Nghịch Tập

Chương 255: Cái miệng làm tội cái thân


Đọc truyện Nghịch Tập – Chương 255: Cái miệng làm tội cái thân

Ánh mắt của Trì Sính vô cùng hiểm độc gắt gao, rõ ràng Ngô Sở Úy chẳng có gì thẹn với lương tâm, cũng lộ ra vẻ lo lắng không thôi.

“Đúng……là cho anh xem mà! !”

Trì Sính không nói gì, cơ thể như một pho tượng đồng điêu khắc đứng lặng ở phía trước cửa sổ, toàn thân phả ra khí lạnh rùng mình.

Ngô Sở Úy thăm dò hỏi,”Anh ta nói gì đó?”

“Anh ta bảo ngày mai đến thăm cậu.”

Giọng nói của Trì Sính nhẹ như sợi lông ngỗng nhưng đập xuống nền đất cũng ầm một tiếng vang chấn động cả căn phòng.

Ngô Sở Úy lập tức khẩn cấp,”Đây tuyệt đối là hiểu lầm! Tôi căn bản không có gọi điện cho anh ta, anh ta làm sao mà biết tôi bị bệnh?”

“Ý của cậu là tôi gọi?” Xương ở dưới lông mày của Trì Sính chậm rãi theo cơn thịnh lộ hiện lên,”Là tôi gọi điện cho anh ta, để cho anh ta đến thăm cậu?”

“Không phải, ý của tôi là có người âm thầm sai khiến! Nhất định là muốn gây xích mích ly gián, trông thấy cuộc sống của chúng ta quá tốt, cố tình phá hoại!” Ngô Sở Úy ra sức cãi lại.

Trì Sính chậm rãi di chuyển đến đầu giường, từ trên cao nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy.

“Người ta vì sao lại chọn Uông Trẫm đến phá hoại? Uông Trẫm vì sao lại dễ bị xúi giục như vậy? Một cuộc điện thoại, anh ta ngay lập tức từ Ma Cao bay thẳng đến đây? Cậu có biết Uông Trẫm có bao nhiêu bạn bè hay không? Một năm anh ta bận rộn ở bên ngoài bao nhiêu ngày? Làm sao mà cậu có một chút biến động nhỏ anh ta ngay lập tức nhanh nhẹn mà chạy đến.?”

“Con mẹ nó, cậu không có quan trọng như vậy thì làm sao người ta có thể lo lắng cho cậu hay không?”

Cuối cùng một tiếng rống to, cô y tá đứng ở giữa cửa cũng sợ đến kinh hồn bạt vía.

Ngày thường, Ngô Sở Úy và Trì Sính có cãi nhau thì Ngô Sở Úy cũng đều rất ngang bướng, không biết vì sao, mỗi khi chuyện liên quan đến Uông Trẫm, Ngô Sở Úy liền vừa vội vừa giận nói không ra lời. Trì Sính hết lần này tới lần khác còn không chừa cho cậu đường sống nào.

Trì Sính một bước dài nhảy lên giường, giày thiếu chút nữa đập xuống đất tạo thành một cái hố trong phòng bệnh.


“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, đây là bệnh viện……Ôi! !”

Bàn tay to của Trì Sính đưa đến trên mép áo của Ngô Sở Úy, xoạt một tiếng rách vang lên, áo của Ngô Sở Úy từ cổ áo thẳng đến vạt áo rách toạc ra. Cúc áo cũng bắn tung ra nền đất, lòng của Ngô Sở Úy liền sợ đến run rẩy.

“Anh dựa vào cái gì mà xé quần áo của tôi? Dừng lại cho tôi!”

Ngô Sở Úy nhìn bộ quần áo yêu thích nhất bị xé rách, gấp đến độ dùng cái tay bị thương ngăn cản Trì Sính. Trì Sính hung hăng túm lại ép sang hai bên ngăn cản tay cậu chống cự, trực tiếp đem quần áo từ trên người cậu kéo xuống, ngay trước mặt cậu đem bộ quần áo xé rách tươm nhìn không ra hình dạng.

