Nghịch Thần

Chương 3: Thánh chỉ kỳ lạ nhất trong lịch sử


Đọc truyện Nghịch Thần – Chương 3: Thánh chỉ kỳ lạ nhất trong lịch sử

Tin chiến thắng ở biên cảnh Tây bắc liên tục được báo về, có người nói Hạng Tuế Chiêm vừa mới đóng quân ở Tuy Huyền, Khuyển Nhung nghe phong thanh đã vô cùng khiếp sợ, đã bắt đầu rút quân, chờ ba ngàn binh mã do Hạng Tuế Chiêm dẫn đến Tuy Dương thì Khuyển Nhung đã muốn rút khỏi lãnh thổ. Tất cả mọi người đều cho rằng trận chiến bảo vệ biên thùy này Đại Kiên đã không chiến mà thắng, Hạng Tuế Chiêm lại tập hợp 10 ngàn chiến sĩ trấn giữ Tây Bắc, chỉ mang theo 3 vạn đại quân, vượt qua biên giới nước khác, rất có tư thế chuẩn bị xâm phạm Khuyển Nhung.

Hạng gia đời đời võ tướng là không sai, nhưng các quan văn đêì dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công cả nhà bọn họ, nguyên nhân là do Hạng gia chiến đấu tàn bạo, giết tù binh trước kia còn giết hại toàn dân trong thành. Hạng Tuế Chiêm kế thừa vinh quang truyền thống của Hạng gia, dụng binh như thần, chỗ mà bọn họ đi qua dân chúng lầm than, binh lính Đại Kiền giống như chó hoang thoát khỏi dây, gặp gà liền nướng, thấy heo liền giết, chứ đừng nói là nhìn thấy cô nương của Khuyển tộc, đều sôi nổi muốn nếm thử món ăn dân dã.

“Quá tàn bạo rồi!” Một người trong đại tộc Khuyển Nhung thấy đám heo con mà mình nhọc nhằn khổ sở lắm mới nuôi được, lại bị bọn lính bắt, nhóm lửa trại làm buổi tiệc heo sữa quay, phát ra tộc tiếng khóc tiếc hận.

Từ xa mặt trời đã sắp lặn, nhuộm đỏ một mảnh thảo nguyên rộng lớn. Gió lớn thổi từng trận, cỏ dại cao bằng nửa người giống như sóng lớn tầng tầng chập trùng.

Một người phó tướng là thủ hạ của Hạng Tuế Chiêm – Hạng Thanh Phong một bên lau mũ giáp dính máu, vừa nhìn Hạng Tuế Chiêm nói: “Tướng quân, chúng ta phải đánh cướp mấy trăm dặm nữa mới kết thúc?”

“Lúc nào tộc trưởng bọn họ chủ động cầu hoà, lúc đó sẽ kết thúc”. Hạng Tuế Chiêm ngồi ở tảng đá trên đỉnh ngọn núi, cong một chân lên, trong miệng ngậm một cây cỏ để nâng cao tinh thần: “Từ khi Đại Kiền kiến quốc đến nay, vì nghỉ ngơi lấy sức tận lực phòng ngừa ngoại tộc xảy ra xung đột. Lần này ta mang theo binh mã và lương thảo có giới hạn, trong tình huống không có viện binh và binh lương tiếp tế, chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất được bốn mươi ngày. Sau bốn mươi ngày, không thể không khải hoàn về triều, nhưng lần này nhất định phải giáo huấn cho bọn man di một bài học, lấy gậy ông đập lưng ông, thể hiện quốc uy của Đại Kiền ta”.

“Tướng quân không sợ những lão già đáng chết ngay cả kiếm cũng cầm không được kia viết văn chương công kích người sao? Cái gì lòng muông dạ thú, dùng người chủ quan, kết bè kết cánh. . .”

