Đọc truyện Nghịch Tập – Chương 284: Phiên ngoại 1: tiệc cảm ơn
Để ăn mừng chuyện tốt mấy ngày gần đây, Ngô Sở Úy cố ý tổ chức bữa tiệc ở nhà Quách Thành Vũ. Đầu bếp chính là Quách Thành Vũ, đồ ăn đủ loại màu sắc đẹp mắt từng món từng món được đặt lên bàn. Rượu rót đầy ly, sáu người đàn ông ngồi xung quanh một bàn, bỏ qua ân oán cá nhân, ăn uống thoải mái vui vẻ nói chuyện như những người bạn thân thiết.
Ngô Sở Úy đứng lên, quyết định đi một vòng cảm ơn từng người một.
Bắt đầu từ ai đây?
Ánh mắt của Ngô Sở Úy dạo qua một vòng, cuối cùng bình tĩnh dừng lại trên mặt Uông Trẫm.
Về cơ bản thì Ngô Sở Úy chưa định cảm ơn Uông Trẫm đầu tiên, vì dù sao anh ấy cũng là một người quan trọng có ơn rất lớn, Ngô Sở Úy muốn cảm ơn anh cuối cùng, trịnh trọng nói mấy lời khen ngợi tuyệt vời nhất với anh. Thế nhưng thực sự không chờ được! Cậu ta thuộc loại uống vài chén sẽ gục, nên nhất quyết phải đặt Uông Trẫm lên hàng đầu nói ngay lúc chưa say, sợ sau khi uống vài chén thì lại nói ra những lời không hay ho gì.
“Uông đại ca, tôi………….”
“Phù————-“
Ngô Sở Úy vừa mới mở miệng, Khương Tiểu Soái sát phong cảnh cười liền đem bầu không khí phá hủy toàn bộ. Ngô Sở Úy quay sang cậu ta ném cho ánh mắt cảnh cáo, sau đó thì Khương Tiểu Soái vẫn cười như bị trúng tà.
Uông đại ca…… Uông đại ca…… Cái này gọi là diễn kịch, ha ha ha……….
Ngô Sở Úy dừng lại một lúc, hệ thống lại một chút ngôn ngữ xem dùng thế nào cho ổn.
Đang có mặt Trì Sính ở đây, chỉ có thể cảm ơn một vài chuyện mà anh ta biết. Một vài chuyện sau khi Uông Trẫm trở về, tốt nhất không nên nói ra thì hơn.
“Uông đại ca, cảm ơn anh khi mẹ tôi bệnh nặng đã rất quan tâm đến nhà tôi. Nói không khoa trương chút nào: Anh đã giúp không ít, giúp tôi có thời gian quản lý công ty nhiều hơn, giúp tôi có thời gian bên mẹ nhiều hơn, cũng để cho bà hạnh phúc trải qua những ngày cuối cùng cuộc đời. Ly rượu này trước tiên tôi muốn mời anh, mong muốn lúc còn sống có thể báo đáp ân tình của anh.”
Nói xong, Ngô Sở Úy liếc mắt nhanh sang phía Trì Sính, thấy vẻ mặt anh ta coi như bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cảm ơn Uông Trẫm đầu tiên thật sự rất hợp lý.
Rượu trong ly của Ngô Sở Úy vừa mới uống cạn, Khương Tiểu Soái liền phun ra một câu.
“Tôi nói này, cậu phải báo đáp thế nào hả? Lấy thân báo đáp?”
Lời này vừa nói ra, bên trong gian phòng đang ấm đột nhiên lạnh xuống vài độ.
Quách Thành Vũ lườm Khương Tiểu Soái, thấy gương mặt Khương Tiểu Soái hồng hồng, ánh mắt dập dờn chớp chớp, liền biết thằng nhóc này đã uống nhiều rồi. Vì vậy liền đem đầu của Khương Tiểu Soái kéo lại, ấn vào trong lòng, nhẹ nhẹ xoa bóp trên trán của cậu một chút.
“Vị này nhà chúng tôi một hớp liền say, không cần để ý đến cậu ta, chúng ta tiếp tục ăn.”
Quách Thành Vũ trầm mặt nhìn người này nói, quả thực hiệu lực của lời nói rất lớn. Quách Thành Vũ vừa nói câu này, sắc mặt Trì Sính lập tức dịu đi rất nhiều.
