Nghịch Tập

Chương 259: Giúp tôi chuyển cho anh ấy một nụ cười


Đọc truyện Nghịch Tập – Chương 259: Giúp tôi chuyển cho anh ấy một nụ cười

Khương Tiểu Soái đoán không lầm, Trì Sính tại trại tạm giam so với ở nhà đúng là thoải mái hơn thật.

Anh ta bị giam ở một nơi kiên cố, bên trong sạch sẽ rộng rãi, không gian hoạt động rất lớn. Khỏi cần mất tiền, một ngày ba bữa bưng đến tận miệng, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Lại còn được điều tới một người phạm nhân hầu hạ chăm sóc, giặt quần áo và dọn dẹp phòng cho Trì Sính, thỉnh thoảng sẽ chủ động làm theo yêu cầu mà đấm bóp cho anh ta, tỏ ra ân cần vui vẻ một câu cũng không dám mở miệng. ( Có phục vụ nhu cầu kia không thế..)

Quản giáo phụ trách trông chừng Trì Sính tên là Cổ Thân, là quản giáo đẹp trai nhất trại tạm giam này. Người mặc cảnh phục, chân đi giày da bóng lộn. Mỗi lần từ bên ngoài đi vào trong khu buồng giam, dọc đường đều có bao nhiêu cặp mắt thèm muốn nhìn chằm chằm, các cảnh sát trong trại tạm giam này cũng rất thích pha trò cùng cậu ta.

Cổ Thân đối với Trì Sính cũng đặc biệt chú ý, một mình cậu ta bận rộn quản mấy phòng liền, mà lại có thời gian quan tâm Trì Sính. (Tình địch thật sự của em Úy đây sao?)

“Trì Sính, luật sư ủy thác của nhà cậu đến rồi.”

Trì Sính đi theo Cổ Thân đến phòng gặp mặt, trên đường, ánh mắt của Cổ Thân không biết vô tình hay cố ý luôn quét về phía Trì Sính.

Luật sư đúng là do Trì Viễn Đoan ủy thác tới, có rất nhiều năm kinh nghiệm, kết quả nói không quá hai câu lại bị Trì Sính từ chối.

“Ông trở về nói với ba tôi, việc này tự tôi sẽ xử lý, bảo ông ta không cần để tâm.”

Nói xong câu đó, Trì Sính liền đứng dậy trở về phòng giam.

Trên đường, Cổ Thân nhịn không được mở miệng nhắc nhở,”Thái độ của cậu như thế này, đối với vụ án này vô cùng bất lợi cho cậu.”

Trì Sính một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua Cổ Thân, liền vững vàng bước vào phòng giam.

Buổi tối, Cổ Thân tỉ mỉ nhìn vào màn hình theo dõi nhất cử nhất động của Trì Sính, không rời mắt một giây nào, việc này đã thành sở thích của cậu ta trong những ngày gần đây. Thấy phạm nhân phục vụ phòng cho Trì Sính bưng chậu nước đi ra ngoài, Cổ Thân cấp tốc rời khỏi phòng trực ban, phi thật nhanh đến phòng giam của Trì Sính.

Hôm nay thời tiết oi bức, Trì Sính ở trần, bắp thịt săn chắc làm cho Cổ Thân đi đứng đến không vững.

Cổ Thân ho nhẹ hai tiếng.

Trì Sính híp mắt quan sát con ngươi quét tới.

Gói thuốc lá trong tay của Cổ Thân trực tiếp bay ra, tạo lên trên không trung một đường vòng cung, cuối cùng vững vàng rơi xuống trên tay Trì Sính.


Trì Sính cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cái này.

Thân thể cường tráng môi hơi nhếch lên, rất keo kiệt phun ra hai chữ.

“Cám ơn.” (Qua bước thứ nhất… chuẩn bị lên giường.. )

Nhìn thấy biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt của Trì Sính, Cổ Thân hô hấp hơi lộ ra vẻ không ổn. Vừa định hỏi Trì Sính có cần lửa hay không, kết quả Trì Sính nhặt lên hai cục đá, đập vào nhau đánh lửa.

Châm điếu thuốc, cũng châm luôn ngọn lửa say mê nơi đáy lòng của Cổ Thân. (Bà Sài dùng đáy lòng rất có ngụ ý… *đáy lòng* là chỗ nào??? chỗ nào có đáy lòng..)

Phạm nhân hầu hạ chăm sóc cho Trì Sính bưng nước rửa chân đi vào, Cổ Thân quét mắt nhìn cậu ta một cái, liền mặt lạnh trở về phòng trực ban.