“Ta nếu thật sự có lòng muông dạ thú, lần này sẽ triệu tập bốn mươi vạn binh mã, trước tiên ra sẽ thu phục biên ngoại sau đó sẽ quay về kinh thành, lúc bất ngờ sẽ công kích vây giết ấu đế”. Hạng Tuế Chiêm đứng lên, đem cây cỏ trong miệng ném ra xa, ở phía bắc kinh thành, gió mạnh cuốn lấy cát vàng, thổi mạnh đến mức làm da mặt rát buốt. “Nhưng mà ta chỉ dẫn theo ba ngàn tướng sĩ, mà bộ tộc Khuyển Nhung có gần năm vạn người, bọn họ không thể tưởng tượng ta dám một mình mạo hiểm hành quân đến vùng biên cương hoang vắng này, có khả năng đầu một nơi thân một nẻo, trái lại cảm thấy ta thèm nhỏ dãi ngôi vị hoàng đế. Hạng gia chúng ta khởi nghiệp từ Sở quốc thời xuân thu, đời đời làm tướng, gia tộc hiển hách đều là dùng máu tươi đổi lấy, nếu muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế thì cần gì đợi đến hôm nay? Suy nghĩ của bọn quan văn thực sự làm người ta thán phục. Thanh Phong, ngươi nhìn xem”. Vừa nói, Hạng Tuế Chiêm vừa chỉ về phía xa.

Nơi các chiến sĩ đang đóng trại có khói bếp đang bốc lên, bọn họ đang nấu cơm, trời chiều xa xa trốn trong đám mây lúc ẩn lúc hiện.

“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên(1). Các quan văn cả đời hiếm khi thấy được biên cương xa xôi này, không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng bao la này, lòng dạ đương nhiên hẹp hòi”. Hạng Tuế Chiêm híp mắt, bão cát thổi bay tua rua phía sau mũ của hắn.

(1) Trích trong bài “Sử chí tái thượng” là một trong những bài nỗi tiếng theo phong cách “tả cảnh nhập thần” của Vương Duy.

Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,

Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.

Sa mạc bùng khói trắng

Chiều tàn rơi sông giăng

Do Hạng Tuế Chiêm làm chủ đem quân đội Đại Kiền tiếp tục tiến công tây bắc, trả giá bằng sinh mệnh 220 binh sĩ tiến công cướp, giết đổi lấy tiếng oán than dậy đất của bộ tộc Khuyển Nhung. Hạng Tuế Chiêm dẹp xong Khuyển Nhung đoạt được một vùng thảo nguyên tương đối màu mỡ, truyền lời ra ngoài, nếu trong vòng 5 ngày không thấy sứ thần, sẽ bắt đầu đồ thành(2). Sau đó đóng quân ngay tại chỗ.

(2) Đồ thành: Diệt sạch cả thành, trong chiến tranh thời xưa đây là cách tàn bạo nhất.

Các quan văn trong triều Đại Kiền nghe nói tình hình biên cảnh thì dồn dập dâng tấu chương, mạnh mẽ lên án Hạng gia rằng: Hạng gia đang làm tổn hại chủ trương luôn hòa bình của chúng ta, làm mất hình tượng hòa nhã của Đại Kiền quốc, tấu chương hàng ngày đều được chọn đưa đến thư phòng, chất cao như núi.

Kính Hiên ngồi xem tấu chương, đặt bút lông trong lỗ mũi rồi ngủ. Tề Đan Yên thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương đã xem mười mấy tấu chương buộc tội Hạng Tuế Chiêm, cảm thấy rất tội nghiệp cho người này. Có câu nói là, đắc tội một người không khó, khó nhất là đắc tội tất cả mọi người, hắn ngay cả chuyện khó khăn như vậy mà cũng làm được. Ngươi xem thử những lời viết trong tấu chương đi, nếu như trước đây nàng chưa nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, nhất định cho rằng hắn là một phần tử khủng bố, cả ngày cầm dao mổ heo chém lung tung,.