Ngô Sở Úy lót dạ một ly rượu, có chút chóng mặt, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh, ánh mắt từ Uông Trẫm chuyển sang Quách Thành Vũ đang ngồi bên cạnh.
“Quách Tử, ly rượu này mời anh, tôi cảm ơn anh làm bạn bè lâu năm như vậy với Trì Sính. Nếu là không có sự giúp đỡ của anh, trước đây Uông Thạc cũng sẽ không đi, cậu ta không đi thì không có tôi ngày hôm nay! Ly rượu này phải cạn! Uống!”
Uông Thạc quét ánh mắt đen sâu kín tới, hắng giọng.
“Ê, tôi nói này, tôi còn ở đây, mà cậu có thể nói như vậy hay sao?”
Hai chén rượu lót bụng Ngô Sở Úy, tinh thần càng thêm phấn khởi, lại quay tiếp, chuyển hướng về phía bên cạnh Quách Thành Vũ là Khương Tiểu Soái.
“Sư phụ, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là cậu, có thể nói cậu là quý nhân của tôi, là người cho tôi sinh mệnh thứ hai. Trước đây không có đả kích của cậu, tôi không thể để cho bóng ma trong lòng đi nhanh như vậy. Không có cậu bày mưu tính kế, tôi cũng không có thể câu dẫn thành công Trì Sính mà tóm gọn trong tay. Nào! Uống!”
Khương Tiểu Soái còn phấn khởi hơn so với cậu, tay hung hăng vỗ bàn một cái, ly rượu trên bàn đều tràn ra một nửa.
“Đúng, tôi bây giờ rất nhớ khoảng thời gian chúng ta cùng tính kế Trì Sính, mẹ nó, quá là vui!”
Trên mặt Khương Tiểu Soái tràn đầy biểu cảm nhớ lại chuyện cũ,”Nhớ hôm trời mưa to, cậu đẩy xe hàng trên dốc giả bộ khó khăn cực nhọc! Sửa soạn sách vở giả làm người có học thức! Giả vờ bị ông chủ vườn rắn ức hiếp…… ha ha, càng nghĩ càng thấy nhớ, thật thoải mái! Nào, Uống!”
Uông Thạc nhìn Trì Sính vẻ rất thông cảm, Quách Thành Vũ năm lần bảy lượt túm Khương Tiểu Soái, nhưng tên tiểu tử mượn rượu làm càn này làm sao chịu ngồi yên, vẫn liên tục rót cho mình một ly đầy.
Khương Tiểu Soái lại tiếp tục nói, Ngô Sở Úy lại càng phấn khởi.
“Nhớ đến ngày trước hai chúng ta ở chung một chỗ, tôi không biết cậu thích đàn ông, cả ngày cởi truồng ở trong phòng đi tới đi lui. Sau đó thì cậu nói cho tôi biết, con mẹ nó, tôi không thể hiểu được, đàn ông với đàn ông thì làm kiểu mẹ gì? Cậu còn nhớ không? Trước đây tôi còn muốn cùng cậu thử làm xem thế nào! Ha ha……. Cụng ly!”
Trì Sính đã từ uống rượu đổi thành hút thuốc.
“Làm sao tôi lại không nhớ?” Khương Tiểu Soái suýt chút nữa nhảy lên trên bàn, “Lúc ấy Trì Sính hôn cậu một cái cậu còn ngại dơ! Bảo cậu sờ anh ta cậu liều chết cùng không sờ! Con mẹ nó, tôi hỏi đó là ý gì? Không phải chỉ là sờ một người đàn ông thôi hay sao? Cậu cũng sờ tôi còn gì!….. Nào, phải uống!”
Ngô Sở Úy cười ha ha,”Cậu đó, đúng là thiếu đứng đắn! Lúc đó tôi có sờ cậu một chút cậu liền cương! Tôi có thơm cậu một cái, cậu còn không kiềm chế được! Nào, cạn một ly!.”
Từ một người hút thuốc biến thành hai người.
“Cậu khoan hãy nói, lúc ấy tôi đối với cậu cũng có chút tình cảm, thấy Trì Sính cùng với cậu, trong lòng tôi cũng thấy có chút khó chịu! Nào, …..cậu rót thêm một ly đi!”