Kết quả, trong lòng nóng như lửa đốt ngồi trước màn hình theo dõi, một chậu nước lạnh cứ như vậy đặt xuống.

Phạm nhân nhỏ tuổi kia đem nước để dưới đất rửa chân cho Trì Sính, tự nắm lấy hai mắt cá chân của Trì Sính. Đưa hai chân anh ấn vào trong chậu nước, cười híp mắt hỏi,”Thoải mái hay sao?”

Mắt Trì Sính nhìn cậu ta, tâm tư không biết trôi dạt đến nơi nào.

Nếu như một đêm nào đó, Ngô Sở Úy có thể ngồi xổm xuống rửa chân cho anh, cũng dùng ánh mắt ti tiện như vậy dáng vẻ như thế này mà nhìn anh, anh chắc sướng như thần tiên mất, hài lòng vui vẻ đến ngất lịm.

“Đại ca, tôi massage chân cho anh nhé, trước đây tôi từng học qua massage chân.”

Dứt lời, bắt tay luồn vào trong nước, còn chưa kịp chạm vào lòng bàn chân của Trì Sính, Trì Sính lại đột nhiên vung chân lên, làm nước bắn đầy mặt cậu ta.

Tên phạm nhân nhỏ tuổi kia không những tức giận, mà vẫn còn cười trách móc vài câu có vẻ thỏa mãn vui sướng. (Tiện nhân.)

Tuy rằng phạm nhân cấp dưới muốn lấy lòng quản giáo là chuyện không hiếm, đừng nói là massage chân, ngay cả để cho bạo cúc cũng đã từng xuất hiện trên màn hình giám sát. Cũng không biết vì sao, Cổ Thân thấy phạm nhân nhỏ tuổi cười nói vẻ mặt ti tiện các kiểu, trong lòng lửa giận liền từ từ bùng lên, suýt chút nữa dẫn theo cảnh sát xông vào.

Nhưng vẫn còn chú ý đến hình tượng bản thân, nên Cổ Thân vẫn nhịn được.


Phạm nhân nhỏ tuổi đi rồi, Trì Sính ngậm điếu thuốc, đem dây lưng phía dưới gối lấy ra, vuốt ve lên hoa văn phía trên cái thắt lưng.

Cái thắt lưng này là trước đây Ngô Sở Úy tặng cho anh, đã thắt nó hai năm rồi. Từ lúc Trì Sính bị đưa vào trại giam, tất cả mọi vật dụng đều bị thu hết lại, duy nhất chỉ có cái thắt lưng này là giữ lại được.

Hai năm rồi, không biết cái thắt lưng này đã đánh lên cái mông vểnh của Ngô Sở Úy bao nhiêu cái.

Bây giờ, bên tai Trì Sính vẫn còn quanh quẩn tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ của Ngô Sở Úy, trong lòng từng đợt đau nhức nhớ thương. Khó có thể ngăn cản nhớ nhung làm cho cự long trong quần của anh yên lặng vài ngày trong nháy mắt liền dựng thẳng lên, đội vải quần trại giam tạo thành một ngọn núi cao vút. Dường như muốn nhô lên phá hỏng màn hình theo dõi, bỗng chốc hiện lên trước mặt của Cổ Thân. (Nuốt nước bọt, thằng quản giáo đẹp trai sướng vãi.. )

Cậu ta bất chợt ngã xuống ghế tựa, thân thể lại nhanh chóng vùng lên áp mặt vào màn hình, tim đập rộn lên mà nhìn nơi đũng quần của Trì Sính biến hóa, kích thích.

Lúc này, Trì Sính vẫn tập trung tinh thần ngắm cái thắt lưng.

Cổ Thân nhịn không được suy đoán, vì sao Trì Sính mấy ngày hôm trước đều đoàng hoàng đứng đắn, đột nhiên hôm nay lại thật hưng phấn? Chẳng lẽ là bởi vì tên phạm nhân nhỏ tuổi rửa chân cho anh? Lại cười ti tiện với anh hay sao?

Không nghĩ đến tác dụng đặc biệt của cái thắt lưng kia, Cổ Thân cho rằng suy nghĩ của bản thân đúng tám chín phần.

Một trận ghen tuông chua xót xông lên cổ họng.

Trong lòng căm tức không gì sánh được, rồi lại nhịn không được quay sang màn hình theo dõi.

Trì Sính đã móc cự long ra, dứt khoát hẳn hoi mà cầm nghịch.

