Đọc truyện Nghịch Tập – Chương 288: Phiên ngoại 5: hạnh phúc vững vàng (kết)
Chớp mắt đã đến cuối năm, đúng lúc công ty Ngô Sở Úy tiếp nhận khu công nghiệp LED. Sang năm mới, khu công nghiệp này sẽ chính thức đi vào hoạt động, sau này lợi nhuận sẽ phải dùng mức trăm triệu làm đơn vị tính toán.
Cùng với cấp lãnh đạo của công ty còn có nhân viên cấp dưới tổ chức đại tiệc chúc mừng, sau phần dạ tiệc, Ngô Sở Úy và Trì Sính còn chạy đến khu nhà mới của mình cùng gặp mặt hội Quách Thành Vũ.
Trong không khí sang trọng, ngoại trừ Trì Ngô Quách Khương nhị Uông, tất cả sáu người, còn có một ít anh em Quách Thành Vũ và Trì Sính, cùng với còn có vài nhân viên thân cận của công ty. Hơn mười người ở trong một phòng, hát hò, nhảy nhót, nói chuyện phiếm, uống rượu……..nhạc xập xình vô cùng náo nhiệt.
Ngô Sở Úy là nhân vật chính, đi hết một vòng cùng mọi người cạn ly, lúc sau lại đi đến bên người khác nói chuyện vài câu. Cuối cùng vui đùa ầm ĩ đến trước mặt Uông Thạc, cánh tay duỗi một cái liền ôm lấy cánh tay Uông Thạc.
“Tôi nói này, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, sao cậu không nói mấy câu chúc mừng hả?”
Uông Thạc hừ lạnh một tiếng,”Để cậu đắc ý.”
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười vô lại, cố ý tiến đến bên tai Uông Thạc nhỏ giọng hỏi,”Có phải cậu thấy tôi tình yêu và sự nghiệp hai thứ đều tốt đẹp, cậu đố kị hả?”
Vừa mới nói xong, cánh tay truyền đến một trận đau đớn. Cúi đầu nhìn xuống, một đầu con rắn đang từ ống tay áo Uông Thạc chui vào. (Mẹ! Nói thật Thạc thỉnh thoảng như bị tâm thần ý…Đi đâu cũng mang con rắn theo, trong truyện thì đỡ chứ đi ngoài đường người ta chả bắt vào viện tâm thần.. ha ha.. Giờ tôi lên thuyền Trì Úy rồi.. )
Ngay sau đó, Ngô Sở Úy ầm ĩ bực bội chạy đến bên Trì Sính kiện cáo. (Vợ cũ người ta Úy có kiện thì cũng không thành..)
“Người tình của anh thả rắn cắn tôi.”
Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy sang xem một chút, chỉ có hai vết hồng hồng nhỏ, vì vậy xoa xoa qua quýt, nói,”Không sao, không phải rắn độc.”
Ngô Sở Úy tức giận gắt một câu,”Không phải rắn độc có thể tùy tiện cắn người hả?”
Trì Sính kéo đầu Ngô Sở Úy ấn lên trên đùi, nhéo lỗ tai của cậu hỏi,”Vậy cậu muốn thế nào?”
“Mắng cậu ta vài câu!” Ngô Sở Úy trách mắng.
Trì Sính cười khanh khách,”Đang có chuyện vui, mắng chửi người không tốt đâu!”
Ngô Sở Úy tức giận cắn đùi Trì Sính một cái, vốn là Trì Sính uống một chút rượu, ngực như thiêu như đốt. Đem Ngô Sở Úy từ trên đùi nhấc lên, không để ý đến trong phòng có hơn mười ánh mắt nhìn, vẫn cứ đặt Ngô Sở Úy đến xuống salon trong góc phòng, bàn tay tiến vào trong áo cậu sờ loạn làm bừa.
Ngô Sở Úy ngứa ngáy mà giãy giụa, liên tục rên rỉ cầu xin tha thứ.
“Đừng nghịch, đừng nghịch, người ta đang nhìn mình kìa.”
Bọn họ bên này vui vẻ ầm ĩ, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ bên kia khiêu vũ càng vui vẻ hơn.
Quách Thành Vũ khiêu vũ rất giỏi, Khương Tiểu Soái kỹ thuật gà mờ Cũng không trở ngại tiết tấu mà bước theo Quách Thành Vũ. Hai bàn tay của Quách Thành Vũ đặt lên cặp mông của Khương Tiểu Soái tùy tiện dạy cậu khiêu vũ, Khương Tiểu Soái mặc âu phục, ánh mắt của Quách Thành Vũ nhìn rất phong tình, khiêu khích vô cùng.
