Nghịch Thần

Chương 13: Làm thơ vì nàng


Đọc truyện Nghịch Thần – Chương 13: Làm thơ vì nàng

Dân tộc Trung Hoa có lịch sử lâu đời, hầu như tất cả các hình thức văn học có thể nói đến Tiên Tần, thơ ca lại bắt đầu từ “Kinh Thi”, bước vào thời đại phồn vinh phát triển, hơn nữa vẫn lưu hành rộng rãi trong các sĩ phu, có thể làm thơ hay không, có thể làm thơ xong trở thành văn nhân hay không phải xem trình độ mà bọn họ thể hiện.

Lúc Tề Đan Yên xem thơ vẫn đoán thử bài thơ nào là do Hạng Tuế Chiêm viết, lật rồi lại lật, lật tiếp lật tiếp. Thơ của mọi người đều là vế đối ngay ngắn, bằng trắc hợp thi luật, cho nên nàng đặc biệt tìm là những bài thơ không đúng vần trắc, các câu vè bình thường, nếu có bài miêu tả phong cảnh phía Bắc Trường thành nàng sẽ đặc biệt lưu ý.

Phó Nhã Trì thỉnh thoảng kêu một tiếng “Thúi như phân chó” hoặc là”Thơ hay thơ hay” , Kính Hiên vừa ăn hạt dưa vừa lật xem, bỗng nhiên bĩu môi nói: “Mẫu hậu thông cảm cho bọn họ, để cho bọn họ làm thơ, nhưng mà thơ lại quá vô vị. Kỳ thực ta thích nhất là xem tiểu thuyết kỳ quái hay là hí văn như Nữ Oa bị Khoa Phụ theo đuổi(1), hoặc Chu Du nhìn Tiểu Kiều chảy nước(2) còn hay hơn.”

(1) Nguyên văn là “Khoa Phụ truy nhật”, điển tích về 1 người người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước 2 sông Hoàng Hà, Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Về sau cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.

(2) Nguyên văn “Tiểu Kiều lưu thủy” là câu miêu tả về phong cảnh sông nước Giang Nam.

Lời luận: Sở dĩ nói đến những câu này, bạn hoàng đế đang muốn chơi chữ về những truyền thuyết, điển tích để người nghe hiểu ý mờ ám, đen tối của những cụm thành ngữ đó.

Phó Nhã Trì run rẩy hàng râu bạc, cũng có một loại linh cảm chảy máu mũi. Ông làm một văn nhân, là sư phụ của hoàng đế, phải làm gương và giải thích để chấn chỉnh cho đúng tam quan của tiểu hoàng đế, chỉ là vào lúc ấy lại thấy được một tác phẩm nói: “Hoàng thượng, thơ ca mới là báu vật của lão tổ tông, tuyệt tứ chỉ ngắn ngủn có hai mươi tám chữ, ý vị sâu xa. Hoàng thượng ngài nhìn bài thơ hay này ——

Trúc xanh, hiên mái soi hồ,

Tương tư cách trở thành ô trùng trùng.

Bóng thu loang ánh sương rung,

Tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi.

Do tác giả ở xứ sở yên tĩnh, tâm tư giống như cánh chim bay lượn trên bầu trời, bay qua tầng tầng trở ngại, biểu đạt nỗi tương tư. Muốn hoài niệm mà không thể, tác giả rất là rối rắm và cô đơn. Không nghĩ tới trong triều ta còn có người tài, có tình có nghĩa thế này, thật sự muốn biết là ai”

(Chú thích của tác giả, thơ này chính xác là của Lí Thương Ẩn, tác giả chỉ mượn thơ vờ như người khác viết, thứ lỗi cho xâm phạm bản quyền


Chú thích edit: Ơ trên mình không dùng nguyên tác mà sử dụng bản dịch của Tiêu Văn Hương cho dễ hiểu.)

“Tình tình yêu yêu, ta còn nhỏ, không hiểu”. Kính Hiên xem thường, thật sự nếu như hắn đối với tình yêu “Không hiểu” thì làm sao lại thích nghe loại chuyện như “Chu Du nhìn tiểu Kiều chảy nước.”

