Nghịch Thần

Chương 19: Cừu kính hiên


Đọc truyện Nghịch Thần – Chương 19: Cừu kính hiên

Chuông báo tang vang vọng khắp Thịnh Kinh.

Từ khi Đại Kiền khai quốc tới nay đã có hơn hai trăm năm, theo như quy định của tổ tông đặt ra, hoàng đế băng hà, gõ chuông tang tám mươi mốt lần, Đế hậu hoăng thệ gõ chuông bảy mươi hai lần. Tin tức Thái hậu hoăng thệ giống như lửa cháy, càng lan càng xa, bắt đầu từ Tử Cấm thành truyền đến mỗi ngóc ngách trong Thịnh Kinh. Và truyền tới phủ Uy Viễn tướng quân chỉ trong một canh giờ.

Khi đó, Hạng Tuế Chiêm đang dạy Chứ Quỳ viết chữ, bàn tay lớn nắm tay nhỏ, chấm chấm mực, bút lông sói viết trên tờ giấy trắng bài《 Đệ tử quy 》. Tiếng chuông từ xa vang vọng như tiếng sấm đâm thủng không khí truyền đến, như nước sông Hoàng Hà, chỉ trong phút chốc đem toàn bộ người nuốt vào lòng sông.

Tay của Hạng Tuế Chiêm dừng một chút, một giọt mực nhiễu lên tờ giấy lan rộng ra ngoài, tạo thành một điểm đen chói mắt.

“Cha?” Chứ Quỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, theo góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm và sống mũi cao của phụ thân mình.

Tiếng chuông báo tang vang lên từng tiếng, từng tiếng và đến tiếng thứ bảy mươi hai thì đột nhiên ngừng lại.

Một lúc sau khi tiếng chuông chấm dứt, hạ nhân của Hạng phủ vội vã chạy vào thư phòng, không kịp quỳ đã lớn tiếng nói: “Tướng quân! Không tốt rồi! Công công trong cung đến đây báo tang! Thái hậu hoăng rồi! Bách quan mặc tang phục, phủ đệ để tang, bất kỳ hỉ thọ gì cũng không được tổ chức!”

Chứ Quỳ nhiều lần tiến cung cùng Tề Đan Yên chơi đùa bỗng chốc sững sờ, tuổi tác hắn còn nhỏ, nghe không hiểu lắm bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy phụ thân chưa từng thất thần như thế này, nửa ngày không nói một câu, nhưng bàn tay đang đặt ở đầu vai mình bỗng nhiên siết chặt, càng lúc càng chặt làm nó đau đớn không thôi. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, vẫn cứ không lên tiếng, chỉ là đau đến chảy nước mắt, cắn chặt môi dưới.

Sau khi nghe nói hoàng thượng sẽ tự mình chấp chính, Hạng Tuế Chiêm hồi phủ liền đốt nửa tấm mật chỉ, giống như không có từng tiếp nhận qua ý chỉ của Trương hoàng hậu.

Thái hậu hoăng thệ. . . Trong này rốt cuộc là có ẩn tình gì!


Hạng Tuế Chiêm trên chiến trường giết địch vô số đây là lần đầu tiên nghe tin có người chết tay chân lại tê dại như vậy, mấy năm nay hắn và Tề Đan Yên trước mặt người khác đều tuân thủ cung quy, lén lút gặp nhau một lần còn khó hơn lên trời, hắn lại thường xuyên không có ở Thịnh Kinh, trên triều đình cách bức rèm che liếc mắt nhìn một cái đã cực kì khó khăn, trong mấy năm nay, thời gian hai người ở cùng nhau gộp lại cũng không được 7 ngày. Nỗi nhớ nhung như đục khoét trong xương tủy, gặp nhau lại phải giữ một khoảng cách, dù vậy, hai người bọn họ cũng không ai có ý định từ bỏ.

“Quỳ nhi, vi phụ muốn tiến cung gặp vua. Con ngoan ngoãn ở lại trong phủ, không được chạy loạn. Nếu như có biến cố, phải đi theo Thanh Phong thúc, không được trở về phủ”. Hạng Tuế Chiêm biết đại nạn đã đến, sắc mặt bình tĩnh nói dứt lời liền đi ra khỏi thư phòng.

***

“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến.” Tiểu Tạp tử khom người nói.

“Không gặp.” Kính Hiên ngồi một mình ở trong Cần Chính điện, đốt lò sưởi, pha trà, ăn điểm tâm, nước vừa mới sôi, trên bàn có món đậu phộng chua ngọt, bánh đậu tẩm mật ong, bánh đậu chiên giòn, đậu phộng luộc vẫn còn chưa chạm đến.