Tim của Cổ Thân đập thình thịch dưới cổ họng như muốn vọt ra khỏi miệng, cậu ta quản lý phòng giám sát đã không ít lần nhìn thấy đàn ông tay nghịch súng, công khai có, giấu ở trong chăn có. Nhưng không ai có thể như Trì Sính thế này, tay nghịch súng mà cũng có thể vuốt đến khí thế to lớn, uy phong lẫm liệt. Nhìn anh dùng tay nghịch súng Cổ Thân như đang học hỏi kinh nghiệm quan sát tỷ mỉ từng động tác một, mới chỉ nhìn thôi mà máu lóng sôi trào, kích thích đến tận đáy lòng, tiểu cúc có giật. (Hôm trước có nói dùng 100 con chó thao chết mẹ thằng mặt vuông kia, hôm nay phải dùng 100 con mèo hoang mà cào rách tiểu cúc con tiện nhân này..)

Cây gậy thô to cứng cáp được bàn tay lớn ôm lấy, cứ như vậy vuốt lên vuốt xuống….

Lúc sắp đạt cao trào, khuôn mặt bình tĩnh của Trì Sính bỗng vặn vẹo, giống như là chịu đựng thống khổ ghê gớm lắm. Yết hầu gợi cảm nuốt khan lên xuống, phát ra tiếng trầm thấp khó chịu rồi gầm lên một tiếng……..

Làm cho Cổ Thân cũng phun ra cùng lúc.


(Nói chung là như đang làm tình với nhau, má Sài nhân đạo nên viết như thế cho con dâm (dân) bớt khó chịu chứ các bạn cứ hiểu là phịch nhau rồi đi.. Dù sao Cổ Thân cũng bao đẹp luôn.. )

Sau đó, Cổ Thân nằm ở trên bàn, vẻ mặt lười nhác cẩu thả mà nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, mơ mơ màng màng rồi ngủ. Lúc cậu tỉnh dậy đã ba rưỡi sáng, ánh mắt nhìn về phía màn hình, Trì Sính vẫn đang ngồi trên giường đôi mắt trầm tư.

Cổ Thân trực hai đêm nay rồi, Trì Sính cũng đều thức trắng đêm không ngủ.

Anh rốt cuộc đang suy nghĩ đến ai?

Cổ Thân nhìn về phía màn hình tự lẩm bẩm.

Ngày hôm sau, Cổ Thân đem tên phạm nhân nhỏ tuổi chăm sóc hầu hạ cho Trì Sính gọi vào phòng làm việc dạy bảo. Giáo quan không được phép dùng cách xử phạt về thể xác với phạm nhân, Cổ Thân liền tiến hành súc sỉ vả lăng nhục cậu phạm nhân kia, hành hạ trên phương diện tinh thần, bức bách cậu ta đến hoa mày chóng mặt.

Tên phạm nhân nhỏ tuổi lúc đi vào lúc lắc cái mông vui vui vẻ vẻ, lúc đi ra mặt xám như tro tàn, hai chân run rẩy lập cập.

(Bắt đầu thích Cổ Thân rồi…. xin lỗi Úy Úy.. anh không gọi mèo đến cào rách tiểu cúc Cổ Thân nữa đâu.. )

………

Công trình bị buộc đình chỉ, các loại vấn đề ùn ùn kéo đến, vấn đề vất vả nhất chính là về phương diện tiền bạc. Dự án tuy rằng đình công, nhưng tiền công nhân không thể khất nợ, ngày gần đây Ngô Sở Úy tính toán tiền bạc đến mức nóng hết ruột. Công ty gặp biến cố này, chỉ số lòng tin của ngân hàng đối với công ty cậu cũng giảm xuống, các ngân hàng liên tiếp cự tuyệt.

Công ty cũng vì thiếu hụt tài chính mà đang lâm vào bước đường cùng vô cùng bất lợi, các vấn đề bắt đầu dồn dập tới tấp mà đánh tới một lúc, mấy ngày ngắn ngủi lỗ vô cùng lớn.

Ngô Sở Úy đã vài đêm không chợp mắt, so với lo lắng nguy cơ phá sản của công ty thì cậu lo lắng cho Trì Sính hơn.

Trì Sính sợ vật phẩm cá nhân trong lúc tạm giữ lúc lấy về có thể không nguyên vẹn hoặc bị mất, liền đem đồng hồ đeo tay tháo ra để lại bàn làm việc. Ngô Sở Úy đem cái đồng hồ của anh đeo lên trên cổ tay, tay trái một cái, tay phải một cái, nhìn hai cái đồng hồ trên tay cùng chuyển động, trong lòng liền bình tĩnh lại một chút. ( Mẹ! thằng chồng thì đang sung sướng nghịch súng trong trại giam con vợ thì ở ngoài chịu khổ..)