Uông Thạc ở một bên đối với hai cặp này mà cười nhạt, nhịn không được nói lầm bầm,”Tôi thật bội phục bọn họ, ở chung một chỗ hai năm, cả ngày ngẩng đầu nhìn, cúi đầu thấy, vẫn còn có hăng hái dính lấy nhau như thế.”
Uông Trẫm ở bên cạnh không nói được lời nào, ánh mắt như hờ hững nhìn che dấu quan sát cả mười người.
“Tôi nói chuyện với anh đó, anh có nghe không thế?” Uông Thạc lại đem lời vừa nhả ra lặp lại một lần nữa.
Uông Trẫm mặt không thay đổi nói,”Hai năm quả thực nhiệt tình phai mờ.”
“Nhất định…..” Uông Thạc đối với lần đáp lại này của Uông Trẫm tương đối hài lòng, lại nói,”Tôi thấy bọn họ là cố ý giả bộ.”
Không ngờ, phía sau Uông Trẫm vẫn còn tiếp một câu.
“Lúc này, chỉ có dung mạo và tài năng mới có thể xoay chuyển tình thế.”
Uông Thạc càng nghe lời này càng thấy không hợp lý, cuối cùng đưa ánh mắt sâu kín phóng đến gương mặt nghiêm nghị đến kinh người của Uông Trẫm.
“Ý của anh là gì, là dáng vẻ của tôi khủng khiếp hả?”
Khóe miệng Uông Trẫm lướt qua một nụ cười thản nhiên, thoáng qua rồi biến mất.
Ống tay áo của Uông Thạc lại chui ra một con rắn nhỏ, kết quả đụng phải cánh tay như thép của Uông Trẫm, không cắn được lại chui vào.
Không khí trong phòng càng ngày càng nóng, không biết là ai đề nghị một câu.
“Trì thiếu gia và Quách thiếu gia, hai ngươi trước đây từng là cặp đôi vàng nhỉ? Nhân dịp chuyện vui hôm nay, sao không tái hợp hát chúc mừng một đoạn?”
Quách Thành Vũ vui vẻ nói, “Chỉ là lời đồn thôi, không hợp đâu?”
Uông Thạc tiếp tục phụ họa, “Sao mà không hợp? Hát một bài nhảy một bản thì đã làm sao? Trong lòng các anh không có gì mờ ám, còn sợ người ta nói hay sao?”
“Đúng vậy! Lên đi! Lên đi!”
“Lên đi!”
“. . .”
Không ngăn nổi thịnh tình của mọi người, Trì Sính và Quách Thành Vũ bước lên sân khấu.
Đèn pha chiếu lên giữa sân khấu, ánh lên hai thân hình oai hùng mạnh mẽ.
Trì Sính chọn một bài tiết tấu đặc biệt mạnh mẽ một bài hát tiếng Anh cũ, đưa míc cho Quách Thành Vũ, rồi liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ, hai người thẩm hiểu ý nhau rồi cười, sau đó liền biểu diễn. (Cái đoạn này thấy cứ có gian tình kiểu gì ấy.. Đến bây giờ vẫn thấy khó chịu khi Quách nhà em thân với ông Trì…Không hiểu tại sao, tính đa nghi nên hay nghĩ lung tung.)
Cùng nhau hát, Ngô Sở Úy ngay lập tức nín thở. Mặc dù thời gian chịu tang bà Ngô, đã có dịp nghe qua Trì Sính hát mấy câu. Nhưng khi đó tâm trạng không tốt, hơn nữa lúc ấy Trì Sính hát bài đó cũng không phải sở trường của anh, nên không nghe ra được anh hát như thế nào. Hiện tại giọng hát được phô diễn, trái tim Ngô Sở Úy đều mềm nhũn ra, sao lại êm tai như vậy? Sao lại có thể lên cao như thế?
Quách Thành Vũ thì càng không cần phải nói, động tác quá đẹp, không nhảy thì thôi, nhảy một chút mà khiến con mắt mọi người suýt chút nữa thì hỏng luôn.
Độ ăn ý của hai người lại càng không phải đùa, lúc ánh mắt giao nhau, vô số tia lửa điện cùng âm nhạc và điệu nhảy bay ra, làm bầu không khí rất nóng.
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái lúc đầu còn tỏ ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn thêm một chút, vênh mặt đây là người đàn ông của chúng tôi! Sau đó một lúc, từ trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, mà người cầm đầu giấu mặt không ai khác chính là Uông Thạc.
“Bên nhau đi, bên nhau đi, bên nhau đi, bên nhau đi……..” (Giống như từ Together ý)
Tiếng hô càng ngày càng lớn, hô to làm cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái cũng có chút dao động.