Tử Ngư sau khi tiến cung bởi vì hầu hạ chu đáo mà trở thành cung nữ cận thân của thái hâu, bưng trà dâng nước, lặng lẽ ghi nhớ tất cả tên các đại thần kết tội Hạng Tuế Chiêm.


“Mấy lão già y phục màu đỏ kia mỗi ngày thay đổi cách nói ở bên tai trẫm, nói trẫm là hôn quân, sủng hạnh gian thần”. Kính Hiên tỉnh ngủ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Đan Yên cáo trạng: “Bọn họ cho rằng bọn họ là trung thần, trẫm chưa từng thấy trung thần nào mà mỗi ngày đều dùng những lời nói thô tục để mắng hoàng thượng”.

“Lời thật thì khó nghe.” Tề Đan Yên mấy ngày nay bị đống tấu chương này làm cho mắt mờ chân chậm, trả lời Kính Hiên qua loa một câu.

“Nếu nói như vậy những tấu chương mắng Hạng tướng quân là phản thần đều đúng sự thật sao?”

Tử Ngư hơi biến sắc, lén lút nhìn Tề Đan Yên, nghĩ thầm, người này rốt cục không nhịn được đã bắt đầu gây xích mích ly gián .

“Cũng không thể nói như vậy.” Tề Đan Yên ném bút lông, đem toàn bộ tấu chương kết tội Hạng Tuế Chiêm xếp thành một chồng cao, tự tay cất vào bao tải to: “Ngươi muốn mắng người khác, lại không cho người ta tức giận, rất không có đạo lý. Ai mà thích mỗi ngày bị chỉ vào mũi mắng là đồ ngu ngốc? Như vậy đi, tấu chương này chúng ta sẽ không phê từng cái, thống nhất nghĩ ra một chiếu chỉ đi”.

“Nghĩ cái gì?” Kính Hiên chờ mong nói.

Tề Đan Yên gật gù ngẫm nghĩ, nàng vốn không hiểu phương thức trị quốc, nàng chỉ dựa vào góc nhìn của phụ nữ, nghĩ ra ý xấu: “Để cho những người dâng tấu chương này thành một đội, đến biên thùy Tây Bắc cùng Hạng Tuế Chiêm đấu một trận, nếu như bọn họ thắng họ Hạng kia, chúng ta sẽ làm theo kiến nghị của bọn họ”.

Đây rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà? Tử Ngư vô cùng ngạc nhiên, nàng từ nhỏ không cha không mẹ, lúc bị bệnh sắp chết được Hạng Tuế Chiêm cứu, dạy cho tập võ đến nay, chuyện trong cung tuy nói không phải biết rõ ràng, nhưng cũng đã nghe nói qua một chút. Đầu óc của Thái hậu đơn giản như vậy, lúc trước làm sau sống sót ở nơi giết người không thấy máu này như thế này.

Mà làm cho người ta sợ hãi nhất là, ánh mắt của Kính Hiên lại sáng lên, hộ to—— Chủ ý này rất hay!

Làm ơn đi, đây là đấu tranh chính trị, không phải đang tập hợp đoàn thể để thử thách xem tên nào mạnh mới là Boss lớn! Tử Ngư không thể nghị chính, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kính Hiên gọi người vào thư phòng dặn dò thánh chỉ vừa mới phát minh ra, ra lệnh cho Tống Liễu Lai đưa đi.

Chỉ dụ: Các khanh nhìn xa trông rộng, nhanh chóng chuẩn bị đến Tây Bắc, cùng đánh một trận với Hạng gia, nếu ai có thể đẩy lui Khuyển Nhung, người thua sẽ làm theo lời người thắng. Khâm thử!

Ngọc tỷ đùng một cái đã in lên tờ giấy màu vàng, quân vô hí ngôn, cả triều đình yên lặng.