Khương Tiểu Soái sợ cậu áp lực quá lớn, bình thường hay đến ngủ cùng cậu. Nửa đêm tỉnh dậy lại thấy hai con mắt to tròn của Ngô Sở Úy chuyển động đảo qua đảo lại, trong lòng cũng khó chịu theo, khiến cho cậu ta mấy ngày nay trạng thái tinh thần đều vô cùng không tốt.

Buổi tối hôm nọ, Khương Tiểu Soái thực sự không nhịn nổi, mở miệng gọi.

“Đại Úy.”

Ánh mắt Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn cậu ta.


Khương Tiểu Soái dừng một chút, nói.”Nếu như tài chính của cậu thực sự khó khăn, tôi có căn hộ cao cấp trước tiên cứ bán đi cho cậu giải quyết việc đã.” (Bạn như thế chứ, ly gián cũng nhiều nhưng mà lúc khó khăn thì phải vậy.. Soái chưa bao giờ làm mình thất vọng..Mà mình rất thích Soái ly gián tình cảm của Trì Úy… cho con dâm (dân) còn có xôi thịt mà ăn..)

Cổ họng Ngô Sở Úy một trận tắc nghẽn, tuy nói mình không thể đong đo được tình cảm, nhưng vào thời khắc khó khăn này, có thể có một người bạn bằng lòng đem gia sản quý giá to lớn như vậy giao cho cậu, cậu đã cảm thấy vô cùng may mắn, không biết kiếp trước cậu đã tu thân như thế nào.

Cuộc đời này chỉ cần một tri kỷ như vậy là đủ.

Ngô Sở Úy tâm tình bình ổn, nói,”Đó là Quách Tử tặng cho cậu, cậu sao có thể tùy tiện đem bán? Bán rồi thì sau này làm sao mua lại được.”

“Tôi cũng không có ý định đến đó ở, giữ lại cũng có ích gì?”

Thái độ Ngô Sở Úy rất kiên quyết,”Tiểu Soái, cậu hãy nghe tôi nói, các cậu có thể giúp tôi mấy mối quan hệ. Nhưng chuyện của tôi thực sự không cần các cậu nhọc lòng, tôi hoàn toàn có khả năng giải quyết.” (Giống thằng chồng vãi.. )

“Tôi cũng không cần cậu lo lắng!” Khương Tiểu Soái tức giận,”Bình thường cố gắng chiếm tiện nghi nhỏ tiện nghi lớn, lần này làm sao còn khách khí với tôi hả?”

Ngô Sở Úy xoay người ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái, tinh thần mạnh mẽ khuyên nhủ,”Cậu không phải lo lắng! Tôi còn mấy căn nhà chưa có bán, sao có thể để cậu bán nhà được?”

Ngô Sở Úy vừa nói như vậy, Khương Tiểu Soái mới yên lòng.

Ngày hôm sau, Quách Thành Vũ vội vã đi tìm Ngô Sở Úy.

“Tôi đã biết Trì Sính bị giam ở đâu rồi, cũng đã mở mối quan hệ nhờ vả rồi, buổi trưa hôm nay là có thể vào thăm cậu ta.”

Trái tim Ngô Sở Úy điên cuồng run rẩy, nhịn không được mở miệng hỏi,”Tôi cũng có thể đi gặp hay sao?”

“Không thể.” Quách Thành Vũ rất bối rối,”Bây giờ ngoại trừ luật sư ủy thác, thì không cho phép gặp bất kể người nào, tôi cũng phải hao tổn bao nhiêu mới có thể châm chước.”

Khương Tiểu Soái cũng ở bên cạnh an ủi Ngô Sở Úy,” Trước hết để cho Quách Tử đi thôi! Trước mặt quan trọng nhất chính là tìm hiểu tình hình rõ ràng, mới bị giam một chút thời gian chưa biết đâu vào đâu, cậu lại vào thăm như vậy ngược lại có khi làm hỏng chuyện.”

Ngô Sở Úy tuy rằng vô cùng khó nhịn, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.

“Được, vậy anh vào thăm trước đi.”

Quách Thành Vũ lại quay sang Ngô Sở Úy hỏi,” Cậu có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu ta không?”

Ước chừng Ngô Sở Úy ứ nghẹn hơn mười phút, cuối cùng nhìn Quách Thành Vũ toét miệng cười,”Anh giúp tôi chuyển nụ cười đến cho anh ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.