“Kỳ thực tôi đối với cậu cũng rất có cảm tình, nếu như tôi nhận ra sớm một chút, không khéo hai ta lại ở chung một chỗ! So với Trì Sính cậu đẹp hơn nhiều, ha ha ha…… Uống!”
“So với Quách Thành Vũ cậu cũng đẹp trai hơn nhiều! Nhiều lần tôi mơ thấy cái mông to cậu đó!……..Tôi sẽ uống cạn ly này! Thế còn cậu?”
“Vì nỗi buồn của hai chúng ta, tôi cũng cạn!”
“…..”
Hai người này cậu một chén tôi một chén, đến Uông Thạc cũng phải nở nụ cười.
Thật vất vả Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái mới lắm mồm xong, kim đồng hồ lại chuyển hướng qua phía Uông Thạc.
“Uông Thạc!, Hôm nay tôi phải cùng cậu uống hai ly! Người tôi muốn cảm ơn nhất chính là cậu. Đầu tiên tôi phải cảm ơn óc cậu bé, mẫn cảm đa nghi, không bản lĩnh còn chơi trò đầu óc. Lại còn đi liền sáu năm, tạo cơ hội cho tôi và Trì Sính ở chung với nhau.”
“Thứ hai tôi cảm ơn cậu lại quay trở về, còn đem sự thật mang về, làm cho Trì Sính triệt để hết hy vọng với cậu. Cậu đó, nếu mà cậu không trở về,, trong lòng Trì Sính bây giờ sẽ có một chút nhỏ bé cho cậu!”
“Cuối cùng tôi cảm ơn cậu lớn lên không đẹp trai một chút nào! Không biết viết lời bài hát, hơn nữa hát nghe cũng không ra gì! Cơ thể không những không chịu rèn luyện, dáng đi còn có chút xiêu vẹo! Điểm chết người là công phu trên giường không có, ngủ với Trì Sính ba năm mà không để lại một chút ấn tượng gì.”
“Vì ba điều này, tôi liền cạn ba ly.”
Gương mặt của Uông Thạc sâu kín tỏa ra sắc xanh xám nguy hiểm, nếu đóng cửa tắt điện có khi còn dọa người khác sợ đến nỗi đi trại tâm thần.
“Được, tổng kết lại không sai……” Giọng nói của Uông Thạc lạnh lẽo,”Tôi cũng cảm ơn cậu bằng lòng ăn đồ thừa của tôi, càng phải cảm ơn cậu điều kiện ưu việt như thế còn bằng lòng làm vợ lẽ! Ba ly này tôi tiếp cậu!”
Ngô Sở Úy uống xong triệt để hôn mê, hai mắt nhấp nháy ánh lên vẻ mờ hồ, thần kinh phấn khởi phấn khởi đến cực hạn. Không nói hai lời, lại đem hai ly của mình và Uông Thạc rót đầy rượu vào.
“Uông nhị hắc ta cho cậu biết, kỳ thực trước đây cậu lợi dụng bệnh mù màu của tôi cắn tôi một cái, trong lòng tôi rõ như gương, cố ý giả không biết, để cậu thoải mái bôi đen tôi nhưng chính là vui vẻ nhìn cậu làm chuyện ngu ngốc đó! Cậu nghĩ rằng tôi thật sự tốt mà giúp cậu làm rõ sự thật hay sao? Tôi dửng mỡ mà tìm dây buộc mình hả? Chính là tôi muốn đem cậu tẩy trắng triệt để! Làm thế hay không? Uống!”
Trì Sính trực tiếp đem đầu lọc tàn thuốc nhai.
Uông Thạc uống xong cũng rất high, trực tiếp đứng ở băng ghế, chỉ vào Ngô Sở Úy cãi nhau.
“Ngô mắt to kia, tôi chúc cậu ở trên giường đệ nhất pháo, tiểu cúc của cậu không bị nát! Uống!”
Ngô Sở Úy không chịu thua đáp lại một câu.
“Uông nhị hắc, tôi chúc cậu tự mình tuốt súng cả đời, dưa leo luôn luôn béo mập hồng hào!, Uống!”
Uông Thạc rượu sộc lên não, đi tới cho Ngô Sở Úy hai đấm.