Cho quân đóng trại ở tộc Khuyển Nhung, Hạng Tuế Chiêm chưa kịp gặp sứ thần Khuyển Nhung thì đã nhận được tin mật báo do Tử Ngư gửi đến bằng bồ câu, bên trong nói, bởi vì các quan trong triều đều kết tội hắn, do đó mà thái hậu và hoàng thượng đã ra một thánh chỉ lợi hại nhất, khoảng chừng 300 quan lại tạo thành một tiểu đội, xuất phát từ kinh thành, muốn tới đánh nhau với hắn, người nào thua sẽ phải nghe theo người thắng cuộc.

Hạng Thanh Phong trợn mắt há mồm, hắn sống hai mươi mấy năm đây là lần đầu tiên nghe được thánh chỉ kì lạ này.

“Báooo! —— Sứ thần của Khuyển Nhung đã ở bên ngoài ba mươi dặm, trong vòng nửa ngày có thể tiến vào!”

“Năm ngày kỳ hạn đã đến, nếu sứ thần Khuyển Nhung đến muộn một khắc, thì chém thành 3 khúc ngay tại chỗ, đưa trở về cho bọn họ”. Hạng Tuế Chiêm rõ ràng bị cái thánh chỉ lạ thường kia khiến cho tính nhẫn nại đã hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nói.

Thuộc hạ suy nghĩ một chút, khổ sở nói: “Chém thành ba khúc có hơi khó một chút, có thể chém thành sáu khúc hay không?”

Hạng Tuế Chiêm gật đầu, “Chuẩn.”

Thuộc hạ vui sướng chạy ra lều trại bắt đầu mài đao.

Hạng gia bởi vì có một đám thủ hạ như vậy, mới có thể đánh đâu thắng đó.


Hạng Thanh Phong tiến lên một bước hỏi: “Lời nói của nhóm quan lại trong triều đình…..”

“Chờ bọn hắn có thể sống đi tới nơi này rồi nói.” Hạng Tuế Chiêm phất phất tay.

Sứ thần Khuyển nhung có tổng cộng ba người, trước khi trời tối đã tiến quan chủ trướng trong quân đội Đại Kiền, bọn họ không biết lý do gì mà các binh sĩ của Đại Kiền mỗi người đều mài đao, nhịp điệu thanh thoát, mạnh mẽ vang lên, thật giống như đang trình diễn một điệu nhạc chuông vậy.

“Báoooo! —— 3 sứ thần của khuyển nhung là Trát Hách Hách, Mộc Khảm Nhi, Nhược Nhân Duy Khắc cầu kiến!”

Biên cảnh không thể so với Trung Nguyên, sau khi mặt trời lặn sẽ rất lạnh. Trong đại trướng có đốt lò lửa, vô cùng ấm áp. Sứ thần Khuyển Nhung sau khi tiến vào thì nhìn thấy một nam tử tuấn tú, khoảng ba mươi tuổi, còn mặc chiến giáp, khoác một cái áo choàng lông chồn màu đen ngồi trên ghế da hổ màu trắng ngay chính giữa. ngũ quan rõ ràng, dưới đôi lông mày rậm rạp là đôi mắt sắc bén như chim ưng, con ngươi đen bóng sắc nhọn như lưỡi đao mang theo sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần.

Nói vậy đây chính là danh tướng số một của Đại Kiền —- Hạng Tuế Chiêm.

Tay phải sứ thần ấn trước ngực hành lễ: “Hạng tướng quân vạn an. Bộ tộc của chúng tôi đặc biệt tới để cầu hòa, hi vọng tướng quân nhổ trại về nước. Bộ tộc chúng tôi nguyện ý dâng lên 250 cân lương thực, 250 dê bò cho hoàng đế Đại Kiền, còn có 250 lượng hoàng kim, bốn con ngao khuyển để tướng quân thưởng thức”.