“Việc này…..” Ngô Sở Úy hơi lộ ra vẻ lúng túng,”Sao tôi thấy hai chúng ta như hai người thừa vậy?”
Khương Tiểu Soái cũng đồng cảm,”Cậu xem, người ta đều vỗ tay ầm như thế, hai chúng ta không hô mấy tiếng có vẻ không hay lắm nhỉ?”
“Hay là…… cũng hô theo mấy câu nhỉ?”
“Tôi thì sao cũng được.”
“Bên nhau đi, bên nhau đi, bên nhau đi…….” (Ngu hết chỗ ngu)
Vui vẻ ầm ĩ kết thúc, cặp đôi vàng cũng tự động giải thể, ai về chỗ người đó.
Lâm Ngạn Duệ uống không ít, tiếp tục cả gan mời rượu Trì Sính nói,”Anh hát cho nhiều người nghe như vậy, dường như còn không có hát cho tổng giám đốc Ngô của chúng tôi nghe! Trì thiếu gia, thế này là anh không được rồi nhé! Dù thế nào hôm nay cũng là ngày vui lớn của công ty chúng tôi, thời gian tổng giám đốc Ngô của chúng tôi nở mày nở mặt, anh thấy có nên hát một bài tỏ lòng của mình không nhỉ?”
Lần này, ngay cả Quách Thành Vũ cũng cổ vũ, anh ta nghe Trì Sính hát nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng nghe qua Trì Sính hát tình ca. (Love songs ý)
Trì Sính không quan tâm những người đó, quay sang Ngô Sở Úy hỏi,”Muốn tôi hát cho cậu nghe hay không?”
Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian tà, một tay hung hăng đẩy Trì Sính lên trước đám đông, còn lấy míc căn dặn một câu,”Không được hát tiếng Anh, tôi chỉ muốn nghe tiếng Trung.”
Trì Sính có học qua mấy bài tình ca xu hướng, cũng là lần trước muốn dỗ cho Ngô Sở Úy vui vẻ mà học. Cũng đã quên gần hết, chỉ còn nhớ một vài bài.
Vậy hát bài Viết thơ vì em đi. (Bài này của Ngô Khắc Quần, mà trước đây Thanh Vũ đã từng hát rồi đó, tình cảm nhưng mình thấy không hay bằng Big city, Small love của Vương Lực Hoành, ai muốn nghe thì phần cmt nhé..không thì cứ tìm Viết thơ vì em là ra.)
Lời này vừa nói ra, trong cả căn phòng lập tức truyền đến một trận tiếng thét chói tai. Trì Sính?Lạnh lùng bá đạo chuẩn đàn ông, hát một bài thâm tình chân thành như thế, không phải quá kích thích hả? ! (Ngàn năm có một..)
Quách Thành Vũ phất tay một cái, toàn bộ mọi người đều im lặng.
“Tình yêu thật kỳ lạ
Anh bắt đầu không thể khống chế được bản thân.
Tình yêu chính là bản lĩnh.
Anh bắt đầu không phải là mình nữa.
Anh đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì em.
Mà chuyện đầu tiên chính là làm thơ tặng cho em.
Vì em mà làm thơ, vì em mà yên lặng…….”
Giọng hát của Trì Sính vô cùng nam tính, làm người nghe đều mềm nhũn.
“Vì em anh mất đi lý trí.
Vì em anh làm thơ, vì em yên lặng.
Vì em làm những chuyện không thể làm.
Vì em anh học đàn tất cả tình ca.
Anh quên nói với em rằng:
Điều đẹp đẽ nhất chính là tên của em….”
Cả phòng đều như tan say trong thừng câu hát, nhất là người Tửu lượng kém như Ngô Sở Úy, lúc này ngoại trừ cười ngây ngô còn không biết làm gì.
Kết thúc một khúc, tiếng vỗ tay như sấm chấn động cả căn phòng, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.
Khương Tiểu Soái cũng bắt đầu xấu tính,”Tôi nói Đại Úy này! Người ta cũng hát tặng cậu rồi, làm sao cậu lại không hát một bài đi? Không phải cậu rất thích hát hay sao? Không có chuyện gì còn suốt ngày lầm bầm hát hò mà, hôm nay cũng cho mọi người thưởng thức một chút đi!” (Ác vãi.)
Ngô Sở Úy không biết nói sao, cậu đó, tuyệt đối là cố ý, Trì Sính hát xong lại để cho tôi hát, không phải có ý định làm mất mặt tôi hay sao?
Thế nhưng không có biện pháp, tiếng hô từng đợt từng đợt từng đợt mạnh mẽ hơn, Ngô Sở Úy bị đẩy lên mũi chịu trận, không hát không được.
“Hát thì hát.!”