Cơn thịnh lộ của Trì Sính làm cho tim gan của Ngô Sở Úy chấn động một trận rồi tê liệt.

Sợ hãi, nhưng lại khó nén được tức giận trong lòng, vì vậy Ngô Sở Úy ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ lên án.

“Có ai như anh không hả? Không phải chỉ là một cuộc điện thoại hay sao? Động gì đến anh? Anh nhìn tôi không vừa mắt thì anh xé tôi! Anh xé quần áo làm gì? Con mẹ nó, cái này không phải mất tiền mua hả…….”

Vừa mới nói xong, Trì Sính lập tức xé cậu.

Trì Sính đem hai cánh tay của Ngô Sở Úy cố chống cự giãy giụa dùng vải băng trói lại áp lên phía đỉnh đầu, hai chân dài mạnh mẽ đem Ngô Sở Úy kẹp chặt lại, ánh mắt nồng đượm nhìn cậu từ trên xuống dưới như thiêu đốt từng tế bào của cậu, rồi cắn một cái lên yết hầu của Ngô Sở Úy.

Thanh âm của Ngô Sở Úy đau đớn không ngừng được mà phát rùng mình.

“Tôi với cậu trước đây xa nhau, lúc đó cậu với anh ta rốt cuộc đã làm gì?” Trì Sính ép hỏi.

Ngô Sở Úy tức giận gương mặt đỏ lên,”Tôi còn có thể cùng anh ta làm cái gì, lúc đấy mẹ tôi ốm còn đang nằm trên giường bệnh, tôi còn có thời gian rảnh rỗi hay sao?”

Trì Sính hoàn toàn không nghe Ngô Sở Úy giải thích, dường như anh ta hỏi vấn đề này để bùng nổ sự thô bạo, trút hết bực dọc trong lòng. Bất kể Ngô Sở Úy có trả lời như thế nào, anh ta cũng không dập ngọn nửa trong lòng.

“Có phải cậu để cho anh ta thao qua rồi không?” Hai hàng lông mày của Trì Sính nheo lại dữ tợn.


Ngô Sở Úy xấu hổ và giận dữ không thôi,”Anh mới để cho anh ta thao qua đấy!”

Vừa mới nói xong, bộ lông giữa hai chân bị Trì Sính hung hăng giật một cái, giật đến lỗ chân lông cũng mở ra. (Hơi bị thốn)

Ngô Sở Úy đau đến trên cổ hiện gân xanh, gò má ửng hồng bốc lên hơi nóng.

“Anh ta có sờ qua cậu không?” Con mắt dũng mãnh của Trì Sính trợn lên uy hiếp. (Thế thì ông nội Úy Úy cũng không dám nói là có)

Ngô Sở Úy tức giận đáp lại,”Sờ qua rồi, hôn qua rồi, thao qua rồi, bất cứ cái gì anh có thể nghĩ đến hai chúng tôi đều làm cả! Tôi chính là đồ đê tiện, JB ai to tôi cũng để cho thao!”

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, mặt của Trì Sính trong nháy mắt dữ tợn gấp mấy lần, bàn tay to bóp cổ Ngô Sở Úy lại, suýt chút nữa thì bóp chết cậu. Mới đầu Ngô Sở Úy còn điên cuồng đạp đá giãy giũa loạn lên, gào to mắng chửi, sau lại thấy Trì Sính thật sự không muốn ngừng tay, Ngô Sở Úy dứt khoát không giãy giụa, nghiêng đầu ngoảnh đi chỗ khác cực kỳ bi thương.

Trì Sính thấy bộ dáng này của Ngô Sở Úy, căm hận đưa tay từ trên cổ Ngô Sở Úy rời đi, đem đầu cậu vặn quay sang. (ba ba quá là KHỐC đi.. quá là quyến rũ…. lần này chỉ thấy khốc không thấy gì quá đáng hết.. ha ha.. )

“Cậu bày ra cái mặt đáng ghét đấy cho ai nhìn hả? Cố tình nói mấy cái câu kia kích động tôi, con mẹ nó, cậu còn oan ức cái gì?”