Tề Đan Yên còn đang chăm chú tìm kiếm bài thơ mà nàng nghĩ là Hạng Tuế Chiêm viết về biên cảnh, khoan đã, hình như nàng đã phát hiện một bài ——

Tháng giêng dưa hấu chín giòn

Mặt trăng cũng tròn có khác gì dưa

Đầu văng, máu phún như mưa

Y chang như nước quả dưa vừa tròn.

(Nguyên tác: Nhất cá nguyệt lượng tây qua đại, quải tại thiên thượng tượng tây qua. Khảm đầu hảo tự thiết tây qua, lưu xuất huyết lai hồng oa oa.

Dịch nghĩa: Tháng giêng dưa hấu chín giòn tan, Trăng non rồi cũng lại vàng vàng, Đầu bay máu chảy, ôi dưa hấu, Máu phún văng đầy, ôi thân đâu)

Thưởng thức thấp, không có trọng tâm, hai câu sau còn rất lỗ mãng. Cái này nhất định là do Hạng Tuế Chiêm viết rồi! Tề Đan Yên vô cùng cao hứng, nâng bài thơ kia lên xem đi xem lại, càng xem càng yêu thích, tiện thể nhìn Phó Nhã Trì nói: “Phó ái khanh, khanh xem thử bài thơ này. . .”

“Tuân mệnh.” Phó Nhã Trì tiếp nhận, mới liếc mắt nhìn, liền muốn nôn mửa, nhưng mà người này trà trộn nhiều năm trong quan trường đã sớm thành tinh vẫn thận trọng hỏi: “Thần cả gan thỉnh giáo, thái hậu nghĩ như thế nào?”

“Mỗi câu đều gieo vần, vang dội lưu loát. Dùng dưa hấu để tả mặt trăng, ý tưởng mặt trăng này thường khiến người ta nhớ tới quê hương, tác giả lại liên tưởng đến chặt đầu, đây là thủ pháp so sánh rất kinh điển, thể hiện. . . . .” trong đầu Tề Đan Yên hiện lên hình ảnh hung ác của Hạng Tuế Chiêm trên chiến trường giết địch , lại tà ác nhớ tới đêm đó, bụng hắn rõ ràng cơ sáu khối y chang như mấy lát cá ngừ, trái tim nhỏ bé không khỏi nhảy loạn một trận, “Thể hiện cái chết tàn khốc lại nhớ về quê hương, còn có sự thống hận vô cùng đối với chiến tranh đối với hòa bình thì trông ngóng, đặc biệt có tinh thần nhân văn, đây là một bài thơ điển hình nói về biên cảnh rất thành công đó!”


“Thái hậu cao kiến!” Phó Nhã Trì quỳ xuống đất không thể đứng dậy nổi.

Trải qua mấy ngày bình luận, chọn lựa mười lăm bài thơ tốt nhất, im lặng sắp xếp theo trình độ để biên tập thành sách, ngày nào đó khi lâm triều thì phát cho quần thần xem. Phó Nhã Trì bị bởi vì phải giữ mặt mũi cho Thái hậu nên quyết định đem bài thơ dưa hấu kia để vào trong tập thơ, còn đứng trong 10 vị trí đầu.

Ông quyết định không lâu nữa sẽ từ quan quy ẩn, bởi vì sao —— Bởi vì quá mất mặt rồi chứ sao!

Tề Đan Yên qua bức rèm che quan sát vẻ mặt Hạng Tuế Chiêm , hắn mở tập thơ ra nhìn một lượt, khóe môi lại nhẹ nhàng hướng lên trên cười một cái. Hắn rất ít cười, nụ cười này đã có thể xem là ngoại lệ rồi. Tề Đan Yên rất vui mừng, hắn nhất định là nhìn thấy bài thơ dưa hấu của mình được xếp hạng mười, nhận được sự cổ vũ.

Lúc này, chỉ nghe trong hàng võ tướng có một người hơi giống Trương Phi – Một nam nhân râu ria xồm xoàm lớn tiếng kêu lên “A! Bài thơ của ta cũng có trong này nữa nè!!” giống như Phạm Tiến khi trúng cử vậy, ngửa mặt lên trời cười to, chỉ vào cai bài thơ dưa hấu cho tất cả mọi người xem: “Nhìn xem!! Đây là ta viết ! Là ta viết ! ! !”

