhiên, thối chiêu vừa đến, liền bị nhu kình đẩy đi.
Vương Hạo Thần không có kinh hãi, lập tức ở trên không biến chiêu.
Kinh Thần Thối – Cô Tinh Vấn Thế Diệt Thương Sinh !
Một thối nhanh nhất trong cửu thức Kinh Thần Thối Pháp.
Lục Như Âm bình tĩnh ứng phó, công kích bậc này ngoại trừ nhanh một chút ra thì không có gì đáng ngại, căn bản không đủ để phá nàng phòng ngự.
– Ầm !
Lục Như Âm còn đang xem thường, lớp phòng ngự trước người liền bị Vương Hạo Thần một cước phá đi, nàng chỉ thấy trước ngực đau nhói, bị hắn đá bay ra ngoài.
Vương Hạo Thần hai chân tràn ra hỏa diễm nóng hừng hực, tựa như hỏa thần hàng thế.
Vừa rồi hắn là phối hợp vận dùng Phệ Huyết Thánh Hỏa với Kinh Thần Thối Pháp, hỏa diễm tại trên diện rộng suy yếu phòng ngự của Lục Như Âm, từ đó mới chiếm được thượng phong.
Lục Như Âm cắn răng nuốt xuống một ngụm máu tươi đang trào lên nơi cổ họng, vị trí bị đạp xuống đau đớn không thôi, nàng phải điều tức một chút mới giảm bớt, đang muốn phản kích, bỗng nhiên lại cảm thấy trước ngực có chút mát mẻ, vội vàng đưa mắt nhìn lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như táo chín, vừa ngượng vừa giận.
Thì ra vừa rồi Vương Hạo Thần đá trúng nàng, hỏa diễm nơi chân đã đốt cháy y phục trước ngực nàng, để lộ ra da thịt tuyết trắng ở bên trong.
– Hỗn đản !
Lục Như Âm vội vàng lấy tay che đi cảnh xuân, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm Vương Hạo Thần.
Tên này nhất định là cố ý !
Nàng thật là hiểu lầm, Vương Hạo Thần khi chiến đấu căn bản không có phân biệt đối phương là nam hay nữ, càng không biết thương hoa tiếc ngọc, sao có thể có thời gian đi để ý chính mình phải tránh đánh vị trí nào nếu đối phương là nữ ?
Rảnh rỗi sao ?
Vương Hạo Thần thấy Lục Như Âm đang dùng ánh mắt như đang nhìn cừu nhân nhìn mình, trong lòng có chút im lặng, ngực ngươi vừa nhỏ vừa khó coi như vậy, ta cần phải chú ý sao ?
Ngươi che cái gì che ? Nhìn qua còn không có đẹp bằng một phần ngàn của vợ ta đâu !
Lại nói, trong chiến đấu y phục rách nát một chút là rất bình thường, ngươi làm gì nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy ?
Lục Như Âm ở bên kia sớm đã giận đến muốn nổ tung, chỉ hận không thể xông lên một kiếm chém chết đối phương.
Nàng rõ ràng nhìn thấy, Vương Hạo Thần tên kia chỉ tùy tiện nhìn nàng một chút, sau đó liền rất là khinh thường dời đi tầm mắt, giống như chướng mắt vô cùng.
Ý gì a ?
Ngươi nhìn thì cứ nhìn, ít ra còn cho ta chút hư vinh, làm sao lại giống như ghét bỏ cùng một dạng ?
Ta rất xấu sao ?