“Ngao Khuyển lưu lại cho bổn tướng quân, còn bốn thứ 250 gì đó trong vòng ngày mai đưa đến Thịnh Kinh”. Thật sự cho là Hạng Tuế Chiêm chúng ta không có văn hóa sao? Dùng văn chương mắng người vô cùng thỏa đáng: “Mặt khác, ta muốn một tờ giấy giao ước?”

“Giao ước như thế nào?”

“Thứ nhất, người của bộ tộc Khuyển Nhung không thể lớn lối tiến vào biên cảnh của ta cướp của, giết người hay đốt nhà. Thứ hai, Khuyển Nhung phái thương nhân đến Đại Kiền ta buôn bán, có thể không cần sử dụng ngân lượng, lấy dê, bò, tuấn mã làm giao dịch. Thứ ba, … .” Hạng Tuế Chiêm đưa tay khoát lên tay cầm trên ghế, nâng cằm trầm mặc một chút: “Cùng quân ta tái chiến một trận, không giết hại người lẫn nhau”.

Sứ thần Trát Hách Hách vô cùng không rõ, “Điều cuối cùng này…..”

Thanh Phong bỗng nhiên hiểu rõ ràng ý tứ của Hạng Tuế Chiêm, hắn cố ý muốn dọa đám quan văn được phái đến. Nên lập tức giải thích: “Mọi người giao lưu một chút, xem như kết giao bằng hữu thôi”.

Trát Hách Hách có chút khó xử nháy mắt: “Những điều khác thì không có vấn đề, nhưng còn điều cuối cùng thì …. Tại hạ phải trở về hỏi tộc trưởng của chúng tôi mới được”.

Lại nói về đám quan văn ở Trung Nguyên, ở biên cảnh cát vang bay đầy trời, nhiệt độ ngày và đêm chêch lệch rất lớn, hơn nữa nguồn nước lại ít ỏi, giày vò bọn họ đến nỗi chỉ còn lại nữa cái mạng mà thôi. Bọn họ không có cảm nhận được chút gì trong thơ cổ, cái gì mà “Hồi nhạc phong tiền sa tự tuyết, thụ hàng thành ngoại nguyệt như sương”(3), “Bạch tuyết sơ hạ thiên sơn ngoại, phù vân trực thượng ngũ nguyên gian”(4) bao la hùng vĩ thê lương, chỉ cảm thấy Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu ướt hết mông’(5)

Bọn họ đi đường dài bôn ba đã quên mất khí thế lúc hùng hổ bài bản khi kết tội Hạng Tuế Chiêm, dẫn chứng phong phú tự kỷ lúc châm chọc đương kim thánh thượng ngu ngốc lại biểu đạt mình là trung thần, giờ chỉ thầm nghĩ đường dài thế nào khi nào thì mới đến.

Nhìn thấy một con rắn màu xám như bộ xương khô đang từ từ bò đến, đám người bên trong bỗng nhiên cảm thấy Tề thái hậu buông rèm chấp chính, thay hoàng đế phê duyệt tấu chương là người vô cùng đáng sợ. Lại nghĩ đến Lữ Trĩ Tây Hán và Tiêu thái hậu. Bọn họ cả ngày đứng trong triều đình khua môi múa mép, châm chọc võ tướng là người thô bỉ, nông cạn. Người ta cầm binh đánh thắng trận thì đã có người nói là người ta không tự trọng muốn nắm giữ binh quyền, nhưng để cho bọn họ tự mình xuất chinh đến biên cảnh, còn chưa bắt đầu đánh giặc đầu óc đã muốn choáng váng, hoa mắt, mới biết được thì ra nắm giữ binh quyền cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ha ha ha, đám quan văn này sở dĩ cảm thấy xuất chinh không phải là chuyện dễ dàng là bởi vì bọn họ còn chưa gặp phải chuyện càng khó khăn hơn nữa. Chờ bọn hắn đều bị bệnh, rốt cuộc cũng tới nơi mà đại quân Hạng Tuế Chiêm dừng chân, lại nghe được một tin dữ động trời——

Quân đội Đại Kiền thiếu lương thảo, đã là nỏ mạnh hết đà (thế lực suy yếu), toàn quân đã sắp noi theo gương Sở Bá Vương trong cuộc chiến Cự Lộc đem lương thảo và nồi niêu xong chảo hiện có tất cả đều đem đi thiêu hủy(6), quyết định rạng sáng ngày mai sẽ cùng Khuyển Nhung quyết một trận tử chiến.