Đây là thất lễ trước mặt hoàng thượng rất điển hình, mấy thị vệ hự hự xông tới bắt hắn kéo ra bên ngoài chờ xử lý.

Tề Đan Yên mắt choáng váng, ngơ ngác ngồi một chỗ, trong lòng chỉ muốn nói —— cái gì? Bài thơ dưa hấu không phải do Hạng Tuế Chiêm viết? Vậy những bài thơ không được chọn kia so với bài thơ dưa hấu có phải càng nát hơn không!

“Các Ái khanh tự mình nhìn xem, theo thứ tự mà nói thử xem thơ của mình xếp hạng thứ mấy” Kính Hiên rất hứng thú nói.

“Thần bất tài, làm thơ ngẫu nhiên đứng đầu bảng ~” Lễ bộ Thượng thư Tô Sát mang theo biểu hiện hả hê, hai cái lông mày run giống như đang nhảy điệu nhảy latin, làm các quan văn khác trợn mắt khinh bỉ.

Lúc này, Hạng Tuế Chiêm trước tiên bước lên, dáng người kiên cường vững chải như cổ thụ, tiếng nói lớn như lúc bình thường “Thần bất tài, người thứ hai chính là tác phẩm kém cỏi của thần”.

“Hạng tướng quân quả nhiên tài hoa!”

“Không nghĩ tới Hạng lão đệ dụng binh như thần, tài hoa cũng là xuất sắc như thế, thực sự là trụ cột của Đại Kiền ta!”


“Hạng tướng quân xuất thân võ tướng lại có tình cảm phong nhã như vậy, thật không biết nữ tử trong bài thơ là nữ nhân nhà nào?

Trong tiếng tán dương chức mừng ồn ào, Tề Đan Yên ngạc nhiên, vội vã mở tập thơ ra, xếp ở vị trí thứ hai không phải là bài thơ mà Phó Nhã Trì lấy ra làm ví dụ sao Trúc xanh, hiên mái soi hồ, “Tương tư cách, trở thành ô trùng trùng. Bóng thu loang ánh sương rung, Tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi.”

Hắn viết bài thơ này có ý là. . . Hắn nhớ nàng? Ồ? Tại sao lại có giai điệu quen thuộc vang lên —— Lặng lẽ chờ ai, lặng lẽ buồn, Lặng lẽ canh tàn lặng lẽ mong, lặng lẽ tương tư, lặng lẽ nhớ, Lặng lẽ âm thầm viết thư xong. Vì nàng tôi mất đi lí trí, vì nàng tôi học đánh đàn làm thơ, vì nàng ta mãi mong chờ, vì nàng ta đứng đọc thơ tỏ tình. Ta đã quên, không nói rằng, tên nàng hơn cả ánh trăng đêm rằm~~↖(^ω^)↗ (3)

(3) Đây là bài hát, Làm thơ vì em của Ngô Khắc Quần hát, mình dịch ý thôi. Bạn có thể nghe tại đây https://goo.gl/DtvJbC

Nhưng, vì sao hắn lại làm thơ!

Thư trung lệnh làm thơ được hạng thứ 3, thân là chủ nhiệm văn phòng của hoàng thượng, lại một lần nữa biểu hiện sự đố kỵ đối với đội trưởng đội cảnh sát, nham hiểm phỏng đoán: “Hạng lão đệ nhất định là đối với con gái của tộc Trưởng khuyển Nhung khó có thể quên, mới nhờ vào đó biểu đạt một phen! Các vị đồng liêu xem ——‘ Tương tư cách, trở thành ô trùng trùng bay qua tầng tầng thành trì, đó chẳng phải chính là bay đến tái ngoại sao?”

“Hoàng thượng, thái hậu minh giám.” Hạng Tuế Chiêm mặt không hề cảm xúc, chỉ là hai chữ”Thái hậu” nói có hơi nặng chút, “Thần tùy tính vẩy mực mà thôi, cũng không có ý khác.”

Kính Hiên rất chờ mong nói: “Ái khanh yêu thích ai, cứ việc nói với trẫm, trẫm sẽ đồng ý tứ hôn cho khanh, đến lúc đó lại tới chỗ ở của khanh ăn thịt bò ~”

Ngươi chỉ có ăn mới có tiền đồ thôi! Hắn yêu thích thái hậu, ngươi đem thái hậu thưởng cho hắn sao?