Ngô Sở Úy khí phách mà nận lấy cái míc từ trong tay Trì Sính.
“Tôi hát bài Hạnh phúc vững vàng đi!” (Bài này cực kỳ hay nó chính là OST của phim Better and Better, do Trần Dịch Tấn hát, được mệnh danh là King of pop của Hồng Kông, chú này được liên tiếp hai lần cầm đuốc cho thế vận hội mùa đông và mùa hè. Là người TQ đầu tiên có vinh dự đó..PHẢI NÓI LÀ RẤT HAY.. link ở cmt)
Đây là một ca khúc mà Ngô Sở Úy vừa mới học được, lúc đó lúc đó nghe ca từ cảm động, lòng rất ấm áp lên liền học.
[Tui đã rất xúc động khi nghe bài này..ghép lại với hoàn cảnh của Úy thì càng xúc động hơn]
“Tôi muốn một hạnh phúc vững vàng có thể chịu đựng sự tàn nhẫn của ngày tận thế.
Trong những đêm dài hoang mang, có một nơi chốn để thuộc về.
Tôi muốn một hạnh phúc vững vàng, có thể dùng tay để chạm vào.
Mỗi khi vươn tay ôm lấy em, hơi ấm lan tỏa trong lòng tôi…….”
Nếu như nói Trì Sính hát nhịp điệu du dương, thì Ngô Sở Úy hát chính là thành ý.
Mặc dù thỉnh thoảng có chút sai nhịp, không đúng tiết tấu, nhưng rõ ràng từng câu từng chữ chỉ bình thường mà ăn sâu vào lòng mọi người, như nói lên tâm sự của bản thân, làm cho mọi người nghe xong trong lòng đều ấm áp.
Ngay cả Uông Thạc mới vừa rồi còn hô hô ầm lên, lúc này cũng yên nặng, đầu gối lên trên vai Uông Trẫm bình tĩnh nhìn Ngô Sở Úy.
“Tôi muốn một hạnh phúc vững vàng, có thể chống đỡ mọi nỗi đau mất mát.
Trên con đường dài một mình tôi, cũng không còn cô đơn nữa.
Tôi muốn một hạnh phúc vững vàng, có thể dùng cả một đời làm thước đo.
Cho dù thân tôi ở nơi nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ lạc lối.
Tôi muốn một hạnh phúc vững vàng……
Đó chính là hạnh phúc mà tôi khát khao……..” (Nói thật nghe đến đây ứa nước mắt..)
Ánh mắt của Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy đặc biệt ôn nhu, vô cùng thỏa mãn.
Mới đầu hát còn thấy lo lắng hồi hộp, kết quả hát xong tiếng vỗ tay ầm ầm, mặt của Ngô Sở Úy ngược lại đỏ bừng như bị tôm luộc chín. Vội vàng quay sang hỏi Trì Sính đứng bên cạnh, xụ mặt nói một câu,”Vừa hát sai một câu, xấu hổ quá.”
Bàn tay to của Trì Sính xoa xoa đầu của Ngô Sở Úy, ôn nhu đến khó tin trấn an một câu.
“Được rồi, rất hay.”
Bài hát này quả thực cũng đi vào tim của Khương Tiểu Soái, xoay người vừa định cùng Uông Thạc trao đổi một chút, liền phát hiện người kia nằm gối trên đùi Uông Trẫm không nhúc nhích.
“Cậu ta….. không phải đang ngủ hả?”
Uông Trẫm ừ một tiếng.
Khương Tiểu Soái kinh ngạc,”Ầm ĩ như thế mà cũng có thể ngủ?”
“Các cậu đều hạnh phúc như vậy, cậu ta ghen tỵ.”
Mặc dù lúc nói lời này của Uông Trẫm nói ra mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng Khương Tiểu Soái lại nghe được trong những lời này của anh một chút tình cảm dịu dàng. (Soái ATSM thôi..)
“Hôn nhau đi, hôn nhau đi.”
Bên kia còn đang ồn ào, bình thường Trì Sính thích yên tĩnh, hôm nay đặc biệt được cổ vũ, đem mặt của Ngô Sở Úy quay lại phía mình nói,”Chờ chút, tôi chọn chỗ hôn đã.”
Cuối cùng, chọn trúng Đại thiết đầu, môi áp lên trên trán, phải gọi là quá nóng đi, nóng đến trái tim cũng như phát sốt.
“Không được, hôn trán không tính, hôn lại một cái đi.”
“Hôn lại một cái đi.”
“……..”
Trong góc tối của phòng, Uông Trẫm ôm Uông Thạc ngủ say, lặng lẽ đi ra ngoài.
…….
[HOÀN PHIÊN NGOẠI]
HOÀN