“Ai kích động ai trước? Lúc đầu anh hỏi tôi mấy câu đấy là ý gì hả?”

Ngô Sở Úy càng nói càng thất vọng đau khổ, trong ánh mắt đều nhuộm một màu cay đắng khó chịu.

“Tôi cũng không hiểu, trước đây rõ ràng anh nói không để bụng chuyện quá khứ của tôi. Tôi và Nhạc Duyệt cũng từng yêu nhau bảy năm, anh cũng không tính toán cái gì. Vì sao cứ động đến Uông Trẫm anh lại không buông tha?”

Trì Sính nói,”Tôi cho cậu biết vì sao, bởi vì tôi với cậu lúc đó chia tay, con mẹ nó! Ngay cả chết tôi còn muốn, nhưng cậu vẫn còn nhập nhằng với anh ta.”

Những lời này, Trì Sính nghẹn rất nhiều ngày, ngày hôm nay rốt cuộc cũng phun ra hết!

“Không phải lúc tôi đau khổ nhất, anh cũng đang dây dưa không ngừng với Uông Thạc hay sao?”


Nói xong câu đó, vành mắt của Ngô Sở Úy đỏ lên, triệt để không nhìn Trì Sính.

Nhưng Trì Sính lại cố giật tóc của Ngô Sở Úy, ép buộc đầu của cậu quay sang nhìn mình.

“Anh cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh! ” Ngô Sở Úy giãy giụa tức giận mắng mang theo giọng nghẹn ngào oan ức.

Trì Sính thô bạo mà gặm cắn môi mỏng và cằm của Ngô Sở Úy, hàm răng như lưỡi dao, di động đến từng tấc da tấc thịt non mềm của Ngô Sở Úy, bá đạo ngang ngược mà tuyên bố chủ quyền của chính mình. (Quá là bá đạo đi..)

“Đừng chạm vào tôi…..Tôi không thèm để ý đến anh….” Ngô Sở Úy vẫn thể hiện rõ đang phát cáu.

Hàm răng của Trì Sính chuyển qua trên ngực Ngô Sở Úy, từ rãnh ngực một mực gặm cắn núm vú, tập trung ở núm vú cắn xé chơi đùa. Làm cho nơi mẫn cảm này rỉ ra tia máu nhạt nhạt, sưng đỏ dâm mỹ, có chút rùng mình run rẩy. Lại tê dại pha chút ngứa ngáy mãnh liệt, đem Ngô Sở Úy giày vò thảm thiết nghẹn ngào không ngừng.

“Ừm… Anh là thằng đểu…. hu hu…”

Bàn tay Trì Sính đùa giỡn thằng nhỏ của Ngô Sở Úy, chăm sóc đến mức thằng nhỏ căng cứng không chịu nổi, lại lấy tay quất xuống một cái, Ngô Sở Úy đau đến mức kẹp chân mà khóc.

“Cậu thử mắng tôi một câu nữa! ” Mắt Trì Sính hùng hổ trừng trừng.

Ngô Sở Úy khóc lóc thảm thiết liên tục đáp,”……..Khốn nạn….. cút…….”

Trì Sính lại đem chân Ngô Sở Úy cứng rắn tách ra, tiếp tục hung hãn quất lên vật cứng rắn của Ngô Sở Úy một cái. Ngô Sở Úy cơn đau còn chưa kịp đi qua, Trì Sính lại dùng bàn tay to chà xát hung hăng lên bao quy đầu, một tay lại quất xuống lớp da trên trứng thịt cùng với bộ phận quan trọng của cậu được thăm hỏi một trận.

“Còn dám mắng nữa!”

Đau rát, khó chịu, ngứa ngáy. Thắt lưng của Ngô Sở Úy ở trên giường giãy dụa né tránh, căm hờn xen lẫn lửa dục kích thích đến tim gan, làm cho mặt Ngô Sở Úy lộ ra vẻ mê hoặc dụ người đặc biệt thu hút lại có chút hoang dã.