Tề Đan Yên nâng tập thơ, cảm xúc dâng trào, một mặt cảm động hắn dùng phương thức này để biểu đạt sự nhớ nhung đối với nàng, hai là hắn liều lĩnh phạm tội khi quân, không biết là ai giúp hắn viết bài thơ này (Tác giả: Thái hậu mà hắn cũng dám đè, tội mà hắn phạm không chỉ là khi quân đâu)

Giống như rơi vào sương mù, Tề Đan Yên vẫn cảm giác được hạnh phúc màu hồng. Nàng nhìn Hạng Tuế Chiêm lòng đầy thâm tình, nhưng bởi vì bị cận thị nên nhìn không rõ lắm, dù cho chỉ là mơ hồ nhìn thấy bóng người, cũng có thể khiến nàng cảm nhận được—— Bảo vệ thị lực phải làm từ bé.

Bởi vậy gần đây, lẽ ra phải do 4 đại học sĩ nội các đảm nhiệm quan chủ khảo, phía chủ khảo, lần này vì thi làm thơ mà bốn người đứng đầu là Lễ bộ Thượng thư Tô Sát, Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Chiêm, Thư trung lệnh Trịnh Mai Khê, biên tu Hàn lâm viện Thường Quân làm quan chủ khảo. Bởi vì thi hội vốn là do Lễ bộ chủ sự, Lễ bộ Thượng thư Tô Sát trở thành chủ khảo, Hạng Tuế Chiêm tự nhận đứng đầu trong võ quan nên không thích hợp đảm nhiệm chức chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, nên để cho Trung thư lệnh Trịnh Mai Khê làm một chủ khảo khác, Hạng Tuế Chiêm với Thường Quân làm phó chủ khảo.

Vốn là mọi người đang thảo luận về tuần tra trong thi Hương, lại diễn biến thành xác định chủ khảo cho kỳ thi mùa xuân năm sau, hiệu suất làm việc này thật là làm người ta choáng cmn váng.

Sau khi thi hương, cử nhân các tỉnh với giám sinh của Quốc Tử Giám đều dốc lòng chuẩn bị, cuối cùng nghênh đón kỳ thì mùa xuân đủ để cho bọn họ thay đổi vận mệnh cả đời. Trường thi của kỳ thi Hội được đặt tại phía đông nam của Thịnh Kinh, đến ngày thi mọi người đồng loạt lên trường thi, kéo dài đến 9 ngày, thí sinh bị lục soát người sau đó vào trường thi thì không được ra ngoài, ăn uống ngủ nghỉ đều phải ở bên trong, cho đến khi cuộc thi kết thúc. Cái này so với thi đại học còn khiến người ta rầu rỉ hơn, nhưng mà rõ ràng là không cần thi toán, tại sao lại phải thi đến 9 ngày.

Từ khi Kính Hiên lên làm hoàng đế tới nay đây là lần đầu tiên tổ chức kỳ thi mùa xuân, ở trong cung vò đầu bứt tai, lại nảy ra một chủ ý ôi thiu —— trẫm muốn giả danh tham gia kỳ thi mùa xuân!


Phó Nhã Trì khuyên đúng trọng tâm: “Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, không nên nhọc lòng vì chuyện này?” Ý tứ chính là, tiểu hoàng đế thường ngày không thích đọc sách đứng đắn, tham gia kỳ thi mùa xuân để mang nhục à?

Nhưng chủ ý ôi thiu đó của Kính Hiên lại được Tề Đan Yên đồng ý, Phó Nhã Trì bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng. Phân phó bên dưới một trận, lúc thi hội mới bắt đầu, Kính Hiên cải trang một chút trà trộn vào bên trong đám cử nhân và giám sinh, nhận 3 ngọn nến, tiến vào một cái lều không đến 3m để tham gia cuộc thi. Hắn nhất định sẽ hối hận quyết định của chính mình, bởi vì sau khi đi vào mới ngồi một ngày, giống như là búi trĩ của hắn bị dài ra, đứng ngồi không yên, hơn nữa lại rất muốn ăn thịt.