“Cừu Kính Hiên!” Hạng Vũ quát một tiếng chói tai, không để ý thái giám và thị vệ gác cửa ngăn cản, trực tiếp xông vào. Nàng biết vị trí hoàng hậu mình ngồi không lâu nữa. Cái chết của Thái hậu có liên quan đến bá phụ Hạng Tuế Chiêm của mình bao nhiêu trong lòng nàng biết rất rõ. Gọi thẳng tục danh của hoàng đế là điều tối kỵ, nàng biết Hạng gia hiện nay sắp gặp tai họa ngập đầu, cũng không còn nhớ gì nữa. Bước vào Noãn các, thấy Kính Hiên đang thanh thản pha trà ăn điểm tâm, trong lòng giận dữ, giơ tay lấy cây trâm mẫu đơn phượng hoàng giương cánh trên đầu xuống, ném mạnh về phía hắn.

Kính Hiên hơi nghiêng đầu, tránh thoát .

“Thái hậu hoăng thệ, hoàng hậu quá mức bi thương, nhưng cũng không thể thất lễ nghi hoàng thất như vậy.” Kính Hiên trầm mặt nói.

“Cừu Kính Hiên! Hôm nay ta còn đi đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, nàng vô cùng khỏe mạnh, còn nói là chiều nay sẽ đến ngự hoa viên tản bộ với cún con của nàng. Tại sao chỉ trong buổi trưa liền chết?!” Hạng Vũ bước đến trước ghế ngồi của Kính Hiên, cắn răng chỉ vào hắn, “Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi vừa muốn tự mình chấp chính, nàng ấy lập tức không còn?”

“Từ sau khi đại hôn tới nay, hoàng hậu chưa bao giờ chủ động nói với trẫm nhiều như vậy” Kính Hiên khẽ mỉm cười, trong giọng nói mang theo trào phúng.


“Trả lời ta!”

“Bệnh đột nhiên phát tác, thân thể mẫu hậu trước giờ vốn không tốt, buổi trưa hôm nay nói đau bụng, đau một chút liền… Trẫm cũng rất khổ sở.” Kính Hiên không nhịn được trả lời.

Hạng Vũ nhìn mấy món điểm tâm tinh xảo trên bàn, bỗng nhiên vồ tới dùng tay áo quét toàn bộ chúng xuống đất. Đôi mắt Kính Hiên nghiêm lại, tiến lên đem nàng đặt trên bàn, toàn bộ thân thể đè lên người nàng, căm tức nhìn nàng: “Hạng Vũ, ta niệm tình ngươi và ta đã là phu thê lâu nay, đối với những lời nói và việc làm của ngươi, ta đã rất khoan dung, ngươi đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn của ta”.

“Ai thèm làm phu thê với tên khốn nạn như ngươi?” Hạng Vũ thù hận nói, “Cừu Kính Hiên! Ta biết rất rõ, nếu Thái hậu không còn, ta cũng không sống được mấy ngày nữa! Hạng gia ta không đối xử bạc với ngươi, bảo đảm ngôi vị hoàng đế cho ngươi đến ngày nay, ngươi vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! !”

“Ngươi hận ta?” Kính Hiên nở nụ cười xem thường, trong mắt tràn ngập vẻ khát máu. Một thiếu niên đần độn ngây ngô, nay bỗng biến thành một người đáng sợ thực sự làm người ta kinh hoàng. Hắn gắt gao đè lên người Hạng Vũ không cho nàng động đậy, “Hận vẫn tốt hơn yêu, thù hận sẽ hại chết người mà ngươi thù hận, nhưng nếu ngươi yêu, ngươi sẽ hại chết người ngươi yêu và chính ngươi! Tề Đan Yên chính là một ví dụ rất tốt, ngươi không được giẫm lên vết xe đổ đó. Ngươi hãy ngoan ngoãn làm hoàng hậu của trẫm đi!” Dứt lời, hôn mạnh xuống đôi môi của Hạng Vũ, chỉ chốc lát sau, mùi máu tanh tràn đầy trong miệng.

Nàng cắn nát hắn đầu lưỡi, hắn cũng lập tức cắn rách môi nàng.

Kính Hiên thả Hạng Vũ ra, dùng hoàng bào lau máu nơi khóe miệng, cao giọng nói: “Đem hoàng hậu kéo ra ngoài, cấm túc trong Phượng Ý cung, không có ý chỉ của ta, không được phép cho nàng ra ngoài, người nào dám trái lệnh chém thẳng.”