“Cậu đó, cậu nguyền rủa ai cả đời tự mình tuốt súng hả?”
Ngô Sở Úy trả lại Uông Thạc một đạp,”Là cậu đó, ai bảo cậu dám bảo tôi ăn đồ thừa của cậu! Tôi phi~!”
Khương Tiểu Soái nhìn tình hình bất hòa, vội vàng đi qua khuyên can.
“Này! Này! Cảm ơn cảm tạ người ta còn đánh nhau hả?”
“Cậu ta nguyền rủa tôi!”
“Cậu ta tổn thương tôi!”
“…..”
Khương Tiểu Soái giằng co một trận, cuối cùng cũng đem hai người này kéo ra được, mọi người lại ngồi về chỗ cũ.
Ngô Sở Úy tiếp tục nghịch kim đồng hồ trên tay, chuyển hướng đến phía Trì Sính, lúc này cậu ta đã kích động đến điên cuồng. Ôm cổ của Trì Sính, run rẩy cầm lấy một ly rượu.
“Tôi cảm ơn anh bị tôi lừa gạt mắc câu, hơn nữa còn….. Còn để cho tôi làm anh…..”
Lời này vừa nói ra, cả phòng phát ra tiếng cười, hơn nữa người cười không phải là Trì Sính mà là Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cũng một mình cười ngây ngô một trận, ngón tay chọc vào cổ của Trì Sính, dáng vẻ khuyến khích,”Anh uống đi! Uống đi!…….Ợ…..Cổ anh sao cứng thế…..”
Ngô Sở Úy càng lúc càng rề rà, hai con mắt to đảo tít mù, rồi đảo đến ly rượu của mình.
“Ợ,…..Bây giờ tôi phải cảm ơn bản thân mình, cảm ơn tôi không chịu từ bỏ gian khổ, dũng cảm đảo ngược tình thế, vì chính hạnh phúc của bản thân mà phấn đấu! Phấn đấu!…..”
Ly rượu này vừa uống cạn, trong phòng vang lên một trận vỗ tay ầm ầm.
Vốn là đã cảm ơn xong rồi, nhưng cặp mắt to tròn của Ngô Sở Úy vẫn còn chậm rãi di chuyển, rồi chuyển sang phía Uông Trẫm. Trong lòng lẩm bẩm: Tôi cảm ơn anh ta chưa nhỉ? Tặng tôi vỏ sò lớn….Làm Hương huân đài…. Việc này nói chưa nhỉ?…. À….. Hình như còn chưa nói, vậy thì không được rồi.
“Cuối cùng tôi phải cảm ơn Uông Trẫm, thần tượng của tôi, nam thần trong lòng của tôi……”
Khương Tiểu Soái nghiêng ngả nằm trên bàn, híp mắt nhìn Ngô Sở Úy cười cười.
Uông Thạc tuy uống nhiều nhưng vẫn không quên châm lửa phá hoại, lôi tay áo Trì Sính nói,”Này, đoạn này anh tốt nhất vểnh tai lên mà nghe.”
“Anh là điều kì diệu trong cuộc đời tôi, là sao băng, cho tôi vô vàn kinh ngạc và vui vẻ. Anh dùng phế phẩm làm ra Hương huân đài, dùng kim thép bắn vào bao cát, dùng táo châm số điện thoại cho tôi, dùng quả bóng lớn biến thành quả bóng nhỏ…….Mỗi một thứ đều làm tôi nhớ mãi không quên.”
“Anh là ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời tôi, cho tôi vô cùng vô tận ấm áp. Anh ở bên khi tôi buồn nhất, cho tôi kẹo mút, khi mẹ tôi bệnh nặng cũng tặng cho bà rất nhiều kẹo mút, khi Trì Sính bị giam còn tặng tôi vỏ sò…….. Mỗi một việc đều khiến tôi khắc cốt ghi tâm.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Uông Trẫm hiện lên nụ cười thản nhiên, tuy rằng chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại bị Trì Sính chính xác bắt được.
Ngô Sở Úy đã say đến không biết phương hướng, vỗ vai Trì Sính cười nói,”Uông Trẫm à! Anh tặng tôi vỏ sò và quả bóng nhỏ tôi đều giấu rất kỹ đó! Yên tâm đi, quyết không để cho Trì Sính thấy!”