A, Trận này đánh hay là không đánh đây?


(3) Thơ Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch

Hồi Nhạc phong tiền sa tự tuyết

Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương

Bất tri hà xứ xuy lô quản

Nhất dạ chinh nhân tận vọng hương

Dịch thơ: Đêm lên thành Thụ Hàng, nghe tiếng sáo

Núi Hồi mặt trước

Cát trắng giăng giăng

Tưởng như giải tuyết giá băng

Thụ Thành mờ ảo ánh trăng diệu huyền

Đâu đây giữa cảnh trời đêm

Sáo ai giục khách du miền quê xưa

Nguồn: http://goo.gl/Ds3TIH

(4) Câu thơ được trích trong bài Tòng Quân Hành của Lô Tư Đạo

从军行

朔方峰火照甘泉, 长安飞将出祁连.

犀渠玉剑良家子, 白马金羁侠少年.

平明偃月屯右地, 薄暮鱼丽逐左贤.

谷中石虎经衔箭, 山上金人曾祭天.

天涯一去无穷已, 蓟门迢递三千里.

朝见马岭黄沙合, 夕望龙城阵云里.

庭中奇树已堪攀, 塞外征人殊未返, 白雪初下天山外, 浮云直上五原间.

关山万里不可越, 谁能坐对芳菲月?


流水本自断人肠, 旧冰归来伤马骨.

边庭节物与华异, 冬霰秋霜春不歇.

长风萧萧渡水来, 归雁连连映天没.

从军行, 军行万里出龙庭, 单于渭桥今已拜, 将军何处觅功名!

Hán Việt

Tòng quân hành

Sóc phương phong hỏa chiếu cam tuyền, trường an phi tương xuất kỳ liên.

Tê cừ ngọc kiếm lương gia tử, bạch mã kim ky hiệp thiểu niên.

Bình minh yển nguyệt truân hữu địa, bạc mộ ngư lệ trục tả hiền.

Cốc trung thạch hổ kinh hàm tiến, sơn thượng kim nhân tằng tế thiên.

Thiên nhai nhất khứ vô cùng dĩ, kế môn điều đệ tam thiên lý.

Triêu kiến mã lĩnh hoàng sa hợp, tịch vọng long thành trận vân lý.

Đình trung kỳ thụ dĩ kham phàn, tắc ngoại chinh nhân thù vị phản, bạch tuyết sơ hạ thiên sơn ngoại, phù vân trực thượng ngũ nguyên gian.

Quan sơn vạn lý bất khả việt, thùy năng tọa đối phương phỉ nguyệt?

Lưu thủy bản tự đoạn nhân tràng, cựu băng quy lai thương mã cốt.

Biên đình tiết vật dữ hoa dị, đông tản thu sương xuân bất hiết.

Trường phong tiêu tiêu độ thủy lai, quy nhạn liên liên ánh thiên một.

Tòng quân hành, quân hành vạn lý xuất long đình, đan vu vị kiều kim dĩ bái, tương quân hà xử mịch công danh!

Nguồn: https://goo.gl/wFwlS5

(5) Biến thể thành câu đùa của của 2 câu thơ trong bài Tĩnh Dạ Tư của Lý Bạch

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương

(6) Đem lương thảo và nồi niêu xong chảo đem đi thiêu hủy: Đánh theo kiểu đập nồi dìm thuyền, đánh cũng chết không đánh cũng chết, nếu đánh thắng hy vọng cướp được lương thực bên kia để sống, không liều mạng đánh là chết chắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.