“……Không .. phải.. người.. hu hu……”

Sự thật thì, Ngô Sở Úy chỉ mạnh miệng mắng chửi, đã sớm phối hợp cùng anh, bùng lên một cảm giác kích thích từng tế bào.

“Không được, không được…. Aaaaa….”


Trì Sính tiến quân thần tốc, Ngô Sở Úy không kiềm chế được thân thể kích động, tiếng kêu gào dâm loạn buột miệng phun ra, còn có một nguyên nhân khác là ngoài cửa phòng bệnh có tiếng bước chân làm cho cậu ngượng mặt đỏ bừng bừng vành tai cũng bạo hồng.

Súng dài của Trì lão gia vừa xuất trận, tiểu cúc dâm đãng của Ngô Sở Úy lập tức hy sinh.

“Vẫn còn mắng chửi được hả?” Trì Sính dữ tợn đỉnh một cái đến tận cùng vách ruột kích thích lên điểm G của Ngô Sở Úy.

Thắt lưng của Ngô Sở Úy điên cuồng run rẩy, ánh mắt tràn ngập hơi nước mê hồn, khuôn mặt cứng cỏi quật cường gần như hoàn toàn sụp đổ, Trì Sính một trận liên tục bắn phá phía sau ầm ầm không biết mệt mỏi, lại cố tình thúc vào điểm mẫn cảm nhất.

“AAA… đừng…. Không chịu được….. Đừng thúc…. đừng đỉnh…..”

Trì Sính không mềm tay vì Ngô Sở Úy có chút thỏa hiệp, nằm ở trên người Ngô Sở Úy một trận kịch liệt ra vào điên cuồng vũ bão. Đầu lưỡi tàn phá bừa bãi cổ và xương quai xanh của Ngô Sở Úy, liếm đến ý thức Ngô Sở Úy rối loạn, mồ hôi đầm đìa.

“Tôi có phải không trấn áp được cậu hả?” Ánh mắt của Trì Sính phát ra cực độ điên cuồng ép hỏi.

Ngô Sở Úy lắc đầu, mang theo giọng nghẹn ngào rên rỉ kìm nén lại nuốt vào trong.

Trì Sính vừa một trận càn quét tiến công, mạnh mẽ dứt khoát tàn nhẫn mà thao, cặp mắt phát ra tia máu ép hỏi,”Có phải thao cậu không đủ sướng hay không?”

(Mẹ, đến con dâm(dân) còn sướng thì Úy Úy lại không phê đến bốc ngộ mới lạ.)

Thân thể Ngô Sở Úy bị thúc, đỉnh, nhấp đến rung động nghiêng ngả, tiếng kêu rên dâm loạn phun ra như muốn phá vỡ cổ họng, liên tục cầu xin tha thứ lặp đi lặp lại từ, ĐỦ……..Nhưng vẫn bị Trì Sính một trận hung ác di chuyển ra vào hành hạ đến dục vọng cực khoái không còn biết bản thân là ai, thái độ càng ngoan ngoãn thì càng bị chơi càng mạnh mẽ, thái độ không tốt thì thao đến khi ngoan ngoãn, cứ thế tiếp diễn vòng luân hồi dâm loạn…

Một tiếng gầm nhẹ của Trì Sính như tiếng sấm rền vang, sau đó Ngô Sở Úy hoàn toàn ngã xuống giường không còn chút sức lực.

Trì Sính lại túm Ngô Sở Úy, lấy điện thoại đưa tới trước mặt của cậu.

“Gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta ngày mai đừng tới.”

Ngô Sở Úy khàn giọng hỏi,”Sao anh không trực tiếp nói với anh ta?”

“Tôi muốn để chính miệng cậu nói với anh ta!” Ánh mắt hổ báo của Trì Sính trừng trừng uy hiếp.

Trong lòng của Ngô Sở Úy thầm chửi mấy tiếng đúng là cái đồ lòng dạ hẹp hòi, vẫn tức giận không phục mà làm theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.