Hạng Vũ trong mắt ngấn lệ, khóe miệng đang chảy máu, bị mấy thái giám kéo đi ra ngoài.

“Hoàng thượng. . .” Tiểu Tạp tử kinh hồn bạt vía đi vào, ôm lấy đầu, “Hạng tướng quân đang ở ngoài điện đợi chỉ. . .”

“Hắn đến rồi à?” Kính Hiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn đống hỗn loạn dưới đất “Gọi hắn đi vào. Đúng rồi, cố gắng lục soát người hắn, đề phòng hắn mang theo ám khí”.


Nói giống như nếu Hạng Tuế Chiêm không có vũ khí trong tay thì không thể dùng tay không bóp chết ngươi vậy.

Hạng Tuế Chiêm tháo áo giáp tiến vào điện, liếc nhìn hai bên, thị vệ nhiều hơn gấp mười lần so với bình thường. Kính Hiên ngồi ở giữa Noãn các, nghiêm mặt. Thấy hắn đi vào lập tức làm khó dễ: “Thái hậu hoăng thệ, bách quan nhất định phải để tang, vì sao Hạng ái khanh lại kháng chỉ?”

Bốn chữ “Thái hậu hoăng thệ” đâm vào trong lòng Hạng Tuế Chiêm, giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt. Quả đấm của hắn siết đến run lên, giống như ngay sau đó sẽ tung nắm đấm, nhưng mà hắn lại nhíu mày, giọng nói hơi khàn: “Hoàng thượng không có để tang, vì sao thần phải để?”

“Nói đến Đại Kiền ai cũng biết, Thái hậu hiện nay cũng không phải là mẹ đẻ của trẫm. Chờ đến ngày đưa tang cho Thái hậu, trẫm để tang cũng không muộn.”

“Ta muốn gặp Thái hậu.” Hạng Tuế Chiêm nói một câu, giống như đã dùng toàn bộ sức lực.

“Làm càn!” Kính Hiên trừng mắt lạnh lẽo, có thể là vẫn bận tâm tôn nghiêm của hoàng gia, sợ thị vệ bên ngoài nghe thấy, vì lẽ đó mà nhỏ giọng, “Hạng Tuế Chiêm thật là to gan, đã cùng Thái hậu có tư tình, hiện tại còn đến chất vấn trẫm, lại đưa ra yêu cầu đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi điên rồi ư? Đáng thương cho Hạng gia ngươi mấy đời làm tướng, ngươi cùng Thái hậu sinh một đứa bé, tổ tông ngươi có biết không? Nếu thông minh thì đem nửa tấm mật chỉ còn lại giao ra đây, cái chết của Thái hậu, cũng coi như là danh chính ngôn thuận”.

Cho dù trên người Hạng Tuế Chiêm gánh vác vinh quang của Hạng gia và trách nhiệm với quốc gia nhưng đem so với Tề Đan Yên thì đã sớm không còn quan trọng nữa. Bây giờ hoàng đế lại làm khó dễ, Hạng gia khó bảo toàn, nếu như Tề Đan Yên thật sự đã bị Kính Hiên ban cho cái chết, hắn nhất định sẽ dùng máu của hoàng tộc để tẩy rửa hoàng cung này, cho bọn họ chôn chung với nàng.”Cừu Kính Hiên, nửa tấm mặt chỉ còn lại ở trong tay ngươi?”

Sao mà họ Hạng lại thích kêu cả họ lẫn tên người ta ra để tỏ vẻ bất mãn của mình như vậy? Kính Hiên khó chịu lườm hắn một cái, trả lời: “Đúng đấy, ta là con ruột của mẫu hậu mà ~” Ngừng một lát, Kính Hiên lại nham hiểm nói: “Hạng ái khanh cũng có con trai, không biết có từng nghe tới một câu nói như vậy không —— Cha mẹ yêu con nhất định sẽ vì con mà tính kế sâu xa. Hạng ái khanh không để ý mình, cũng phải suy nghĩ cho con trai của ngươi một chút chứ. Dù sao nó cũng là cốt nhục duy nhất của ngươi và Thái hậu.”

Nhắc tới Quỳ nhi, sát khí trong mắt Hạng Tuế Chiêm hòa hoãn rất nhiều.