Trong cung không có Phá Hoại Vương Cừu Kính Hiên, những con chuột tạm thời an cư lạc nghiệp, ở trong Từ Ninh cung Tề Đan Yên lại cảm thấy cực kì cô quạnh. May mà nàng hiện tại buông rèm chấp chính, trong tay vẫn có một tí tẹo quyền hành để thăm hỏi triều chính, tham gia vào chính sự. Nàng viện cớ muốn nhìn kỳ thi mùa xuân, xem Kính Hiên, nên mặc một bộ xiêm y mới làm, bãi giá đi tới trường thi.

Thái hậu giá lâm trường thi, quan chủ khảo, cùng giám khảo nghênh đón dồn dập ở cửa, cũng báo cáo một số tình huống trong 3 ngày thi này.

Tề Đan Yên mỉm cười tuần tra trường thi, trên mái tóc búi kiểu kinh hồng kế(4) được cài trâm phỉ thúy phượng hoàng giương cánh rung lên lung lay theo động tác di chuyển của nàng, dưới ánh mặt trời lóe sáng xinh đẹp. Người dựa vào ăn mặc, các giám khảo đi theo phía sau nàng tuy không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào thái hậu, nhưng đều cảm thấy được người đi phía trước mặc một thân y phục đẹp đẽ phú quý màu đỏ thẫm nhiều màu sắc, tay áo bằng gấm điểm những bông hoa, nữ nhân trẻ tuổi phong thái cao kỳ sang quý.

Tuần tra một vòng, Tề Đan Yên dặn dò người làm chân dê nướng đến phòng của Kính Hiên, thịt nai khô nướng xiên, tổ yến nấu với đường phèn và bánh ngọt đậu xanh vào, nhân tiện giả mù sa mưa nói: “Các ái khanh cực khổ rồi.”

Công nhân viên trường thi dồn dập quỳ xuống đất tạ ân, cùng kêu lên nói: “Vì Đại Kiền phục vụ!”

Tề Đan Yên lặng lẽ liếc nhìn Hạng Tuế Chiêm một chút, có chút không nỡ hồi cung, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, không thể nói chuyện nhiều với hắn được, chỉ có thể vô cùng đáng thương đưa mắt nhìn hắn một lúc, mới để cho bọn họ bình thân, cũng có hơi oan ức cho một số quan giám khảo đã có tuổi tay chân lẩm cẩm.

Kính Hiên ở bên trong gian phòng nhỏ ăn uống thỏa thuê, mùi thịt, vị ngọt nhẹ nhàng bay ra ngoài, tai vạ tới thí sinh bốn phía, bọn họ chỉ mang theo chút lương khô mà thôi, hiện tại nước miếng chảy ròng ròng.

Phượng giá hồi cung, một đám thị vệ cung nữ cũng chờ ở bên ngoài trường thi, mang theo xe ngựa mành màu vàng sáng đứng ở ngoài cửa đại thành. Tề Đan Yên nắm tay Tử Ngư chậm rãi bước đi, nghĩ ngồi trong xe ngựa một lúc cũng buồn chán, bảo Tử Ngư đi mua một ít hạt dẻ rang đường ăn. Tử Ngư vén màn lên, theo thường lệ nhìn vào xe ngựa một chút, không biết tại sao lại sững sờ, sau đó khôi phục lại bình thường, sắc mặt có chút kỳ quái đỡ Tề Đan Yên tiến vào xe ngựa.

Tề Đan Yên mới đi vào, cũng sững sờ, Hạng Tuế Chiêm ngồi ở một góc trong xe ngựa chờ nàng.

Muốn nói thì lá gan của Hạng Tuế Chiêm cũng quá to đi, lúc Tề Đan Yên lên giá đi trở về xe ngựa thì đã đi đường vòng đến trước, không biết làm thế nào che dấu tay mắt của người khác mà tiến vào trong xe ngựa được nữa, giống như là khe cửa nhà của ngươi có hẹp thế nào, đường nước ngầm có kín ra sao, con gián đều có thể ung dung mà chui vào. Cái này gọi là ôm cây đợi thỏ hay là bắt ba ba trong rọ tạm thời không bàn đến, nói chung là sắp xếp hợp lý đem đến niềm vui bất ngờ cho Tề Đan Yên.

(4) Búi tóc Kinh hồng kế

kinh hong ke


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.