Kính Hiên tận dụng mọi thời cơ: “Ngươi có một nửa tấm mật chỉ, chắc phải biết Thái hậu chết là chuyện không tránh khỏi. Nói thật, việc của ngươi và Thái hậu cũng không có nhiều người biết, hơn nữa tất cả đều kín miệng như bưng, bằng không cũng không để mặc các ngươi phát triển đến nay. Nàng nhận phong hào của nàng, ngươi tiếp tục làm Uy Viễn tướng quân của ngươi, bảo vệ ngôi vị hoàng đế và bình yên cho Đại Kiền, nuôi nấng Quỳ nhi khôn lớn, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”

Hạng Tuế Chiêm không những không giận mà còn bật cười, cực kỳ trào phúng mà nhìn Kính Hiên, “Làm sao ngươi biết hôm nay ta muốn hành thích vua?”


F*ck! Ngươi thật đúng là dự định giết ta! Trái tim của Kính Hiên nhảy loạn xạ, bên ngoài điện có ít nhất mấy trăm thị vệ, toàn bộ Tử Cẩm thành có 10 ngàn thị vệ, hắn giết mình, cũng không thể sống sót đi ra ngoài. Một cậu bé 16 tuổi đối mặt với một danh tướng chiến công hiển hách, sau lưng Kính Hiên đổ mồ hôi lạnh “Hạng Tuế Chiêm! Quỳ nhi của ngươi đã không có mẫu thân, nếu như ngay cả phụ thân cũng không còn, có phải là đối với sự trưởng thành và giáo dục của hắn trong tương lai là không được tốt không?”

“Quỳ nhi xưa nay đã không có mẫu thân, sau này đương nhiên cũng không có.” Trong giọng nói của Hạng Tuế Chiêm tràn ngập áp lực và bi thương, ngón tay đặt khẽ cong, bỗng nhiên tấn công Kính Hiên.

“Tướng quân, ngươi bình tĩnh đi! Sau khi giết ta ngươi chắc chắn sẽ đặc biệt hối hận! Oaaa! Hu hu hu!” Kính Hiên chật vật tránh né, giở trò vô lại giống như con cún nhỏ, cho dù hắn có lén tập võ bao nhiêu năm đi nữa cũng không đánh lại người nổi danh là Đồ tể ở Đại Kiền! Vừa dứt lời, hắn đã bị Hạng Tuế Chiêm vững vàng chế trụ, cánh tay như thép bấm ở cổ của hắn. Hấp hối, hắn dùng hết sức lực nói: “Ngươi. . .Không muốn gặp . . .Thái hậu. . .lần cuối sao! Lần cuối cùng đó! !”

Hạng Tuế Chiêm buông hắn ra, mặc kệ hắn ho khan giống như bị ho lao giai đoạn cuối.

Kính Hiên ho đến sắc mặt tái nhợt, “Tướng quân. . .Nghe nói con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung đối với ngươi vừa gặp đã yêu từ lâu rồi, vẫn không chịu gả cho ai, khụ khụ khụ! Hiện tại đã ba mươi tuổi, còn là một thặng nữ. Hồi trước tộc trưởng Khuyển Nhung đặc biệt cho người đưa tin yêu cầu ngươi làm con rể của hắn, cũng biểu hiện hiện rõ giao ước trên đó, khụ khụ khụ! ! Khụ khụ khụ! ! Sao mà ngươi siết cổ độc ác như vậy chứ! Khụ khụ khụ! Bảo đảm sau này sẽ không quấy rầy biên cảnh nữa. Ngươi năm nay cũng đã bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, có cần suy nghĩ lại hay không?”

“Ta đang suy nghĩ có nên tiếp tục giết ngươi hay không”. Hạng Tuế Chiêm lạnh nhạt nói.

“Đừng đừng đừng!” Kính Hiên nhảy lên trốn ở phía sau cái ghế, “Nếu như ngươi không cưới con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung, ta sẽ đem Thái hậu vứt ở bãi tha ma, không chôn cất rình rang gì hết. Nếu như ngươi đồng ý cưới nàng ta, ta sẽ cẩn thận an táng cho Thái hậu, còn hàng năm phái người nhổ cỏ trên mộ của nàng, còn trồng hai hàng cây tùng xinh đẹp nữa”.

“Ta giết ngươi trước, sau đó lãnh binh đi tiêu diệt bộ tộc Khuyển Nhung, thế nào?”

“Ngươi giết ta rồi ngươi hoàn toàn không thể rời khỏi Tử Cấm thành!”

“Hoàng thượng chưa từng nghe nói tới chuyện ‘Uy hiếp thiên tử ra lệnh cho chư hầu’ sao?”

“Ngươi điên rồi! !” Kính Hiên kêu to, “Cô nương người ta thầm mến ngươi là có lỗi sao? !”

“Đưa ta đi gặp thái hâu” Hạng Tuế Chiêm không hề bị lay động, lạnh lùng nhìn Kính Hiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.